Chương 9
Cửu Tử
26/09/2017
Editor: Gà
Nước mắt Đỗ Nhược rơi xuống, tỏ ra ủy khuất như cô vợ nhỏ bị vứt bỏ, đáng thương nhìn Đỗ Trình Trình.
Đỗ Trình Trình bị dáng vẻ này của cô ta khiến lông tơ dựng đứng, theo bản năng muốn cách xa cô ta. Cô bé nghĩ cô em gái này hình như có chút không bình thường, dòng điện chạy qua não dường như không giống người thường, hơn nữa dáng vẻ này của Đỗ Nhược. . . . . . Trên mặt cô bé mờ mịt, nhưng nhanh chóng hiểu rõ bản thân bị người ta hãm hại, chợt cười lạnh, đang muốn nói, thì Đỗ Hoành đã dịu dàng lên tiếng.
Cậu nhìn ba rồi lại nhìn Đỗ Trình Trình, rút khăn giấy lau nước mắt trên mặt cô ta, âm thanh ôn hòa hỏi Đỗ Nhược: "Đang yên đang lành sao lại khóc, em như vậy ba sẽ nghĩ Trình Trình khi dễ em!" Khóe môi cậu nở nụ cười cực kỳ nhu hòa: "Trình Trình và anh đi học về, sau đó cùng lên lầu, làm xong bài tập thì xuống, sau khi xuống thì ba trở về, nếu không phải anh biết Trình Trình không khi dễ em, dáng vẻ này của em sẽ khiến người ta hiểu lầm đó, mau lau đi, mặt mũi lem luốc như mèo rồi kìa."
Đỗ Nhược ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Hoành, vẻ mặt không dám tin.
Tại sao? Tại sao anh ấy nói giúp Đỗ Trình Trình? Không phải anh yêu cô ta sao?
Đúng rồi, lúc này anh ấy còn chưa yêu cô ta, hiện tại anh ấy chỉ toàn tâm toàn ý lấy lòng Đỗ Trình Trình thôi.
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Đỗ Hoành, toàn thân cô ta đắm chìm trong đó, gương mặt lộ ra nụ cười: "Thật xin lỗi anh, em không có ý đó, nhưng vì, em nghĩ đến mẹ em."
Nói xong dùng ánh mắt ngập nước trông mong nhìn Đỗ Thành Nghĩa.
Chỉ cần ba và mẹ kết hôn, thì cô ta không còn là con gái riêng nữa, đến lúc đó, Đỗ Trình Trình, tôi sẽ đoạt lại tất cả mọi thứ mà chị đang có!
Đỗ Hoành nhìn đáy mắt tối tăm của cô ta, ánh mắt kia cậu quá mức quen thuộc, quen thuộc như thấy được chính bản thân mình, chỉ có người tâm địa đen tối, mới có ánh mắt như thế.
Mắt cậu chớp một cái, khóe môi nở nụ cười nhạt nhẽo.
Nếu trước đây chỉ không thích cô em gái này, hiện tại đã trở nên chán ghét, dám có ý nghĩ âm độc trước mặt cô bé.
Cô bé xác định, cô không thích cô em gái này. Cực kỳ! Chán! Ghét!
Hừ!
Cô bé xoay người, ăn canh của mình, nhưng tâm tình vẫn cực kỳ khó chịu, mặc dù không khiến cô bé chịu tổn thương gì, nhưng mà thật sự rất đáng ghét.
Đỗ Thành Nghĩa vô cùng không thích vẻ mặt ủ rũ của Đỗ Nhược, lập tức nhíu mày: "Chị con chưa nói gì, có khóc gì chứ? Lau mặt ăn cơm đi!"
Bữa tối vốn ấm áp vui vẻ, bị Đỗ Nhược quấy nhiễu, khiến bàn cơm trầm mặt như lãnh cung, chỉ có Đỗ Nhược ăn một cách thoải mái, đáy lòng thầm thỏa mãn.
Tính tình Đỗ Trình Trình cứng cỏi hoạt bát, không chịu được một chút uất ức, kiếp trước cũng vì tính tình cố chấp này của cô, cô ta ngủ đông dưới hào quang của cô nhiều năm như vậy, vừa hãm hại vừa lấy lòng cô, sutucuoigadie,n; da.nlze.qu;ydo/nn nhưng vẫn không chiếm được chỗ tốt nào, nhưng lần này cô ta trùng sinh trở về, lấy kinh nghiệm hơn hai mươi năm của cô ta, còn không đối phó được với một đứa bé mười hai tuổi sao?
Suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn thoáng qua Đỗ Trình Trình, phát hiện cô đã húp canh xong, chén đặt bên cạnh, an tĩnh ăn cơm.
Cô ta đứng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhu thuận cầm chén canh của Đỗ Trình Trình, lại múc cho cô bé một chén canh nóng khác, lấy lòng bưng đến cho Đỗ Trình Trình.
Đỗ Hoành đưa tay cản lại: "Để anh." Nói xong nhận lấy chén canh trong tay cô ta.
"Không cần, để em, anh buông tay, coi chừng nóng!" Đỗ Nhược đâu dễ dàng đưa cho Đỗ Hoành, nên tranh với Đỗ Hoành, sau đó tựa như cầm không chắc, tay quẹt một cái, chén canh nóng đổ lên mu bàn tay.
Năm ngón tay Đỗ Hoành cầm chắc chén, mu bàn tay bị bỏng đỏ bừng, cậu hít một ngụm khí lạnh, che đi sự lãnh lẽo nơi đáy mắt: "Canh rất nóng, cẩn thận một chút, cầm chắc vào."
Đỗ Nhược thấy canh không tạt vào mặt Đỗ Trình Trình như ý nguyện, ngược lại làm Đỗ Hoành bị bỏng, đau lòng rơi nước mắt: "Thật xin lỗi, em không cố ý, em thật sự không cố ý, nhanh, anh nhanh đi chườm đá đi."
Đáy lòng càng cặm hận Đỗ Trình Trình.
Đỗ Hoành lạnh nhạt nói: "Không có việc gì, may mà người bị bỏng là anh, nếu vừa rồi anh không cầm chắc, canh này có thể đã dội vào mặt Trình Trình rồi."
Nói xong, sắc mặt Đỗ Thành Nghĩa lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn Đỗ Nhược: "Chị con muốn húp canh không lẽ còn không biết múc sao? Con muốn khoe khoang gì hả? Còn không ngồi xuống ăn cơm!"
Vì không gây ra chuyện gì, trừ Đỗ Hoành, ai cũng sẽ không nghĩ, cô ta cố ý tạt nước canh nóng vào mặt Đỗ Trình Trình, dù sao, chỉ có người điên mới nghĩ như vậy, ngày đầu tiên cô ta đến nhà họ Đỗ, trừ phi không muốn lăn lộn, không có thù oán gì với Đỗ Trình Trình, tại sao muốn tạt canh nóng vào mặt cô bé? Hủy dung không nói, nếu tạt vào mắt, ánh mắt cũng sẽ bị hỏng.
Một cô bé mới mười một tuổi như cô ta, làm sao sẽ có ý nghĩ ác độc như vậy?
Đừng nói Đỗ Thành Nghĩa, chính bản thân Đỗ Trình Trình cũng sẽ không nghĩ đến, chỉ xem như đó là chuyện ngoài ý muốn, cho dù là ngoài ý muốn, cũng đã khiến sắc mặt Đỗ Trình Trình trở nên khó coi rồi.
"Anh, anh mau đi chườm đá đi!" Cô bé hung hăng rợn mắt nhìn Đỗ Nhược, nhìn về phía phòng bếp gọi to: "Chị Đinh ơi, mau đem đá lên đây ạ!" Nói xong kéo ghế ra, đi lên lầu tìm hòm thuốc, bên trong có thuốc trị bỏng.
Đỗ Hoành nhìn ánh mắt lo lắng của Đỗ Trình Trình, cẩn thận bôi thuốc cho cậu, động tác nhẹ nhàng thổi vết thương, trong lòng cảm thấy đáng giá, nhưng Đỗ Thành Nghĩa vẫn bên cạnh nhìn, cậu hiểu chuyện nói: "Không sao đâu, một vết thương nhỏ, bôi chút thuốc là được rồi, em ăn cơm đi, anh tự bôi được."
"Đừng động!" Đỗ Trình Trình không để ý đến cậu, cẩn thận bôi thuốc cho cậu.
Đỗ Hoành khẽ mỉm cười, chăm chú nhìn, che giấu suy nghĩ chán ghét Đỗ Nhược, đáy mắt càng u ám.
Chén canh kia vẫn đặt bên cạnh Đỗ Trình Trình, Đỗ Trình Trình nghi ngờ nhìn cô ta một cái, lại nhìn chén canh, trầm mặc ăn cơm, lười phản ứng với cô ta.
Đỗ Nhược thấy mưu kế của cô ta bị Đỗ Hoành phá hỏng, không thể hận Đỗ Hoành, ngược lại càng căm ghét Đỗ Trình Trình, nhất là khi nhìn thấy cậu bảo vệ cô bé đến cả một giọt nước cũng không thể lọt qua, càng khiến chỗ sâu nhất trong đáy lòng cô ta rỉ ra nọc độc.
Cô ta vốn không muốn nhanh như vậy đã chống đối Đỗ Trình Trình, nhưng cô ta nhất định phải khiến Đỗ Trình Trình chết đi mới thôi, cô ta vừa nhìn thấy cô, thì lập tức nghĩ đến kiếp trước cô ta chịu khổ, hận không thể bóp chết cô bé, bây giờ nhìn thấy Đỗ Hoành đứng bên cạnh bảo vệ Đỗ Trình Trình, cô ta càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta cắn môi, sợ hãi nhìn Đỗ Trình Trình, cẩn thận hỏi: "Chị không muốn húp canh sao? Chị rất ghét em phải không?"
Đỗ Trình Trình xới cơm, liếc mắt, không để ý đến cô ta.
"Nếu chị ghét em, em...em. . . . . . Em sẽ rời đi, không để chị và ba khó xử. . . . . ." Cô ta nói như vậy, nhưng ánh mắt lại ủy khuất nhìn Đỗ Thành Nghĩa.
Đỗ Trình Trình vì Đỗ Hoành bị thương, nên cố nhịn cơn tức trong lòng, giờ phút này trực tiếp phát cáu, đập chiếc đũa lên bàn: "Em có biết phiền hay không vậy? Có muốn để người ta ăn cơm nữa không!"
Đỗ Nhược bị cô bé hù dọa, nước mắt tràn ngập khóe mắt, kìm nén không để rơi xuống, tỏ vẻ cô ta bị chị gái bướng bỉnh khi dễ.
Đỗ Trình Trình nhìn dáng vẻ này, trong lòng chán ghét, hận không thể tát cho cô ta một cái.
Cô bé đặt đũa trên bàn, dùng khăn giấy lau miệng: "Con ăn xong rồi, mọi người ăn đi." Kéo ghế ra, đứng dậy lên lầu.
Sắc mặt Đỗ Thành Nghĩa trầm xuống: "Ăn chưa xong mà đi đâu? Không được chừa lại, ăn cơm xong rồi đi lên." Nói đến phần sau, giọng nói nghiêm khắc đã hòa hoãn.
Sau đó ông nghiêm khắc nhìn Đỗ Nhược: "Cơm không lo ăn mà muốn náo gì hả? Không muốn ngây ngốc ở đây thì ngày mai trở về!" editedbysutucuoigaDieenndkdan/leeequhydonnn
Ông đến kéo Đỗ Trình Trình: "Mau đến ăn cơm!"
Đỗ Nhược bị mắng càng rụt rè hơn, đáy lòng hận vô cùng, nhưng lại ủy khuất nói: "Con chỉ muốn múc cho chị chén canh." Cô ta sợ hãi nhìn Đỗ Trình Trình, sợ đến sắp khóc: "Chị ơi, chị không thích thì đừng húp..., đừng giận em được không? Em thật sự không cố ý đâu. . . . . ."
Em chỉ cố tình thôi.
Cơn tức của Đỗ Trình Trình vừa hạ, lại bị cô ta khiêu khích, thì nó lại tăng lên, cô bé hít sâu một hơi, nhìn Đỗ Thành Nghĩa: "Ba, đây chính là bạn để chơi cùng như ba nói sao? Xin lỗi, dáng vẻ này của cô ta, con thật sự không thích nổi."
Nước mắt Đỗ Nhược rơi xuống, tỏ ra ủy khuất như cô vợ nhỏ bị vứt bỏ, đáng thương nhìn Đỗ Trình Trình.
Đỗ Trình Trình bị dáng vẻ này của cô ta khiến lông tơ dựng đứng, theo bản năng muốn cách xa cô ta. Cô bé nghĩ cô em gái này hình như có chút không bình thường, dòng điện chạy qua não dường như không giống người thường, hơn nữa dáng vẻ này của Đỗ Nhược. . . . . . Trên mặt cô bé mờ mịt, nhưng nhanh chóng hiểu rõ bản thân bị người ta hãm hại, chợt cười lạnh, đang muốn nói, thì Đỗ Hoành đã dịu dàng lên tiếng.
Cậu nhìn ba rồi lại nhìn Đỗ Trình Trình, rút khăn giấy lau nước mắt trên mặt cô ta, âm thanh ôn hòa hỏi Đỗ Nhược: "Đang yên đang lành sao lại khóc, em như vậy ba sẽ nghĩ Trình Trình khi dễ em!" Khóe môi cậu nở nụ cười cực kỳ nhu hòa: "Trình Trình và anh đi học về, sau đó cùng lên lầu, làm xong bài tập thì xuống, sau khi xuống thì ba trở về, nếu không phải anh biết Trình Trình không khi dễ em, dáng vẻ này của em sẽ khiến người ta hiểu lầm đó, mau lau đi, mặt mũi lem luốc như mèo rồi kìa."
Đỗ Nhược ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Hoành, vẻ mặt không dám tin.
Tại sao? Tại sao anh ấy nói giúp Đỗ Trình Trình? Không phải anh yêu cô ta sao?
Đúng rồi, lúc này anh ấy còn chưa yêu cô ta, hiện tại anh ấy chỉ toàn tâm toàn ý lấy lòng Đỗ Trình Trình thôi.
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Đỗ Hoành, toàn thân cô ta đắm chìm trong đó, gương mặt lộ ra nụ cười: "Thật xin lỗi anh, em không có ý đó, nhưng vì, em nghĩ đến mẹ em."
Nói xong dùng ánh mắt ngập nước trông mong nhìn Đỗ Thành Nghĩa.
Chỉ cần ba và mẹ kết hôn, thì cô ta không còn là con gái riêng nữa, đến lúc đó, Đỗ Trình Trình, tôi sẽ đoạt lại tất cả mọi thứ mà chị đang có!
Đỗ Hoành nhìn đáy mắt tối tăm của cô ta, ánh mắt kia cậu quá mức quen thuộc, quen thuộc như thấy được chính bản thân mình, chỉ có người tâm địa đen tối, mới có ánh mắt như thế.
Mắt cậu chớp một cái, khóe môi nở nụ cười nhạt nhẽo.
Nếu trước đây chỉ không thích cô em gái này, hiện tại đã trở nên chán ghét, dám có ý nghĩ âm độc trước mặt cô bé.
Cô bé xác định, cô không thích cô em gái này. Cực kỳ! Chán! Ghét!
Hừ!
Cô bé xoay người, ăn canh của mình, nhưng tâm tình vẫn cực kỳ khó chịu, mặc dù không khiến cô bé chịu tổn thương gì, nhưng mà thật sự rất đáng ghét.
Đỗ Thành Nghĩa vô cùng không thích vẻ mặt ủ rũ của Đỗ Nhược, lập tức nhíu mày: "Chị con chưa nói gì, có khóc gì chứ? Lau mặt ăn cơm đi!"
Bữa tối vốn ấm áp vui vẻ, bị Đỗ Nhược quấy nhiễu, khiến bàn cơm trầm mặt như lãnh cung, chỉ có Đỗ Nhược ăn một cách thoải mái, đáy lòng thầm thỏa mãn.
Tính tình Đỗ Trình Trình cứng cỏi hoạt bát, không chịu được một chút uất ức, kiếp trước cũng vì tính tình cố chấp này của cô, cô ta ngủ đông dưới hào quang của cô nhiều năm như vậy, vừa hãm hại vừa lấy lòng cô, sutucuoigadie,n; da.nlze.qu;ydo/nn nhưng vẫn không chiếm được chỗ tốt nào, nhưng lần này cô ta trùng sinh trở về, lấy kinh nghiệm hơn hai mươi năm của cô ta, còn không đối phó được với một đứa bé mười hai tuổi sao?
Suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn thoáng qua Đỗ Trình Trình, phát hiện cô đã húp canh xong, chén đặt bên cạnh, an tĩnh ăn cơm.
Cô ta đứng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhu thuận cầm chén canh của Đỗ Trình Trình, lại múc cho cô bé một chén canh nóng khác, lấy lòng bưng đến cho Đỗ Trình Trình.
Đỗ Hoành đưa tay cản lại: "Để anh." Nói xong nhận lấy chén canh trong tay cô ta.
"Không cần, để em, anh buông tay, coi chừng nóng!" Đỗ Nhược đâu dễ dàng đưa cho Đỗ Hoành, nên tranh với Đỗ Hoành, sau đó tựa như cầm không chắc, tay quẹt một cái, chén canh nóng đổ lên mu bàn tay.
Năm ngón tay Đỗ Hoành cầm chắc chén, mu bàn tay bị bỏng đỏ bừng, cậu hít một ngụm khí lạnh, che đi sự lãnh lẽo nơi đáy mắt: "Canh rất nóng, cẩn thận một chút, cầm chắc vào."
Đỗ Nhược thấy canh không tạt vào mặt Đỗ Trình Trình như ý nguyện, ngược lại làm Đỗ Hoành bị bỏng, đau lòng rơi nước mắt: "Thật xin lỗi, em không cố ý, em thật sự không cố ý, nhanh, anh nhanh đi chườm đá đi."
Đáy lòng càng cặm hận Đỗ Trình Trình.
Đỗ Hoành lạnh nhạt nói: "Không có việc gì, may mà người bị bỏng là anh, nếu vừa rồi anh không cầm chắc, canh này có thể đã dội vào mặt Trình Trình rồi."
Nói xong, sắc mặt Đỗ Thành Nghĩa lập tức trầm xuống, lạnh lùng nhìn Đỗ Nhược: "Chị con muốn húp canh không lẽ còn không biết múc sao? Con muốn khoe khoang gì hả? Còn không ngồi xuống ăn cơm!"
Vì không gây ra chuyện gì, trừ Đỗ Hoành, ai cũng sẽ không nghĩ, cô ta cố ý tạt nước canh nóng vào mặt Đỗ Trình Trình, dù sao, chỉ có người điên mới nghĩ như vậy, ngày đầu tiên cô ta đến nhà họ Đỗ, trừ phi không muốn lăn lộn, không có thù oán gì với Đỗ Trình Trình, tại sao muốn tạt canh nóng vào mặt cô bé? Hủy dung không nói, nếu tạt vào mắt, ánh mắt cũng sẽ bị hỏng.
Một cô bé mới mười một tuổi như cô ta, làm sao sẽ có ý nghĩ ác độc như vậy?
Đừng nói Đỗ Thành Nghĩa, chính bản thân Đỗ Trình Trình cũng sẽ không nghĩ đến, chỉ xem như đó là chuyện ngoài ý muốn, cho dù là ngoài ý muốn, cũng đã khiến sắc mặt Đỗ Trình Trình trở nên khó coi rồi.
"Anh, anh mau đi chườm đá đi!" Cô bé hung hăng rợn mắt nhìn Đỗ Nhược, nhìn về phía phòng bếp gọi to: "Chị Đinh ơi, mau đem đá lên đây ạ!" Nói xong kéo ghế ra, đi lên lầu tìm hòm thuốc, bên trong có thuốc trị bỏng.
Đỗ Hoành nhìn ánh mắt lo lắng của Đỗ Trình Trình, cẩn thận bôi thuốc cho cậu, động tác nhẹ nhàng thổi vết thương, trong lòng cảm thấy đáng giá, nhưng Đỗ Thành Nghĩa vẫn bên cạnh nhìn, cậu hiểu chuyện nói: "Không sao đâu, một vết thương nhỏ, bôi chút thuốc là được rồi, em ăn cơm đi, anh tự bôi được."
"Đừng động!" Đỗ Trình Trình không để ý đến cậu, cẩn thận bôi thuốc cho cậu.
Đỗ Hoành khẽ mỉm cười, chăm chú nhìn, che giấu suy nghĩ chán ghét Đỗ Nhược, đáy mắt càng u ám.
Chén canh kia vẫn đặt bên cạnh Đỗ Trình Trình, Đỗ Trình Trình nghi ngờ nhìn cô ta một cái, lại nhìn chén canh, trầm mặc ăn cơm, lười phản ứng với cô ta.
Đỗ Nhược thấy mưu kế của cô ta bị Đỗ Hoành phá hỏng, không thể hận Đỗ Hoành, ngược lại càng căm ghét Đỗ Trình Trình, nhất là khi nhìn thấy cậu bảo vệ cô bé đến cả một giọt nước cũng không thể lọt qua, càng khiến chỗ sâu nhất trong đáy lòng cô ta rỉ ra nọc độc.
Cô ta vốn không muốn nhanh như vậy đã chống đối Đỗ Trình Trình, nhưng cô ta nhất định phải khiến Đỗ Trình Trình chết đi mới thôi, cô ta vừa nhìn thấy cô, thì lập tức nghĩ đến kiếp trước cô ta chịu khổ, hận không thể bóp chết cô bé, bây giờ nhìn thấy Đỗ Hoành đứng bên cạnh bảo vệ Đỗ Trình Trình, cô ta càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta cắn môi, sợ hãi nhìn Đỗ Trình Trình, cẩn thận hỏi: "Chị không muốn húp canh sao? Chị rất ghét em phải không?"
Đỗ Trình Trình xới cơm, liếc mắt, không để ý đến cô ta.
"Nếu chị ghét em, em...em. . . . . . Em sẽ rời đi, không để chị và ba khó xử. . . . . ." Cô ta nói như vậy, nhưng ánh mắt lại ủy khuất nhìn Đỗ Thành Nghĩa.
Đỗ Trình Trình vì Đỗ Hoành bị thương, nên cố nhịn cơn tức trong lòng, giờ phút này trực tiếp phát cáu, đập chiếc đũa lên bàn: "Em có biết phiền hay không vậy? Có muốn để người ta ăn cơm nữa không!"
Đỗ Nhược bị cô bé hù dọa, nước mắt tràn ngập khóe mắt, kìm nén không để rơi xuống, tỏ vẻ cô ta bị chị gái bướng bỉnh khi dễ.
Đỗ Trình Trình nhìn dáng vẻ này, trong lòng chán ghét, hận không thể tát cho cô ta một cái.
Cô bé đặt đũa trên bàn, dùng khăn giấy lau miệng: "Con ăn xong rồi, mọi người ăn đi." Kéo ghế ra, đứng dậy lên lầu.
Sắc mặt Đỗ Thành Nghĩa trầm xuống: "Ăn chưa xong mà đi đâu? Không được chừa lại, ăn cơm xong rồi đi lên." Nói đến phần sau, giọng nói nghiêm khắc đã hòa hoãn.
Sau đó ông nghiêm khắc nhìn Đỗ Nhược: "Cơm không lo ăn mà muốn náo gì hả? Không muốn ngây ngốc ở đây thì ngày mai trở về!" editedbysutucuoigaDieenndkdan/leeequhydonnn
Ông đến kéo Đỗ Trình Trình: "Mau đến ăn cơm!"
Đỗ Nhược bị mắng càng rụt rè hơn, đáy lòng hận vô cùng, nhưng lại ủy khuất nói: "Con chỉ muốn múc cho chị chén canh." Cô ta sợ hãi nhìn Đỗ Trình Trình, sợ đến sắp khóc: "Chị ơi, chị không thích thì đừng húp..., đừng giận em được không? Em thật sự không cố ý đâu. . . . . ."
Em chỉ cố tình thôi.
Cơn tức của Đỗ Trình Trình vừa hạ, lại bị cô ta khiêu khích, thì nó lại tăng lên, cô bé hít sâu một hơi, nhìn Đỗ Thành Nghĩa: "Ba, đây chính là bạn để chơi cùng như ba nói sao? Xin lỗi, dáng vẻ này của cô ta, con thật sự không thích nổi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.