Chương 77
Phong Lưu Thư Ngốc
28/07/2020
Bí thư huyện mới rất trẻ, chỉ chừng ngoài ba mươi, nghe nói bối cảnh rất hùng hậu, tính cách ngay thẳng, là kiểu người nói là làm. Đi cùng anh ta đến huyện Khai Nguyên còn là một số lượng lớn vật tư do các nhà hảo tâm quyên tặng, đủ để bà con của tất cả các xã nghèo khó bình an vượt qua mùa đông giá rét.
Phân phát vật tư đâu vào đấy xong, bàn giao công việc, anh ta lập tức hẹn gặp Hàn Trác Vũ.
“Lâu lắm không gặp.” Hai người đàn ông cao lớn, khí chất cùng xuất chúng nhiệt tình chào hỏi. Lôi Đình lui một bước, ôm vai thiếu niên giới thiệu, “Trần Chính Hào, bạn từ nhỏ của chú, hiện giờ là bí thư huyện Khai Nguyên.”
“Chào cháu.” Trần Chính Hào cười dịu dàng, vươn tay định bắt tay thiếu niên.
“Chào chú ạ.” Hàn Trác Vũ nháy mắt mấy cái, đang định bắt tay thì lại bị Lôi Đình nắm lấy, “Tiểu Vũ không quen tiếp xúc tứ chi với người lạ, xin lỗi.”
“A, tôi biết.” Trần Chính Hào cũng không để bụng. Tình huống của thiếu niên, anh đã nghe nói qua.
“Chào chú đi.” Lôi Đình cúi đầu nói với con.
Lôi Sâm cầm điện thoại chơi mê mải, biểu cảm rất lạnh lùng.
Lôi Đình có chút thất vọng. Dù biết con trai sẽ không nghe lời mình, lần nào anh cũng ôm hi vọng không tưởng, sau đó liên tục bị đả kích.
Trần Chính Hào thấp giọng cười, đang định xua tay bảo không sao, thiếu niên lại cốc nhẹ lên trán bé con, giọng trong trẻo dạy dỗ, “Nói bao nhiêu lần rồi, phải lễ phép, phải chào hỏi mọi ngươi, phải nghe lời bố nói, em lại quên rồi.”
“Không quên mà.” Lôi Sâm lập tức đút di động vào túi quần, ngửa đầu chào Trần Chính Hào với giọng vang dội, “Cháu chào chú!”
“Ai ~ Ngoan quá. Mau vào ngồi đi.” Trần Chính Hào mỉm cười để hai đứa trẻ vào nhà, sau đó qua sự giới thiệu của Lôi Đình, trò chuyện một lát với Thiệu Dật Thần.
“Con ông khỏi rồi à?” Cố tình đi sau cùng, Trần Chính Hào thấp giọng hỏi bạn thân.
“Tương đối rồi. Chỉ là không chịu nghe lời tôi, chỉ nghe Tiểu Vũ thôi.” Lôi Đình híp mắt, biểu cảm dịu dàng vô cùng.
“Hai đứa trẻ tự kỉ ở cạnh nhau lại có thể ảnh hưởng lẫn nhau để khỏi bệnh, chẳng lẽ đây là cái gọi là âm nhân âm ra dương à? Ông cũng hết khổ rồi.” Trần Chính Hào cười đùa.
Lôi Đình xua tay không nói, bước lên trước cởi áo khoác nặng nề cho thiếu niên và con trai, nắn bóp bàn tay của hai đứa trẻ xem có bị lạnh không, xoay người lấy dép lê, đi vào cho hai đứa nhỏ, hành động tỉ mỉ cẩn thận này khiến người ta thật khó tin rằng tướng quân lạnh lùng trước đây với người đàn ông dịu dàng này là một ngươi.
“Đàn ông có gia đình đúng là không giống trước đây.” Trần Chính Hào vừa lầm bầm vừa vào bếp bê đồ ăn ra. Anh vẫn luôn độc thân, vì tôi luyện bản thân nên kiên trì phấn đấu từ cơ sở, nếm đủ loại gian khổ, việc nhà bình thường gì cũng làm được. Vì lúc trước cả ủy ban huyện đã mục ruỗng, trong huyện Khai Nguyên còn có bếp ăn riêng được thiết kế rất sang trọng, nhưng Trần Chính Hào quyết định không dùng, việc làm đầu tiên là nghiêm cấm nhân viên dùng tiền công để phục vụ nhu cầu cá nhân. Vậy nên, lần này anh mời mọi ngươi đến ký túc xá nho nhỏ do đơn vị phân phát.
“Tôi nấu ăn bình thường, mọi người ăn tạm vậy.” Trần Chính Hào khiêm tốn nói, trong lòng lại rất tự tin với tay nghề của mình.
“Đúng là không ngon lắm, thôi, cũng đâu thể ôm hi vọng quá lớn với ông.” Lôi Đình nếm thử, khẽ lắc đầu, so với vợ cưng của mình đúng là không thể nào bằng.
“Cũng tạm được.” Thiệu Dật Thần đánh giá bình thường. Khẩu vị của ông đã sớm bị Hàn thiếu nuôi đến kén ăn rồi.
Lôi Sâm ăn canh, lập tức làm vẻ ghét bỏ.
“Không được phun ra, nghĩ tới những bạn nhỏ trên núi xem các bạn ăn cái gì?” Hàn Trác Vũ bóp hai má bé.
Lôi Sâm nập tức nuốt sạch canh, còn há mồm thè lưỡi, tỏ vẻ mình rất ngoan.
Nụ cười trên mặt Trần Chính Hào có chút vặn vẹo. Ăn cơm nhà người ta mà không khách khí được chút à? Nhưng mà nhiều năm không gặp, bạn mình vẫn thẳng tính như trước, chẳng có gì xa cách lạnh lùng cả.
Nghĩ như vậy, anh cười ha hả, lấy hai chai rượu ngon đặt lên bàn, “Chúng ta uống hai ly đi, uống rượu dễ nói chuyện hơn.”
“Ông nhiễm cái tật xấu này từ bao giờ đấy hả?” Lôi Đình nhướn mày.
“Thấy ông nên mừng thôi. Đừng có không nể mặt anh em thế chứ.” Trần Chính Hào mở nắp chai, hô, “Nào, Dật Thần với Tiểu Vũ cũng uống hai chén đi.”
Thiệu Dật Thần mỉm cười xua tay, “Ngại quá, lát tôi phải lái xe. Cậu cứ uống với Lôi trung tướng đi.”
Hàn Trác Vũ nhìn về phía Lôi Đình.
“Tiểu Vũ không uống được.” Lôi Đình từ chối.
“Ông nhận nuôi thằng bé mà? Con nhà họ Lôi làm gì có chuyện không uống được rượu? Huống hồ thằng bé cũng mười bảy tuổi rồi! Nhớ lại chúng ta năm đó xem, mười hai tuổi đã ôm chai rượu uống cạn rồi. Uống một ly thôi, không sao đâu! Ông xem, Tiểu Vũ quyên tiền sửa đường, quyên tiền xây trường học, quyên tiền mua vật tư đồ dùng, quyên tiền khai thác huyện Thông Nguyên, đây toàn là chiến tích dâng tặng cho tôi. Tôi tin rằng trong vòng năm năm, tôi sẽ phát triển huyện Khai Nguyên thành căn cứ thực phẩm xanh lớn nhất và tốt nhất cả nước, đây đều là nhờ phúc của Tiểu Vũ nhà ông, tôi nhất định phải mời thằng bé một ly!” Trần Chính Hào rót đầy ly rượu đặt trước mặt thiếu niên, thái độ nhiệt tình khiến người không thể từ chối.
Trong đôi mắt trong sáng của Hàn Trác Vũ tràn đầy tin tưởng. Nếu là bạn tốt của chú Lôi thì cậu uống một ly cũng không sao. Cậu vẫn nhớ lời chú Lôi nói, phải dũng cảm bước ra bên ngoài, hòa nhập vào thế giới rộng lớn này. Nhưng việc cậu muốn nhất hiện tại là hòa nhập vào trong thế giới của chú Lôi, tiếp xúc với người nhà và bạn bè của chú, cũng cố gắng khiến họ thích mình. Như vậy, chú Lôi sẽ cảm thấy yên tâm đúng không? Chú mang đến cảm giác an toàn cho cậu, cậu cũng muốn hồi báo.
Lý giải của thiếu niên về tình yêu rất đơn giản, nhưng lại rất thấu đáo. Chỉ là cậu còn không phát hiện ra tình cảm này đã chậm rãi biến chất rồi. Vung tay, hào khí uống sạch ly rượu, sau đó che miệng cố kìm tiếng ho khan.
Lôi Đình ngăn cản không kịp, chỉ đành phải ôm cậu vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng cậu, dở khóc dở cười.
“Khí phách lắm! Đúng là con nhà họ Lôi! Nào, thêm một ly nữa nào!” Trần Chính Hào cười ha ha. Anh thích nhất là kết bạn với người dứt khoát. Vốn tưởng thiếu niên mắc bệnh tự kỷ sẽ rất khó tiếp xúc, đến lúc gặp mặt mới biết đối phương đơn thuần đến mức nào, nhìn đôi mắt trong sáng như trời xanh được gột rửa kia xem, khiến người như bi hút hồn vào bên trong.
Tài giỏi, ngoại hình xuất sắc, tính tình tốt! Bạn mình đúng là nhặt được bảo rồi.
“Được rồi, ly này tôi uống hộ thằng bé.” Vuốt vuốt đôi môi vì chạm vào rượu mà hồng phơn phớt của thiếu niên, Lôi Đình bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
“Rồi, mọi người ăn đi. Hai anh em mình uống thôi.” Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của bạn thân, Trần Chính Hào thỏa hiệp.
Hai người cạn vài ly, cuộc nói chuyện bắt đầu hào hứng hơn, Lôi Đình thỉnh thoảng lại cười to, men rượu thấm vào người khiến anh cảm thấy nóng, cởi cúc áo cổ, xắn tay áo, chiếc áo sơ mi mỏng manh bó sát lấy cơ thể tràn đầy cơ bắp khỏe mạnh nhưng vẫn giàu sức bật, làm nổi bật vẻ cương nghị cùng sự ngang tàng của quân nhân.
Hormone nam tính tràn ngập trong không khí, khiến Hàn Trác Vũ có chút chếnh choáng. Cậu nghiêng đầu, một tay chống cằm, hai mắt mơ màng nhìn chằm chằm sườn mặt anh tuấn của người đàn ông, hơn nửa ngày cũng không rời mắt.
“Có phải là cậu nhận ra đồng chí Đại Chính rất đẹp đúng không?” 9527 đột nhiên mở miệng.
“Ừm, là người đẹp nhất trên thế giới.” Thiếu niên rất thành thật trả lời.
“Ha ha ha ~ Kí chủ, cậu xong (cong) rồi!” 9527 cười đáng khinh.
Đang định hỏi vì sao nói mình xong, Lôi Sâm kéo ống tay áo thiếu niên, rụt bả vai, lén lút chỉ chỉ ly rượu trước mặt Lôi Đình. Bố với chú uống vui vẻ như vậy, rượu chắc ngon lắm đúng không?
“Em muốn uống à?” Hàn Trác Vũ cúi đầu hỏi, đôi môi đỏ thẫm phả ra mùi rượu nồng đậm.
Lôi Sâm gật đầu liên tục.
Hàn Trác Vũ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, quả thật không thể nào suy nghĩ rõ ràng. Cậu xoa đầu bé con, đưa tay mấy lần mới cầm được chiếc đũa trên bàn, tự cho là rất bí mật chấm vào trong chén rượu của Lôi Đình, đút cho bé con.
Bé con nghịch ngợm lập tức nhăn mặt như hoa cúc, lè lưỡi hà hơi, nhìn chật vật vô cùng.
“Ha ha ha…” Thiếu niên nghiêng đầu, phát ra tiếng cười vui sướng, hai lúm đồng tiền ngọt ngào nở rộ.
Lôi Đình đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm thiếu niên, đôi môi mím chặt bộc lộ niềm kích động trong lòng anh. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tiếng cười vui vẻ đến mức này của thiếu niên, tựa như giai điệu êm tai nhất trên thế giới này, chạy thẳng vào chỗ sâu thẳm nhất trong lòng anh, khiến tình cảm kìm nén bấy lâu bỗng dâng trào.
“Trẻ con nghịch ấy mà, kệ đi. Mình uống tiếp nào.” Trần Chính Hào cười ha hả nói.
Lôi Đình ra dấu ‘Im lặng’, dùng sức kéo thiếu niên vẫn đang cười ngây ngô vào trong lòng, bàn tay luồn vào trong mái tóc của cậu, vỗ về.
Trần Chính Hào há hốc mồm. Biểu cảm của bạn mình kì lạ thật, ba phần kích động, ba phần dịu dàng, thậm chí còn có ba phần say đắm, bàn tay đang luồn trong mái tóc của thiếu niên còn khẽ run, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó. Phản ứng này không bình thường chút nào.
Thiệu Dật Thần ho khan hai tiếng, đè cảm giác quái dị trong lòng xuống, giải thích, “Đây là lần đầu Hàn thiếu cười, nên chắc Lôi trung tướng có chút kích động.”
Thấy Lôi Sâm cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm thiếu niên, Trần Chính Hào thoải mái gật đầu. Ai, làm người nhà của trẻ mắc bệnh tự kỷ đúng là không dễ dàng, con mới cười một cái thôi mà đã như mặt trời mọc đằng Tây rồi.
“Sau này mà vẫn hoạt bát thế này thì may biết mấy.” Thấy thiếu niên lại bắt đầu cười ngây ngô, Lôi Đình tiếc nuối nhéo nhéo gương mặt ửng hồng của cậu. Anh yêu chết tiếng cười trong trẻo của thiếu niên, gương mặt tinh xảo giãn ra như thể gió xuân thổi qua, xoa dịu lòng người.
“Nếu muốn thằng bé hoạt bát thì để thằng bé uống rượu đi. Ha ha ~” Trần Chính Hào cầm chén rượu, trêu đùa.
Lôi Đình cũng cười theo, nghĩ thầm đó cũng là ý hay, buông thiếu niên ra, dặn con trai, “Con phải chăm sóc anh Tiểu Vũ đấy. Mà không được uống rượu nữa, con xem mặt con đỏ bừng rồi kìa.”
Lôi Sâm ôm mặt, dùng sức gật đầu. Bé đương nhiên sẽ chăm sóc anh Tiểu Vũ thật cẩn thận. Cũng chỉ khi có liên quan đến anh Tiểu Vũ, bé mới ngoan ngoãn nghe lời bố nói.
Bữa cơm ăn suốt hơn hai giờ, bên ngoài trời đã tối mịt, Lôi Đình uống cạn chén rượu cuối cùng, đứng dậy cáo từ ra về.
“Dật Thần, ôm Tiểu Sâm hộ tôi với.” Lôi Đình mặc áo bông, đi giầy vào cho con đang ngủ say.
Thiệu Dật Thần gật đầu, ôm bé con vào trong áo lông của mình, vội vàng chạy ra xe bên ngoài.
Lôi Đình nâng mông thiếu niên, ôm cậu như ôm em bé, tạm biệt Trần Chính Hào.
Thiệu Dật Thần đặt Lôi Sâm lên ghế sau, thắt dây an toàn, mở điều hòa, giờ mới quay ra nói với Lôi Đình, “Trần Chính Hào đúng là đáng sợ thật, may là hôm nay tôi không uống, nếu không đã bị cậu ta bẫy. Xem ra chúng ta không thể lấy được quyền khai thác độc quyền huyện Khai Nguyên rồi, chỉ có thể cố gắng giành quyền ưu tiên thôi.”
“Cậu ta là kiểu người cứ im ỉm mà làm việc lớn thôi, lúc giao tiếp với cậu ta, anh phải cẩn thận đấy.” Lôi Sâm nhắc nhở.
Trong lúc ra xe, Hàn Trác Vũ đã bị xóc nảy tỉnh, chủ động ôm lấy cổ anh, dùng hai má nóng rực cọ cọ hai má lạnh như băng của anh, đôi mắt trong trẻo phủ một tầng hơi nước, đôi môi đỏ thẫm khép mở, giọng mềm nhũn gọi, “Chú Lôi.”
“Hử? Chú đây.” Lôi Đình dùng áo khoác bọc lấy thiếu niên, tay ôm chặt lấy vòng eo cậu. Hai người dán chặt lấy nhau.
“Chú Lôi, chú Lôi…” thiếu niên vô thức lẩm bẩm.
“Chú đây.” Lôi Đình không ngại phiền, tiếp tục đáp lời, khi xe qua một khúc cua, thoát khỏi ánh sáng của đèn đường, anh rốt cuộc không kiềm chế được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, vội vã ngậm lấy đôi môi ướt át của thiếu niên, trao đổi một nụ hôn ngập trong men rượu.
Lưỡi và lưỡi quấn lấy nhau, lưu luyến không muốn tách rời, phát ra tiếng chậc chậc, hơi thở của thiếu niên từ dồn dập chậm rãi bình tĩnh lại, cuối cùng thiếp đi trong lòng anh.
“Mau lớn lên nào.” Lôi Đình ghé vào tai cậu, thở dài.
Thiệu Dật Thần mắt nhìn phía trước, không dám nhìn vào kính chiếu hậu. Dường như ông đã nghe được một chuyện rất khủng khiếp. Nhưng nếu Hàn thiếu thật sự muốn tìm một người ở bên mình suốt cuộc đời còn lại, ông thật sự không thể nghĩ ra còn ai thích hợp hơn Lôi Đình. Vậy nên cứ kệ thôi…
“Tôi không nhìn thấy gì cả, ha ha ~” 9527 cười xấu xa.
Phân phát vật tư đâu vào đấy xong, bàn giao công việc, anh ta lập tức hẹn gặp Hàn Trác Vũ.
“Lâu lắm không gặp.” Hai người đàn ông cao lớn, khí chất cùng xuất chúng nhiệt tình chào hỏi. Lôi Đình lui một bước, ôm vai thiếu niên giới thiệu, “Trần Chính Hào, bạn từ nhỏ của chú, hiện giờ là bí thư huyện Khai Nguyên.”
“Chào cháu.” Trần Chính Hào cười dịu dàng, vươn tay định bắt tay thiếu niên.
“Chào chú ạ.” Hàn Trác Vũ nháy mắt mấy cái, đang định bắt tay thì lại bị Lôi Đình nắm lấy, “Tiểu Vũ không quen tiếp xúc tứ chi với người lạ, xin lỗi.”
“A, tôi biết.” Trần Chính Hào cũng không để bụng. Tình huống của thiếu niên, anh đã nghe nói qua.
“Chào chú đi.” Lôi Đình cúi đầu nói với con.
Lôi Sâm cầm điện thoại chơi mê mải, biểu cảm rất lạnh lùng.
Lôi Đình có chút thất vọng. Dù biết con trai sẽ không nghe lời mình, lần nào anh cũng ôm hi vọng không tưởng, sau đó liên tục bị đả kích.
Trần Chính Hào thấp giọng cười, đang định xua tay bảo không sao, thiếu niên lại cốc nhẹ lên trán bé con, giọng trong trẻo dạy dỗ, “Nói bao nhiêu lần rồi, phải lễ phép, phải chào hỏi mọi ngươi, phải nghe lời bố nói, em lại quên rồi.”
“Không quên mà.” Lôi Sâm lập tức đút di động vào túi quần, ngửa đầu chào Trần Chính Hào với giọng vang dội, “Cháu chào chú!”
“Ai ~ Ngoan quá. Mau vào ngồi đi.” Trần Chính Hào mỉm cười để hai đứa trẻ vào nhà, sau đó qua sự giới thiệu của Lôi Đình, trò chuyện một lát với Thiệu Dật Thần.
“Con ông khỏi rồi à?” Cố tình đi sau cùng, Trần Chính Hào thấp giọng hỏi bạn thân.
“Tương đối rồi. Chỉ là không chịu nghe lời tôi, chỉ nghe Tiểu Vũ thôi.” Lôi Đình híp mắt, biểu cảm dịu dàng vô cùng.
“Hai đứa trẻ tự kỉ ở cạnh nhau lại có thể ảnh hưởng lẫn nhau để khỏi bệnh, chẳng lẽ đây là cái gọi là âm nhân âm ra dương à? Ông cũng hết khổ rồi.” Trần Chính Hào cười đùa.
Lôi Đình xua tay không nói, bước lên trước cởi áo khoác nặng nề cho thiếu niên và con trai, nắn bóp bàn tay của hai đứa trẻ xem có bị lạnh không, xoay người lấy dép lê, đi vào cho hai đứa nhỏ, hành động tỉ mỉ cẩn thận này khiến người ta thật khó tin rằng tướng quân lạnh lùng trước đây với người đàn ông dịu dàng này là một ngươi.
“Đàn ông có gia đình đúng là không giống trước đây.” Trần Chính Hào vừa lầm bầm vừa vào bếp bê đồ ăn ra. Anh vẫn luôn độc thân, vì tôi luyện bản thân nên kiên trì phấn đấu từ cơ sở, nếm đủ loại gian khổ, việc nhà bình thường gì cũng làm được. Vì lúc trước cả ủy ban huyện đã mục ruỗng, trong huyện Khai Nguyên còn có bếp ăn riêng được thiết kế rất sang trọng, nhưng Trần Chính Hào quyết định không dùng, việc làm đầu tiên là nghiêm cấm nhân viên dùng tiền công để phục vụ nhu cầu cá nhân. Vậy nên, lần này anh mời mọi ngươi đến ký túc xá nho nhỏ do đơn vị phân phát.
“Tôi nấu ăn bình thường, mọi người ăn tạm vậy.” Trần Chính Hào khiêm tốn nói, trong lòng lại rất tự tin với tay nghề của mình.
“Đúng là không ngon lắm, thôi, cũng đâu thể ôm hi vọng quá lớn với ông.” Lôi Đình nếm thử, khẽ lắc đầu, so với vợ cưng của mình đúng là không thể nào bằng.
“Cũng tạm được.” Thiệu Dật Thần đánh giá bình thường. Khẩu vị của ông đã sớm bị Hàn thiếu nuôi đến kén ăn rồi.
Lôi Sâm ăn canh, lập tức làm vẻ ghét bỏ.
“Không được phun ra, nghĩ tới những bạn nhỏ trên núi xem các bạn ăn cái gì?” Hàn Trác Vũ bóp hai má bé.
Lôi Sâm nập tức nuốt sạch canh, còn há mồm thè lưỡi, tỏ vẻ mình rất ngoan.
Nụ cười trên mặt Trần Chính Hào có chút vặn vẹo. Ăn cơm nhà người ta mà không khách khí được chút à? Nhưng mà nhiều năm không gặp, bạn mình vẫn thẳng tính như trước, chẳng có gì xa cách lạnh lùng cả.
Nghĩ như vậy, anh cười ha hả, lấy hai chai rượu ngon đặt lên bàn, “Chúng ta uống hai ly đi, uống rượu dễ nói chuyện hơn.”
“Ông nhiễm cái tật xấu này từ bao giờ đấy hả?” Lôi Đình nhướn mày.
“Thấy ông nên mừng thôi. Đừng có không nể mặt anh em thế chứ.” Trần Chính Hào mở nắp chai, hô, “Nào, Dật Thần với Tiểu Vũ cũng uống hai chén đi.”
Thiệu Dật Thần mỉm cười xua tay, “Ngại quá, lát tôi phải lái xe. Cậu cứ uống với Lôi trung tướng đi.”
Hàn Trác Vũ nhìn về phía Lôi Đình.
“Tiểu Vũ không uống được.” Lôi Đình từ chối.
“Ông nhận nuôi thằng bé mà? Con nhà họ Lôi làm gì có chuyện không uống được rượu? Huống hồ thằng bé cũng mười bảy tuổi rồi! Nhớ lại chúng ta năm đó xem, mười hai tuổi đã ôm chai rượu uống cạn rồi. Uống một ly thôi, không sao đâu! Ông xem, Tiểu Vũ quyên tiền sửa đường, quyên tiền xây trường học, quyên tiền mua vật tư đồ dùng, quyên tiền khai thác huyện Thông Nguyên, đây toàn là chiến tích dâng tặng cho tôi. Tôi tin rằng trong vòng năm năm, tôi sẽ phát triển huyện Khai Nguyên thành căn cứ thực phẩm xanh lớn nhất và tốt nhất cả nước, đây đều là nhờ phúc của Tiểu Vũ nhà ông, tôi nhất định phải mời thằng bé một ly!” Trần Chính Hào rót đầy ly rượu đặt trước mặt thiếu niên, thái độ nhiệt tình khiến người không thể từ chối.
Trong đôi mắt trong sáng của Hàn Trác Vũ tràn đầy tin tưởng. Nếu là bạn tốt của chú Lôi thì cậu uống một ly cũng không sao. Cậu vẫn nhớ lời chú Lôi nói, phải dũng cảm bước ra bên ngoài, hòa nhập vào thế giới rộng lớn này. Nhưng việc cậu muốn nhất hiện tại là hòa nhập vào trong thế giới của chú Lôi, tiếp xúc với người nhà và bạn bè của chú, cũng cố gắng khiến họ thích mình. Như vậy, chú Lôi sẽ cảm thấy yên tâm đúng không? Chú mang đến cảm giác an toàn cho cậu, cậu cũng muốn hồi báo.
Lý giải của thiếu niên về tình yêu rất đơn giản, nhưng lại rất thấu đáo. Chỉ là cậu còn không phát hiện ra tình cảm này đã chậm rãi biến chất rồi. Vung tay, hào khí uống sạch ly rượu, sau đó che miệng cố kìm tiếng ho khan.
Lôi Đình ngăn cản không kịp, chỉ đành phải ôm cậu vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng cậu, dở khóc dở cười.
“Khí phách lắm! Đúng là con nhà họ Lôi! Nào, thêm một ly nữa nào!” Trần Chính Hào cười ha ha. Anh thích nhất là kết bạn với người dứt khoát. Vốn tưởng thiếu niên mắc bệnh tự kỷ sẽ rất khó tiếp xúc, đến lúc gặp mặt mới biết đối phương đơn thuần đến mức nào, nhìn đôi mắt trong sáng như trời xanh được gột rửa kia xem, khiến người như bi hút hồn vào bên trong.
Tài giỏi, ngoại hình xuất sắc, tính tình tốt! Bạn mình đúng là nhặt được bảo rồi.
“Được rồi, ly này tôi uống hộ thằng bé.” Vuốt vuốt đôi môi vì chạm vào rượu mà hồng phơn phớt của thiếu niên, Lôi Đình bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
“Rồi, mọi người ăn đi. Hai anh em mình uống thôi.” Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của bạn thân, Trần Chính Hào thỏa hiệp.
Hai người cạn vài ly, cuộc nói chuyện bắt đầu hào hứng hơn, Lôi Đình thỉnh thoảng lại cười to, men rượu thấm vào người khiến anh cảm thấy nóng, cởi cúc áo cổ, xắn tay áo, chiếc áo sơ mi mỏng manh bó sát lấy cơ thể tràn đầy cơ bắp khỏe mạnh nhưng vẫn giàu sức bật, làm nổi bật vẻ cương nghị cùng sự ngang tàng của quân nhân.
Hormone nam tính tràn ngập trong không khí, khiến Hàn Trác Vũ có chút chếnh choáng. Cậu nghiêng đầu, một tay chống cằm, hai mắt mơ màng nhìn chằm chằm sườn mặt anh tuấn của người đàn ông, hơn nửa ngày cũng không rời mắt.
“Có phải là cậu nhận ra đồng chí Đại Chính rất đẹp đúng không?” 9527 đột nhiên mở miệng.
“Ừm, là người đẹp nhất trên thế giới.” Thiếu niên rất thành thật trả lời.
“Ha ha ha ~ Kí chủ, cậu xong (cong) rồi!” 9527 cười đáng khinh.
Đang định hỏi vì sao nói mình xong, Lôi Sâm kéo ống tay áo thiếu niên, rụt bả vai, lén lút chỉ chỉ ly rượu trước mặt Lôi Đình. Bố với chú uống vui vẻ như vậy, rượu chắc ngon lắm đúng không?
“Em muốn uống à?” Hàn Trác Vũ cúi đầu hỏi, đôi môi đỏ thẫm phả ra mùi rượu nồng đậm.
Lôi Sâm gật đầu liên tục.
Hàn Trác Vũ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, quả thật không thể nào suy nghĩ rõ ràng. Cậu xoa đầu bé con, đưa tay mấy lần mới cầm được chiếc đũa trên bàn, tự cho là rất bí mật chấm vào trong chén rượu của Lôi Đình, đút cho bé con.
Bé con nghịch ngợm lập tức nhăn mặt như hoa cúc, lè lưỡi hà hơi, nhìn chật vật vô cùng.
“Ha ha ha…” Thiếu niên nghiêng đầu, phát ra tiếng cười vui sướng, hai lúm đồng tiền ngọt ngào nở rộ.
Lôi Đình đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm thiếu niên, đôi môi mím chặt bộc lộ niềm kích động trong lòng anh. Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tiếng cười vui vẻ đến mức này của thiếu niên, tựa như giai điệu êm tai nhất trên thế giới này, chạy thẳng vào chỗ sâu thẳm nhất trong lòng anh, khiến tình cảm kìm nén bấy lâu bỗng dâng trào.
“Trẻ con nghịch ấy mà, kệ đi. Mình uống tiếp nào.” Trần Chính Hào cười ha hả nói.
Lôi Đình ra dấu ‘Im lặng’, dùng sức kéo thiếu niên vẫn đang cười ngây ngô vào trong lòng, bàn tay luồn vào trong mái tóc của cậu, vỗ về.
Trần Chính Hào há hốc mồm. Biểu cảm của bạn mình kì lạ thật, ba phần kích động, ba phần dịu dàng, thậm chí còn có ba phần say đắm, bàn tay đang luồn trong mái tóc của thiếu niên còn khẽ run, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó. Phản ứng này không bình thường chút nào.
Thiệu Dật Thần ho khan hai tiếng, đè cảm giác quái dị trong lòng xuống, giải thích, “Đây là lần đầu Hàn thiếu cười, nên chắc Lôi trung tướng có chút kích động.”
Thấy Lôi Sâm cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm thiếu niên, Trần Chính Hào thoải mái gật đầu. Ai, làm người nhà của trẻ mắc bệnh tự kỷ đúng là không dễ dàng, con mới cười một cái thôi mà đã như mặt trời mọc đằng Tây rồi.
“Sau này mà vẫn hoạt bát thế này thì may biết mấy.” Thấy thiếu niên lại bắt đầu cười ngây ngô, Lôi Đình tiếc nuối nhéo nhéo gương mặt ửng hồng của cậu. Anh yêu chết tiếng cười trong trẻo của thiếu niên, gương mặt tinh xảo giãn ra như thể gió xuân thổi qua, xoa dịu lòng người.
“Nếu muốn thằng bé hoạt bát thì để thằng bé uống rượu đi. Ha ha ~” Trần Chính Hào cầm chén rượu, trêu đùa.
Lôi Đình cũng cười theo, nghĩ thầm đó cũng là ý hay, buông thiếu niên ra, dặn con trai, “Con phải chăm sóc anh Tiểu Vũ đấy. Mà không được uống rượu nữa, con xem mặt con đỏ bừng rồi kìa.”
Lôi Sâm ôm mặt, dùng sức gật đầu. Bé đương nhiên sẽ chăm sóc anh Tiểu Vũ thật cẩn thận. Cũng chỉ khi có liên quan đến anh Tiểu Vũ, bé mới ngoan ngoãn nghe lời bố nói.
Bữa cơm ăn suốt hơn hai giờ, bên ngoài trời đã tối mịt, Lôi Đình uống cạn chén rượu cuối cùng, đứng dậy cáo từ ra về.
“Dật Thần, ôm Tiểu Sâm hộ tôi với.” Lôi Đình mặc áo bông, đi giầy vào cho con đang ngủ say.
Thiệu Dật Thần gật đầu, ôm bé con vào trong áo lông của mình, vội vàng chạy ra xe bên ngoài.
Lôi Đình nâng mông thiếu niên, ôm cậu như ôm em bé, tạm biệt Trần Chính Hào.
Thiệu Dật Thần đặt Lôi Sâm lên ghế sau, thắt dây an toàn, mở điều hòa, giờ mới quay ra nói với Lôi Đình, “Trần Chính Hào đúng là đáng sợ thật, may là hôm nay tôi không uống, nếu không đã bị cậu ta bẫy. Xem ra chúng ta không thể lấy được quyền khai thác độc quyền huyện Khai Nguyên rồi, chỉ có thể cố gắng giành quyền ưu tiên thôi.”
“Cậu ta là kiểu người cứ im ỉm mà làm việc lớn thôi, lúc giao tiếp với cậu ta, anh phải cẩn thận đấy.” Lôi Sâm nhắc nhở.
Trong lúc ra xe, Hàn Trác Vũ đã bị xóc nảy tỉnh, chủ động ôm lấy cổ anh, dùng hai má nóng rực cọ cọ hai má lạnh như băng của anh, đôi mắt trong trẻo phủ một tầng hơi nước, đôi môi đỏ thẫm khép mở, giọng mềm nhũn gọi, “Chú Lôi.”
“Hử? Chú đây.” Lôi Đình dùng áo khoác bọc lấy thiếu niên, tay ôm chặt lấy vòng eo cậu. Hai người dán chặt lấy nhau.
“Chú Lôi, chú Lôi…” thiếu niên vô thức lẩm bẩm.
“Chú đây.” Lôi Đình không ngại phiền, tiếp tục đáp lời, khi xe qua một khúc cua, thoát khỏi ánh sáng của đèn đường, anh rốt cuộc không kiềm chế được cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, vội vã ngậm lấy đôi môi ướt át của thiếu niên, trao đổi một nụ hôn ngập trong men rượu.
Lưỡi và lưỡi quấn lấy nhau, lưu luyến không muốn tách rời, phát ra tiếng chậc chậc, hơi thở của thiếu niên từ dồn dập chậm rãi bình tĩnh lại, cuối cùng thiếp đi trong lòng anh.
“Mau lớn lên nào.” Lôi Đình ghé vào tai cậu, thở dài.
Thiệu Dật Thần mắt nhìn phía trước, không dám nhìn vào kính chiếu hậu. Dường như ông đã nghe được một chuyện rất khủng khiếp. Nhưng nếu Hàn thiếu thật sự muốn tìm một người ở bên mình suốt cuộc đời còn lại, ông thật sự không thể nghĩ ra còn ai thích hợp hơn Lôi Đình. Vậy nên cứ kệ thôi…
“Tôi không nhìn thấy gì cả, ha ha ~” 9527 cười xấu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.