Lối Rẽ Nào Cho Tôi

Chương 37

Lê Thúy Diễm

11/08/2020

Thủy cũng ko phải là dạng vừa, cô ta ôm chặt lấy tay Quý nhếch mép nhìn tôi.

_Tôi nói chị đấy.

"Bốp" THủy vừa dứt lời tôi đã cho cô ta ăn ngay một cái tát như trời giáng vào mặt.

_Chị...

Cả Thủy và Quý dường như kinh ngạc trước hành động này của tôi. Lần này tôi nhất định ko nhẫn nhịn nữa ngẩng cao đầu, tôi hất mặt nhìn Thủy .

_Sao... Tôi đánh cô đấy ,cô làm gì tôi. Tôi nói cho cô biết, cái loại phụ nữa suốt ngày rình mò, la liếm chồng của người khác thì kết cục cũng ko tốt đẹp gì đâu. Chẳng qua tôi ko thèm đánh ghen với cô vì ko muốn bẩn tay mình chứ tôi chẳng ngán gì cô đâu. Khôn hồn thì biết điều đừng để tôi rút lại đơn ly hôn , lúc ấy người bị đá sang một bên là cô đấy.

Nói đến đây tôi dừng lại, đưa mắt nhìn sang Quý.

_Phải ko chồng cũ...

Quý im lặng nhìn tôi, Thủy thấy vậy thì lại càng tức giận , cô ta một tay ôm lấy mặt của mình, một tay đưa lên để tát lại tôi. Tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, nếu cô ta tát lại, tôi sẽ cho ăn thêm một cái nữa nhưng khi bàn tay Thủy còn chưa kịp chạm vào mặt tôi thì đã có một bàn tay khác giữ lấy. Quý nắm chặt lấy tay cô ta sau đó lên tiếng.

_Đủ rồi... Mình đi thôi.

Thủy nhìn tôi rồi quay sang nhìn Quý vừa ỏng ẹo, vừa nũng nịu chỉ tay về phía tôi.

_Chị ta đánh em. A phải đòi lại công bằng cho em.

Nhìn điệu bộ của Thủy tôi chỉ muốn buồn nôn, lúc trước vì muốn gia đình êm ấm nên tôi mới cố gắng mà nhẫn nhịn còn bây giờ thì đừng hòng, tôi nghênh mặt nhìn hai người họ. Quý thấy vậy thì thở dài sau đó ko nói gì mà chỉ im lặng kéo tay Thủy đi.

Giọng nói nũng nịu của Thủy vẫn văng vẳng ở phía sau nhưng tôi ko nghe thấy Quý nói gì. Nhìn thấy hai người họ sánh bước bên nhau tôi cũng đau lòng lắm chứ, chẳng qua là tôi đang cố gắng chấp nhận mà thôi. Gạt bỏ hình ảnh hai người họ ra khỏi tâm trí của mình, tôi đi nhanh về phía nhà vệ sinh sau đó quay lại phòng karaoke với mọi người. Vừa thấy tôi đi vào chị Thư đã hỏi nhỏ.

_Sao đi lâu vậy em.

Tôi nhìn chị ấy cười cười sau đó trả lời.

_Em vừa gặp người quen nên đứng nói chuyện một lác chị ạ.

Mới nói đến đây mấy anh, chị còn lại trong phòng liền đi đến đặt mic và cuốn sổ vào tay tôi.

_Quỳnh... Chọn một vài hát đi em.

_Em ko biết hát, hát dở mọi người lại chạy mất dép.

_Em hát dở mới phải đi làm kế toán, hát hay thì đi làm ca sĩ rồi còn gì. Chọn đại một bài ,hát cho anh, chị phòng này nghe thử nào.

Tôi ko từ chối được cho nên cũng chọn cho mình một bài để hát, cả phòng chúng tôi chơi đến mười giờ tối thì bắt đầu ra về, thời gian bây giờ cũng đã trễ cho nên tôi quyết định ko để chị Thư đưa về mà tự mình đón taxi. Ban đầu chị Thư cũng ko đồng ý, tôi phải tìm đủ lý do chị ấy mới để tôi đi taxi, nhớ lại ngày đầu mới đi làm thấy chị Thư nghiêm túc , tôi cứ nghĩ thầm trong lòng kiểu này chắc chắn sẽ ko yên khi làm cùng phòng với chị ấy nhưng mà sau một thời gian làm việc tôi mới hiểu hơn về mọi người, ai nấy đều tốt kể cả chị Thư.



Đón taxi về nhà nghỉ, trả tiền cho tài xế xong xuôi tôi bước vào thang máy để lên phòng. Nghỉ tết một thời gian bây giờ đi làm lại khiến cho tôi uể oải kinh khủng, cũng may mấy ngày gần đây tôi ko còn nôn như trước nữa nếu ko sẽ ko biết phải làm sao.

Đặt chiếc túi lên bàn, tôi lấy bộ quần áo vào tắm rửa. Một lúc sau tôi đi ra, cả ngày mệt mỏi cũng may cuối ngày đi liên hoan cho nên tâm trạng tôi cũng thoải mái hơn hẳn. Đặt lưng xuống giường ko bao lâu tôi đã ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau tôi đi làm thì xin chị Thư về sớm một tiếng để đi tìm phòng trọ , chứ ở nhà nghỉ mãi tiền đâu mà trả được, đang bầu bí thế nào bao nhiêu thứ cần phải lo cứ thuê phòng trọ ở tạm đợi đến khi tòa án giải quyết ly hôn xong rồi sẽ tính tiếp.

Đi loanh quanh vài chỗ cuối cùng tôi cũng tìm được một phòng vừa ý, nó ko to nhưng được cái phòng mới sạch sẽ mà giá cả lại phải chăng, tôi ko cần suy nghĩ nhiều đã kí luôn hợp đồng với chủ trọ. Trở về nhà nghỉ thu dọn mọi thứ, ngày rời khỏi nhà Quý tôi chưa thu dọn gì chỉ có vài ba bộ quần áo lúc bỏ vào vali để về quê thăm gia đình.

Thu dọn một lúc mọi thứ cũng xong xuôi, tôi đi xuống lễ tân trả phòng và thanh toán tiền cho họ sau đó thì kéo vali sang thẳng phòng trọ. Căn phòng ngoài chiếc giường được chủ kê cho thì ko còn gì khác, tôi đặt vali vào một góc dọn qua phòng cho sạch sẽ sau đó tắm rửa thay bộ quần áo rồi đi ra đầu ngõ tìm cái gì ăn tạm.

Mấy thứ đồ dụng nấu ăn này nọ tôi vẫn chưa muốn sắm. Thứ nhất tôi chưa quyết định mình ở đây lập nghiệp hay về quê, thứ hai do tiền của tôi cũng chỉ còn lại một ít, cần tiết kiệm để đủ dùng đến khi lãnh lương. Trước mắt tôi cứ ăn uống tạm thời cho qua ngày cái đã đợi thêm một thời gian nữa nếu quyết định ở lại tôi sắm sửa sau cũng được.

Đi dạo một vòng quanh khu trọ tôi tìm thấy một quán cơm bình dân, liền đi vào bên trong gọi cho mình một phần. Lần nay khi thức ăn mang ra tôi ko còn buồn nôn nữa mà nước bọt lại tuôn ra ào ạt cái kiểu như một kẻ bị bỏ đói lâu năm khi nhìn thấy thức ăn vậy.

Lau qua chiếc thìa được đặt trên bàn, tôi bắt đầu ăn một cách ngon lành. Chỉ một loáng đĩa cơm đã hết sạch, đứa bé trong bụng có lẽ biết được bây giờ chỉ còn lại hai mẹ con dựa dẫm vào nhau, nó hành tôi thì ko ai nuôi nó cho nên mới ngoan ngoãn, ko làm tôi buồn nôn nữa mà lại cho tôi cảm giác thèm ăn.

Đúng là phụ nữ khi mang thai ai nấy cũng đều giống nhau hay sao ấy. Hễ ăn no vào là hai mắt của tôi lại díu lại, lần mang thai trước kia tôi cũng thèm ngủ kinh khủng mà do đợt ấy ở nhà Quý, tôi còn bận làm ôsin ko lương cho nhà a ta đâu có thời gian đâu mà ngủ. Bây giờ ở trọ một mình tuy buồn, đôi lúc cũng tủi thân nhưng thấy cuộc sống lại nhàn hơn rất nhiều, muốn ăn, muốn uống ,muốn ngủ gì tùy thích.

Thanh toán tiền cho chủ quán tôi đứng dậy quay về phòng trọ. Ban nãy thì buôn ngủ kinh khủng còn bây giờ thì ko sao chợp mắt được, trong đầu cứ phải suy nghĩ nhiều thứ, tôi ko biết mình có nên về lại nhà Quý để dọn đồ đạc và lấy xe máy hay ko nữa vì khi về đó lại làm tôi nhớ đến quá khứ rồi tệ ấy.

Lăn qua lăn lại mãi đến tận hai giờ sáng cuối cùng dù ko muốn tôi vẫn phải về ngôi nhà ấy một lần nữa, thu dọn hết mọi thứ của mình ra khỏi đó.

Ngày hôm sau sau khi kết thúc giờ làm ở công ty tôi đón taxi đến nhà Quý . Khi vừa vào đến cửa đã nghe giọng nói của Thủy từ trong nhà vọng ra.

_Mẹ giỏi thật, món nào mẹ cũng nấu được lại còn ngon nữa chứ.

Tính tôi trước giờ cộc lốc, có sao nói vậy ko ngọt ngào, nịnh nọt, giả tạo được như Thủy nên khi nghe cô ta nói vậy tôi lại nổi hết cả da gà. Tôi đi thẳng vào nhà nhìn thấy mẹ Quý và Thủy đang bê thức ăn dọn ra bàn, bà có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, còn Thủy khuôn mặt đầy hậm hực, khi mẹ chồng còn chưa lên tiếng thì cô ta đã chạy đến đứng chắn trước mặt tôi.

_Chị đến đây làm gì.

Tôi ko thèm trả lời cô ta mà dùng tay mình hất Thủy sang một bên,tiến lại chỗ mẹ chồng cúi đầu.

_Con chào mẹ. Con về dọn ít đồ sẵn tiện lấy xe máy để đi làm.

Mẹ Quý trước giờ tuy luôn đay nghiến, chì chiết tôi nhưng hiện tại ko thấy bà quát tháo gì, chỉ khẽ " ừ " một tiếng rồi quay người đi lại vào bếp tiếp tục bê thức ăn. Thủy thấy thái độ của bà thì hậm hực, cô ta quắt mắt nhìn tôi một cái rồi quay người chạy theo phía sau mẹ Quý.

_Mẹ ... Sao mẹ cho chị ta vào nhà, chị ta và a Quý ly hôn rồi mà. Đã đi thì cho đi luôn ai lại cho cô ta vào nhà.

Chẳng biết từ lúc nào cô ta đã thành vợ của Quý ko biết ,cứ mở miệng ra là một mẹ, hai mẹ nghe sao mà chói tai.

Tôi ko thèm quan tâm đến bọn họ mà đi thẳng về phòng của mình, dọn dẹp đồ đạc cho vào vali sau đó kéo ra ngoài. Khi tôi ra đến cửa thì thấy Quý đang cầm chiếc cặp da đi vào. A ta thấy tôi thì khựng lại, khuôn mặt ko giấu nổi sự ngạc nhiên. Tôi thấy vậy vừa kéo chiếc vali đi vừa nói.



_Tôi đến để dọn đồ chứ ko làm phiền gì a đâu. A yên tâm.

Khi tôi đi lướt qua Quý, a ta bất ngờ nắm chặt lấy tay tôi.

_Trước giờ a chưa có ý nghĩ em làm phiền a. Quỳnh...

Ko đợi Quý nói hết câu tôi đã dứt khoát rút tay mình ra khỏi tay a ta.

_Tối rồi. Tôi về đây.

Dứt lời tôi kéo vali đi , khi đến cửa phòng khách thấy Thủy và mẹ chồng đang ngồi trên ghế. Chẳng quan tâm đến sự hiện diện của Thủy, tôi đi lại chào mẹ chồng một tiếng rồi kéo vali rời đi. Thủy vẫn ko ngừng kiếm chuyện với tôi, cô ta đứng dậy chạy đến dùng tay mình giật lấy chiếc vali của tôi rồi quay sang mẹ Quý.

_Con sợ chị ta lấy đồ của nhà mình đi đấy mẹ ạ. Để con kiểm tra xem cho chắc chắn.

Mẹ chồng tôi nhìn thấy hành động của Thủy ko những ko can ngăn còn hùa theo.

_Đúng rồi. Con kiểm tra cho mẹ đi. Ko khéo nó về lấy đồ tiện tay lấy luôn gì cũng ko biết.

Trước giờ mẹ chồng ko ưa tôi là điều đương nhiên nhưng tôi ko nghĩ bà lại có cách cư xử tệ đến vậy. Dù gì bà cũng là người lớn cơ mà, Thủy thấy có mẹ Quý ủng hộ mình thì càng ko sợ ai, cô ta đem hết quần áo và đồ cá nhân trong vali của tôi ném tung tóe ra ngoài, tôi bực quá nên quát.

_Cô đang làm cái gì thế hả.

Tay Thủy vẫn ko ngừng bới móc đồ đạc của tôi miệng trả lời.

_Tôi phải kiểm tra xem chị có lấy gì đi ko.

Thấy vậy tôi lấy tay mình giật mạnh lại chiếc vali.

_Cô ko có quyền lục lọi đồ của tôi.

Thủy ko chịu dừng lại, cô ta như một con thú điên lao lại đẩy mạnh tôi một cái ngã xuống sàn rồi giành lấy cái vali tiếp tục xáo tung lên. Do bị xô ngã khiến cho bụng tôi nhói lên, trong lòng liền dâng lên một dự cảm bất an, đã một lần mất con cho nên tôi rất sợ , sợ lần này sẽ lại như thế, mẹ chồng ngồi trên ghế chứng kiến từ đầu đến cuối nhưng ko có hành động gì ngoài việc ngồi im đó nhìn Thủy muốn làm gì thì làm.

Lúc này Quý từ trong phòng đi ra, có lẽ a ta vừa tắm xong nên đầu tóc vẫn còn ướt. Nhìn thấy Thủy lục lọi đồ đạc còn tôi thì ngã ngồi dưới sàn Quý lao lại đỡ lấy tôi rồi quát.

_Chuyện gì đang xảy ra vậy.

Thủy nghe thấy tiếng quát của Quý thì dừng tay , cô ta đi lại kéo Quý ra khỏi tôi.

_A bỏ chị ta ra.

Tôi một tay ôm lấy bụng của mình, một tay mau chóng chụp lấy tay Quý.

_Quý... Cứu con...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lối Rẽ Nào Cho Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook