Chương 31: Lời Cầu Xin Cuối Cùng
Khánh Dy
13/05/2024
Nhật: “Em trai xem ra cũng lâu rồi anh em ta mới gặp lại nhau rồi ha”.
Nguyệt cười đáp: “Ha…ha…ha chỉ mới có hai tháng mấy thôi mà anh đã xem là lâu rồi sao”.
Nhật: “Từ nhỏ cho đến lớn anh em ta đều ở cùng nhau, nhưng tại sao vì những thứ này mà anh em ta lại phải xa cách nhau như vậy chứ”.
Nguyệt: “Được nếu như anh không muốn anh em ta xa cách nữa thì hãy giúp em hoàn thành công việc thực hiện nghi lễ này đi, thì sau này anh em ta sẽ luôn sát cánh cùng với nhau được không?”.
Nhật: “Nhiệm vụ của anh là phải đem hết năm món báu vật về và kề cả em nữa, nên lời mời này anh xin từ chối”.
Nguyệt: “Nếu anh đã nói như vậy rồi thì ta không còn gì để nói nữa”.
Khi này cảnh sát Kim liền tức giận nói: “Cậu đừng có nói lòng vòng với bọn này nữa, bắt hết chúng về thì coi như mọi chuyện kết thúc”.
Nguyệt: “Khi tôi chưa đạt được mục đích, thì tôi sẽ không để ai cản trở mình đâu”.
Khi này nhóm người của Nguyệt thấy tình hình không ổn thì định quay lưng bỏ chạy, thì một tiếng súng vang lên: “Pằng, tất cả đứng yên nếu người nào di chuyển tôi sẽ bắn”.
Thì ra tiếng súng đó do cảnh sát Kim đã nổ súng để cảnh cáo nhóm của Nguyệt nếu di chuyện thì hắn sẽ nổ súng.
Sau khi bắn phát súng cảnh cáo thì nhóm của Nguyệt vẫn cố chấp muốn trốn thì cảnh sát Kim liền dùng súng bắn vào chân của Phượng: “Pằng, tụi bây có ngon thì chạy nữa đi chạy nữa tao bắn chết con này luôn”.
Khi này Phượng liền ôm chân của cảnh sát Kim nói: “Mọi người chạy đi đừng lo cho em, tại em sơ suất nên mới liên lụy mọi người, cứ mặc kệ em đi”.
Phụng liền vừa khóc vừa nói: “Không được chị chỉ còn em và anh rể của em là người thân duy nhất thôi, chị không thể để mình phải mất thêm người nào nữa”.
Nguyệt chạy tới nắm tay của Phụng nói: “Nè em gái cô đã cố tình ở lại giúp ta thoát rồi, phải chạy đi chứ bảo toàn tính mạng rồi tính tiếp”.
Khi này Nhật thấy chúng tính trốn thoát thì anh liền nói: “Nè hai vợ chồng Long và Phụng nghe tôi nói đây, tôi không biết em trai tôi đã dùng chiêu trò gì để dụ hai người làm việc cho nó”.
“Nhưng mà nếu hai người cứ tiếp tục giúp nó giết người lấy xác để thực hiện nghi lễ, thì chắc chắn sẽ có nhiều thứ tồi tệ nữa sẽ đến với gia đình các người đó, nên tôi xin hai người đừng đi theo nó làm việc xấu nữa”.
Nguyệt: “Anh trai à! Đừng nói lời nhảm nhí nữa, những câu nói đó của anh không có tác dụng gì đâu”.
Long khi này mắt đã thấy được trở lại và nói: “Bà xã Nguyệt nói đúng đó, Phượng hy sinh ở lại cho ta trốn nên đừng phụ lòng em ấy”.
“Ta nên rời khỏi đây nhanh nếu không mọi hy sinh của em ấy coi như uổng công đó”.
Khi này A Thủy thấy ba người kia chuẩn bị rời đi thì nói: “Nè Nhật chúng sắp đi rồi anh làm gì đi chứ, không phải anh nói có cách đối phó với em trai anh sao”.
Lúc này Nhật lấy cây ná cùng với chiếc túi đựng đá của mình ra chuẩn bị bắn, thì khi này Nguyệt thấy vậy hắn móc con dao trong túi ra quay người lại phóng về phía của Nhật.
Khi này Nhật thấy con dao đang bay về chỗ mình thì anh liền nhanh chóng né qua một bên, sau đó anh nhìn lại thì nhóm của Nguyệt đã chạy xa khỏi tầm mắt của anh.
Lúc này cảnh sát Kim thấy thế liền đạp Phượng lăn ra đất nói: “Con nhỏ này mày không tin là tao bắn chết mày à!”.
Phượng cười nói: “Tao không sợ chết đâu mày có giỏi thì bắn chết tao đi, chị hai của tao sẽ không tha cho bọn bây đâu”.
Khi này A Thủy đi đến chỉ vào mặt của Nhật tức giận nói: “Nè không phải ngay từ đầu anh nói là có cách ngăn chặn em của anh sao, tại sao lại để chúng thoát dễ dàng như thế hả”.
Cảnh sát Kim: “Ngay từ đầu thì tôi đã nghi tên này rồi, nào là báu vật có sức mạnh to lớn gì gì đó, cứ tưởng hắn cũng có siêu năng lực gì ai ngờ chỉ là lừa gạt”.
Nhật liền tức giận nói: “Điều tôi nói là sự thật, ngay từ lúc ban đầu tôi đã nói rồi, thuật ngũ hành không phải là phép thuật gì cả”.
“Nó chỉ là sự kết hợp giữa các vật dụng trong tự nhiên có nguyên tố ngũ hành mà thôi, giống như lúc ban nãy tôi chỉ anh dùng cát và nước để làm cho Long không thấy được vậy đó”.
A Thủy: “Vậy nói theo một cách đúng hơn thì đây chỉ là những chiêu trò tiểu xảo nhằm mục đích chơi xấu thôi có phải không”.
“Vậy mà tôi cứ tưởng anh là người chính nghĩa, thật ra cũng chỉ là một tên dùng mấy trò dơ bẩn để hại người khác giống như em trai của anh mà thôi”.
Nói xong thì A Thủy và Cảnh sát Kim liền bắt Phượng đem đi, lúc này Nhật thấy vậy liền la lên nói: “Nè hai người đem cô ta đi đâu vậy?”.
A Thủy: “Thì tại cô ta mà bọn chúng mới bỏ trốn, nên chúng tôi phải bắt cô ta làm con tin để dụ chúng ra chứ!”.
Nhật: “Vậy để tôi theo giúp các người”.
A Thủy: “Không cần đâu, công việc của anh đến đây xong rồi những chuyện còn lại chúng tôi sẽ tự giải quyết, anh đi theo mắc công lại mềm lòng để em trai anh chạy thoát nữa”.
Sau khi nghe xong câu nói đó của A Thủy thì Nhật liền nằm xuống đất nhìn lên trời nói: “Sư phụ không biết khi nào con mới có thể đưa em trai con về được nữa, con mệt mỏi quá nếu là người người sẽ làm như thế nào!”.
Nguyệt cười đáp: “Ha…ha…ha chỉ mới có hai tháng mấy thôi mà anh đã xem là lâu rồi sao”.
Nhật: “Từ nhỏ cho đến lớn anh em ta đều ở cùng nhau, nhưng tại sao vì những thứ này mà anh em ta lại phải xa cách nhau như vậy chứ”.
Nguyệt: “Được nếu như anh không muốn anh em ta xa cách nữa thì hãy giúp em hoàn thành công việc thực hiện nghi lễ này đi, thì sau này anh em ta sẽ luôn sát cánh cùng với nhau được không?”.
Nhật: “Nhiệm vụ của anh là phải đem hết năm món báu vật về và kề cả em nữa, nên lời mời này anh xin từ chối”.
Nguyệt: “Nếu anh đã nói như vậy rồi thì ta không còn gì để nói nữa”.
Khi này cảnh sát Kim liền tức giận nói: “Cậu đừng có nói lòng vòng với bọn này nữa, bắt hết chúng về thì coi như mọi chuyện kết thúc”.
Nguyệt: “Khi tôi chưa đạt được mục đích, thì tôi sẽ không để ai cản trở mình đâu”.
Khi này nhóm người của Nguyệt thấy tình hình không ổn thì định quay lưng bỏ chạy, thì một tiếng súng vang lên: “Pằng, tất cả đứng yên nếu người nào di chuyển tôi sẽ bắn”.
Thì ra tiếng súng đó do cảnh sát Kim đã nổ súng để cảnh cáo nhóm của Nguyệt nếu di chuyện thì hắn sẽ nổ súng.
Sau khi bắn phát súng cảnh cáo thì nhóm của Nguyệt vẫn cố chấp muốn trốn thì cảnh sát Kim liền dùng súng bắn vào chân của Phượng: “Pằng, tụi bây có ngon thì chạy nữa đi chạy nữa tao bắn chết con này luôn”.
Khi này Phượng liền ôm chân của cảnh sát Kim nói: “Mọi người chạy đi đừng lo cho em, tại em sơ suất nên mới liên lụy mọi người, cứ mặc kệ em đi”.
Phụng liền vừa khóc vừa nói: “Không được chị chỉ còn em và anh rể của em là người thân duy nhất thôi, chị không thể để mình phải mất thêm người nào nữa”.
Nguyệt chạy tới nắm tay của Phụng nói: “Nè em gái cô đã cố tình ở lại giúp ta thoát rồi, phải chạy đi chứ bảo toàn tính mạng rồi tính tiếp”.
Khi này Nhật thấy chúng tính trốn thoát thì anh liền nói: “Nè hai vợ chồng Long và Phụng nghe tôi nói đây, tôi không biết em trai tôi đã dùng chiêu trò gì để dụ hai người làm việc cho nó”.
“Nhưng mà nếu hai người cứ tiếp tục giúp nó giết người lấy xác để thực hiện nghi lễ, thì chắc chắn sẽ có nhiều thứ tồi tệ nữa sẽ đến với gia đình các người đó, nên tôi xin hai người đừng đi theo nó làm việc xấu nữa”.
Nguyệt: “Anh trai à! Đừng nói lời nhảm nhí nữa, những câu nói đó của anh không có tác dụng gì đâu”.
Long khi này mắt đã thấy được trở lại và nói: “Bà xã Nguyệt nói đúng đó, Phượng hy sinh ở lại cho ta trốn nên đừng phụ lòng em ấy”.
“Ta nên rời khỏi đây nhanh nếu không mọi hy sinh của em ấy coi như uổng công đó”.
Khi này A Thủy thấy ba người kia chuẩn bị rời đi thì nói: “Nè Nhật chúng sắp đi rồi anh làm gì đi chứ, không phải anh nói có cách đối phó với em trai anh sao”.
Lúc này Nhật lấy cây ná cùng với chiếc túi đựng đá của mình ra chuẩn bị bắn, thì khi này Nguyệt thấy vậy hắn móc con dao trong túi ra quay người lại phóng về phía của Nhật.
Khi này Nhật thấy con dao đang bay về chỗ mình thì anh liền nhanh chóng né qua một bên, sau đó anh nhìn lại thì nhóm của Nguyệt đã chạy xa khỏi tầm mắt của anh.
Lúc này cảnh sát Kim thấy thế liền đạp Phượng lăn ra đất nói: “Con nhỏ này mày không tin là tao bắn chết mày à!”.
Phượng cười nói: “Tao không sợ chết đâu mày có giỏi thì bắn chết tao đi, chị hai của tao sẽ không tha cho bọn bây đâu”.
Khi này A Thủy đi đến chỉ vào mặt của Nhật tức giận nói: “Nè không phải ngay từ đầu anh nói là có cách ngăn chặn em của anh sao, tại sao lại để chúng thoát dễ dàng như thế hả”.
Cảnh sát Kim: “Ngay từ đầu thì tôi đã nghi tên này rồi, nào là báu vật có sức mạnh to lớn gì gì đó, cứ tưởng hắn cũng có siêu năng lực gì ai ngờ chỉ là lừa gạt”.
Nhật liền tức giận nói: “Điều tôi nói là sự thật, ngay từ lúc ban đầu tôi đã nói rồi, thuật ngũ hành không phải là phép thuật gì cả”.
“Nó chỉ là sự kết hợp giữa các vật dụng trong tự nhiên có nguyên tố ngũ hành mà thôi, giống như lúc ban nãy tôi chỉ anh dùng cát và nước để làm cho Long không thấy được vậy đó”.
A Thủy: “Vậy nói theo một cách đúng hơn thì đây chỉ là những chiêu trò tiểu xảo nhằm mục đích chơi xấu thôi có phải không”.
“Vậy mà tôi cứ tưởng anh là người chính nghĩa, thật ra cũng chỉ là một tên dùng mấy trò dơ bẩn để hại người khác giống như em trai của anh mà thôi”.
Nói xong thì A Thủy và Cảnh sát Kim liền bắt Phượng đem đi, lúc này Nhật thấy vậy liền la lên nói: “Nè hai người đem cô ta đi đâu vậy?”.
A Thủy: “Thì tại cô ta mà bọn chúng mới bỏ trốn, nên chúng tôi phải bắt cô ta làm con tin để dụ chúng ra chứ!”.
Nhật: “Vậy để tôi theo giúp các người”.
A Thủy: “Không cần đâu, công việc của anh đến đây xong rồi những chuyện còn lại chúng tôi sẽ tự giải quyết, anh đi theo mắc công lại mềm lòng để em trai anh chạy thoát nữa”.
Sau khi nghe xong câu nói đó của A Thủy thì Nhật liền nằm xuống đất nhìn lên trời nói: “Sư phụ không biết khi nào con mới có thể đưa em trai con về được nữa, con mệt mỏi quá nếu là người người sẽ làm như thế nào!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.