Chương 4: Đây không phải mộng
Cơ Xoa
29/09/2024
Triệu Trường Hà suýt nữa kìm không được kích động, suy nghĩ:
- Dù sao cũng là mơ, đánh hắn.
Nhưng kìm được kích động và nhịn xuống.
Trải nghiệm ở Triệu Thố đã cho hắn biết,lúc này cứng đối cứng không hề có tác dụng, đánh thì đánh không lại, chẳng phải đi chịu chết sao? Dù cho “Chết” cũng là tỉnh lại trở về thực tại, nhưng chuyện muốn làm lại không hoàn thành, thật vô nghĩa phải không?
Huống chi hắn bây giờ cũng bắt đầu nghi ngờ, nơi đây rốt cuộc có phải một giấc mơ không... Với trí tưởng tượng của mình cũng không tưởng tượng ra một ác nhân như thế thì làm sao có thể nằm mơ thấy được những thứ này?
Những thôn dân, hài tử vô tội ở Triệu Thố bị đồ sát dã man... Vẻn vẹn chỉ vì xả giận chuyện “Bị cản trở chơi thôn nữ”.
Nhạc Hồng Linh ngàn dặm báo tin, có tình có nghĩa, bọn hắn lại dám đánh chủ ý vào nàng.
Triệu Trường Hà bị sự kinh tởm của họ làm cho muốn ói, trước nay chưa từng trải nghiệm qua thì ra cảm giác căm thù là như vậy, một cảm xúc tàn bạo mà trong cuộc sống học sinh thời bình không hề có dần dần nảy sinh trong lòng hắn.
Dù đây là thật hay mơ, Triệu Trường Hà lúc này cũng không muốn “tỉnh” sớm, hắn muốn giết chết hai cha con này mới tính tiếp.
Hắn tiếp tục duy trì bộ dạng “thiếu niên chất phác”, bái nhập ngoại môn Lạc gia. Đêm đó liền phân cho một bộ quần áo, một bộ dụng cụ thường ngày, cùng một phòng ở tạm thời.
Phòng ở tạm thời cũng không phải phân cho hắn, hắn được sắp xếp tới tiểu viện đại sư huynh ngoại môn để đại sư huynh chỉ dạy Triệu Trường Hà học tập quy tắc cơ bản và thường thức, chắc là mấy ngày nữa sẽ sắp xếp hắn đến ký túc xá nhiều người...
Nhìn thì sắp xếp khá thỏa đáng. Nếu tương lai Nhạc Hồng Linh tới chơi, có thể nói “Đêm đó đã được phát vật tư, đích thân đại sư huynh chỉ dạy hắn”, nghe thế nào cũng được đối đãi không tệ... Còn sau này hắn học như thế nào, phải chăng cả đời phí thời gian ở ngoại môn, đó là tư chất của hắn, Nhạc Hồng Linh cũng không thể nói gì.
Triệu Trường Hà lập tức nhìn thấu cái trò này, nhưng không quan trọng, không lẽ còn bái sư Lạc gia gia chủ thật, quá kinh tởm.
Lạc Thất là đại sư huynh Ngoại môn, nghe nói là tôi tớ của gia chủ, theo gia chủ họ Lạc, về sau có thể có chức vụ trong trang. Khuôn mẫu võ đạo thế gia có thể nhìn thấy chút tì vết ở đây.
Gọi là “Đại sư huynh”, thật ra còn trẻ hơn Triệu Trường Hà, bộ dạng đại khái khoảng mười sáu mười bảy tuổi, diện mạo thanh tú, môi hồng răng trắng nhìn rất nữ tính.
- Ngươi là Triệu Trường Hà? Khá là cao ráo cường tráng, nhìn rất mạnh mẽ.”Sắc mặt Lạc Thất có chút khó coi, giọng nói lạnh lùng, tiểu viện đang yên lành đột nhiên có thêm một ngoại nhân tới sống, cho dù là ai tâm trạng cũng không tốt.
Giọng điệu có chút nữ tính, giọng cũng nhỏ nhẹ... Dù vậy Triệu Trường Hà vẫn không có tâm tư hoài nghi hắn ta nữ giả nam trang. Hắn bị Lạc Thất hỏi, bèn chất phác nở nụ cười:
- Đúng vậy, ta vừa mới tới, gia chủ cho ta đi cùng đại sư huynh học một ít phép tắc trước.
- Không có phép tắc gì.
Mặc dù Lạc Thất lạnh lùng, nhưng vẫn hiếu kì hỏi lại:
- Nghe nói là Nhạc Hồng Linh mang ngươi tới sơn trang? Sao ngươi không nhân lúc bái sư nàng ?
Triệu Trường Hà giả ngu:
- Có thể là do ta ngốc quá.
Lạc Thất bất ngờ đồng ý:
- Hẳn là như vậy.
Triệu Trường Hà:
- ???
Lạc Thất nói:
- Ngươi ngốc cũng không phải nói đầu óc ngươi như thế nào, mà là tuổi tác. Ngươi cũng mười tám, mười chín rồi, tới tuổi này mới bắt đầu học võ, có thể được thành tự gì... Người tùy tiện học một vài chiêu trông nhà hộ viện kiếm miếng cơm ăn còn tạm ổn, Nhạc Hồng Linh nào chịu thu ngươi làm đồ đệ ? Hơn nữa tuổi của nàng và ngươi cũng gần bằng nhau mà nàng đã nổi danh thiên hạ... Ôi...
Triệu Trường Hà ngây ra.
Tuổi tác quá cao... Thuyết pháp này hắn biết rất phổ biến. Cho dù các hạng mục thể thao muốn giỏi cũng phải bồi dưỡng từ nhỏ, hắn là sinh viên đại học, năm nay mười chín, chưa từng nghe qua có ai tới tuổi này mới bắt đầu luyện tập có thể luyện đến cấp quốc gia.
Nào có nhiều Khấu Trọng và Từ Tử Lăng như vậy. ( trong Song Long Đại Đường ).
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không nhắc tới chuyện Lạc gia, chỉ nói mục tiêu “tiến vào giấc mơ”, hình như giết yêu nữ kia cũng không cần đẳng cấp quá cao. Chiến trường đó toàn là lũ tôm tép chém giết hỗn loạn mà thôi, chút tài nghệ này của mình cũng giết được vài mạng, yêu nữ kia lăn lộn trong chiến trường này chắc hẳn cũng thuộc loại tương đối khá mà thôi, ít nhất hắn nhìn không ra yêu nữ kia có trình độ cỡ Nhạc Hồng Linh một kiếm giết sạch một đám người.
Bái nhập Lạc gia tập võ... tìm giết yêu nữ, tựa như là quy trình của giấc mơ lần này?
Hắn suy nghĩ một chút, hỏi:
- Sư huynh, các tầng huyền quan là có ý gì ?
Lạc Thất nói:
- Cơ thể người có cửu trọng huyền quan, sau khi đả thông hết có thể quan sát tam đại bí tàng, nếu đều có thể mở ra, chính là cảnh giới thiên nhân, không gì không làm được. Người bình thường không cần quan tâm tới việc này, chỉ tính riêng huyền quan cửu trọng, đó là cửu trọng chi thiên, mỗi một bước cũng muôn vàn khó khăn, giống Nhạc Hồng Linh cùng trang chủ chúng ta, đi tới chỗ nào người khác chẳng nể mặt? Cao hơn nữa là các nhân vật tông sư, muốn gặp một lần cũng khó.
- Trang chủ là huyền quan cửu trọng?
- Nghe nói bát trọng.
Lạc Thất lộ vẻ kính ngưỡng:
- Ta không biết lúc nào mới có thể đạt đến cảnh giới như vậy...
Triệu Trường Hà vô tình mà bĩu môi một cái.
Tuổi cũng đã cao lại cùng Nhạc Hồng Linh cùng một cấp bậc, chẳng trách kiêng kị Nhạc Hồng Linh như vậy, nói không chừng đúng là đánh không lại. Nhưng cũng đủ để chứng minh, huyền quan bát trọng rất ghê gớm, Lạc trang chủ đã có thể xưng bá một phương, Nhạc Hồng Linh tung hoành thiên hạ.
- Vậy...
Hắn thử hỏi dò:
- Sư huynh, ngươi đang ở cảnh giới nào?
Lạc Thất kiêu ngạo nói:
- May mắn đã đột phá nhất trọng thiên!
Triệu Trường Hà:
- ...
Nhạc Hồng Linh lớn hơn ngươi khoảng hai ba tuổi, đều bát trọng, ngươi rốt cuộc kiêu ngạo cái gì?
Không được Triệu Trường Hà nịnh nọt, Lạc Thất liền biết hắn đang suy nghĩ gì, mỉm cười cũng không giải thích.
Người ngoài nghề nghe cảm giác nhất trọng huyền quan chỉ là nhập môn, không sai nhưng có rất ít người nghĩ tới, Lạc gia trang cũng không phải vọng tộc đại phái, đệ tử ngoại môn trong trang tu luyện công pháp cấp thấp, bình thường trình độ có thể cao tới đâu? Có thể đột phá nhất trọng huyền quan ở tuổi này đã không dễ dàng, trong võ học xem như chính thức đăng đường nhập thất.
Không phải ai đều có thể so sánh cùng thiên hạ anh kiệt như Nhạc Hồng Linh, trên thực tế hắn sớm đã không nên ở lại ngoại môn.
Hy vọng Triệu Trường Hà ngươi khổ luyện mười năm phát hiện đột phá tầng nàycòn khó hơn việc dời núi lấp biển sẽ nhớ tới ngày hôm nay.
- Muộn rồi, ngươi ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai nói.
Lạc Thất duỗi lưng một cái, tiện tay chỉ phòng nhỏ ngoài viện:
- Ta đã dọn một căn phòng cho ngươi ở, ngươi ở đó trước đã... Không lẽ ngươi muốn ta tối nay dạy ngươi tập võ ? Hay tính ngủ trong phòng của ta ?
- Đâu, đâu... Cảm tạ sư huynh.
Triệu Trường Hà cười làm lành lui ra ngoài.
Trở lại nhà kho đã dọn trống cho mình, Triệu Trường Hà tựa lưng trên chiếc giường cứng, nụ cười trên mặt đã biến mất.
Người ta không quen hắn, trong thời gian ngắn hỏi quá nhiều, người ta chưa chắc sẽ trả lời ngươi, ngày mai tính tiếp. Mà thật ra bản thân chuyện ngủ đã là một vấn đề.
Bởi vì ngủ có thể trở về.
Ngủ... Nếu như mọi chuyện đều là mơ, có người ở trong mơ còn có thể ngủ sao? Nếu ngủ ở đây sẽ tiếp tục gặp ác mộng, hay là trực tiếp tỉnh lại trở lại thế giới thực, hay là tiếp tục “mơ thấy” thế giới này?
Cuối cùng thì đâu là mơ đâu là thật...
Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mặc dù một đầu óc hỗn loạn khó ngủ, ván giường lại cứng, Đm trời lại còn rất lạnh nữa... Nhưng hắn gần đây sớm đã bị ác mộng giày vò đến lao lực, tùy tiện nằm một lúc đều có thể thiếp đi, Triệu Trường Hà cuộn người lăn qua lăn lại hơn nửa giờ, rốt cục vẫn chậm rãi mất đi ý thức.
Chìm vào giấc ngủ rồi.
Không có nằm mơ.
Đây là lần đầu tiên Triệu Trường Hà trong nửa tháng nay không gặp ác mộng,ngủ rất ngon. Nhưng nếu như hắn có thể lựa chọn, thà không ngủ như vậy.
Khi màn đêm hạ xuống, chợt một hồi âm thanh hỗn loạn truyền tới kéo Triệu Trường Hà từ trong giấc ngủ dậy, hắn vô thức xoay người đứng lên, bên tai truyền đến tiếng la hét cùng tiếng rống giận rung động trời đất, ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy trang viên, làm vụt sáng cả vùng trời đêm.
Lờ mờ có thể nghe được âm thanh :
- Gà chó không tha!
Sắc mặt Triệu Trường Hà vô cùng khó coi.
Có thể rút ra kết luận đầu tiên là ở đây có thể ngủ, ngủ không nằm mơ, tỉnh lại vẫn sẽ ở đây ... Gần như có thể xác nhận đây không phải là mơ mà ĐM nó là xuyên việt!
Xuyên việt cùng nằm mơ khác nhau ở chỗ, không chỉ có không thể quay về, hơn nữa bị giết thật sẽ chết!
Kết luận thứ hai là ... Huyết Thần Giáo đột kích, tình báo Nhạc Hồng Linh không quản ngàn dặm báo tin đã xảy ra trong đêm nay.
Lạc trang chủ cầu viện thủ đô, người mang tin tức cũng không biết xuất phát chưa... Mà Nhạc Hồng Linh chạng vạng tối đã rời đi, bây giờ hơn nửa đêm, nàng chắc đã dừng chân thị trấn tại lân cận và nằm ngủ ngon lành
Lúc này không còn ai có thể ra tay giúp đỡ.
- Dù sao cũng là mơ, đánh hắn.
Nhưng kìm được kích động và nhịn xuống.
Trải nghiệm ở Triệu Thố đã cho hắn biết,lúc này cứng đối cứng không hề có tác dụng, đánh thì đánh không lại, chẳng phải đi chịu chết sao? Dù cho “Chết” cũng là tỉnh lại trở về thực tại, nhưng chuyện muốn làm lại không hoàn thành, thật vô nghĩa phải không?
Huống chi hắn bây giờ cũng bắt đầu nghi ngờ, nơi đây rốt cuộc có phải một giấc mơ không... Với trí tưởng tượng của mình cũng không tưởng tượng ra một ác nhân như thế thì làm sao có thể nằm mơ thấy được những thứ này?
Những thôn dân, hài tử vô tội ở Triệu Thố bị đồ sát dã man... Vẻn vẹn chỉ vì xả giận chuyện “Bị cản trở chơi thôn nữ”.
Nhạc Hồng Linh ngàn dặm báo tin, có tình có nghĩa, bọn hắn lại dám đánh chủ ý vào nàng.
Triệu Trường Hà bị sự kinh tởm của họ làm cho muốn ói, trước nay chưa từng trải nghiệm qua thì ra cảm giác căm thù là như vậy, một cảm xúc tàn bạo mà trong cuộc sống học sinh thời bình không hề có dần dần nảy sinh trong lòng hắn.
Dù đây là thật hay mơ, Triệu Trường Hà lúc này cũng không muốn “tỉnh” sớm, hắn muốn giết chết hai cha con này mới tính tiếp.
Hắn tiếp tục duy trì bộ dạng “thiếu niên chất phác”, bái nhập ngoại môn Lạc gia. Đêm đó liền phân cho một bộ quần áo, một bộ dụng cụ thường ngày, cùng một phòng ở tạm thời.
Phòng ở tạm thời cũng không phải phân cho hắn, hắn được sắp xếp tới tiểu viện đại sư huynh ngoại môn để đại sư huynh chỉ dạy Triệu Trường Hà học tập quy tắc cơ bản và thường thức, chắc là mấy ngày nữa sẽ sắp xếp hắn đến ký túc xá nhiều người...
Nhìn thì sắp xếp khá thỏa đáng. Nếu tương lai Nhạc Hồng Linh tới chơi, có thể nói “Đêm đó đã được phát vật tư, đích thân đại sư huynh chỉ dạy hắn”, nghe thế nào cũng được đối đãi không tệ... Còn sau này hắn học như thế nào, phải chăng cả đời phí thời gian ở ngoại môn, đó là tư chất của hắn, Nhạc Hồng Linh cũng không thể nói gì.
Triệu Trường Hà lập tức nhìn thấu cái trò này, nhưng không quan trọng, không lẽ còn bái sư Lạc gia gia chủ thật, quá kinh tởm.
Lạc Thất là đại sư huynh Ngoại môn, nghe nói là tôi tớ của gia chủ, theo gia chủ họ Lạc, về sau có thể có chức vụ trong trang. Khuôn mẫu võ đạo thế gia có thể nhìn thấy chút tì vết ở đây.
Gọi là “Đại sư huynh”, thật ra còn trẻ hơn Triệu Trường Hà, bộ dạng đại khái khoảng mười sáu mười bảy tuổi, diện mạo thanh tú, môi hồng răng trắng nhìn rất nữ tính.
- Ngươi là Triệu Trường Hà? Khá là cao ráo cường tráng, nhìn rất mạnh mẽ.”Sắc mặt Lạc Thất có chút khó coi, giọng nói lạnh lùng, tiểu viện đang yên lành đột nhiên có thêm một ngoại nhân tới sống, cho dù là ai tâm trạng cũng không tốt.
Giọng điệu có chút nữ tính, giọng cũng nhỏ nhẹ... Dù vậy Triệu Trường Hà vẫn không có tâm tư hoài nghi hắn ta nữ giả nam trang. Hắn bị Lạc Thất hỏi, bèn chất phác nở nụ cười:
- Đúng vậy, ta vừa mới tới, gia chủ cho ta đi cùng đại sư huynh học một ít phép tắc trước.
- Không có phép tắc gì.
Mặc dù Lạc Thất lạnh lùng, nhưng vẫn hiếu kì hỏi lại:
- Nghe nói là Nhạc Hồng Linh mang ngươi tới sơn trang? Sao ngươi không nhân lúc bái sư nàng ?
Triệu Trường Hà giả ngu:
- Có thể là do ta ngốc quá.
Lạc Thất bất ngờ đồng ý:
- Hẳn là như vậy.
Triệu Trường Hà:
- ???
Lạc Thất nói:
- Ngươi ngốc cũng không phải nói đầu óc ngươi như thế nào, mà là tuổi tác. Ngươi cũng mười tám, mười chín rồi, tới tuổi này mới bắt đầu học võ, có thể được thành tự gì... Người tùy tiện học một vài chiêu trông nhà hộ viện kiếm miếng cơm ăn còn tạm ổn, Nhạc Hồng Linh nào chịu thu ngươi làm đồ đệ ? Hơn nữa tuổi của nàng và ngươi cũng gần bằng nhau mà nàng đã nổi danh thiên hạ... Ôi...
Triệu Trường Hà ngây ra.
Tuổi tác quá cao... Thuyết pháp này hắn biết rất phổ biến. Cho dù các hạng mục thể thao muốn giỏi cũng phải bồi dưỡng từ nhỏ, hắn là sinh viên đại học, năm nay mười chín, chưa từng nghe qua có ai tới tuổi này mới bắt đầu luyện tập có thể luyện đến cấp quốc gia.
Nào có nhiều Khấu Trọng và Từ Tử Lăng như vậy. ( trong Song Long Đại Đường ).
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không nhắc tới chuyện Lạc gia, chỉ nói mục tiêu “tiến vào giấc mơ”, hình như giết yêu nữ kia cũng không cần đẳng cấp quá cao. Chiến trường đó toàn là lũ tôm tép chém giết hỗn loạn mà thôi, chút tài nghệ này của mình cũng giết được vài mạng, yêu nữ kia lăn lộn trong chiến trường này chắc hẳn cũng thuộc loại tương đối khá mà thôi, ít nhất hắn nhìn không ra yêu nữ kia có trình độ cỡ Nhạc Hồng Linh một kiếm giết sạch một đám người.
Bái nhập Lạc gia tập võ... tìm giết yêu nữ, tựa như là quy trình của giấc mơ lần này?
Hắn suy nghĩ một chút, hỏi:
- Sư huynh, các tầng huyền quan là có ý gì ?
Lạc Thất nói:
- Cơ thể người có cửu trọng huyền quan, sau khi đả thông hết có thể quan sát tam đại bí tàng, nếu đều có thể mở ra, chính là cảnh giới thiên nhân, không gì không làm được. Người bình thường không cần quan tâm tới việc này, chỉ tính riêng huyền quan cửu trọng, đó là cửu trọng chi thiên, mỗi một bước cũng muôn vàn khó khăn, giống Nhạc Hồng Linh cùng trang chủ chúng ta, đi tới chỗ nào người khác chẳng nể mặt? Cao hơn nữa là các nhân vật tông sư, muốn gặp một lần cũng khó.
- Trang chủ là huyền quan cửu trọng?
- Nghe nói bát trọng.
Lạc Thất lộ vẻ kính ngưỡng:
- Ta không biết lúc nào mới có thể đạt đến cảnh giới như vậy...
Triệu Trường Hà vô tình mà bĩu môi một cái.
Tuổi cũng đã cao lại cùng Nhạc Hồng Linh cùng một cấp bậc, chẳng trách kiêng kị Nhạc Hồng Linh như vậy, nói không chừng đúng là đánh không lại. Nhưng cũng đủ để chứng minh, huyền quan bát trọng rất ghê gớm, Lạc trang chủ đã có thể xưng bá một phương, Nhạc Hồng Linh tung hoành thiên hạ.
- Vậy...
Hắn thử hỏi dò:
- Sư huynh, ngươi đang ở cảnh giới nào?
Lạc Thất kiêu ngạo nói:
- May mắn đã đột phá nhất trọng thiên!
Triệu Trường Hà:
- ...
Nhạc Hồng Linh lớn hơn ngươi khoảng hai ba tuổi, đều bát trọng, ngươi rốt cuộc kiêu ngạo cái gì?
Không được Triệu Trường Hà nịnh nọt, Lạc Thất liền biết hắn đang suy nghĩ gì, mỉm cười cũng không giải thích.
Người ngoài nghề nghe cảm giác nhất trọng huyền quan chỉ là nhập môn, không sai nhưng có rất ít người nghĩ tới, Lạc gia trang cũng không phải vọng tộc đại phái, đệ tử ngoại môn trong trang tu luyện công pháp cấp thấp, bình thường trình độ có thể cao tới đâu? Có thể đột phá nhất trọng huyền quan ở tuổi này đã không dễ dàng, trong võ học xem như chính thức đăng đường nhập thất.
Không phải ai đều có thể so sánh cùng thiên hạ anh kiệt như Nhạc Hồng Linh, trên thực tế hắn sớm đã không nên ở lại ngoại môn.
Hy vọng Triệu Trường Hà ngươi khổ luyện mười năm phát hiện đột phá tầng nàycòn khó hơn việc dời núi lấp biển sẽ nhớ tới ngày hôm nay.
- Muộn rồi, ngươi ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai nói.
Lạc Thất duỗi lưng một cái, tiện tay chỉ phòng nhỏ ngoài viện:
- Ta đã dọn một căn phòng cho ngươi ở, ngươi ở đó trước đã... Không lẽ ngươi muốn ta tối nay dạy ngươi tập võ ? Hay tính ngủ trong phòng của ta ?
- Đâu, đâu... Cảm tạ sư huynh.
Triệu Trường Hà cười làm lành lui ra ngoài.
Trở lại nhà kho đã dọn trống cho mình, Triệu Trường Hà tựa lưng trên chiếc giường cứng, nụ cười trên mặt đã biến mất.
Người ta không quen hắn, trong thời gian ngắn hỏi quá nhiều, người ta chưa chắc sẽ trả lời ngươi, ngày mai tính tiếp. Mà thật ra bản thân chuyện ngủ đã là một vấn đề.
Bởi vì ngủ có thể trở về.
Ngủ... Nếu như mọi chuyện đều là mơ, có người ở trong mơ còn có thể ngủ sao? Nếu ngủ ở đây sẽ tiếp tục gặp ác mộng, hay là trực tiếp tỉnh lại trở lại thế giới thực, hay là tiếp tục “mơ thấy” thế giới này?
Cuối cùng thì đâu là mơ đâu là thật...
Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mặc dù một đầu óc hỗn loạn khó ngủ, ván giường lại cứng, Đm trời lại còn rất lạnh nữa... Nhưng hắn gần đây sớm đã bị ác mộng giày vò đến lao lực, tùy tiện nằm một lúc đều có thể thiếp đi, Triệu Trường Hà cuộn người lăn qua lăn lại hơn nửa giờ, rốt cục vẫn chậm rãi mất đi ý thức.
Chìm vào giấc ngủ rồi.
Không có nằm mơ.
Đây là lần đầu tiên Triệu Trường Hà trong nửa tháng nay không gặp ác mộng,ngủ rất ngon. Nhưng nếu như hắn có thể lựa chọn, thà không ngủ như vậy.
Khi màn đêm hạ xuống, chợt một hồi âm thanh hỗn loạn truyền tới kéo Triệu Trường Hà từ trong giấc ngủ dậy, hắn vô thức xoay người đứng lên, bên tai truyền đến tiếng la hét cùng tiếng rống giận rung động trời đất, ngọn lửa mãnh liệt đốt cháy trang viên, làm vụt sáng cả vùng trời đêm.
Lờ mờ có thể nghe được âm thanh :
- Gà chó không tha!
Sắc mặt Triệu Trường Hà vô cùng khó coi.
Có thể rút ra kết luận đầu tiên là ở đây có thể ngủ, ngủ không nằm mơ, tỉnh lại vẫn sẽ ở đây ... Gần như có thể xác nhận đây không phải là mơ mà ĐM nó là xuyên việt!
Xuyên việt cùng nằm mơ khác nhau ở chỗ, không chỉ có không thể quay về, hơn nữa bị giết thật sẽ chết!
Kết luận thứ hai là ... Huyết Thần Giáo đột kích, tình báo Nhạc Hồng Linh không quản ngàn dặm báo tin đã xảy ra trong đêm nay.
Lạc trang chủ cầu viện thủ đô, người mang tin tức cũng không biết xuất phát chưa... Mà Nhạc Hồng Linh chạng vạng tối đã rời đi, bây giờ hơn nửa đêm, nàng chắc đã dừng chân thị trấn tại lân cận và nằm ngủ ngon lành
Lúc này không còn ai có thể ra tay giúp đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.