Chương 24: Bảo vật xuất thế, huynh đệ tương tàn
Cơ Xoa
29/09/2024
Trở lại sơn trại, trong trại cũng không biết bên này có một nhánh tiểu đội đụng phải nữ hiệp kém chút toàn quân bị diệt, bốn phía ồn ào náo động, đều đang đàm luận tình trạng mới nhất của cao tầng.
- Nghe nói chưa? Phương Đà chủ hành sự bất lực, bị Chu Tước Tôn giả trọng phạt, thiếu chút xương cốt đều hủy.
- Vừa mới nghe nói... Đáng đời, mẹ nó muốn tìm đồ trong núi, nhưng lại không cho huynh đệ trong trại tìm, ngay cả chút thông tin đều không lộ ra, chỉ phái mấy chục giáo đồ chính thức lặng lẽ tìm, có thể tìm thấy cái chó má gì chứ? Đây là ngọn núi bao lớn a con mẹ nó, mấy chục người tản ra, cái này cùng mò kim đáy bể khác nhau ở chỗ nào?
- Suỵt, nhỏ giọng một chút, bị đà chủ biết xem như xong.
- Ai thèm quan tâm hắn, tên ngu ngốc này bị Chu Tước Tôn giả trọng thương, nói không chừng sắp chết rồi.
- Nói đi nói lại, thì ra Huyết Thần Giáo thật là thuộc hạ Tứ Tượng Giáo a, ta tưởng rằng chẳng qua là phụ thuộc, bây giờ xem lại rõ ràng là thuộc hạ của một chi nhánh, Chu Tước Tôn giả có thể trực tiếp quản lý.
- Cho dù là thế lực phụ thuộc, muốn biến thành thuộc hạ chẳng phải quá dễ sao? Tứ Tượng Giáo quá mạnh mẽ...
- Cho nên nói khí thế cường giả chính là như thế, trực tiếp cho tất cả mọi người đi tìm, tìm được sẽ có được Huyết Thần Công, thậm chí có thể trực tiếp vào Tứ Tượng Giáo hạch tâm!
- Đúng vậy a, ý của Tôn giả, vật kia tự có thần tính, chỉ cần là người có duyên, nói không chừng còn có được đại tạo hóa, trong giáo cần chính là dạng này nhân tài. Cái này đại khí so với họ Phương keo kiệt bủn xỉn kia tốt hơn nhiều?
- Phương Đà chủ không để mọi người cùng nhau tìm, chỉ sợ cũng lo lắng người khác lấy đi cơ duyên của hắn a...
Đám người đang khí thế ngất trời bàn tán mắng Phương Đà chủ lừa người, nhưng cũng bắt đầu cảnh giác nhìn bằng hữu đang nói chuyện với nhau, song phương lúc này mới nhận thức được, cơ duyên chỉ có một cái, mọi người kỳ thực phải cạnh tranh với nhau.
- Xùy.
Triệu Trường Hà bật cười một tiếng, lôi kéo Lạc Thất lặng lẽ lách qua, đi thẳng đến đầm nước phía sau núi.
Chậm một chút nữa, sợ là có người sẽ đến bên này tìm, nhất định phải nhanh lên.
Vừa hay có Nhạc Hồng Linh, bằng không muốn hỏi Tôn giáo tập về trận pháp Thanh Long tinh đồ, còn không biết muốn nói bóng nói gió đến năm tháng nào nữa, lần này cơ bản có thể giải quyết vấn đề, dù sao Lạc Thất là hiểu chút kiến thức về trận pháp.
Hai người một đường xông vào phía sau thác nước, bốn phía quả nhiên vẫn chưa có người nào tới, tinh đồ vẫn như cũ ở đó. Triệu Trường Hà thở một hơi, hỏi:
- Tâm tú là cái nào?
Lạc Thất nhìn hắn một cái, yên lặng nhấn xuống một ngôi sao.
Triệu Trường Hà phát hiện cái này kỳ thực chính là ngôi sao sáng nhất trong bức tinh đồ, không khỏi nhìn Lạc Thất một cái, nếu như chỉ đơn giản như vậy, Lạc Thất sớm nên phá giải mới đúng? Hay là bởi vì cái nào rõ ràng nhất kỳ thực lại là cái nguy hiểm nhất nên không dám đụng, Lạc Thất chỉ là cẩn thận?
Tâm tư chợt lóe lên, Lạc Thất đã một hơi nhấn xuống các tinh tú khác.
Tinh đồ chậm rãi vỡ ra, hiện ra một cái thông đạo nhỏ chỉ vừa cho một người đi vào.
- Thành công rồi!
Triệu Trường Hà thần sắc hưng phấn, vẫn như cũ cẩn thận nói:
- Trước tiên đừng tùy tiện vào, nghe nói bên trong những chỗ như vậy thường thiếu oxi... Ách, đều là khí độc, chúng ta thử châm lửa xem có khí độc hay không...
- Không cần.
Lạc Thất thở dài:
- Ta luyện nội công, đối với cảm ứng khí tức mẫn cảm hơn so với ngươi, bên trong có thể vào. Cũng không xác định là có thủ hộ linh các loại không, cho nên cẩn thận một chút.
Triệu Trường Hà rút đao ra khỏi bao, đi đầu chui vào trong:
- Đã vậy, ta tới dò đường.
Lạc Thất mím môi một đi theo.
Bên trong cũng không có không gian kỳ lạ gì, cũng không có thủ hộ linh như cương thi,khô lâu....
Nơi này kỳ thực rất nhỏ, cũng chỉ có một phòng nhỏ hơi lớn một chút, còn không bằng nhà gỗ hai người bọn hắn. Không gian hình tròn, phảng phất giống như tinh đấu trận pháp lần trước, ở giữa phòng là một khối ngọc ấn hình vuông, chỗ tay cầm là một hạt châu màu trắng to như trứng ngỗng, bên trong hạt châu ẩn ẩn có du long chi hình, chậm rãi lượn lờ, giống như vật sống.
- Trời tròn đất vuông, long du cửu thiên... Quả nhiên là Thanh Long Ấn...
Lạc Thất lẩm bẩm tự nói.
Triệu Trường Hà không nghe rõ, quay đầu hỏi nàng:
- Ngươi biết đây là cái gì?
Lạc Thất xuất thần nhìn Thanh Long Ấn, thấp giọng nói:
- Ta làm sao biết.
Triệu Trường Hà nói:
- Bất kể thế nào, Tứ Tượng Giáo rất quan tâm thứ này,xét theo Thanh Long tinh đồ, đều có thể đối ứng với Tứ Tượng Giáo, hẳn là có quan hệ sâu xa. Chỉ cần đem thứ này cho Chu Tước Tôn giả, hai ta vào Tứ Tượng Giáo chắc chắn không có vấn đề gì, cho dù không được, thay cái Huyết Thần Công cũng không phải vấn đề lớn ?
Lạc Thất “Ừm” Một tiếng.
Triệu Trường Hà ngồi xổm người xuống, cẩn thận từng li từng tí từ từ cầm đao đi dò.
Có trời mới biết loại vật này vì sao lại không có đại trận thủ hộ, có thể tự thân nó có cấm chế cường đại thì sao? Triệu Trường Hà có chút e ngại, vẫn là cẩn thận lấy đao ra thăm dò.
Lạc Thất sau lưng cắn thật chặt môi dưới, chậm rãi từ trong tay áo rút ra một cây chủy thủ, nhìn về phía sau lưngTriệu Trường Hà, ánh mắt phức tạp khó tả.
Triệu Trường Hà có thể trông thấy thông qua năng lực con mắt sau lưng, tim cũng nhảy dựng lên một cái, sắc mặt cũng thay đổi.
Đây là...
Lạc Thất muốn giết ta?
Lạc Thất muốn giết ta...
Cái này...
- Không nên tin tưởng bất cứ ai, kể cả ta.
Lời nói của Lạc Thất khi xưa quanh quẩn ở trong lòng, Triệu Trường Hà đến nay cũng không dám tin tưởng một màn này, hắn thậm chí hoài nghi con mắt sau lưng co vấn đề, cho hắn thấy khung cảnh sai lệch?
Nàng muốn giết mình, bao nhiêu đêm trước có thể dễ dàng một đao đâm chết, làm sao phải chờ đến hôm nay?
Cho dù hôm qua, nàng còn dùng chân khí giúp hắn giảm đau, làm gì có dáng vẻ muốn giết hắn?
Không lẽ... Cũng bởi vì bảo vật hiện thế, muốn độc chiếm bảo vật?
Uổng công hắn mới vừa rồi còn cười nhạo người trong trại, nguyên lai bảo vật xuất thế huynh đệ tương tàn là như thế này, lại xuất hiện cảnh này trên người hắn và Lạc Thất?
Trái tim Triệu Trường Hà như chìm xuống đáy vực, tay cầm đao càng ngày càng căng cứng, kiên nhẫn chờ đợi khoảng khắc Lạc Thất ra tay.
Ai có thể nghĩ tới, năng lực con mắt sau lưng, không phải là vì nhìn lén tắm rửa, là vì giờ khắc này. Vô số ngày khổ luyện quay người lại chém, lại dùng trên người Lạc Thất...
Không biết qua bao lâu, có thể vẻn vẹn chỉ một giây mà thôi, Lạc Thất cứng người cuối cùng cũng động thủ.
Triệu Trường Hà lòng căng thẳng chợt quay người lại chém một đao.
Nhưng lại thấy Lạc Thất không phải đâm về phía hắn, mà hung hăng ném thanh chủy thủ lên mặt đất.
Triệu Trường Hà khẩn trương ngừng đao, lưỡi đao tinh chuẩn dừng ở chỗ cổ Lạc Thất, không có dư thừa đi phân nào.
Lạc Thất ngạc nhiên nhìn xem Triệu Trường Hà, Triệu Trường Hà mặt không thay đổi nhìn xem nàng. Hai người trố mắt nhìn nhau một lúc lâu, Lạc Thất cuối cùng cười ra tiếng:
- Không tệ không tệ... Độ chính xác khổ luyện cả ngày lẫn đêm, thì ra dùng để tha ta một mạng. Thật là kỳ quái, với chừng đó tu vi, sao có thể cảnh giác sau lưng như vậy?
Triệu Trường Hà thấp giọng nói:
- Ngươi... Vừa rồi...
- Muốn giết ngươi nha.
Cả người Lạc Thất triệt để nhẹ nhõm lại, nói tiếp:
- Nhưng không hạ thủ được, không có cách nào, ai bảo vừa rồi Triệu lão đại vì ta ngăn ở trước mặt Nhạc Hồng Linh, ta cũng không phải lòng lang dạ sói.
- Coi như... coi như vừa rồi không có sự tình Nhạc Hồng Linh...
Triệu Trường Hà không lưu loát nói:
- Ta thực sự nghĩ không ra, ngươi sẽ giết ta... sao ngươi lại muốn giết ta... Chẳng lẽ vì một bảo vật?
Lạc Thất an tĩnh nhìn vẻ mặt ủ rũ của Triệu Trường Hà, vẻ đau đớn trong mắt kia, dường như còn nồng đậm hơn đêm qua đột phá. Trong mắt nàng chợt lóe lên vẻ đau lòng, nghiêm túc đáp lại:
- Tại sao không thể vì bảo vật?
Triệu Trường Hà lớn tiếng nói:
- Đừng gạt ta, ngươi căn bản không phải loại người này!
- Ngươi hiểu được ta bao nhiêu? Bởi vì cảm giác ngủ chung?
Lạc Thất lớn tiếng nói:
- Ta từ đầu tới cuối đều đang gạt ngươi, ngươi không biết sao?
- Ngươi...
- Hôm qua ta có thể giải trận, nhưng bởi vì ngươi ở bên, nên ta cố ý giả vờ không giải! Ngươi biết không? Ta một mực đang lừa ngươi!
- ...
- Vốn hôm nay định lặng lẽ tự đi lấy, lại bởi vì nhiệm vụ không thể thoát thân, nhiệm vụ không xong lại gặp Nhạc Hồng Linh quấy rối, quấy rối coi như xong, Chu Tước cũng tới! Khiến cho cả núi đều đi tìm!
Lạc Thất căm tức nói:
- Khắp thiên hạ đang gây sự với ta sao!
Triệu Trường Hà giật giật khóe miệng:
- Được rồi, nhỏ giọng một chút, làm giống như tiểu phu thê cãi nhau vậy, thật ngu xuẩn.
Thần sắc của Lạc Thất có chút cổ quái, nghiêng đầu hạ giọng:
- Đúng vậy, hiện tại bên ngoài có người đang tìm kiếm đồ vật, dẫn người tới, bảo bối đến trong tay ngươi sẽ thật không còn.
Triệu Trường Hà:
- ...
- Ngươi rất cần đồ vật này.
Lạc Thất nói khẽ:
- Vô luận là nhờ nó gia nhập Tứ Tượng Giáo, hay đoạt được Huyết Thần Công để ngươi thoát khỏi tình cảnh đau đớn này, thậm chí... thứ này còn có tác dụng tẩy cân phạt tủy, có thể để ngươi khắc phục khuyết điểm tập võ quá muộn. Ngươi coi nó là vật trong túi, chưa từng nghĩ qua ta cũng rất muốn sao?
đôi mắt Triệu Trường Hà giật giật, thấp giọng đáp lại:
- Ta vẫn cảm thấy ngươi và ta có thể cùng sử dụng.
- Cùng sử dụng? Vậy sao?
Ngữ khí của Lạc Thất có chút buồn vô cớ:
- Ngươi chỉ cân nhắc ngươi lấy được có chỗ tốt gì, có bao giờ nghĩ tới nó đối với ta có ích lợi gì sao? Trường Hà, ngươi biết không, ta chạy tới Bắc Mang Sơn chính là vì thứ này, nó thậm chí là nguyện vọng từ nhỏ của ta... Nếu trơ mắt nhìn ngươi cầm đi, vậy đời này đến cùng ta đang làm gì...
- Nghe nói chưa? Phương Đà chủ hành sự bất lực, bị Chu Tước Tôn giả trọng phạt, thiếu chút xương cốt đều hủy.
- Vừa mới nghe nói... Đáng đời, mẹ nó muốn tìm đồ trong núi, nhưng lại không cho huynh đệ trong trại tìm, ngay cả chút thông tin đều không lộ ra, chỉ phái mấy chục giáo đồ chính thức lặng lẽ tìm, có thể tìm thấy cái chó má gì chứ? Đây là ngọn núi bao lớn a con mẹ nó, mấy chục người tản ra, cái này cùng mò kim đáy bể khác nhau ở chỗ nào?
- Suỵt, nhỏ giọng một chút, bị đà chủ biết xem như xong.
- Ai thèm quan tâm hắn, tên ngu ngốc này bị Chu Tước Tôn giả trọng thương, nói không chừng sắp chết rồi.
- Nói đi nói lại, thì ra Huyết Thần Giáo thật là thuộc hạ Tứ Tượng Giáo a, ta tưởng rằng chẳng qua là phụ thuộc, bây giờ xem lại rõ ràng là thuộc hạ của một chi nhánh, Chu Tước Tôn giả có thể trực tiếp quản lý.
- Cho dù là thế lực phụ thuộc, muốn biến thành thuộc hạ chẳng phải quá dễ sao? Tứ Tượng Giáo quá mạnh mẽ...
- Cho nên nói khí thế cường giả chính là như thế, trực tiếp cho tất cả mọi người đi tìm, tìm được sẽ có được Huyết Thần Công, thậm chí có thể trực tiếp vào Tứ Tượng Giáo hạch tâm!
- Đúng vậy a, ý của Tôn giả, vật kia tự có thần tính, chỉ cần là người có duyên, nói không chừng còn có được đại tạo hóa, trong giáo cần chính là dạng này nhân tài. Cái này đại khí so với họ Phương keo kiệt bủn xỉn kia tốt hơn nhiều?
- Phương Đà chủ không để mọi người cùng nhau tìm, chỉ sợ cũng lo lắng người khác lấy đi cơ duyên của hắn a...
Đám người đang khí thế ngất trời bàn tán mắng Phương Đà chủ lừa người, nhưng cũng bắt đầu cảnh giác nhìn bằng hữu đang nói chuyện với nhau, song phương lúc này mới nhận thức được, cơ duyên chỉ có một cái, mọi người kỳ thực phải cạnh tranh với nhau.
- Xùy.
Triệu Trường Hà bật cười một tiếng, lôi kéo Lạc Thất lặng lẽ lách qua, đi thẳng đến đầm nước phía sau núi.
Chậm một chút nữa, sợ là có người sẽ đến bên này tìm, nhất định phải nhanh lên.
Vừa hay có Nhạc Hồng Linh, bằng không muốn hỏi Tôn giáo tập về trận pháp Thanh Long tinh đồ, còn không biết muốn nói bóng nói gió đến năm tháng nào nữa, lần này cơ bản có thể giải quyết vấn đề, dù sao Lạc Thất là hiểu chút kiến thức về trận pháp.
Hai người một đường xông vào phía sau thác nước, bốn phía quả nhiên vẫn chưa có người nào tới, tinh đồ vẫn như cũ ở đó. Triệu Trường Hà thở một hơi, hỏi:
- Tâm tú là cái nào?
Lạc Thất nhìn hắn một cái, yên lặng nhấn xuống một ngôi sao.
Triệu Trường Hà phát hiện cái này kỳ thực chính là ngôi sao sáng nhất trong bức tinh đồ, không khỏi nhìn Lạc Thất một cái, nếu như chỉ đơn giản như vậy, Lạc Thất sớm nên phá giải mới đúng? Hay là bởi vì cái nào rõ ràng nhất kỳ thực lại là cái nguy hiểm nhất nên không dám đụng, Lạc Thất chỉ là cẩn thận?
Tâm tư chợt lóe lên, Lạc Thất đã một hơi nhấn xuống các tinh tú khác.
Tinh đồ chậm rãi vỡ ra, hiện ra một cái thông đạo nhỏ chỉ vừa cho một người đi vào.
- Thành công rồi!
Triệu Trường Hà thần sắc hưng phấn, vẫn như cũ cẩn thận nói:
- Trước tiên đừng tùy tiện vào, nghe nói bên trong những chỗ như vậy thường thiếu oxi... Ách, đều là khí độc, chúng ta thử châm lửa xem có khí độc hay không...
- Không cần.
Lạc Thất thở dài:
- Ta luyện nội công, đối với cảm ứng khí tức mẫn cảm hơn so với ngươi, bên trong có thể vào. Cũng không xác định là có thủ hộ linh các loại không, cho nên cẩn thận một chút.
Triệu Trường Hà rút đao ra khỏi bao, đi đầu chui vào trong:
- Đã vậy, ta tới dò đường.
Lạc Thất mím môi một đi theo.
Bên trong cũng không có không gian kỳ lạ gì, cũng không có thủ hộ linh như cương thi,khô lâu....
Nơi này kỳ thực rất nhỏ, cũng chỉ có một phòng nhỏ hơi lớn một chút, còn không bằng nhà gỗ hai người bọn hắn. Không gian hình tròn, phảng phất giống như tinh đấu trận pháp lần trước, ở giữa phòng là một khối ngọc ấn hình vuông, chỗ tay cầm là một hạt châu màu trắng to như trứng ngỗng, bên trong hạt châu ẩn ẩn có du long chi hình, chậm rãi lượn lờ, giống như vật sống.
- Trời tròn đất vuông, long du cửu thiên... Quả nhiên là Thanh Long Ấn...
Lạc Thất lẩm bẩm tự nói.
Triệu Trường Hà không nghe rõ, quay đầu hỏi nàng:
- Ngươi biết đây là cái gì?
Lạc Thất xuất thần nhìn Thanh Long Ấn, thấp giọng nói:
- Ta làm sao biết.
Triệu Trường Hà nói:
- Bất kể thế nào, Tứ Tượng Giáo rất quan tâm thứ này,xét theo Thanh Long tinh đồ, đều có thể đối ứng với Tứ Tượng Giáo, hẳn là có quan hệ sâu xa. Chỉ cần đem thứ này cho Chu Tước Tôn giả, hai ta vào Tứ Tượng Giáo chắc chắn không có vấn đề gì, cho dù không được, thay cái Huyết Thần Công cũng không phải vấn đề lớn ?
Lạc Thất “Ừm” Một tiếng.
Triệu Trường Hà ngồi xổm người xuống, cẩn thận từng li từng tí từ từ cầm đao đi dò.
Có trời mới biết loại vật này vì sao lại không có đại trận thủ hộ, có thể tự thân nó có cấm chế cường đại thì sao? Triệu Trường Hà có chút e ngại, vẫn là cẩn thận lấy đao ra thăm dò.
Lạc Thất sau lưng cắn thật chặt môi dưới, chậm rãi từ trong tay áo rút ra một cây chủy thủ, nhìn về phía sau lưngTriệu Trường Hà, ánh mắt phức tạp khó tả.
Triệu Trường Hà có thể trông thấy thông qua năng lực con mắt sau lưng, tim cũng nhảy dựng lên một cái, sắc mặt cũng thay đổi.
Đây là...
Lạc Thất muốn giết ta?
Lạc Thất muốn giết ta...
Cái này...
- Không nên tin tưởng bất cứ ai, kể cả ta.
Lời nói của Lạc Thất khi xưa quanh quẩn ở trong lòng, Triệu Trường Hà đến nay cũng không dám tin tưởng một màn này, hắn thậm chí hoài nghi con mắt sau lưng co vấn đề, cho hắn thấy khung cảnh sai lệch?
Nàng muốn giết mình, bao nhiêu đêm trước có thể dễ dàng một đao đâm chết, làm sao phải chờ đến hôm nay?
Cho dù hôm qua, nàng còn dùng chân khí giúp hắn giảm đau, làm gì có dáng vẻ muốn giết hắn?
Không lẽ... Cũng bởi vì bảo vật hiện thế, muốn độc chiếm bảo vật?
Uổng công hắn mới vừa rồi còn cười nhạo người trong trại, nguyên lai bảo vật xuất thế huynh đệ tương tàn là như thế này, lại xuất hiện cảnh này trên người hắn và Lạc Thất?
Trái tim Triệu Trường Hà như chìm xuống đáy vực, tay cầm đao càng ngày càng căng cứng, kiên nhẫn chờ đợi khoảng khắc Lạc Thất ra tay.
Ai có thể nghĩ tới, năng lực con mắt sau lưng, không phải là vì nhìn lén tắm rửa, là vì giờ khắc này. Vô số ngày khổ luyện quay người lại chém, lại dùng trên người Lạc Thất...
Không biết qua bao lâu, có thể vẻn vẹn chỉ một giây mà thôi, Lạc Thất cứng người cuối cùng cũng động thủ.
Triệu Trường Hà lòng căng thẳng chợt quay người lại chém một đao.
Nhưng lại thấy Lạc Thất không phải đâm về phía hắn, mà hung hăng ném thanh chủy thủ lên mặt đất.
Triệu Trường Hà khẩn trương ngừng đao, lưỡi đao tinh chuẩn dừng ở chỗ cổ Lạc Thất, không có dư thừa đi phân nào.
Lạc Thất ngạc nhiên nhìn xem Triệu Trường Hà, Triệu Trường Hà mặt không thay đổi nhìn xem nàng. Hai người trố mắt nhìn nhau một lúc lâu, Lạc Thất cuối cùng cười ra tiếng:
- Không tệ không tệ... Độ chính xác khổ luyện cả ngày lẫn đêm, thì ra dùng để tha ta một mạng. Thật là kỳ quái, với chừng đó tu vi, sao có thể cảnh giác sau lưng như vậy?
Triệu Trường Hà thấp giọng nói:
- Ngươi... Vừa rồi...
- Muốn giết ngươi nha.
Cả người Lạc Thất triệt để nhẹ nhõm lại, nói tiếp:
- Nhưng không hạ thủ được, không có cách nào, ai bảo vừa rồi Triệu lão đại vì ta ngăn ở trước mặt Nhạc Hồng Linh, ta cũng không phải lòng lang dạ sói.
- Coi như... coi như vừa rồi không có sự tình Nhạc Hồng Linh...
Triệu Trường Hà không lưu loát nói:
- Ta thực sự nghĩ không ra, ngươi sẽ giết ta... sao ngươi lại muốn giết ta... Chẳng lẽ vì một bảo vật?
Lạc Thất an tĩnh nhìn vẻ mặt ủ rũ của Triệu Trường Hà, vẻ đau đớn trong mắt kia, dường như còn nồng đậm hơn đêm qua đột phá. Trong mắt nàng chợt lóe lên vẻ đau lòng, nghiêm túc đáp lại:
- Tại sao không thể vì bảo vật?
Triệu Trường Hà lớn tiếng nói:
- Đừng gạt ta, ngươi căn bản không phải loại người này!
- Ngươi hiểu được ta bao nhiêu? Bởi vì cảm giác ngủ chung?
Lạc Thất lớn tiếng nói:
- Ta từ đầu tới cuối đều đang gạt ngươi, ngươi không biết sao?
- Ngươi...
- Hôm qua ta có thể giải trận, nhưng bởi vì ngươi ở bên, nên ta cố ý giả vờ không giải! Ngươi biết không? Ta một mực đang lừa ngươi!
- ...
- Vốn hôm nay định lặng lẽ tự đi lấy, lại bởi vì nhiệm vụ không thể thoát thân, nhiệm vụ không xong lại gặp Nhạc Hồng Linh quấy rối, quấy rối coi như xong, Chu Tước cũng tới! Khiến cho cả núi đều đi tìm!
Lạc Thất căm tức nói:
- Khắp thiên hạ đang gây sự với ta sao!
Triệu Trường Hà giật giật khóe miệng:
- Được rồi, nhỏ giọng một chút, làm giống như tiểu phu thê cãi nhau vậy, thật ngu xuẩn.
Thần sắc của Lạc Thất có chút cổ quái, nghiêng đầu hạ giọng:
- Đúng vậy, hiện tại bên ngoài có người đang tìm kiếm đồ vật, dẫn người tới, bảo bối đến trong tay ngươi sẽ thật không còn.
Triệu Trường Hà:
- ...
- Ngươi rất cần đồ vật này.
Lạc Thất nói khẽ:
- Vô luận là nhờ nó gia nhập Tứ Tượng Giáo, hay đoạt được Huyết Thần Công để ngươi thoát khỏi tình cảnh đau đớn này, thậm chí... thứ này còn có tác dụng tẩy cân phạt tủy, có thể để ngươi khắc phục khuyết điểm tập võ quá muộn. Ngươi coi nó là vật trong túi, chưa từng nghĩ qua ta cũng rất muốn sao?
đôi mắt Triệu Trường Hà giật giật, thấp giọng đáp lại:
- Ta vẫn cảm thấy ngươi và ta có thể cùng sử dụng.
- Cùng sử dụng? Vậy sao?
Ngữ khí của Lạc Thất có chút buồn vô cớ:
- Ngươi chỉ cân nhắc ngươi lấy được có chỗ tốt gì, có bao giờ nghĩ tới nó đối với ta có ích lợi gì sao? Trường Hà, ngươi biết không, ta chạy tới Bắc Mang Sơn chính là vì thứ này, nó thậm chí là nguyện vọng từ nhỏ của ta... Nếu trơ mắt nhìn ngươi cầm đi, vậy đời này đến cùng ta đang làm gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.