Chương 50: Kinh trập
Cơ Xoa
29/09/2024
Dưới bóng đêm, Triệu Trường Hà chạy như điên đến phía sau núi, Phương Bất Bình đuổi sát phía sau.
Giết tên khốn kiếp kia quá thoải mái, nhưng Phương Bất Bình đã tới, giết người xong có thể thoát khỏi sự truy sát của hắn hay không, điều này mới thực sự khiêu chiến.
Dưới ánh trăng vẻ mặt Phương Bất Bình vô cùng dữ tợn, còn có thêm mấy phần vui sướng:
- Triệu Trường Hà! Lạm sát huynh đệ cùng giáo, xúc phạm giáo quy, còn muốn chạy đi đâu! Nạp mạng đi!
Phương Bất Bình vô cùng vui vẻ.
Ban đầu thân phận học trò chính thức của Triệu Trường Hà đã khiến người ta vô cùng chán ghét, lại thêm Thánh nữ chống lưng, hắn quả thật không dám loạn động, muốn giết Triệu Trường Hà cũng không dám giết, chỉ có thể dùng quyền áp bức người, khiến Triệu Trường Hà ngậm bồ hòn.
Kết quả Triệu Trường Hà không giữ được bình tĩnh, bị ức hiếp hai lần đã lộ ra sơ hở.
Vương Đại Sơn không phải huynh đệ trong giáo, nghiêm túc mà nói Triệu Trường Hà chẳng qua giết đạo tặc sơn trại mà thôi, chẳng khác nào giết Trương Toàn trước đó, còn chưa đến mức nhắc tới giáo quy. Nhưng loại chuyện này nói thế nào thì Tôn giáo tập lúc trước là một phế vật, chôn thì chôn thôi, bây giờ đà chủ ra mặt nói chết người kia là huynh đệ trong giáo, quay đầu là có thể tạo ra chứng cớ, ngươi có thể giải thích gì đây?
Vô cùng vui vẻ.
Hắn biết Triệu Trường Hà vừa đột phá Huyền Quan tam trọng, tiềm lực quả thật khá kinh khủng, quả thực hắn nghĩ mãi cũng không rõ tại sao một nhân loại lại có thể tập võ trong bốn tháng để đột phá Huyền Quan tam trọng... Tất cả mọi người đều đã luyện qua Huyết Sát công, ai mà chả biết? Cho dù Triệu Trường Hà vụng trộm luyện qua nội công phụ trợ, chuyện này cũng quá bất thường rồi?
Càng như thế, càng muốn giết chết, đã sớm kết cừu oán chẳng lẽ còn chờ ngươi trưởng thành hay sao?
Vừa mới đạt đến tam trọng có gì ghê gớm chứ? Ngươi còn chưa kịp rèn luyện tu hành, thực lực tam trọng cũng chưa chắc đã có thể phát huy mấy phần, mà Phương Bất Bình hắn rèn luyện nhiều năm ở Huyền Quan tứ trọng, không nói những cái khác, chỉ với hai mươi năm kinh nghiệm chiến đấu chém giết trên giang hồ cùng lĩnh ngộ đao pháp, tên tiểu tử này có thể sáng kịp sao?
Ngươi cho rằng ngươi là Nhạc Hồng Linh sao, tuổi còn trẻ mà có thể đánh Tiết giáo chủ?
Cho dù là Nhạc Hồng Linh, cũng là luyện công từ nhỏ, mấy chục năm lận mới có được thực lực như vậy!
- Triệu Trường Hà, ngươi cũng dùng Phi Huyết Vô Ngân, làm sao có thể chạy thoát khỏi bản tọa? Thành thật trở về chịu thẩm vấn đi, ha ha ha ha...
- Nói nhảm nhiều quá, ngươi dựa vào đánh rắm mà lên làm đà chủ sao?
- Đợi lão tử bắt được ngươi, ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!
Tay áo mang theo tiếng xé gió đến gần, Triệu Trường Hà chạy vội, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng.
Khinh công Phi Huyết Vô Ngân, Phương Bất Bình tu hành càng cao, tốc độ rõ ràng còn nhanh hơn hắn, cứng rắn chạy chắc chắn không thoát. Nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng có ý định bỏ chạy, mà là chiến, rời khỏi sơn trại chẳng qua là tránh cho lâm vào trùng vây, dẫn dụ Phương Bất Bình tới phía sau núi thôi.
Nhạc Hồng Linh nhìn ra được:
- Ngươi có mục tiêu rất rõ ràng, tốt lắm, mục tiêu kia chính là Phương Bất Bình, từ đầu tới đuôi Triệu Trường Hà đều dùng Phương Bất Bình làm tiêu chuẩn.
Trước đó đại quân tinh nhuệ của Hoàng phó đà chủ chủ động rút lui, mà Phương Bất Bình thì không, hắn vừa bắt đầu đã chỉ huy đám quân tinh nhuệ như Tôn giáo tập chờ tọa trấn một phương, trấn thủ một phương trong vùng biên cương nổi danh của Ma Giáo, mặc dù xếp hạng tương đối thấp... Nhưng đây cũng là trận chiến khó khăn nhất cũng nguy hiểm nhất kể từ khi xuyên qua đến nay.
Ví dụ như công pháp cơ bản của hắn chưa chắc là Huyết Sát Công, có thể kết hợp với các công pháp ưu thế trong giáo, nói không chừng còn có một phần Huyết Thần Công.
Mà Phi Huyết Vô Ngânlà một môn công pháp cần nội công, Phương Bất Bình cũng dùng loại khinh công này, phán đoán hắn có nội lực, không đơn thuần là hán tử chỉ luyện ngoại công.
Nội ngoại kiêm tu! Huyền Quan tứ trọng!
Đồng thời đao pháp tinh thông, kinh nghiệm phong phú.
Người như vậy, có thể vượt cấp đánh hay không?
- Vù!
Đao thanh gào thét, từ xa đã có thể cảm nhận được sự kiên quyết thấu xương, phía sau lưng truyền đến cảm giác căng cứng.
Đuổi đến nhanh thật!
Triệu Trường Hà đột nhiên xoay người chém ra, giống như sau lưng có một con mắt, chuẩn xác bổ vào người Phương Bất Bình.
Một đao đã ra, lực không dùng hết, rất nhanh đã ngừng lại, mượn lực nghiêng người vọt ra, chớp mắt lại lao ra xa mấy trượng.
Phương Bất Bình không thể không bội phục kiến thức cơ bản của tiểu tử này, đao, tay, chân, thân, cân đối vô cùng, phương vị tinh chuẩn, dùng lực cặn kẽ, đao pháp vô cùng cao thâm. Mà công phu nghe âm thanh đoán vị trí cũng không biết ở đâu ra, không nhìn cũng biết đao bổ theo hướng nào.
Nhưng thật đáng tiếc, vừa đột phá Huyền Quan tam trọng, chiến đấu với thực lực lớn hơn quả thật có chút khoảng cách.
- Tay run rồi sao?
Phương Bất Bình lần nữa đuổi theo, hăng hái cười:
- Hà tất phải chạy trốn, không bằng đánh thêm mấy hiệp, để bản tọa nhìn xem ngươi có thể mang lại kinh hỉ gì cho bản tọa?
Quả thực tay Triệu Trường Hà có chút run rẩy, nhưng trong lòng chẳng những không kinh hoàng chạy trốn như Phương Bất Bình tưởng tượng, ngược lại chắc chắn hơn rất nhiều.
Không có cảm giác rung chuyển giống như bổ vào tường, đao của Phương Bất Bình cũng không hề lộ vẻ tuyệt diệu... Chẳng qua là lực lượng có chút khoảng cách với hắn mà thôi! Điều này có nghĩa là, có thể đánh!
Hắn vẫn không nói một lời, tiếp tục bay tán loạn, đột nhiên bay vọt, nhảy qua bụi cỏ phía trước.
Phương Bất Bình cười mỉm phóng qua bụi cỏ:
- Ngươi đặt bẫy rập, bản tọa rõ như lòng bàn tay, muốn dựa vào cái này mà trở mình sao? Ha ha ha... Có phải rất tuyệt vọng không?
Vừa bay vọt, trường đao trong tay hắn bỗng nhiên nổi lên huyết sắc, sát khí tràn đầy, dưới ánh trăng trông hung lệ vô song.
Thần phật đều tán!
Triệu Trường Hà có thể cảm nhận được khí tức huyết sát trong cơ thể mình bị đối phương hoàn toàn áp chế, thậm chí cảm giác bị dẫn dắt quấy rối. Lúc này con mắt sau lưng phản hiệu quả, thấy Huyết Sát hung ác kia, tâm hồn dao động, thế mà quả thật có chút hoảng sợ.
Nhưng cảm giác cũng chỉ diễn rã trong nháy mắt, Triệu Trường Hà làm sao cỏ thể bị dọa sợ? Quay người lại lần nữa tung một đao.
- Keng
Tiếng giao kích kịch liệt vang lên trong đêm muộn, Triệu Trường Hà phun ra một ngụm máu tươi, lại đảo bay ngược, giữa không trung thuận tay tóm lấy một cây mây phiêu đãng giữa không trung, phi thân đạp mạnh một cước vào thân cây bên cạnh, mượn lực bay bay về phía đầm nước.
Phương Bất Bình cũng lảo đảo một bước, trong lòng kinh ngạc.
Sao Triệu Trường Hà có thể tìm thấy điểm yếu kém này, giống như hắn đã từng phá giải trăm ngàn lần rồi? Không phải chưa... Học qua rồi cũng không thể, hắn căn bản không thể hiểu rõ nhược điểm trong chiêu thức của mình, vậy cũng quá nghịch thiên rồi...
Tâm tư chợt lóe lên, thấy Triệu Trường Hà tóm lấy cây mây, hắn cũng tóm lấy một cây mây, mượn lực đánh đu.
Nhưng mà Triệu Trường Hà lôi kéo cây mây thế thôi, hắn kéo một phát, trên tay hư không, cây mây bỗng nhiên bị chặt đứt.
Cùng lúc đó, giống như đụng phải cơ quan gì, từng khúc gỗ được vót nhọn xung quanh lao vụt tới.
Lưu mật báo của tên khốn kiếp kia, há chẳng phải là vì giờ khắc này? Khiến cho hắn cho rằng bản thân hiểu rõ tình huống nơi này, nhưng mà trên thực tế Triệu Trường Hà lại âm thầm bố trí bẫy, Vương Đại Sơn biết cái rắm gì!
Nhưng Phương Bất Bình hiểu rõ người giữa không trung không dùng sức, trường đao trong tay như múa hoa lê, chỉ trong phút chốc đã chém bay toàn bộ cọc gỗ, không có chút uy hiếp nào, đúng là một vị cường giả kinh nghiệm phong phú.
Phía sau đầm nước, chẳng biết từ lúc nào Triệu Trường Hà đã giương cung lắp tên, trong mắt lộ ra sát cơ.
Vụt một tiếng, cung như phích lịch, tiễn như sao băng.
Phương Bất Bình bên kia vừa mới đối phó xong bẫy rập, gánh nặng trong lòng được phá giải, tiếng dây cung vang tên, tiễn đã tới trước mặt.
Hắn lấy cung ở đâu ra? Rõ ràng trên người không mang mà?
Suy nghĩ lóe lên, Phương Bất Bình chợt quát một tiếng, một đao nhanh chóng vụt qua mũi tên.
Tiễn khí xoắn ốc sau khi được khí tức huyết sát chuyển hóa gia trì gấp hai lần thì bùng nổ, khí tức huyết sát vô cùng khủng bố xông vào kinh mạch, quấy đảo huyết khí trong cơ thể Phương Bất Bình bắt đầu cuồn cuộn. Hắn không chịu được mà lui lại một bước triệt tiêu một kích mạnh mẽ như vậy, mũi tên kia bị hắn đánh lệch.
Phương Bất Bình còn chưa kịp thở dốc, trước mắt huyết quang lóe sáng.
Huyết đao vạch phá thương khung, dưới ánh trăng có một thân ảnh vọt đến, như Thiên Ma lăng không.
Thần phật đều tán!
Từng đợt từng đợt thế công, giống như trường hà dâng trào, khí thế không thể chống đỡ!
- Keng!
Phương Bất Bình vung đao cản gấp, thanh âm giao kích kinh thiên động địa dường như vang vọng khắp nơi.
Lực cũ lao đến, lực mới chưa sinh. Triệu Trường Hà bên kia chuẩn bị đã lâu chỉ chờ giờ phút này.
Lúc này liều mạng tung một đao.
Khóe miệng hai người tràn ra vết máu, cánh tay căng lên, đôi mắt đỏ tươi như thú.
- Không ngờ, ngươi có thể liều đến nước này, được lắm…
Hai bên tranh phong, Phương Bất Bình chiếm thế thượng phương, chậm chậm nói:
- Nhưng cũng chỉ đến đây thôi…
Lời còn chưa dứt, trước mắt một mảnh trắng xoá.
Một bao vôi ở nổ tung trước mặt, hắn ăn phải không ít, đôi mắt đau đớn, không nhìn thấy gì nữa.
Mẹ nó, cho rằng đây là một vị hảo hán thế mà lại ở thời điểm kịch liệt nhất, cuồng bạo nhất, sôi sục nhất, bỗng nhiên nện vôi!
Phương Bất Bình cũng không kịp chửi mẹ nó, cổ họng bỗng nhiên nghít phải hơi lạnh.
Ánh trăng im ắng.
Khuôn mặt Phương Bất Bình đầy vôi, cổ họng chảy máu, chậm rãi ngửa mặt lên trời ngã quỵ, rầm một tiếng, tuyên cáo trận truy đuổi này kết thúc.
Chỉ sợ hắn sắp chết cũng không ngờ lần này mình truy sát, lại gặp phải kết quả như này.
Triệu Trường Hà vô cùng suy yếu chậm rãi rút lui mấy bước, một đao cắm trên mặt đất, nửa quỳ dưới đất, ngụm lớn thở dốc.
Một tiễn một đao này, mưu đồ đã lâu, đã dùng hết rất cả lực lượng, tiêu hao hết thảy tiềm năng, nếu như không thể liều mạng lần này nhất định phải chết.
Đà chủ Ma giáo, người bình thường quả thực không thể sánh bằng, vô cùng mạnh. Nếu như ra giang hồ, anh kiệt vô số, vượt cấp khiêu chiến cũng không đơn giản như trước.
Về phần vôi?
Sinh tồn là quy luật tự nhiên.
Loạn Thế thư cũng nhận, không phải sao?
Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng chống người đứng dậy, rút đao bỏ vào bao, nhanh chân xuống núi.
- Nhị ca, mau mau! Nhanh hơn chút nữa!
Thiếu nữ lo lắng lôi kéo ca ca bay lượn:
- Ngay cả Huyền Quan tam trọng hắn cũng chưa đột phá, Phương Bất Bình rèn luyện ở Huyền Quan tứ trọng đã bao nhiêu năm, đánh không lại đâu.
- Bảo muội từ bỏ nhiệm vụ rồi mà, ai cho phép muội vụng trộm đi đánh lén ban đêm!
- Còn nói cái này làm gì, về nhà cho huynh mắng có được không vậy!
Thôi Nguyên Ung rất bất đắc dĩ theo sát muội muội chạy như bay vào núi, vừa vừa bước vào đường núi không xa, vẻ mặt thoáng động, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bầu trời lóe lên kim quang, Loạn Thế thư lại hàng phần mới.
- Tháng hai, kinh trập. Triệu Trường Hà tập võ bốn tháng, Huyền Quan phá tam trọng. Đồng thời, Phân đà chủ Phương Bất Bình Lực trảm Huyết Thần Giáo Bắc Mang.
- Tiềm Long bảng biến động.
- Tiềm Long chín mươi mốt, Triệu Trường Hà.
- Trường hà rơi cửu thiên, hợp ở giang hồ.
Giết tên khốn kiếp kia quá thoải mái, nhưng Phương Bất Bình đã tới, giết người xong có thể thoát khỏi sự truy sát của hắn hay không, điều này mới thực sự khiêu chiến.
Dưới ánh trăng vẻ mặt Phương Bất Bình vô cùng dữ tợn, còn có thêm mấy phần vui sướng:
- Triệu Trường Hà! Lạm sát huynh đệ cùng giáo, xúc phạm giáo quy, còn muốn chạy đi đâu! Nạp mạng đi!
Phương Bất Bình vô cùng vui vẻ.
Ban đầu thân phận học trò chính thức của Triệu Trường Hà đã khiến người ta vô cùng chán ghét, lại thêm Thánh nữ chống lưng, hắn quả thật không dám loạn động, muốn giết Triệu Trường Hà cũng không dám giết, chỉ có thể dùng quyền áp bức người, khiến Triệu Trường Hà ngậm bồ hòn.
Kết quả Triệu Trường Hà không giữ được bình tĩnh, bị ức hiếp hai lần đã lộ ra sơ hở.
Vương Đại Sơn không phải huynh đệ trong giáo, nghiêm túc mà nói Triệu Trường Hà chẳng qua giết đạo tặc sơn trại mà thôi, chẳng khác nào giết Trương Toàn trước đó, còn chưa đến mức nhắc tới giáo quy. Nhưng loại chuyện này nói thế nào thì Tôn giáo tập lúc trước là một phế vật, chôn thì chôn thôi, bây giờ đà chủ ra mặt nói chết người kia là huynh đệ trong giáo, quay đầu là có thể tạo ra chứng cớ, ngươi có thể giải thích gì đây?
Vô cùng vui vẻ.
Hắn biết Triệu Trường Hà vừa đột phá Huyền Quan tam trọng, tiềm lực quả thật khá kinh khủng, quả thực hắn nghĩ mãi cũng không rõ tại sao một nhân loại lại có thể tập võ trong bốn tháng để đột phá Huyền Quan tam trọng... Tất cả mọi người đều đã luyện qua Huyết Sát công, ai mà chả biết? Cho dù Triệu Trường Hà vụng trộm luyện qua nội công phụ trợ, chuyện này cũng quá bất thường rồi?
Càng như thế, càng muốn giết chết, đã sớm kết cừu oán chẳng lẽ còn chờ ngươi trưởng thành hay sao?
Vừa mới đạt đến tam trọng có gì ghê gớm chứ? Ngươi còn chưa kịp rèn luyện tu hành, thực lực tam trọng cũng chưa chắc đã có thể phát huy mấy phần, mà Phương Bất Bình hắn rèn luyện nhiều năm ở Huyền Quan tứ trọng, không nói những cái khác, chỉ với hai mươi năm kinh nghiệm chiến đấu chém giết trên giang hồ cùng lĩnh ngộ đao pháp, tên tiểu tử này có thể sáng kịp sao?
Ngươi cho rằng ngươi là Nhạc Hồng Linh sao, tuổi còn trẻ mà có thể đánh Tiết giáo chủ?
Cho dù là Nhạc Hồng Linh, cũng là luyện công từ nhỏ, mấy chục năm lận mới có được thực lực như vậy!
- Triệu Trường Hà, ngươi cũng dùng Phi Huyết Vô Ngân, làm sao có thể chạy thoát khỏi bản tọa? Thành thật trở về chịu thẩm vấn đi, ha ha ha ha...
- Nói nhảm nhiều quá, ngươi dựa vào đánh rắm mà lên làm đà chủ sao?
- Đợi lão tử bắt được ngươi, ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!
Tay áo mang theo tiếng xé gió đến gần, Triệu Trường Hà chạy vội, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng.
Khinh công Phi Huyết Vô Ngân, Phương Bất Bình tu hành càng cao, tốc độ rõ ràng còn nhanh hơn hắn, cứng rắn chạy chắc chắn không thoát. Nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng có ý định bỏ chạy, mà là chiến, rời khỏi sơn trại chẳng qua là tránh cho lâm vào trùng vây, dẫn dụ Phương Bất Bình tới phía sau núi thôi.
Nhạc Hồng Linh nhìn ra được:
- Ngươi có mục tiêu rất rõ ràng, tốt lắm, mục tiêu kia chính là Phương Bất Bình, từ đầu tới đuôi Triệu Trường Hà đều dùng Phương Bất Bình làm tiêu chuẩn.
Trước đó đại quân tinh nhuệ của Hoàng phó đà chủ chủ động rút lui, mà Phương Bất Bình thì không, hắn vừa bắt đầu đã chỉ huy đám quân tinh nhuệ như Tôn giáo tập chờ tọa trấn một phương, trấn thủ một phương trong vùng biên cương nổi danh của Ma Giáo, mặc dù xếp hạng tương đối thấp... Nhưng đây cũng là trận chiến khó khăn nhất cũng nguy hiểm nhất kể từ khi xuyên qua đến nay.
Ví dụ như công pháp cơ bản của hắn chưa chắc là Huyết Sát Công, có thể kết hợp với các công pháp ưu thế trong giáo, nói không chừng còn có một phần Huyết Thần Công.
Mà Phi Huyết Vô Ngânlà một môn công pháp cần nội công, Phương Bất Bình cũng dùng loại khinh công này, phán đoán hắn có nội lực, không đơn thuần là hán tử chỉ luyện ngoại công.
Nội ngoại kiêm tu! Huyền Quan tứ trọng!
Đồng thời đao pháp tinh thông, kinh nghiệm phong phú.
Người như vậy, có thể vượt cấp đánh hay không?
- Vù!
Đao thanh gào thét, từ xa đã có thể cảm nhận được sự kiên quyết thấu xương, phía sau lưng truyền đến cảm giác căng cứng.
Đuổi đến nhanh thật!
Triệu Trường Hà đột nhiên xoay người chém ra, giống như sau lưng có một con mắt, chuẩn xác bổ vào người Phương Bất Bình.
Một đao đã ra, lực không dùng hết, rất nhanh đã ngừng lại, mượn lực nghiêng người vọt ra, chớp mắt lại lao ra xa mấy trượng.
Phương Bất Bình không thể không bội phục kiến thức cơ bản của tiểu tử này, đao, tay, chân, thân, cân đối vô cùng, phương vị tinh chuẩn, dùng lực cặn kẽ, đao pháp vô cùng cao thâm. Mà công phu nghe âm thanh đoán vị trí cũng không biết ở đâu ra, không nhìn cũng biết đao bổ theo hướng nào.
Nhưng thật đáng tiếc, vừa đột phá Huyền Quan tam trọng, chiến đấu với thực lực lớn hơn quả thật có chút khoảng cách.
- Tay run rồi sao?
Phương Bất Bình lần nữa đuổi theo, hăng hái cười:
- Hà tất phải chạy trốn, không bằng đánh thêm mấy hiệp, để bản tọa nhìn xem ngươi có thể mang lại kinh hỉ gì cho bản tọa?
Quả thực tay Triệu Trường Hà có chút run rẩy, nhưng trong lòng chẳng những không kinh hoàng chạy trốn như Phương Bất Bình tưởng tượng, ngược lại chắc chắn hơn rất nhiều.
Không có cảm giác rung chuyển giống như bổ vào tường, đao của Phương Bất Bình cũng không hề lộ vẻ tuyệt diệu... Chẳng qua là lực lượng có chút khoảng cách với hắn mà thôi! Điều này có nghĩa là, có thể đánh!
Hắn vẫn không nói một lời, tiếp tục bay tán loạn, đột nhiên bay vọt, nhảy qua bụi cỏ phía trước.
Phương Bất Bình cười mỉm phóng qua bụi cỏ:
- Ngươi đặt bẫy rập, bản tọa rõ như lòng bàn tay, muốn dựa vào cái này mà trở mình sao? Ha ha ha... Có phải rất tuyệt vọng không?
Vừa bay vọt, trường đao trong tay hắn bỗng nhiên nổi lên huyết sắc, sát khí tràn đầy, dưới ánh trăng trông hung lệ vô song.
Thần phật đều tán!
Triệu Trường Hà có thể cảm nhận được khí tức huyết sát trong cơ thể mình bị đối phương hoàn toàn áp chế, thậm chí cảm giác bị dẫn dắt quấy rối. Lúc này con mắt sau lưng phản hiệu quả, thấy Huyết Sát hung ác kia, tâm hồn dao động, thế mà quả thật có chút hoảng sợ.
Nhưng cảm giác cũng chỉ diễn rã trong nháy mắt, Triệu Trường Hà làm sao cỏ thể bị dọa sợ? Quay người lại lần nữa tung một đao.
- Keng
Tiếng giao kích kịch liệt vang lên trong đêm muộn, Triệu Trường Hà phun ra một ngụm máu tươi, lại đảo bay ngược, giữa không trung thuận tay tóm lấy một cây mây phiêu đãng giữa không trung, phi thân đạp mạnh một cước vào thân cây bên cạnh, mượn lực bay bay về phía đầm nước.
Phương Bất Bình cũng lảo đảo một bước, trong lòng kinh ngạc.
Sao Triệu Trường Hà có thể tìm thấy điểm yếu kém này, giống như hắn đã từng phá giải trăm ngàn lần rồi? Không phải chưa... Học qua rồi cũng không thể, hắn căn bản không thể hiểu rõ nhược điểm trong chiêu thức của mình, vậy cũng quá nghịch thiên rồi...
Tâm tư chợt lóe lên, thấy Triệu Trường Hà tóm lấy cây mây, hắn cũng tóm lấy một cây mây, mượn lực đánh đu.
Nhưng mà Triệu Trường Hà lôi kéo cây mây thế thôi, hắn kéo một phát, trên tay hư không, cây mây bỗng nhiên bị chặt đứt.
Cùng lúc đó, giống như đụng phải cơ quan gì, từng khúc gỗ được vót nhọn xung quanh lao vụt tới.
Lưu mật báo của tên khốn kiếp kia, há chẳng phải là vì giờ khắc này? Khiến cho hắn cho rằng bản thân hiểu rõ tình huống nơi này, nhưng mà trên thực tế Triệu Trường Hà lại âm thầm bố trí bẫy, Vương Đại Sơn biết cái rắm gì!
Nhưng Phương Bất Bình hiểu rõ người giữa không trung không dùng sức, trường đao trong tay như múa hoa lê, chỉ trong phút chốc đã chém bay toàn bộ cọc gỗ, không có chút uy hiếp nào, đúng là một vị cường giả kinh nghiệm phong phú.
Phía sau đầm nước, chẳng biết từ lúc nào Triệu Trường Hà đã giương cung lắp tên, trong mắt lộ ra sát cơ.
Vụt một tiếng, cung như phích lịch, tiễn như sao băng.
Phương Bất Bình bên kia vừa mới đối phó xong bẫy rập, gánh nặng trong lòng được phá giải, tiếng dây cung vang tên, tiễn đã tới trước mặt.
Hắn lấy cung ở đâu ra? Rõ ràng trên người không mang mà?
Suy nghĩ lóe lên, Phương Bất Bình chợt quát một tiếng, một đao nhanh chóng vụt qua mũi tên.
Tiễn khí xoắn ốc sau khi được khí tức huyết sát chuyển hóa gia trì gấp hai lần thì bùng nổ, khí tức huyết sát vô cùng khủng bố xông vào kinh mạch, quấy đảo huyết khí trong cơ thể Phương Bất Bình bắt đầu cuồn cuộn. Hắn không chịu được mà lui lại một bước triệt tiêu một kích mạnh mẽ như vậy, mũi tên kia bị hắn đánh lệch.
Phương Bất Bình còn chưa kịp thở dốc, trước mắt huyết quang lóe sáng.
Huyết đao vạch phá thương khung, dưới ánh trăng có một thân ảnh vọt đến, như Thiên Ma lăng không.
Thần phật đều tán!
Từng đợt từng đợt thế công, giống như trường hà dâng trào, khí thế không thể chống đỡ!
- Keng!
Phương Bất Bình vung đao cản gấp, thanh âm giao kích kinh thiên động địa dường như vang vọng khắp nơi.
Lực cũ lao đến, lực mới chưa sinh. Triệu Trường Hà bên kia chuẩn bị đã lâu chỉ chờ giờ phút này.
Lúc này liều mạng tung một đao.
Khóe miệng hai người tràn ra vết máu, cánh tay căng lên, đôi mắt đỏ tươi như thú.
- Không ngờ, ngươi có thể liều đến nước này, được lắm…
Hai bên tranh phong, Phương Bất Bình chiếm thế thượng phương, chậm chậm nói:
- Nhưng cũng chỉ đến đây thôi…
Lời còn chưa dứt, trước mắt một mảnh trắng xoá.
Một bao vôi ở nổ tung trước mặt, hắn ăn phải không ít, đôi mắt đau đớn, không nhìn thấy gì nữa.
Mẹ nó, cho rằng đây là một vị hảo hán thế mà lại ở thời điểm kịch liệt nhất, cuồng bạo nhất, sôi sục nhất, bỗng nhiên nện vôi!
Phương Bất Bình cũng không kịp chửi mẹ nó, cổ họng bỗng nhiên nghít phải hơi lạnh.
Ánh trăng im ắng.
Khuôn mặt Phương Bất Bình đầy vôi, cổ họng chảy máu, chậm rãi ngửa mặt lên trời ngã quỵ, rầm một tiếng, tuyên cáo trận truy đuổi này kết thúc.
Chỉ sợ hắn sắp chết cũng không ngờ lần này mình truy sát, lại gặp phải kết quả như này.
Triệu Trường Hà vô cùng suy yếu chậm rãi rút lui mấy bước, một đao cắm trên mặt đất, nửa quỳ dưới đất, ngụm lớn thở dốc.
Một tiễn một đao này, mưu đồ đã lâu, đã dùng hết rất cả lực lượng, tiêu hao hết thảy tiềm năng, nếu như không thể liều mạng lần này nhất định phải chết.
Đà chủ Ma giáo, người bình thường quả thực không thể sánh bằng, vô cùng mạnh. Nếu như ra giang hồ, anh kiệt vô số, vượt cấp khiêu chiến cũng không đơn giản như trước.
Về phần vôi?
Sinh tồn là quy luật tự nhiên.
Loạn Thế thư cũng nhận, không phải sao?
Triệu Trường Hà hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng chống người đứng dậy, rút đao bỏ vào bao, nhanh chân xuống núi.
- Nhị ca, mau mau! Nhanh hơn chút nữa!
Thiếu nữ lo lắng lôi kéo ca ca bay lượn:
- Ngay cả Huyền Quan tam trọng hắn cũng chưa đột phá, Phương Bất Bình rèn luyện ở Huyền Quan tứ trọng đã bao nhiêu năm, đánh không lại đâu.
- Bảo muội từ bỏ nhiệm vụ rồi mà, ai cho phép muội vụng trộm đi đánh lén ban đêm!
- Còn nói cái này làm gì, về nhà cho huynh mắng có được không vậy!
Thôi Nguyên Ung rất bất đắc dĩ theo sát muội muội chạy như bay vào núi, vừa vừa bước vào đường núi không xa, vẻ mặt thoáng động, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bầu trời lóe lên kim quang, Loạn Thế thư lại hàng phần mới.
- Tháng hai, kinh trập. Triệu Trường Hà tập võ bốn tháng, Huyền Quan phá tam trọng. Đồng thời, Phân đà chủ Phương Bất Bình Lực trảm Huyết Thần Giáo Bắc Mang.
- Tiềm Long bảng biến động.
- Tiềm Long chín mươi mốt, Triệu Trường Hà.
- Trường hà rơi cửu thiên, hợp ở giang hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.