Chương 164: Liệt Nhật Phi Tuyết
Nghịch Thương Thiên
06/05/2017
Đường Tư Kỳ, Liên Nhu và Dĩ Uyên đứng sững, nhìn Lương Thiếu Dương bị đâm xuyên tim, ba người nghệch ra.
Bao nhiêu âm thanh đột nhiên đều ngừng bặt, tất cả những người đứng xem đều khiếp sợ nhìn Tần Liệt.
Trong góc đường, mắt Tạ Tĩnh Tuyền, Lương Trung đều lộ hào quang, nét mặt hiện vẻ không thể nào tưởng tượng nổi, thân hình Tạ Tĩnh Tuyền run run.
"Chết thật hay! "Lương Trung khẽ nói.
Chuyện họ đuổi giết Lương Thiếu Dương, diệt sạch tử sĩ Ám Ảnh Lâu, chỉ có một mình Lương Thiếu Dương là biết, chỉ cần hắn nói ra, Huyết Mâu mới có thể triển khai đuổi giết Lương Trung và Tạ Tĩnh Tuyền.
Dù bóng đen kia còn sống, hắn cũng không có quyền lên tiếng, không thể chứng minh được điều gì với Khí Cụ Tông.
Chỉ cần Lương Thiếu Dương chết, Lương Trung và Tạ Tĩnh Tuyền sẽ không còn bị họa sát thân.
"Chết rất tốt." đôi mắt Tạ Tĩnh Tuyền sáng lên, nhìn Tần Liệt phía xa, nét mặt phức tạp, "Tên Tần Băng này là đại ân nhân của chúng ta, đáng tiếc hắn cũng không sống được."
Lương Trung thở dài, khẽ gật đầu.
"Lương Thiếu Dương chết rồi!"
"Lương Thiếu Dương bị giết rồi!"
Một lúc sau, cửa Khí Cụ Tông vang lên đủ loại tiếng kêu ầm ĩ.
Những bước chân vội vàng từ hậu viện Khí Cụ Tông truyền đến, rất nhiều Võ Giả Khí Cụ Tông vốn nghe thấy tiếng đánh nhau, đã sắp ra tới cửa, vừa nghe thấy Lương Thiếu Dương bị giết, đều kinh hãi.
"Tần Băng! Trốn! Trốn đi ngay! Đi được bao xa thì đi lập tức! "Dĩ Uyên trầm mặt, quát to.
Liên Nhu và Đường Tư Kỳ cũng kịp phản ứng, rối rít: "Chạy mau lên! Dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi Khí Cụ Thành đi!"
Nhưng Tần Liệt vẫn đứng cạnh thi thể Lương Thiếu Dương, hờ hững bất động.
Một luồng ý chí lạnh như băng lấy hắn làm trung tâm đột nhiên khuếch tán!
Trời đất trong vòng chu vi hai mươi bước quanh hắn trở nên rét lạnh thấu xương, hàn ý phong ấn thiên địa lan tỏa khắp nơi.
Đây là Hàn Băng chi ý!
Hắn vẫn còn đang lĩnh ngộ tinh diệu của Hàn Băng chi ý!
"Băng Phong Thiên Địa, khiến cho vạn vật bị đông lạnh, lạnh tuyệt đối..
Ý thức của hắn vẫn còn đang phiêu hốt bên trong bức tranh băng bao la bát ngát, dùng linh hồn tiếp xúc với khí tức cực hàn.
Hắn không hề nghe thấy lời nói của ba người Dĩ Uyên.
"Ồ!"
"Tuyết? Tuyết rơi rồi!"
"Đây là, lấy ý cảnh khiến thiên địa biến đổi! Trời ơi!"
Nhiều người hét ầm ĩ, nhìn những bông tuyết trắng toát bay bay dưới ánh nắng mặt trời chói chang, đậu lên vai họ, rơi xuống da họ.
Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung tháo bỏ lớp ngụy trang, rời khỏi ngõ nhỏ.
Hai người dừng bước, nhìn những bông tuyết đang bay, nét mặt đầy sửng sốt, không thể tin được trời đang đổ tuyết.
Một bông tuyết bay đậu lên mặt Tạ Tĩnh Tuyền, gò má cô lạnh buốt, Tạ Tĩnh Tuyền rùng mình, bật thốt: "Không phải ảo giác!"
"Lấy ý cảnh khiến tự nhiên biến hóa, dùng hàn ý để cho trời đổ tuyết, thiên phú này... thực là... quá sức..."Lương Trung khàn khàn.
Dĩ Uyên, Đường Tư Kỳ và Liên Nhu sững người, đứng ngốc ra.
Bao nhiêu võ giả ở đây đều ngơ ngác nhìn những bông tuyết bay giữa ánh mặt trời chói chang, người nào cũng tưởng mình đang trong mơ.
Nhiều người thò tay ra chạm vào bông tuyết, mới nhận ra đây không phải là ảo cảnh, mà là thế giới thật.
Tần Liệt sừng sững như một bức tượng băng, đứng nguyên bên cạnh xác Lương Thiếu Dương, Hàn Băng chi nhận trong tay đã biến mất.
Hai mắt hắn nhắm chặt, dùng linh hồn cảm thụ Hàn Băng ý cảnh, dùng những nhận thức của mình đối với băng hàn chi địa khiến trời đất biến đổi.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều..
Mặt đất được trải một lớp băng trắng tinh mỏng, dưới ánh mặt trời óng ánh, nơi đây như một kỳ quan băng tuyết.
"Đồng trưởng lão! "Một võ giả Khí Cụ Tông hơi cúi mình chào.
Không ai nhận thấy Đồng Tể Hoa đã đứng ở cửa, cũng không ai chú ý hắn đứng đó từ lúc nào.
Đồng Tể Hoa phất phất tay, ý bảo người nọ chớ có lên tiếng, cau mày tiếp tục nhìn Tần Liệt, ngữ khí bình tĩnh: "Nếu hắn không bỏ chạy, thì các ngươi không cần phải làm gì cả. "
Người kia gật đầu, im lặng.
Một lát sau, Trình Bình cũng đi tới, đứng cạnh Đồng Tể Hoa, nói khẽ:
"Tí nữa tông chủ và ba Đại cung phụng đều sẽ tới."
Đồng Tể Hoa khẽ gật đầu, "Chỉ cần giữ Tần Băng ở lại là được, chuyện còn lại, cứ để cho tông chủ tự quyết định."
"ừ." Trình Bình nhìn Tần Liệt, rồi nhìn trời tuyết càng lúc càng lớn, nhìn xuống mặt đất phủ đầy băng, hít sâu một hơi: "Thiên phú như thế này sao lại đi luyện khí? Gia nhập Huyết Mâu chúng ta không phải tốt hơn sao? Có thể lĩnh ngộ được ý cảnh, lại còn dẫn phát được trời đất biến đổi, tương lai nhất định sẽ trở thành một cường giả thật sự, đâu cần phải đi vào con đường hẹp làm Luyện Khí Sư?"
"Để ta thử nói chuyện với tông chủ, xem có thể tha cho hắn hay không. " Đồng Tể Hoa rầm rì.
"Ta cùng đi xin với ngươi." Trình Bình gật đầu.
"Ở kia tuyết đang rơi à? Chuyện gì xảy ra vậy? Trời đang nắng ấm, sao bên Khí Cụ Tông lại có tuyết rơi?""Quỷ mới biết, chắc là có loại Linh khí cường hãn nào đó tạo ra, qua xem không?"
"Đi!"
Nhiều võ giả ở xung quanh đó nhìn thấy phía Khí Cụ Tông có điều kỳ lạ, đều dần tụ tới.
Thế là trước cửa Khí Cụ Tông dần đầy võ giả khắp nơi, thuộc nhiều thế lực khác nhau đang đến Khí Cụ Thành tìm linh khí thích hợp cho mình.
Trong đó cũng có một ít người có địa vị cao tại các thế lực, cả Khí Cụ Tông cũng biết mặt.
Ô Thác, chính là một trong số đó.
Hắn mang theo mấy nhân viên cửa hàng của Vân Tiêu Sơn đứng lẫn trong đám người, trong mắt đầy khiếp sợ, "Ý cảnh dẫn động thiên địa biến đổi, nếu Tần Băng này tiếp tục đi sâu và Băng Hàn Linh Quyết, tương lai nhất định sẽ thành châu báu!"
"Người này đi theo luyện khí thật là đáng tiếc. "Một người bình luận.
Những người đứng đó đều động dung, chăm chú quan sát Tần Liệt.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm sao đây?" Đường Tư Kỳ lòng nóng như lửa đốt, miệng không ngừng lầm bầm, muốn Dĩ Uyên và Liên Nhu đưa ra ý kiến.
Dĩ Uyên lắc đầu. "Hắn đang sa vào ý cảnh thiên địa, ta có thể đánh thức hắn, nhưng ta không muốn làm như vậyề"
“Cảnh giới của ta thấp, không tới gần hắn được." Liên Nhu bất đắc dĩ, lấy tay lén lén chỉ về phía Đồng Tể Hoa và Trình Bình, "Họ tới rồi, chúng ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, im lặng theo dõi mọi việc thôi."
"Bây giờ Tần Băng còn không, chạy, tí nữa tông chủ tới, thì hắn chết chắc! "Đường Tư Kỳ quát.
"Tông chủ!"
"Tham kiến tông chủ!"
Đột nhiên, cửa Khí Cụ Tông xôn xao, nhiều người cúi mình hành lễ, nhường đường cho ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng.
Sắc mặt ứng Hưng Nhiên tái nhợt, vừa đi vừa ho dữ dội, mắt đầy lửa giận, ngọn lửa trong mắt bừng bừng như muốn đốt sạch những người có mặt.
Lương Thiếu Dương chết rồi! Lương Thiếu Dương chết rồi!
Hắn và ba Đại cung phụng đã chọn được người kế nghiệp tương lai, một người đã khiến Linh Văn trụ biến hóa, là hạt giống hy vọng của Khí Cụ Tông, nhưng hạt giống ấy còn chưa kịp bắt rễ nẩy mầm thì đã bị người ta nhổ bật!
Không thể tha thứ! Không thể nào tha thứ được!
Hiện giờ thân thể hắn càng ngày càng kém, hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa, hắn không biết đến lúc nào mới lại tái xuất hiện một người kỳ tài có thể khiến Linh Văn trụ biến hóa nữa.
Hắn không còn đợi được nữa.
Tần Liệt giết Lương Thiếu Dương, đồng nghĩa với việc dập tắt hy vọng của hắn, đẩy hắn vào tuyệt địa!
"Đồng Tể Hoa! Trình Bình! Hai ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?" ứng Hưng Nhiên vừa ho vừa gầm lên, "Lập tức bắt Tần Băng này lại cho ta, dẫn tới Hỏa Ngục nhai, để ta lấy địa tâm chi hỏa luyện chết hắn!"
La Chí Xương, Phòng Kỳ, Tưởng Hạo run rẩy, sắc mặt cực kỳ khó coi, ba lão già sắp chết không nhịn nổi, đều đưa tay che ngực, giống như sắp bị tức chết bất kỳ lúc nào.
Phía sau, Mặc Hải và sáu Đại trưởng lão cũng đều bốc hỏa, hằm hằm nhìn Tần Liệt, và Lương Thiếu Dương.
Ai cũng hiểu vì sao ứng Hưng Nhiên nổi giận.
Tần Liệt đã dập tắt đốm lửa hy vọng của tông chủ và ba Đại cung phụng, giết chết người nối nghiệp tông chủ tốt nhất, so với cầm kiếm đâm thẳng vào tim họ, còn thống khổ hơn.
Mặc Hải lắc đầu hít sâu.
Hắn biết ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng cống hiến cả đời cho Khí Cụ Tông, để giúp Khí Cụ Tông thịnh vượng, bốn người này đã hy sinh rất nhiều, cả đời họ không lấy vợ, chưa bao giờ thích một ai, họ sẵn sàng chết vì Khí Cụ Tông, có thể vì Khí Cụ Tông mà từ bỏ tất cả!
Đến khi già yếu, họ chỉ hi vọng được nhìn thấy Khí Cụ Tông phát triển, hi vọng được nhìn thấy Khí Cụ Tông huy hoàng.
Nhưng mà, ngày hôm nay, tất cả mọi hy vọng ấy đã bị Tần Liệt một tay phá hủy!
Cái này so với giết chết họ, còn khiến họ đau đớn gấp bao nhiêu lần!
"Tông chủ, Tần Băng lấy ý cảnh khiến trời đất biến đổi, hắn, hắn có thể trở thành chiến sĩ mạnh nhất Huyết Mâu, kính xin tông chủ có thể..” Đồng Tể Hoa quỳ xuống, cúi đầu khẩn cầu ứng Hưng Nhiên tha cho Tần Liệt một con đường sống.
Trình Bình cũng quỳ xuống, "Hắn có thể trở thành chiến sĩ cường đại nhất trong tương lai của Huyết Mâu!"
"Xin tông chủ nghĩ lại!" Đường Tư Kỳ, Dĩ Uyên, Liên Nhu cũng quỳ xuống xin.
"Đồng Tể Hoa! Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức lôi tên kia vào Hỏa Ngục nhai để Địa Hỏa luyện chết!"toàn thân ứng Hưng Nhiên run rẩy, " Ta dùng thân phận tông chủ Khí Cụ Tông ra lệnh cho ngươi! Lập tức làm ngay cho ta, ta muốn tận mắt nhìn thấy hắn bị Địa Hỏa đốt thành tro bụi!"
"Tuân mệnh." Đồng Tể Hoa cúi đầu.
Hắn đứng lên, đi về phía Tần Liệt, trong lòng đầy tiếc nuối
"ứng Tông chủ, Lương Thiếu Dương tâm tính bất chính, sau này có ngồi lên chức tông chủ, cũng chưa chắc có thể mang tới tương lai mới cho Khí Cụ Tông."
Tạ Tĩnh Tuyền đi ra: "Một võ giả có thể lĩnh ngộ ý cảnh, hơn nữa lại còn có thể lấy ý cảnh khiến thiên địa biến đổi, thiên phú võ đạo không hề kém hơn một kẻ có thể khiến Linh Văn trụ biến hóa."
"Tuy Lương Thiếu Dương đã chết, nhưng các ngươi còn có Đường Tư Kỳ. Mấy chục năm sau, nếu như bên trong Khí Cụ Tông có Đường Tư Kỳ chủ trì luyện khí, ngoài có Tần Băng tọa trấn Huyết Mâu, chắc chắn Khí Cụ Tông sẽ có được một cục diện mới, không chừng có thể trở thành thế lực cấp Xích Đồng."
Cô vừa nói xong, bao kẻ vây xem mắt sáng ngời, trong lòng chấn động.
Đúng vậy, Khí Cụ Tông chết một cái Lương Thiếu Dương, nhưng vẫn còn một Đường Tư Kỳ cơ mà?
Cũng là người có thiên phú, có thể khiến Linh Văn trụ biến hóa, tương lai có thể trở thành một Luyện Khí Sư cường đại như Mặc Hải.
Còn Tần Băng, mới bây giờ đã là một võ giả thiên tài, có thể dùng ý cảnh khiến thiên địa biến hóa, một khi được Huyết Mâu dốc lòng tài bồi, được Khí Cụ Tông dồn cho tài lực và vật lực, mấy chục năm sau chắc chắn có thể trở thành một cường giả đỉnh cấp!
Một trong một ngoài, nếu Khí Cụ Tông có hai người này tọa trấn, tương lai thực có khả năng thăng hạng lên cấp Xích Đồng!
Da mặt ba Đại cung phụng run lên, bị lời nói của Tạ Tĩnh Tuyền làm cho động tâm, đều cảm thấy tương lai này cũng không tệ.
Bao nhiêu âm thanh đột nhiên đều ngừng bặt, tất cả những người đứng xem đều khiếp sợ nhìn Tần Liệt.
Trong góc đường, mắt Tạ Tĩnh Tuyền, Lương Trung đều lộ hào quang, nét mặt hiện vẻ không thể nào tưởng tượng nổi, thân hình Tạ Tĩnh Tuyền run run.
"Chết thật hay! "Lương Trung khẽ nói.
Chuyện họ đuổi giết Lương Thiếu Dương, diệt sạch tử sĩ Ám Ảnh Lâu, chỉ có một mình Lương Thiếu Dương là biết, chỉ cần hắn nói ra, Huyết Mâu mới có thể triển khai đuổi giết Lương Trung và Tạ Tĩnh Tuyền.
Dù bóng đen kia còn sống, hắn cũng không có quyền lên tiếng, không thể chứng minh được điều gì với Khí Cụ Tông.
Chỉ cần Lương Thiếu Dương chết, Lương Trung và Tạ Tĩnh Tuyền sẽ không còn bị họa sát thân.
"Chết rất tốt." đôi mắt Tạ Tĩnh Tuyền sáng lên, nhìn Tần Liệt phía xa, nét mặt phức tạp, "Tên Tần Băng này là đại ân nhân của chúng ta, đáng tiếc hắn cũng không sống được."
Lương Trung thở dài, khẽ gật đầu.
"Lương Thiếu Dương chết rồi!"
"Lương Thiếu Dương bị giết rồi!"
Một lúc sau, cửa Khí Cụ Tông vang lên đủ loại tiếng kêu ầm ĩ.
Những bước chân vội vàng từ hậu viện Khí Cụ Tông truyền đến, rất nhiều Võ Giả Khí Cụ Tông vốn nghe thấy tiếng đánh nhau, đã sắp ra tới cửa, vừa nghe thấy Lương Thiếu Dương bị giết, đều kinh hãi.
"Tần Băng! Trốn! Trốn đi ngay! Đi được bao xa thì đi lập tức! "Dĩ Uyên trầm mặt, quát to.
Liên Nhu và Đường Tư Kỳ cũng kịp phản ứng, rối rít: "Chạy mau lên! Dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi Khí Cụ Thành đi!"
Nhưng Tần Liệt vẫn đứng cạnh thi thể Lương Thiếu Dương, hờ hững bất động.
Một luồng ý chí lạnh như băng lấy hắn làm trung tâm đột nhiên khuếch tán!
Trời đất trong vòng chu vi hai mươi bước quanh hắn trở nên rét lạnh thấu xương, hàn ý phong ấn thiên địa lan tỏa khắp nơi.
Đây là Hàn Băng chi ý!
Hắn vẫn còn đang lĩnh ngộ tinh diệu của Hàn Băng chi ý!
"Băng Phong Thiên Địa, khiến cho vạn vật bị đông lạnh, lạnh tuyệt đối..
Ý thức của hắn vẫn còn đang phiêu hốt bên trong bức tranh băng bao la bát ngát, dùng linh hồn tiếp xúc với khí tức cực hàn.
Hắn không hề nghe thấy lời nói của ba người Dĩ Uyên.
"Ồ!"
"Tuyết? Tuyết rơi rồi!"
"Đây là, lấy ý cảnh khiến thiên địa biến đổi! Trời ơi!"
Nhiều người hét ầm ĩ, nhìn những bông tuyết trắng toát bay bay dưới ánh nắng mặt trời chói chang, đậu lên vai họ, rơi xuống da họ.
Tạ Tĩnh Tuyền và Lương Trung tháo bỏ lớp ngụy trang, rời khỏi ngõ nhỏ.
Hai người dừng bước, nhìn những bông tuyết đang bay, nét mặt đầy sửng sốt, không thể tin được trời đang đổ tuyết.
Một bông tuyết bay đậu lên mặt Tạ Tĩnh Tuyền, gò má cô lạnh buốt, Tạ Tĩnh Tuyền rùng mình, bật thốt: "Không phải ảo giác!"
"Lấy ý cảnh khiến tự nhiên biến hóa, dùng hàn ý để cho trời đổ tuyết, thiên phú này... thực là... quá sức..."Lương Trung khàn khàn.
Dĩ Uyên, Đường Tư Kỳ và Liên Nhu sững người, đứng ngốc ra.
Bao nhiêu võ giả ở đây đều ngơ ngác nhìn những bông tuyết bay giữa ánh mặt trời chói chang, người nào cũng tưởng mình đang trong mơ.
Nhiều người thò tay ra chạm vào bông tuyết, mới nhận ra đây không phải là ảo cảnh, mà là thế giới thật.
Tần Liệt sừng sững như một bức tượng băng, đứng nguyên bên cạnh xác Lương Thiếu Dương, Hàn Băng chi nhận trong tay đã biến mất.
Hai mắt hắn nhắm chặt, dùng linh hồn cảm thụ Hàn Băng ý cảnh, dùng những nhận thức của mình đối với băng hàn chi địa khiến trời đất biến đổi.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều..
Mặt đất được trải một lớp băng trắng tinh mỏng, dưới ánh mặt trời óng ánh, nơi đây như một kỳ quan băng tuyết.
"Đồng trưởng lão! "Một võ giả Khí Cụ Tông hơi cúi mình chào.
Không ai nhận thấy Đồng Tể Hoa đã đứng ở cửa, cũng không ai chú ý hắn đứng đó từ lúc nào.
Đồng Tể Hoa phất phất tay, ý bảo người nọ chớ có lên tiếng, cau mày tiếp tục nhìn Tần Liệt, ngữ khí bình tĩnh: "Nếu hắn không bỏ chạy, thì các ngươi không cần phải làm gì cả. "
Người kia gật đầu, im lặng.
Một lát sau, Trình Bình cũng đi tới, đứng cạnh Đồng Tể Hoa, nói khẽ:
"Tí nữa tông chủ và ba Đại cung phụng đều sẽ tới."
Đồng Tể Hoa khẽ gật đầu, "Chỉ cần giữ Tần Băng ở lại là được, chuyện còn lại, cứ để cho tông chủ tự quyết định."
"ừ." Trình Bình nhìn Tần Liệt, rồi nhìn trời tuyết càng lúc càng lớn, nhìn xuống mặt đất phủ đầy băng, hít sâu một hơi: "Thiên phú như thế này sao lại đi luyện khí? Gia nhập Huyết Mâu chúng ta không phải tốt hơn sao? Có thể lĩnh ngộ được ý cảnh, lại còn dẫn phát được trời đất biến đổi, tương lai nhất định sẽ trở thành một cường giả thật sự, đâu cần phải đi vào con đường hẹp làm Luyện Khí Sư?"
"Để ta thử nói chuyện với tông chủ, xem có thể tha cho hắn hay không. " Đồng Tể Hoa rầm rì.
"Ta cùng đi xin với ngươi." Trình Bình gật đầu.
"Ở kia tuyết đang rơi à? Chuyện gì xảy ra vậy? Trời đang nắng ấm, sao bên Khí Cụ Tông lại có tuyết rơi?""Quỷ mới biết, chắc là có loại Linh khí cường hãn nào đó tạo ra, qua xem không?"
"Đi!"
Nhiều võ giả ở xung quanh đó nhìn thấy phía Khí Cụ Tông có điều kỳ lạ, đều dần tụ tới.
Thế là trước cửa Khí Cụ Tông dần đầy võ giả khắp nơi, thuộc nhiều thế lực khác nhau đang đến Khí Cụ Thành tìm linh khí thích hợp cho mình.
Trong đó cũng có một ít người có địa vị cao tại các thế lực, cả Khí Cụ Tông cũng biết mặt.
Ô Thác, chính là một trong số đó.
Hắn mang theo mấy nhân viên cửa hàng của Vân Tiêu Sơn đứng lẫn trong đám người, trong mắt đầy khiếp sợ, "Ý cảnh dẫn động thiên địa biến đổi, nếu Tần Băng này tiếp tục đi sâu và Băng Hàn Linh Quyết, tương lai nhất định sẽ thành châu báu!"
"Người này đi theo luyện khí thật là đáng tiếc. "Một người bình luận.
Những người đứng đó đều động dung, chăm chú quan sát Tần Liệt.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm sao đây?" Đường Tư Kỳ lòng nóng như lửa đốt, miệng không ngừng lầm bầm, muốn Dĩ Uyên và Liên Nhu đưa ra ý kiến.
Dĩ Uyên lắc đầu. "Hắn đang sa vào ý cảnh thiên địa, ta có thể đánh thức hắn, nhưng ta không muốn làm như vậyề"
“Cảnh giới của ta thấp, không tới gần hắn được." Liên Nhu bất đắc dĩ, lấy tay lén lén chỉ về phía Đồng Tể Hoa và Trình Bình, "Họ tới rồi, chúng ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, im lặng theo dõi mọi việc thôi."
"Bây giờ Tần Băng còn không, chạy, tí nữa tông chủ tới, thì hắn chết chắc! "Đường Tư Kỳ quát.
"Tông chủ!"
"Tham kiến tông chủ!"
Đột nhiên, cửa Khí Cụ Tông xôn xao, nhiều người cúi mình hành lễ, nhường đường cho ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng.
Sắc mặt ứng Hưng Nhiên tái nhợt, vừa đi vừa ho dữ dội, mắt đầy lửa giận, ngọn lửa trong mắt bừng bừng như muốn đốt sạch những người có mặt.
Lương Thiếu Dương chết rồi! Lương Thiếu Dương chết rồi!
Hắn và ba Đại cung phụng đã chọn được người kế nghiệp tương lai, một người đã khiến Linh Văn trụ biến hóa, là hạt giống hy vọng của Khí Cụ Tông, nhưng hạt giống ấy còn chưa kịp bắt rễ nẩy mầm thì đã bị người ta nhổ bật!
Không thể tha thứ! Không thể nào tha thứ được!
Hiện giờ thân thể hắn càng ngày càng kém, hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa, hắn không biết đến lúc nào mới lại tái xuất hiện một người kỳ tài có thể khiến Linh Văn trụ biến hóa nữa.
Hắn không còn đợi được nữa.
Tần Liệt giết Lương Thiếu Dương, đồng nghĩa với việc dập tắt hy vọng của hắn, đẩy hắn vào tuyệt địa!
"Đồng Tể Hoa! Trình Bình! Hai ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?" ứng Hưng Nhiên vừa ho vừa gầm lên, "Lập tức bắt Tần Băng này lại cho ta, dẫn tới Hỏa Ngục nhai, để ta lấy địa tâm chi hỏa luyện chết hắn!"
La Chí Xương, Phòng Kỳ, Tưởng Hạo run rẩy, sắc mặt cực kỳ khó coi, ba lão già sắp chết không nhịn nổi, đều đưa tay che ngực, giống như sắp bị tức chết bất kỳ lúc nào.
Phía sau, Mặc Hải và sáu Đại trưởng lão cũng đều bốc hỏa, hằm hằm nhìn Tần Liệt, và Lương Thiếu Dương.
Ai cũng hiểu vì sao ứng Hưng Nhiên nổi giận.
Tần Liệt đã dập tắt đốm lửa hy vọng của tông chủ và ba Đại cung phụng, giết chết người nối nghiệp tông chủ tốt nhất, so với cầm kiếm đâm thẳng vào tim họ, còn thống khổ hơn.
Mặc Hải lắc đầu hít sâu.
Hắn biết ứng Hưng Nhiên và ba Đại cung phụng cống hiến cả đời cho Khí Cụ Tông, để giúp Khí Cụ Tông thịnh vượng, bốn người này đã hy sinh rất nhiều, cả đời họ không lấy vợ, chưa bao giờ thích một ai, họ sẵn sàng chết vì Khí Cụ Tông, có thể vì Khí Cụ Tông mà từ bỏ tất cả!
Đến khi già yếu, họ chỉ hi vọng được nhìn thấy Khí Cụ Tông phát triển, hi vọng được nhìn thấy Khí Cụ Tông huy hoàng.
Nhưng mà, ngày hôm nay, tất cả mọi hy vọng ấy đã bị Tần Liệt một tay phá hủy!
Cái này so với giết chết họ, còn khiến họ đau đớn gấp bao nhiêu lần!
"Tông chủ, Tần Băng lấy ý cảnh khiến trời đất biến đổi, hắn, hắn có thể trở thành chiến sĩ mạnh nhất Huyết Mâu, kính xin tông chủ có thể..” Đồng Tể Hoa quỳ xuống, cúi đầu khẩn cầu ứng Hưng Nhiên tha cho Tần Liệt một con đường sống.
Trình Bình cũng quỳ xuống, "Hắn có thể trở thành chiến sĩ cường đại nhất trong tương lai của Huyết Mâu!"
"Xin tông chủ nghĩ lại!" Đường Tư Kỳ, Dĩ Uyên, Liên Nhu cũng quỳ xuống xin.
"Đồng Tể Hoa! Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức lôi tên kia vào Hỏa Ngục nhai để Địa Hỏa luyện chết!"toàn thân ứng Hưng Nhiên run rẩy, " Ta dùng thân phận tông chủ Khí Cụ Tông ra lệnh cho ngươi! Lập tức làm ngay cho ta, ta muốn tận mắt nhìn thấy hắn bị Địa Hỏa đốt thành tro bụi!"
"Tuân mệnh." Đồng Tể Hoa cúi đầu.
Hắn đứng lên, đi về phía Tần Liệt, trong lòng đầy tiếc nuối
"ứng Tông chủ, Lương Thiếu Dương tâm tính bất chính, sau này có ngồi lên chức tông chủ, cũng chưa chắc có thể mang tới tương lai mới cho Khí Cụ Tông."
Tạ Tĩnh Tuyền đi ra: "Một võ giả có thể lĩnh ngộ ý cảnh, hơn nữa lại còn có thể lấy ý cảnh khiến thiên địa biến đổi, thiên phú võ đạo không hề kém hơn một kẻ có thể khiến Linh Văn trụ biến hóa."
"Tuy Lương Thiếu Dương đã chết, nhưng các ngươi còn có Đường Tư Kỳ. Mấy chục năm sau, nếu như bên trong Khí Cụ Tông có Đường Tư Kỳ chủ trì luyện khí, ngoài có Tần Băng tọa trấn Huyết Mâu, chắc chắn Khí Cụ Tông sẽ có được một cục diện mới, không chừng có thể trở thành thế lực cấp Xích Đồng."
Cô vừa nói xong, bao kẻ vây xem mắt sáng ngời, trong lòng chấn động.
Đúng vậy, Khí Cụ Tông chết một cái Lương Thiếu Dương, nhưng vẫn còn một Đường Tư Kỳ cơ mà?
Cũng là người có thiên phú, có thể khiến Linh Văn trụ biến hóa, tương lai có thể trở thành một Luyện Khí Sư cường đại như Mặc Hải.
Còn Tần Băng, mới bây giờ đã là một võ giả thiên tài, có thể dùng ý cảnh khiến thiên địa biến hóa, một khi được Huyết Mâu dốc lòng tài bồi, được Khí Cụ Tông dồn cho tài lực và vật lực, mấy chục năm sau chắc chắn có thể trở thành một cường giả đỉnh cấp!
Một trong một ngoài, nếu Khí Cụ Tông có hai người này tọa trấn, tương lai thực có khả năng thăng hạng lên cấp Xích Đồng!
Da mặt ba Đại cung phụng run lên, bị lời nói của Tạ Tĩnh Tuyền làm cho động tâm, đều cảm thấy tương lai này cũng không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.