Lỡ Phải Lòng Đứa Con Nuôi Rồi Phải Làm Sao!
Chương 3: Xấu Hổ.
Valeni
02/09/2024
Trong suốt mùa hè đó, chúng tôi đã cùng nhau học tập, chơi đùa và đi chơi. Sau khi tiếp xúc với Tuấn Kiệt, tôi nhận ra cậu ta vô cùng lạnh lùng với mọi người xung quanh kể cả bố mẹ, chỉ khi ăn cơm mới nói chuyện với họ mà thôi, nhưng bù lại cậu ta vô cùng thông minh y như cái tên vậy. Chỉ còn hơn hai tuần nữa là sẽ đến thời điểm nhập học, tôi và Tuấn Kiệt cũng bước vào lớp 10. Đừng bất ngờ, mặc dù cậu ấy là trẻ mồ côi, nhưng đã học hết cả kiến thức năm cấp hai trong một nốt nhạc và thi chung với tôi chỉ một tuần sau đó.
Hôm nay, do bố mẹ đi thăm ngoại bị bệnh nên hai chúng tôi sẽ đi ăn ngoài.
“Tư Hạ, cậu muốn ăn cái gì?”
Đồ ngốc này, tôi mới là người hỏi cậu câu đấy đấy. Người kén ăn như cậu mà bày đặt hỏi tôi, hừ tôi sẽ chơi cậu một vố: “Hay chúng ta đổi gió đi ăn sushi đi” Không biết cậu ấy sẽ trả lời như thế nào đây.
“Được rồi, tuỳ cậu”
Tôi bất ngờ khi cậu ấy đồng ý. Thay đồ xong chúng tôi bắt taxi để đến quán sushi. Đến nơi, ai ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía Tuấn Kiệt, cũng phải thôi vì cậu ấy trời sinh đã có một khuôn mặt như tạc tượng, không biết ai lại nỡ bỏ rơi chứ.
“Ghen tị thật đó”
[…] “Bộ cậu không biết mọi người đang nhìn cậu à”
Tôi bất giác đỏ mặt, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra điều gì đó và cóc đầu Tuấn Kiệt một cái.
“Sao cậu không nhắc tớ hả, cái tên ngốc kia”
Đúng thật mọi người nhìn tôi nhưng không phải vì nhan sắc mà do tôi mặc quần ngược. Tôi xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường, tôi nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh để chỉnh sửa lại. Trong lúc đang ở nhà vệ sinh, tôi có nghe được cuộc hội thoại của mấy cô gái.
“Hồi nãy, cậu có nhìn thấy anh đẹp trai kia không, như truyện tranh bước ra luôn ấy”
Nghe được câu đó, tôi thấy rất tự hào mặc dù không phải khen mình. Chuẩn bị bước ra nhưng…
“Các cậu nhìn tớ đi, tớ sẽ tán đổ anh ta cho mà xem, đẹp trai thì cũng đổ trước gái đẹp mà thôi”
Tôi cũng phụ hộ cho người nào đó rước được Tuấn Kiệt và thầm cười nhẹ trong lòng. Ra ngoài, tôi nhanh chóng đi lại bàn vì quá đói, thì thấy cảnh tượng đúng như người trong nhà vệ sinh nói. Có ba cô gái đang đứng ngay bên cạnh của Tuấn Kiệt, nhưng cậu ấy chỉ bày ra mỗi khuôn mặt thờ ơ mà gọi tôi vào ăn.
“Hạ Hạ, cậu mau lại đây ăn đi, chứ để mấy con ruồi làm phiền”
Tôi không nhịn được bật cười vì mấy con ruồi đó là các cô gái. Chắc vì hiểu nên tức giận bỏ đi kèm theo mấy câu chửi rủa nữa. “Đẹp trai mà ác” câu nói đúng nghĩa dành cho Tuấn Kiệt luôn đó.
“Chời ơi, ai được tán tỉnh đâu mà biết”
“Còn hơn ai kia không được một thằng con trai nào ngó hết”
Đúng là Tuấn Kiệt, đứa con gái nào cũng bị nó phủ mà. Với cái tính nết không ưa ai với lạnh lùng như băng chắc cậu ấy sẽ không bao giờ cưới được vợ quá.
Hôm nay, do bố mẹ đi thăm ngoại bị bệnh nên hai chúng tôi sẽ đi ăn ngoài.
“Tư Hạ, cậu muốn ăn cái gì?”
Đồ ngốc này, tôi mới là người hỏi cậu câu đấy đấy. Người kén ăn như cậu mà bày đặt hỏi tôi, hừ tôi sẽ chơi cậu một vố: “Hay chúng ta đổi gió đi ăn sushi đi” Không biết cậu ấy sẽ trả lời như thế nào đây.
“Được rồi, tuỳ cậu”
Tôi bất ngờ khi cậu ấy đồng ý. Thay đồ xong chúng tôi bắt taxi để đến quán sushi. Đến nơi, ai ai cũng đổ dồn ánh mắt về phía Tuấn Kiệt, cũng phải thôi vì cậu ấy trời sinh đã có một khuôn mặt như tạc tượng, không biết ai lại nỡ bỏ rơi chứ.
“Ghen tị thật đó”
[…] “Bộ cậu không biết mọi người đang nhìn cậu à”
Tôi bất giác đỏ mặt, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra điều gì đó và cóc đầu Tuấn Kiệt một cái.
“Sao cậu không nhắc tớ hả, cái tên ngốc kia”
Đúng thật mọi người nhìn tôi nhưng không phải vì nhan sắc mà do tôi mặc quần ngược. Tôi xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường, tôi nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh để chỉnh sửa lại. Trong lúc đang ở nhà vệ sinh, tôi có nghe được cuộc hội thoại của mấy cô gái.
“Hồi nãy, cậu có nhìn thấy anh đẹp trai kia không, như truyện tranh bước ra luôn ấy”
Nghe được câu đó, tôi thấy rất tự hào mặc dù không phải khen mình. Chuẩn bị bước ra nhưng…
“Các cậu nhìn tớ đi, tớ sẽ tán đổ anh ta cho mà xem, đẹp trai thì cũng đổ trước gái đẹp mà thôi”
Tôi cũng phụ hộ cho người nào đó rước được Tuấn Kiệt và thầm cười nhẹ trong lòng. Ra ngoài, tôi nhanh chóng đi lại bàn vì quá đói, thì thấy cảnh tượng đúng như người trong nhà vệ sinh nói. Có ba cô gái đang đứng ngay bên cạnh của Tuấn Kiệt, nhưng cậu ấy chỉ bày ra mỗi khuôn mặt thờ ơ mà gọi tôi vào ăn.
“Hạ Hạ, cậu mau lại đây ăn đi, chứ để mấy con ruồi làm phiền”
Tôi không nhịn được bật cười vì mấy con ruồi đó là các cô gái. Chắc vì hiểu nên tức giận bỏ đi kèm theo mấy câu chửi rủa nữa. “Đẹp trai mà ác” câu nói đúng nghĩa dành cho Tuấn Kiệt luôn đó.
“Chời ơi, ai được tán tỉnh đâu mà biết”
“Còn hơn ai kia không được một thằng con trai nào ngó hết”
Đúng là Tuấn Kiệt, đứa con gái nào cũng bị nó phủ mà. Với cái tính nết không ưa ai với lạnh lùng như băng chắc cậu ấy sẽ không bao giờ cưới được vợ quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.