Chương 38: BỊ BẮT CÓC
Phạm Quỳnh Vân
31/10/2022
Khi nhận được cuộc điện thoại của bà Nguyệt, Thanh Nghiêm đang trang trí những bông hoa cuối cùng lên chiếc cổng chào. Từ xa nhìn lại, ai cũng bàn tán rằng nhà trai nhà gái phải bề thế lắm mới chọn toàn loài hoa quý nhất như thế.
Nghiêm buông kéo xuống để nghe điện thoại. Gai hoa hồng chưa được nhổ sạch đâm vào đầu ngón tay của anh. Một giọt máu nhanh chóng thấm ra, rơi trên cánh hoa màu đỏ nhung.
“A lô, Nghiêm hả? Thư có ở chỗ con không?” Khi anh nhấc máy, có thể nghe được giọng của bà Nguyệt hoảng hốt.
“Dạ, không mẹ. Hai hôm rồi chúng con không gặp nhau rồi còn gì. Sáng nay cô ấy còn gọi điện cho con nói là đang chuẩn bị ăn sáng mà.”
Nghiêm trấn tĩnh trả lời. Nhưng trong lồng ngực, anh nhận ra trái tim mình đang đập dữ dội.
Rồi bà Nguyệt ở bên kia vừa run vừa khóc: “Mẹ không thấy con bé đâu nữa. Ban nãy nó còn ở trong nhà, tự nhiên nó chạy ra nhận cái hàng gì do con gửi đến trông mặt vui vẻ lắm. Khi mẹ ra vì mãi chưa thấy nó về, thì quà vứt lăn lóc ở dưới đất, Thư không thấy đâu nữa rồi. Làm sao giờ? Mẹ chỉ còn mình Thư thôi.”
Một cảm giác khó thở đè nén lên ngực Nghiêm. Vết thương do gai đâm giờ mới nhức buốt, làm anh cực kỳ khó chịu…
Lẽ nào…? Suy nghĩ vừa mới nhen nhóm đã bị anh gạt ngay đi. Không thể nào đâu. Hai người vừa mới trải qua bao nhiêu sóng gió mới đến được ngày hạnh phúc. Cô lương thiện, anh không chủ động trêu chọc ai. Hà cớ gì mà ông trời hết lần này đến lần khác đùa nghịch với số phận hai người như vậy?
“Mẹ chờ con một chút. Để con đến ngay bây giờ đây.”
Nghiêm phóng như bay ở trên đường. Anh gọi điện điên cuồng cho Thư, mới biết là điện thoại của cô cũng bị bỏ lại trước cửa nhà.
Con đường dài mười lăm phút bị anh rút gọn còn bảy tám phút. Khi Nghiêm đến nơi, ông Nhâm đã có mặt. Sắc mặt ông khó coi vô cùng, gọi anh vào.
“Con bé bị bắt cóc rồi. Chúng ta gọi cảnh sát thôi.”
Trên chiếc máy tính đang mở đoạn phim ghi lại từ camera ở trước nhà. 7 giờ 40 phút Thư rời khỏi nhà để nhận đồ. Trên mặt cô rất vui vẻ, còn ôm hộp quà xem một lúc.
Nghiêm nhìn hộp ở trên bàn. Bên trên chiếc hộp có đề chữ người gửi là Phùng Thanh Nghiêm.
Bàn tay anh nắm chặt lại, các đốt xương kêu lên răng rắc. Đoạn phim vẫn đang tiếp tục.
Thư không bóc quà tại chỗ mà mang vào nhà. Nhưng khi cô động đến nắm cửa, một người xuất hiện ở đằng sau. Hắn ta đội mũ kín mặt, không thấy kẽ hở nên chẳng rõ mặt mũi như thế nào.
Kế đó, Thư bị đánh ngã trên mặt đất.
Dấu vết của Thư dừng lại ở đó. Nghiêm nén xuống cơn giận muốn hất tung mọi thứ ở trên bàn, tránh để làm bà Nguyệt sợ hãi. Nỗi lo lắng bóp nghẹt lấy anh.
Ông trời tại sao lại trêu người anh như vậy? Hạnh phúc đã ở trước mắt, anh đã chạm đến nó… nhưng lại xa xôi ngàn dặm.
“Giờ con sẽ tìm người giao hàng này, tìm xem kẻ nào đã mạo danh con gửi quà cho cô ấy. Bố báo cảnh sát giúp con. Mẹ ở nhà, nếu như là bắt cóc tống tiền, bọn chúng sẽ gọi điện đến nhà.”
Ông Nhâm gật đầu hành động ngay. Còn Nghiêm không chậm trễ gì cả, lên xe đến trụ sở của công ty chuyển phát nhanh.
Dựa vào quyền thế của mình, chẳng mấy chốc mà Nghiêm đã tìm thấy số điện thoại của người đã gọi điện đến nhờ giao hàng.
Anh gọi vào số điện thoại đó, một hồi sau, có một người nhấc máy.
“Các người muốn cái gì có thể nói thẳng. Tôi sẽ đáp ứng toàn bộ yêu cầu, đồng thời không báo cảnh sát. Xin hãy thả Thư ra.”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ đầy ngạc nhiên: “Sao cơ?”
Nghiêm căm giận quát: “Cô là ai? Cô bắt vợ tôi đi đâu rồi?”
“Anh là Phùng Thanh Nghiêm?”
“Nhã Thy?”
Hai người đồng thời nói ra hai cái tên.
***
Thư tỉnh lại từ trong cơn mơ chập chờn. Trong giấc mơ ấy, cô đang kết hôn cùng với Nghiêm. Đúng lúc hai người cắt bánh, một con quái vật với cái miệng đỏ lòm xuất hiện, nuốt gọn những tân khách ở trong hội trường. Nó nhìn cô bằng ánh mắt cay độc. Một bàn tay của nó vươn ra, vun vút, xuyên qua ngực Nghiêm…
Thư hét lên một tiếng, nhận ra tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mộng. Cô nghe thấy sóng vỗ ở mạn thuyền, và chiếc giường bên dưới thì cứ chòng chành. Trong bụng trào lên cái vị chua lòm, cô nhoài người sang một bên, nôn khan.
Dạo này thân thể của Thư càng càng kém, khi tỉnh dậy đều bị nôn đứt ruột đứt gan như thế.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Cả người cô không bị trói, nhưng toàn thân cứ vô lực, muốn nhấc tay lên cũng khó khăn. Cảm giác này y hệt lúc cô bị Hải khống chế. Cơn chóng mặt cứ ập đến liên tục, làm mắt cô tối sầm lại từng hồi.
Y hệt? Thư lấy tay xoa xoa đầu, mặt trắng bệch lại.
Cô hét lên, làm âm thanh vọng khắp căn phòng: “Đừng trốn nữa. Anh ra đây đi, Hoàng Đình Kiên!”
Tiếng bước chân lộp cộp càng ngày càng tiến gần. Cánh cửa chợt mở tung, bầu trời sao đập vào mắt Thư, cùng với mùi vị ngái ngái trong gió lộng của biển. Bây giờ cô mới chắc chắn được mình đang bị mang ra ngoài biển, trên một con tàu nào đó.
Một người đàn ông xuất hiện từ bóng tối, tiến về phía ánh đèn vàng ở trong phòng. Hắn ta đưa tay ra hiệu cho Thư im lặng:
“Suỵt. Em nhỏ tiếng chứ. Người ta nghe thấy bây giờ. Tại sao em lại nhận ra anh? Chẳng lẽ hai chúng ta có thần giao cách cảm sao?”
“Quả thật là anh.” Thư rít lên trong kẽ răng.
Nếu như ban đầu cô chỉ suy đoán, thì giờ đây đã hoàn toàn có thể xác định được. Cô nhìn Hoàng Đình Kiên, coi hắn như một kẻ điên:
“Anh luôn miệng nói yêu tôi. Ha ha. Làm tôi không thể nhịn cười nổi đó anh Kiên à? Có người đàn ông nào sẽ mang người mình yêu lên giường của kẻ khác không?”
Ký ức hoảng sợ một lần nữa hiện lên trước mắt. Hôm đó, suýt chút nữa cô đã bị chà đạp nhục nhã. Với tính cách của Thư, nếu chuyện gì xảy ra, cô sẽ đâm chết Hải rồi tự mình vào trong tù để chịu tội.
Kẻ này, người đang đứng trước mặt cô, chính là ngọn nguồn của tất cả những gì mà cô phải chịu.
Tại sao cô không phát hiện sớm tất cả những chuyện này chữ? Nhã Thy vốn dĩ không có cách nào để đầu độc cô được, vì chị ta không nắm chắc rằng Thư sẽ chịu ăn cháo dinh dưỡng mà mình đưa. Chỉ có một người duy nhất có thể làm được điều đó, chính là Kiên, kẻ xuất hiện trong nhà Thư đêm hôm ấy.
Và để chắc chắn, hắn ta sẽ không động đến cốc cháo dinh dưỡng nào, mà sẽ cho thuốc vào trong nước của cô. Từ xưa đến nay, Thư luôn duy trì thói quen uống nước ấm vào buổi sáng. Dù cho cô không ăn gì cũng sẽ bị trúng chiêu.
Thư tính ngàn vạn lần, cũng không ngờ người đàn ông mình từng yêu sâu đậm sẽ khốn nạn như thế này.
Kiên làm lơ trước ánh mắt căm thù của Thư. Hắn ta nhún vai vô tội:
“Anh sẽ cứu em mà. Anh đã chuẩn bị sẵn người cứu em rồi. À… Là thằng chó Nghiêm kia tự nhiên xen vào giữa chúng ta, phá vỡ kế hoạch của anh mới đúng. May là hắn ta đã xử tên Hải kia, nếu không anh đã cho hắn chết luôn để chuộc tội rồi.” Kiên cúi xuống nắm lấy cằm Thư. “Đồng thời, anh cũng muốn dạy cho em một bài học, rằng em không thể sống thiếu anh được đâu. Nhưng xem ra em vẫn không học được, anh chỉ đành bắt em đi theo, làm em hầu hạ anh cả đời.”
Nghiêm buông kéo xuống để nghe điện thoại. Gai hoa hồng chưa được nhổ sạch đâm vào đầu ngón tay của anh. Một giọt máu nhanh chóng thấm ra, rơi trên cánh hoa màu đỏ nhung.
“A lô, Nghiêm hả? Thư có ở chỗ con không?” Khi anh nhấc máy, có thể nghe được giọng của bà Nguyệt hoảng hốt.
“Dạ, không mẹ. Hai hôm rồi chúng con không gặp nhau rồi còn gì. Sáng nay cô ấy còn gọi điện cho con nói là đang chuẩn bị ăn sáng mà.”
Nghiêm trấn tĩnh trả lời. Nhưng trong lồng ngực, anh nhận ra trái tim mình đang đập dữ dội.
Rồi bà Nguyệt ở bên kia vừa run vừa khóc: “Mẹ không thấy con bé đâu nữa. Ban nãy nó còn ở trong nhà, tự nhiên nó chạy ra nhận cái hàng gì do con gửi đến trông mặt vui vẻ lắm. Khi mẹ ra vì mãi chưa thấy nó về, thì quà vứt lăn lóc ở dưới đất, Thư không thấy đâu nữa rồi. Làm sao giờ? Mẹ chỉ còn mình Thư thôi.”
Một cảm giác khó thở đè nén lên ngực Nghiêm. Vết thương do gai đâm giờ mới nhức buốt, làm anh cực kỳ khó chịu…
Lẽ nào…? Suy nghĩ vừa mới nhen nhóm đã bị anh gạt ngay đi. Không thể nào đâu. Hai người vừa mới trải qua bao nhiêu sóng gió mới đến được ngày hạnh phúc. Cô lương thiện, anh không chủ động trêu chọc ai. Hà cớ gì mà ông trời hết lần này đến lần khác đùa nghịch với số phận hai người như vậy?
“Mẹ chờ con một chút. Để con đến ngay bây giờ đây.”
Nghiêm phóng như bay ở trên đường. Anh gọi điện điên cuồng cho Thư, mới biết là điện thoại của cô cũng bị bỏ lại trước cửa nhà.
Con đường dài mười lăm phút bị anh rút gọn còn bảy tám phút. Khi Nghiêm đến nơi, ông Nhâm đã có mặt. Sắc mặt ông khó coi vô cùng, gọi anh vào.
“Con bé bị bắt cóc rồi. Chúng ta gọi cảnh sát thôi.”
Trên chiếc máy tính đang mở đoạn phim ghi lại từ camera ở trước nhà. 7 giờ 40 phút Thư rời khỏi nhà để nhận đồ. Trên mặt cô rất vui vẻ, còn ôm hộp quà xem một lúc.
Nghiêm nhìn hộp ở trên bàn. Bên trên chiếc hộp có đề chữ người gửi là Phùng Thanh Nghiêm.
Bàn tay anh nắm chặt lại, các đốt xương kêu lên răng rắc. Đoạn phim vẫn đang tiếp tục.
Thư không bóc quà tại chỗ mà mang vào nhà. Nhưng khi cô động đến nắm cửa, một người xuất hiện ở đằng sau. Hắn ta đội mũ kín mặt, không thấy kẽ hở nên chẳng rõ mặt mũi như thế nào.
Kế đó, Thư bị đánh ngã trên mặt đất.
Dấu vết của Thư dừng lại ở đó. Nghiêm nén xuống cơn giận muốn hất tung mọi thứ ở trên bàn, tránh để làm bà Nguyệt sợ hãi. Nỗi lo lắng bóp nghẹt lấy anh.
Ông trời tại sao lại trêu người anh như vậy? Hạnh phúc đã ở trước mắt, anh đã chạm đến nó… nhưng lại xa xôi ngàn dặm.
“Giờ con sẽ tìm người giao hàng này, tìm xem kẻ nào đã mạo danh con gửi quà cho cô ấy. Bố báo cảnh sát giúp con. Mẹ ở nhà, nếu như là bắt cóc tống tiền, bọn chúng sẽ gọi điện đến nhà.”
Ông Nhâm gật đầu hành động ngay. Còn Nghiêm không chậm trễ gì cả, lên xe đến trụ sở của công ty chuyển phát nhanh.
Dựa vào quyền thế của mình, chẳng mấy chốc mà Nghiêm đã tìm thấy số điện thoại của người đã gọi điện đến nhờ giao hàng.
Anh gọi vào số điện thoại đó, một hồi sau, có một người nhấc máy.
“Các người muốn cái gì có thể nói thẳng. Tôi sẽ đáp ứng toàn bộ yêu cầu, đồng thời không báo cảnh sát. Xin hãy thả Thư ra.”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ đầy ngạc nhiên: “Sao cơ?”
Nghiêm căm giận quát: “Cô là ai? Cô bắt vợ tôi đi đâu rồi?”
“Anh là Phùng Thanh Nghiêm?”
“Nhã Thy?”
Hai người đồng thời nói ra hai cái tên.
***
Thư tỉnh lại từ trong cơn mơ chập chờn. Trong giấc mơ ấy, cô đang kết hôn cùng với Nghiêm. Đúng lúc hai người cắt bánh, một con quái vật với cái miệng đỏ lòm xuất hiện, nuốt gọn những tân khách ở trong hội trường. Nó nhìn cô bằng ánh mắt cay độc. Một bàn tay của nó vươn ra, vun vút, xuyên qua ngực Nghiêm…
Thư hét lên một tiếng, nhận ra tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mộng. Cô nghe thấy sóng vỗ ở mạn thuyền, và chiếc giường bên dưới thì cứ chòng chành. Trong bụng trào lên cái vị chua lòm, cô nhoài người sang một bên, nôn khan.
Dạo này thân thể của Thư càng càng kém, khi tỉnh dậy đều bị nôn đứt ruột đứt gan như thế.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Cả người cô không bị trói, nhưng toàn thân cứ vô lực, muốn nhấc tay lên cũng khó khăn. Cảm giác này y hệt lúc cô bị Hải khống chế. Cơn chóng mặt cứ ập đến liên tục, làm mắt cô tối sầm lại từng hồi.
Y hệt? Thư lấy tay xoa xoa đầu, mặt trắng bệch lại.
Cô hét lên, làm âm thanh vọng khắp căn phòng: “Đừng trốn nữa. Anh ra đây đi, Hoàng Đình Kiên!”
Tiếng bước chân lộp cộp càng ngày càng tiến gần. Cánh cửa chợt mở tung, bầu trời sao đập vào mắt Thư, cùng với mùi vị ngái ngái trong gió lộng của biển. Bây giờ cô mới chắc chắn được mình đang bị mang ra ngoài biển, trên một con tàu nào đó.
Một người đàn ông xuất hiện từ bóng tối, tiến về phía ánh đèn vàng ở trong phòng. Hắn ta đưa tay ra hiệu cho Thư im lặng:
“Suỵt. Em nhỏ tiếng chứ. Người ta nghe thấy bây giờ. Tại sao em lại nhận ra anh? Chẳng lẽ hai chúng ta có thần giao cách cảm sao?”
“Quả thật là anh.” Thư rít lên trong kẽ răng.
Nếu như ban đầu cô chỉ suy đoán, thì giờ đây đã hoàn toàn có thể xác định được. Cô nhìn Hoàng Đình Kiên, coi hắn như một kẻ điên:
“Anh luôn miệng nói yêu tôi. Ha ha. Làm tôi không thể nhịn cười nổi đó anh Kiên à? Có người đàn ông nào sẽ mang người mình yêu lên giường của kẻ khác không?”
Ký ức hoảng sợ một lần nữa hiện lên trước mắt. Hôm đó, suýt chút nữa cô đã bị chà đạp nhục nhã. Với tính cách của Thư, nếu chuyện gì xảy ra, cô sẽ đâm chết Hải rồi tự mình vào trong tù để chịu tội.
Kẻ này, người đang đứng trước mặt cô, chính là ngọn nguồn của tất cả những gì mà cô phải chịu.
Tại sao cô không phát hiện sớm tất cả những chuyện này chữ? Nhã Thy vốn dĩ không có cách nào để đầu độc cô được, vì chị ta không nắm chắc rằng Thư sẽ chịu ăn cháo dinh dưỡng mà mình đưa. Chỉ có một người duy nhất có thể làm được điều đó, chính là Kiên, kẻ xuất hiện trong nhà Thư đêm hôm ấy.
Và để chắc chắn, hắn ta sẽ không động đến cốc cháo dinh dưỡng nào, mà sẽ cho thuốc vào trong nước của cô. Từ xưa đến nay, Thư luôn duy trì thói quen uống nước ấm vào buổi sáng. Dù cho cô không ăn gì cũng sẽ bị trúng chiêu.
Thư tính ngàn vạn lần, cũng không ngờ người đàn ông mình từng yêu sâu đậm sẽ khốn nạn như thế này.
Kiên làm lơ trước ánh mắt căm thù của Thư. Hắn ta nhún vai vô tội:
“Anh sẽ cứu em mà. Anh đã chuẩn bị sẵn người cứu em rồi. À… Là thằng chó Nghiêm kia tự nhiên xen vào giữa chúng ta, phá vỡ kế hoạch của anh mới đúng. May là hắn ta đã xử tên Hải kia, nếu không anh đã cho hắn chết luôn để chuộc tội rồi.” Kiên cúi xuống nắm lấy cằm Thư. “Đồng thời, anh cũng muốn dạy cho em một bài học, rằng em không thể sống thiếu anh được đâu. Nhưng xem ra em vẫn không học được, anh chỉ đành bắt em đi theo, làm em hầu hạ anh cả đời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.