Chương 86: Ngăn cấm
Cỏ Ngáo
13/04/2023
Bạch Dương Vĩ đứng chắn trước mặt Sở Hoà, vẻ mặt không vui nhìn gia đình kia. Trần phu nhân cũng bị vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của Dương
Vĩ doạ sợ, đành trốn sau lưng chồng mình lắp bắp nói.
"Anh...anh dù sao cũng là người lớn. Anh đừng hung dữ như vậy chứ?"
Bạch Dương Vĩ vẫn giữ thái độ cứng rắn, kiên quyết bảo vệ gia đình nhỏ.
"Chuyện tôi làm sai chính là gây thương tổn cho con trai anh chị, tôi sai tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng con trai tôi không sai, nó không cần phải chịu trách nhiệm thay cha nó. Người sai với con trai tôi chính là con trai của anh chị"
Quả thật, có lẽ Bạch Dương Vĩ đã nhìn thấy quá khử của mình ở Trần Duật Đằng. Một quá khứ của sự nông nổi, suy nghĩ sẽ có lúc không chín chắn để rồi dùng thú vui của mình gây ra ám ảnh cho người khác.
Có lẽ, thanh xuân chính là sự theo đuổi hoài bão, mơ ước. Nhưng cũng có người, dùng chính thanh xuân của mình để sửa chữa lỗi lầm.
Bạch Dương Vĩ nói không sai, thậm chí là nói đúng đến độ chẳng ai có thể bênh vực được Trần Duật Đằng.
Mà cái thằng trời con Trần Duật Đằng này thấy bố vợ lớn cứng rắn nhất quyết không giúp hắn thì quay sang nhìn Sở Hoà với ánh mắt cún con, nhỏ giọng nói.
"Chú...chú là người tốt, chú có thể khuyên bác trai thương tình giúp đỡ con được không?"
Sở Hoà nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của Trần Duật Đằng, còn ngơ ngác chưa kịp đáp trả thế nào thì Bạch Dương Vĩ đã đứng che chắn trước mặt Sở Hoà, nghiến răng đáp.
"Có tin ông đánh mày què luôn cái tay kia không?""
Trần phu nhân trốn sau lưng chồng, run rẩy nói.
"Anh đánh con trai tôi...tôi bảo chồng tôi đánh anh"
Trần ba ba: "..."
Sở Hoà: "..."
Bạch Dương Vĩ nhìn đám người hỗn loạn trước mắt, vẻ mặt không cảm xúc dứt khoát đáp trả.
"Chuyện tôi làm sai, tôi sẽ tự nhận lỗi. Anh chị muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào tôi cũng chấp nhận. Nhưng riêng con trai anh chị dám khinh thường con trai tôi, còn chê nó tật nguyền thì tôi sẽ không bao giờ bỏ qua. Có chuyện gì chúng ta nói sau, hôm nay tôi xin phép rời đi"
Bạch Dương Vĩ trực tiếp nắm tay Sở Hoà kéo người rời khỏi bệnh viện, một nhà ba người Trần Duật Đằng ngẩn ngơ đứng nhìn theo.
Đợi đến lúc thằng con trai đánh ổn định tinh thần lại thì bóng dáng của hai người đã khuất xa, Trần Duật Đằng chật vật muốn đuổi theo, miệng còn gọi.
"Chú...chú đợi con một lát"
Nhưng hắn còn chưa kịp đuổi theo thì Trần phu nhân đã nắm tay hắn kéo lại, vẻ mặt của bà mang theo sự không vui hỏi.
"Con trai, vừa rồi người kia có nói con chê người khác tật nguyền? Chuyện này là sao? Có thật sự như vậy không?"
Rõ ràng vợ chồng họ Trần đã nắm bắt được điều gì đó trong chuyện này, chẳng phải tự nhiên người lớn lại ghét bỏ, hơn thua một đứa nhỏ. Mà ở đây, đứa nhỏ này đã làm điều gì khiến người lớn phải ghét bỏ nó.
Huống gì là Trần Duật Đằng, người đã lớn xác thế này còn làm chuyện ngu ngốc?
Trần Duật Đằng bị ánh mắt đầy sát khí của cha và mẹ doạ sợ, đành nuốt nước bọt mà không đánh tự khai.
"Con...con trai của hai chú ấy có một bên mắt không nhìn được, lúc đó cậu ấy cũng tự ti không tiếp xúc với ai. Sau đó, con cùng đám bạn của mình mang cậu ấy ra làm trò cá độ..."
Ba Trần Duật Đằng nghe vậy lập tức gật gù tiếp lời.
"Con cá độ rằng mình sẽ khiến cậu ấy thích mình, sau khi thành công thì chê cậu ấy tật nguyền. Hại thằng bé không còn mặt mũi nào đến trường. Còn con thì phải trả giá bằng việc thích thằng bé đó thật lòng? Bây giờ còn vác mặt đến nhà người ta, bị phụ huynh của thằng bé từ chối, tiện tay khuyến mãi thêm vài cú đấm?"
Trần ba ba đã nói, Trần Duật Đằng chỉ có thể im lặng gật đầu. Đúng là những người đi trước, chỉ cần một lời nói của đám trẻ ranh thì đã đoán được kết cục.
Trần ba ba lắc đầu, ánh mắt thất vọng nhìn thằng con trai có lớn mà không có khôn trước mắt, eaafs dứt khoác đáp.
"Thật ra chuyện tìm người, dù là ở đâu ba mẹ cũng có thể giúp con tìm được. Nhưng mà Duật Đằng à! Lần này ba và mẹ cũng sẽ theo phe phụ huynh của cậu bé. Mỗi người đều không thể chọn cách hay khuôn mặt khi sinh ra. Vậy mà con lại mang sự bất công của người khác thành trò đùa của mình. Việc này cha mẹ không chấp nhận, vì thế nếu con muốn tìm thì tự mà tìm. Chuyện này cả ba và mẹ đều không nhúng tay vào"
Trần ba ba trực tiếp từ chối Trần Duật Đằng ngay cả khi hắn chưa mở lời, bị chính cả gia đình mình ruồng bỏ. Hắn bây giờ mới cảm thấy mình ngu ngốc đến thế nào.
"Anh...anh dù sao cũng là người lớn. Anh đừng hung dữ như vậy chứ?"
Bạch Dương Vĩ vẫn giữ thái độ cứng rắn, kiên quyết bảo vệ gia đình nhỏ.
"Chuyện tôi làm sai chính là gây thương tổn cho con trai anh chị, tôi sai tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng con trai tôi không sai, nó không cần phải chịu trách nhiệm thay cha nó. Người sai với con trai tôi chính là con trai của anh chị"
Quả thật, có lẽ Bạch Dương Vĩ đã nhìn thấy quá khử của mình ở Trần Duật Đằng. Một quá khứ của sự nông nổi, suy nghĩ sẽ có lúc không chín chắn để rồi dùng thú vui của mình gây ra ám ảnh cho người khác.
Có lẽ, thanh xuân chính là sự theo đuổi hoài bão, mơ ước. Nhưng cũng có người, dùng chính thanh xuân của mình để sửa chữa lỗi lầm.
Bạch Dương Vĩ nói không sai, thậm chí là nói đúng đến độ chẳng ai có thể bênh vực được Trần Duật Đằng.
Mà cái thằng trời con Trần Duật Đằng này thấy bố vợ lớn cứng rắn nhất quyết không giúp hắn thì quay sang nhìn Sở Hoà với ánh mắt cún con, nhỏ giọng nói.
"Chú...chú là người tốt, chú có thể khuyên bác trai thương tình giúp đỡ con được không?"
Sở Hoà nhìn thấy ánh mắt tội nghiệp của Trần Duật Đằng, còn ngơ ngác chưa kịp đáp trả thế nào thì Bạch Dương Vĩ đã đứng che chắn trước mặt Sở Hoà, nghiến răng đáp.
"Có tin ông đánh mày què luôn cái tay kia không?""
Trần phu nhân trốn sau lưng chồng, run rẩy nói.
"Anh đánh con trai tôi...tôi bảo chồng tôi đánh anh"
Trần ba ba: "..."
Sở Hoà: "..."
Bạch Dương Vĩ nhìn đám người hỗn loạn trước mắt, vẻ mặt không cảm xúc dứt khoát đáp trả.
"Chuyện tôi làm sai, tôi sẽ tự nhận lỗi. Anh chị muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào tôi cũng chấp nhận. Nhưng riêng con trai anh chị dám khinh thường con trai tôi, còn chê nó tật nguyền thì tôi sẽ không bao giờ bỏ qua. Có chuyện gì chúng ta nói sau, hôm nay tôi xin phép rời đi"
Bạch Dương Vĩ trực tiếp nắm tay Sở Hoà kéo người rời khỏi bệnh viện, một nhà ba người Trần Duật Đằng ngẩn ngơ đứng nhìn theo.
Đợi đến lúc thằng con trai đánh ổn định tinh thần lại thì bóng dáng của hai người đã khuất xa, Trần Duật Đằng chật vật muốn đuổi theo, miệng còn gọi.
"Chú...chú đợi con một lát"
Nhưng hắn còn chưa kịp đuổi theo thì Trần phu nhân đã nắm tay hắn kéo lại, vẻ mặt của bà mang theo sự không vui hỏi.
"Con trai, vừa rồi người kia có nói con chê người khác tật nguyền? Chuyện này là sao? Có thật sự như vậy không?"
Rõ ràng vợ chồng họ Trần đã nắm bắt được điều gì đó trong chuyện này, chẳng phải tự nhiên người lớn lại ghét bỏ, hơn thua một đứa nhỏ. Mà ở đây, đứa nhỏ này đã làm điều gì khiến người lớn phải ghét bỏ nó.
Huống gì là Trần Duật Đằng, người đã lớn xác thế này còn làm chuyện ngu ngốc?
Trần Duật Đằng bị ánh mắt đầy sát khí của cha và mẹ doạ sợ, đành nuốt nước bọt mà không đánh tự khai.
"Con...con trai của hai chú ấy có một bên mắt không nhìn được, lúc đó cậu ấy cũng tự ti không tiếp xúc với ai. Sau đó, con cùng đám bạn của mình mang cậu ấy ra làm trò cá độ..."
Ba Trần Duật Đằng nghe vậy lập tức gật gù tiếp lời.
"Con cá độ rằng mình sẽ khiến cậu ấy thích mình, sau khi thành công thì chê cậu ấy tật nguyền. Hại thằng bé không còn mặt mũi nào đến trường. Còn con thì phải trả giá bằng việc thích thằng bé đó thật lòng? Bây giờ còn vác mặt đến nhà người ta, bị phụ huynh của thằng bé từ chối, tiện tay khuyến mãi thêm vài cú đấm?"
Trần ba ba đã nói, Trần Duật Đằng chỉ có thể im lặng gật đầu. Đúng là những người đi trước, chỉ cần một lời nói của đám trẻ ranh thì đã đoán được kết cục.
Trần ba ba lắc đầu, ánh mắt thất vọng nhìn thằng con trai có lớn mà không có khôn trước mắt, eaafs dứt khoác đáp.
"Thật ra chuyện tìm người, dù là ở đâu ba mẹ cũng có thể giúp con tìm được. Nhưng mà Duật Đằng à! Lần này ba và mẹ cũng sẽ theo phe phụ huynh của cậu bé. Mỗi người đều không thể chọn cách hay khuôn mặt khi sinh ra. Vậy mà con lại mang sự bất công của người khác thành trò đùa của mình. Việc này cha mẹ không chấp nhận, vì thế nếu con muốn tìm thì tự mà tìm. Chuyện này cả ba và mẹ đều không nhúng tay vào"
Trần ba ba trực tiếp từ chối Trần Duật Đằng ngay cả khi hắn chưa mở lời, bị chính cả gia đình mình ruồng bỏ. Hắn bây giờ mới cảm thấy mình ngu ngốc đến thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.