Loạn Thế Thịnh Sủng
Đánh giá: 7.8/10 từ 42 lượt
Truyện Loạn Thế Thịnh Sủng là một tác phẩm khá mới của tác giả Phi Cô Nương, dù là một truyện cũng với chủ đề quen thuộc, câu chuyện tình yêu nhưng là câu chuyện ở những thời kỳ khác nhau, những con người tưởng như lạ nhưng lại rất quen thuộc. Đâu đó ta tưởng như là một mối nhân duyên bền lâu, đem lại xúc cảm cho con người làm họ đắm chìm vào mãi không thôi, hắn và cô, liệu có lý lẽ nào cho cả hai, câu trả lời sẽ được giải đáp trong truyện xuyên không này.
Cô vốn là đội trưởng bộ đội đặc công, suy nghĩ linh hoạt, thân thủ lại mạnh mẽ. Trong một lần thi hành nhiệm vụ vì bị đồng đội phản bội mà chết thảm, xuyên qua đến thời loạn thế xa lạ ai ngờ lại biến thành một cô nương quân kỹ ti tiện đồng thời vướng vào hàng vạn hàng nghìn khúc mắc.
Hắn một thân tử y bạch cừu, sắc mặt tái nhợt, trong mắt có phần hận lại như có phần oán, thanh âm điên cuồng khàn khàn: “Nàng nói đi, có phải một khi người nọ tới tìm nàng, nàng liền đi theo y? Tốt, rất tốt... Lần này nếu nàng còn dám vứt bỏ ta đi theo y, bổn vương thà rằng đích thân chém lên đôi chân này cũng không để mình lại đuổi theo nàng!”
Y người mặc áo choàng màu lục, eo buộc ngọc đới đỏ thẩm, quái dị lại có phần khoe khoang. Rõ ràng bản thân còn là một thiếu niên tuổi chừng mười bảy mười tám nhưng lại sai người mang tám đại kiệu hoa, chân thành nói: “Hòa Hòa, nàng có thể làm mẹ con ta được không? Đứa bé này mới tám tuổi đã không còn mẹ, thật đáng thương.”
Người nọ tròng mắt như muốn bốc lửa, quát lên như sấm: “Lão Tử vì nàng thiếu chút nữa mạng cũng bị mất, con mẹ nó nàng lại... từ đầu luôn không xem nó không phải chuyện to tát! Còn tên kia chỉ hướng nàng cười một tiếng, nàng liền cam nguyện lên núi đao xuống biển lửa! Ta tại sao lại thích người ngu xuẩn như vậy chứ?”
Liệu câu chuyện còn tiếp diễn đến đâu, có hay không đã nhiều oan ức, mời bạn theo dõi truyện để đi tìm hồi kết.
Cô vốn là đội trưởng bộ đội đặc công, suy nghĩ linh hoạt, thân thủ lại mạnh mẽ. Trong một lần thi hành nhiệm vụ vì bị đồng đội phản bội mà chết thảm, xuyên qua đến thời loạn thế xa lạ ai ngờ lại biến thành một cô nương quân kỹ ti tiện đồng thời vướng vào hàng vạn hàng nghìn khúc mắc.
Hắn một thân tử y bạch cừu, sắc mặt tái nhợt, trong mắt có phần hận lại như có phần oán, thanh âm điên cuồng khàn khàn: “Nàng nói đi, có phải một khi người nọ tới tìm nàng, nàng liền đi theo y? Tốt, rất tốt... Lần này nếu nàng còn dám vứt bỏ ta đi theo y, bổn vương thà rằng đích thân chém lên đôi chân này cũng không để mình lại đuổi theo nàng!”
Y người mặc áo choàng màu lục, eo buộc ngọc đới đỏ thẩm, quái dị lại có phần khoe khoang. Rõ ràng bản thân còn là một thiếu niên tuổi chừng mười bảy mười tám nhưng lại sai người mang tám đại kiệu hoa, chân thành nói: “Hòa Hòa, nàng có thể làm mẹ con ta được không? Đứa bé này mới tám tuổi đã không còn mẹ, thật đáng thương.”
Người nọ tròng mắt như muốn bốc lửa, quát lên như sấm: “Lão Tử vì nàng thiếu chút nữa mạng cũng bị mất, con mẹ nó nàng lại... từ đầu luôn không xem nó không phải chuyện to tát! Còn tên kia chỉ hướng nàng cười một tiếng, nàng liền cam nguyện lên núi đao xuống biển lửa! Ta tại sao lại thích người ngu xuẩn như vậy chứ?”
Liệu câu chuyện còn tiếp diễn đến đâu, có hay không đã nhiều oan ức, mời bạn theo dõi truyện để đi tìm hồi kết.