Chương 38
Lê Thúy Diễm
11/08/2020
Quý nghe thấy câu tôi nói của tôi thì có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh, a hất mạnh tay Thủy ra rồi lao lại chỗ tôi rồi ngồi xuống luồng tay bế tôi lên mau chóng chạy ra ngoài.
_Em ngồi xe máy được ko.
Tâm trạng của tôi lúc này thứ quan trọng nhất là con của mình, đi bằng gì cũng được chỉ cần đến bệnh viện càng sớm càng tốt, tôi chẳng suy nghĩ nhiều đã gật đầu.
_Được ạ.
_Vậy thì tốt.
Quý nhẹ nhàng đặt tôi xuống ,sau đó dẫn vội chiếc xe máy ra khỏi cổng rồi quay lại bế tôi ra xe. Sau khi đã đặt tôi ngồi cẩn thận Quý bắt đầu ngồi lên và lái xe đi.
Trên suốt quãng đường đến bệnh viện, bụng tôi liên tục nhói lên làm cho tôi vừa đau vừa lo lắng xen lẫn cả sợ hãi. Tuy rằng cơn đau từ bụng liên tục dội đên nhưng tôi ko dám nói với Quý vì sợ sẽ làm a mất tập trung ,lái xe sẽ ko an toàn, tôi cố gắng hít thở đều cắn chặt răng vào môi của mình mà chịu đựng.
Thỉnh thoảng Quý lại lên tiếng hỏi tôi vài ba câu nhưng tôi cũng chỉ ậm, ừ cho qua.Mất gần hai mươi phút xe của Quý cũng dừng trước cổng bệnh viện. Cứ mỗi lần đến nơi này là tôi lại bị ám ảnh bởi những gì xảy ra với mình đôi mắt cứ nhìn trân trân về phía tòa nhà sáng đèn phía trước mặt trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Quý rời xuống khỏi xe một cách nhanh chóng, ko màn đến xe máy đã gửi vào nhà xe hay chưa mà cứ thế bê tôi đi nhanh về phòng cấp cứu.
_Bác sĩ... Bác sĩ... Cấp cứu... Cấp cứu.
Phòng cấp cứu thì mọi người ai cũng biết ,đó là nơi lúc nào cũng đông bệnh nhân nhất. Bác sĩ, y tá ai nấy đều chạy đi chạy lại để khám và cấp cứu cho bệnh nhân. Khi họ nhìn thấy Quý ôm lấy tôi đi vào, một bác sĩ vừa khám cho bệnh nhân xong thấy vậy thì chỉ tay về chiếc giường phía trước .
_Đặt cô ấy lên đó.
Quý gật đầu ,nghe theo lời bác sĩ bế tôi đi lại chiếc giường, nhẹ nhàng đặt tôi xuống. Đúng lúc này người bác sĩ ấy cũng đi tới, a ta chỉ tay ra chiếc bàn được đặt ngay cửa phòng cấp cứu.
_Người nhà ra kia điền thông tin cho bệnh nhân đi.
Quý nghe thấy bác sĩ bảo thì mau chóng làm theo, tôi nằm trên giường vừa ôm bụng vừa nhìn bác sĩ, run rẩy lắp bắp nói ko thành lời.
_Bác sĩ... Làm ơn..làm ơn...cứu con tôi.
Vị bác sĩ nhìn tôi rồi nhíu mày, đeo cái ống nghe vào tai và bắt đầu khám cho tôi.
_Chị bị làm sao mà đi cấp cứu.
_Tôi đang mang thai mà ko cẩn thận bị ngã.
Bác sĩ nghe tôi nói xong ko trả lời cũng ko hỏi gì nữa mà im lặng quay sang y tá nói gì đó với cô ta. Một lúc sau , Quý điền xong thông tin thì quay lại, a ta nhìn bác sĩ giọng nói nghe có vẻ cũng run rẩy.
_Bác sĩ... Vợ tôi ko sao chứ.
_Trước mắt tôi chưa khẳng định được gì , bây giờ tôi sẽ cho vợ a đi siêu âm và làm các xét nghiệm cần thiết.
_Vâng. Mong bác sĩ giúp đỡ.
Bác sĩ gật đầu sau đó rời khỏi chỗ tôi đi lại chỗ bàn trực của mình ghi ghi chép chép cái gì đó. Tôi nằm co ro ôm lấy bụng trong miệng liên tục lẩm bẩm cầu xin trời phật phù hộ cho con của tôi được bình an. Cứ mỗi lần tôi lo sợ điều gì là bàn tay , bàn chân lại đổ rất nhiều mồ hôi và trở nên lạnh ngắt.
Bất ngờ cảm nhận một cảm giác ấm áp của một bàn tay khác nắm lấy tay mình, tôi mới đưa mắt nhìn xuống ,hóa ta Quý là người nắm lấy tay tôi, a nhìn tôi đôi mắt chứa đựng biết bao cảm xúc, miệng khẽ nói.
_Ko sao đâu em. Con nhất định sẽ ổn.
Tôi ko trả lời lại câu nói của Quý mà nhắm đôi mắt lại, mặc kệ cho a ta nắm lấy tay mình vì hiện tại tôi cũng đang cần ai đó bên cạnh. Nằm được một lúc thì y tá đi lại đưa cho Quý một từ giấy và bảo.
_Người nhà cầm cái này đi đóng tiền tạm ứng đi nhé. Sau đó đem phiếu đóng tiền về đây cho tôi, tôi sẽ dẫn bệnh nhân đi siêu âm và làm xét nghiệm.
Quý nghe thấy y tá nói vậy thì liền đứng dậy nhận lấy tờ giấy từ tay y tá.
_Vâng. Cảm ơn chị.
Y tá gật đầu rồi đi lại chỗ làm việc của mình, Quý cầm tờ giấy a ta khom xuống nói nhỏ với tôi.
_Em nằm đây đợi a một tí , a sẽ quay lại ngay.
_A đi nhanh lên.
_Ừ.
Quý đi rồi chỉ còn một mình tôi nằm ở đây, cảm giác lo sợ lại bủa lấy tôi, cuộc đời tôi sao liên tục gặp phải những chuyện ko thế này, ông và ta hay nói cuộc đời luôn có nhân quả, rõ ràng tôi ăn ở hiền lành mà sao ông trời cứ mãi trút hết cái này đến cái khác xuống đầu của tôi cơ chứ. Trải qua một lần mất con là đủ rồi tôi ko đủ sức để đón nhận thêm một lần mất mác nữa đâu, chỉ cần nghĩ đến việc đau lòng đó là tôi đã run rẩy, nước mắt ko hiểu vì sao cứ thé mà tuôn ra. Tôi nằm trên giường chỉ mong cho Quý mau chóng quay lại đưa tôi đi kiểm tra, xem đứa bé trong bụng thế nào chứ cứ mãi nằm thế này tôi chẳng yên tâm một tí nào.
Quý đi một lúc rồi cũng quay lại, a đưa giấy tạm ứng cho y tá theo như lời của cô ta. Sau khi mọi thủ tục xong xuôi, y tá đẩy một chiếc xe lăn đến đưa cho Quý.
_ A đỡ vợ ngồi lên rồi đẩy đi theo tôi.
_Vâng.
Quý đi lại nhẹ hơn đỡ lấy tôi ngồi xuống chiếc xe lăn, tuy ko nói ra nhưng tôi cảm nhận sự thay đổi rõ rệt của Quý chỉ sau một khoảng thời gian hai chúng tôi ko sống chung nữa.
A biết lo lắng cho tôi nhiều hơn và đặt biệt là ko còn hỏi ý mẹ trước khi quyết định một việc gì nữa. Quý đẩy xe lăn của tôi đi theo y tá và dừng lại ở phòng siêu âm, tôi nhìn Quý rồi quay sang y tá định mở lời để hỏi xem chồng có được vào cùng hay ko nhưng tôi còn chưa lên tiếng thì Quý đã nói.
_Tôi vào cùng vợ mình được ko ạ.
_Được.
Quý đẩy tôi vào bên trong, a đỡ tôi nằm lên giường rồi đứng bên cạnh, dùng bàn tay mình nắm lấy tay tôi như truyền cho tôi thêm sức mạnh.
Bác sĩ bắt đầu cho cái thứ chất lỏng lạnh lạnh, mát mát lên bụng của tôi và đưa dụng cụ siêu âm di chuyển . Tôi cố gắng hít thở đều để bác sĩ dễ dàng kiểm tra, đôi mắt ko ngừng nhìn lên màn hình nhưng khổ nỗi tôi học kinh tế đâu có học y cho nên dù có nhìn chăm chú trên màn hình như thế nào vẫn ko thể hiểu được. Cuối cùng, ko thể chịu được sự lo lắng dày vò, tôi lên tiếng hỏi.
_Bác sĩ em bé có sao ko ạ.
Vị bác sĩ với đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, bàn tay miệt mài đưa dụng cụ di chuyển trên bụng của tôi miệng mấp máy trả lời.
_Chị bình tĩnh đi, tôi đang kiểm tra.
_Vâng.
Tôi nằm trên giường chờ đợi kết quả, tôi đã siêu âm nhiều lần nhưng chưa lần nào lại thấy lâu đến vậy, cứ nằm im lặng chờ đợi thế này tôi lo lắng chết mất thôi, ruột gan cứ như bị ai đó đốt cháy, tôi ko chờ được đến khi bác sĩ nói mà cứ tầm vài phút tôi lại hỏi bác sĩ một lần, tôi hỏi nhiều đến mức chị ấy phải cáu.
_Tôi đã bảo chị là tôi đang kiểm tra rồi mà.
Nghe thấy giọng điệu gắt gỏng của bác sĩ ,tôi biết chị ta đã nổi cáu đành im lặng ko hỏi thêm nữa. Chỉ có mấy phút nằm trên giường cho bác sĩ kiểm tra mà tôi cứ nghĩ mấy tiếng đồng hồ trôi qua vậy, nó lâu kinh khủng. Cuối cùng, bác sĩ cũng đặt dụng cụ của mình xuống vị trí cũ rồi nhìn tôi.
_Trước mắt tôi nhìn thấy túi thai đã vào tử cung và có tim thai nhưng mà nhau thai lại đang bóc tách ,mức độ bóc tách của nhau thai khá nhiều nếu ko gìn giữ thì khó có thể nói trước điều gì.
Đầu tôi như bị một chiếc búa tạ gõ mạnh một cái, trái tim như bị ai bóp chặt đến nghẹt thở. Lần này tôi ko thể mất con của mình được nữa, tôi nhùn bác sĩ giọng nói ko thể giấu được sự lo lắng.
_Bác sĩ... Giờ tôi...tôi phải làm sao.
_Tôi chỉ là bác sĩ siêu âm ko thể trả lời chị được, chị cầm kết quả này ra gặp bác sĩ khi nãy khám cho chị ,họ sẽ đưa ra phác đồ hợp lý.
Quý từ nãy giờ đứng bên cạnh tôi a cũng nghe thấy những lời bác sĩ nói nhưng cũng chỉ im lặng cho đến khi Quý nghe xong câu nói này của bác sĩ thì mới lên tiếng.
_Vâng. Cảm ơn bác sĩ.
Quý đỡ tôi tời khỏi giường ngồi xuống chiếc xe lăn đẩy ra ngoài , bàn tay tôi đặt lên chiếc bụng còn phẳng lì của mình ,nơi con tôi đang ở trong lòng liên tục cầu nguyện.
Tôi còn phải làm thêm vài cái kiểm tra nữa mới khả định chắc chắn, nhưng nghe thấy bác sĩ siêu âm nói như tôi lại thấy lo lắng kinh khủng.
Bên ngoài y tá đã đứng chờ sẵn, cô ta thấy hai chúng tôi đi ra thì ko nói gì mà im lặng quay người đi. Quý thấy vậy thì cũng tự giác đẩy tôi đi sau, cho đến khi chị ta dừng lại trước cửa phòng xét nghiệm.
_A đứng đây đợi ,tôi đưa bệnh nhân vào.
_Vâng.
Y tá đẩy tôi vào trong, căn phòng này là phòng xét nghiệm cho nên nó có vẻ lạnh hơn bình thường, y tá nhìn nhân viên trong phòng rồi nói.
_Lấy máu kiểm tra cho thai phụ này giúp tôi.
Tôi được y tá lấy hơn một nửa ống xilanh máu ,lấy máu xong xuôi y tá đưa cho tôi một lọ lấy nước tiểu, cô ta chỉ tay về căn phòng được đóng kín cửa trước mặt.
_Nhà vệ sinh ở đấy ,chị vào đó mà lấy.
_Vâng.
Đặt từng chiếc chân xuống sàn, tôi đứng dậy cố gắng đi nhẹ nhàng và cẩn thận nhất có thể để đi vào nhà vệ sinh , lấy xong tôi đặt vào chiếc khay đựng ,y tá đẩy tôi ra ngoài . Lúc này, Quý đang ngồi trên ghế chờ nhìn thấy tôi a liền đứng dậy đi nhanh lại .
_Mọi thứ sao rồi y tá. Vợ tôi có sao ko.
_A đẩy vợ về lại phòng cấp cứu khi nãy đi. Đưa kết quả siêu âm đây, tôi đợi có kết quả xét nghiệm rồi đem về luôn một thể.
_Vâng.
Quý đưa kết quả siêu âm khi nãy của tôi cho y tá rồi đẩy xe lăn cho tôi quay lại phòng cấp cứu. Trên đường đi a nói rất nhiều nhưng tôi ko nghe lọt được câu nào, trong tâm trí ngoài việc suy nghĩ về cái thai ra thì ko còn nghĩ được gì.
Tôi và Quý ngồi ở phòng cấp cứu đợi tầm ba mươi phút thì y tá quay lại, trên tay cô ta cầm theo mấy tờ kết quả kẹp vào hồ sơ bệnh án rồi mang lại bàn đưa cho bác sĩ.
Sau khi xem xong mọi thứ thì bác sĩ đứng dậy tiến đến chỗ tôi. Lúc này, tim tôi đập thình thịch , lo lắng vì ko biết kết quả sẽ thế nào.
_Rất may bệnh nhân được đưa đến bệnh viện kịp thời cho nên đứa bé vẫn còn giữ được. Các chỉ số xét nghiệm của bệnh nhân đều ổn nhưng thai nhi đang có dấu hiệu bóc tách, nói nôm na là động thai. Giai đoạn đầu mà bị thế này là bất ổn vì vậy bệnh nhân cần nhập viện theo dõi. Anh ,chị có ý kiến gì ko.
Tôi ko đợi Quý trả lời, lần này tôi muốn chính mình phải mạnh mẽ để cứu lấy con cho nên đã gật đầu đồng ý. Bác sĩ thấy vậy thấy vậy thì quay lưng đi .
Lúc này, Quý đưa mắt nhìn sang tôi bằng đôi mắt đầy khó hiểu.
_Bác sĩ đợi một chút.
_Em ngồi xe máy được ko.
Tâm trạng của tôi lúc này thứ quan trọng nhất là con của mình, đi bằng gì cũng được chỉ cần đến bệnh viện càng sớm càng tốt, tôi chẳng suy nghĩ nhiều đã gật đầu.
_Được ạ.
_Vậy thì tốt.
Quý nhẹ nhàng đặt tôi xuống ,sau đó dẫn vội chiếc xe máy ra khỏi cổng rồi quay lại bế tôi ra xe. Sau khi đã đặt tôi ngồi cẩn thận Quý bắt đầu ngồi lên và lái xe đi.
Trên suốt quãng đường đến bệnh viện, bụng tôi liên tục nhói lên làm cho tôi vừa đau vừa lo lắng xen lẫn cả sợ hãi. Tuy rằng cơn đau từ bụng liên tục dội đên nhưng tôi ko dám nói với Quý vì sợ sẽ làm a mất tập trung ,lái xe sẽ ko an toàn, tôi cố gắng hít thở đều cắn chặt răng vào môi của mình mà chịu đựng.
Thỉnh thoảng Quý lại lên tiếng hỏi tôi vài ba câu nhưng tôi cũng chỉ ậm, ừ cho qua.Mất gần hai mươi phút xe của Quý cũng dừng trước cổng bệnh viện. Cứ mỗi lần đến nơi này là tôi lại bị ám ảnh bởi những gì xảy ra với mình đôi mắt cứ nhìn trân trân về phía tòa nhà sáng đèn phía trước mặt trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Quý rời xuống khỏi xe một cách nhanh chóng, ko màn đến xe máy đã gửi vào nhà xe hay chưa mà cứ thế bê tôi đi nhanh về phòng cấp cứu.
_Bác sĩ... Bác sĩ... Cấp cứu... Cấp cứu.
Phòng cấp cứu thì mọi người ai cũng biết ,đó là nơi lúc nào cũng đông bệnh nhân nhất. Bác sĩ, y tá ai nấy đều chạy đi chạy lại để khám và cấp cứu cho bệnh nhân. Khi họ nhìn thấy Quý ôm lấy tôi đi vào, một bác sĩ vừa khám cho bệnh nhân xong thấy vậy thì chỉ tay về chiếc giường phía trước .
_Đặt cô ấy lên đó.
Quý gật đầu ,nghe theo lời bác sĩ bế tôi đi lại chiếc giường, nhẹ nhàng đặt tôi xuống. Đúng lúc này người bác sĩ ấy cũng đi tới, a ta chỉ tay ra chiếc bàn được đặt ngay cửa phòng cấp cứu.
_Người nhà ra kia điền thông tin cho bệnh nhân đi.
Quý nghe thấy bác sĩ bảo thì mau chóng làm theo, tôi nằm trên giường vừa ôm bụng vừa nhìn bác sĩ, run rẩy lắp bắp nói ko thành lời.
_Bác sĩ... Làm ơn..làm ơn...cứu con tôi.
Vị bác sĩ nhìn tôi rồi nhíu mày, đeo cái ống nghe vào tai và bắt đầu khám cho tôi.
_Chị bị làm sao mà đi cấp cứu.
_Tôi đang mang thai mà ko cẩn thận bị ngã.
Bác sĩ nghe tôi nói xong ko trả lời cũng ko hỏi gì nữa mà im lặng quay sang y tá nói gì đó với cô ta. Một lúc sau , Quý điền xong thông tin thì quay lại, a ta nhìn bác sĩ giọng nói nghe có vẻ cũng run rẩy.
_Bác sĩ... Vợ tôi ko sao chứ.
_Trước mắt tôi chưa khẳng định được gì , bây giờ tôi sẽ cho vợ a đi siêu âm và làm các xét nghiệm cần thiết.
_Vâng. Mong bác sĩ giúp đỡ.
Bác sĩ gật đầu sau đó rời khỏi chỗ tôi đi lại chỗ bàn trực của mình ghi ghi chép chép cái gì đó. Tôi nằm co ro ôm lấy bụng trong miệng liên tục lẩm bẩm cầu xin trời phật phù hộ cho con của tôi được bình an. Cứ mỗi lần tôi lo sợ điều gì là bàn tay , bàn chân lại đổ rất nhiều mồ hôi và trở nên lạnh ngắt.
Bất ngờ cảm nhận một cảm giác ấm áp của một bàn tay khác nắm lấy tay mình, tôi mới đưa mắt nhìn xuống ,hóa ta Quý là người nắm lấy tay tôi, a nhìn tôi đôi mắt chứa đựng biết bao cảm xúc, miệng khẽ nói.
_Ko sao đâu em. Con nhất định sẽ ổn.
Tôi ko trả lời lại câu nói của Quý mà nhắm đôi mắt lại, mặc kệ cho a ta nắm lấy tay mình vì hiện tại tôi cũng đang cần ai đó bên cạnh. Nằm được một lúc thì y tá đi lại đưa cho Quý một từ giấy và bảo.
_Người nhà cầm cái này đi đóng tiền tạm ứng đi nhé. Sau đó đem phiếu đóng tiền về đây cho tôi, tôi sẽ dẫn bệnh nhân đi siêu âm và làm xét nghiệm.
Quý nghe thấy y tá nói vậy thì liền đứng dậy nhận lấy tờ giấy từ tay y tá.
_Vâng. Cảm ơn chị.
Y tá gật đầu rồi đi lại chỗ làm việc của mình, Quý cầm tờ giấy a ta khom xuống nói nhỏ với tôi.
_Em nằm đây đợi a một tí , a sẽ quay lại ngay.
_A đi nhanh lên.
_Ừ.
Quý đi rồi chỉ còn một mình tôi nằm ở đây, cảm giác lo sợ lại bủa lấy tôi, cuộc đời tôi sao liên tục gặp phải những chuyện ko thế này, ông và ta hay nói cuộc đời luôn có nhân quả, rõ ràng tôi ăn ở hiền lành mà sao ông trời cứ mãi trút hết cái này đến cái khác xuống đầu của tôi cơ chứ. Trải qua một lần mất con là đủ rồi tôi ko đủ sức để đón nhận thêm một lần mất mác nữa đâu, chỉ cần nghĩ đến việc đau lòng đó là tôi đã run rẩy, nước mắt ko hiểu vì sao cứ thé mà tuôn ra. Tôi nằm trên giường chỉ mong cho Quý mau chóng quay lại đưa tôi đi kiểm tra, xem đứa bé trong bụng thế nào chứ cứ mãi nằm thế này tôi chẳng yên tâm một tí nào.
Quý đi một lúc rồi cũng quay lại, a đưa giấy tạm ứng cho y tá theo như lời của cô ta. Sau khi mọi thủ tục xong xuôi, y tá đẩy một chiếc xe lăn đến đưa cho Quý.
_ A đỡ vợ ngồi lên rồi đẩy đi theo tôi.
_Vâng.
Quý đi lại nhẹ hơn đỡ lấy tôi ngồi xuống chiếc xe lăn, tuy ko nói ra nhưng tôi cảm nhận sự thay đổi rõ rệt của Quý chỉ sau một khoảng thời gian hai chúng tôi ko sống chung nữa.
A biết lo lắng cho tôi nhiều hơn và đặt biệt là ko còn hỏi ý mẹ trước khi quyết định một việc gì nữa. Quý đẩy xe lăn của tôi đi theo y tá và dừng lại ở phòng siêu âm, tôi nhìn Quý rồi quay sang y tá định mở lời để hỏi xem chồng có được vào cùng hay ko nhưng tôi còn chưa lên tiếng thì Quý đã nói.
_Tôi vào cùng vợ mình được ko ạ.
_Được.
Quý đẩy tôi vào bên trong, a đỡ tôi nằm lên giường rồi đứng bên cạnh, dùng bàn tay mình nắm lấy tay tôi như truyền cho tôi thêm sức mạnh.
Bác sĩ bắt đầu cho cái thứ chất lỏng lạnh lạnh, mát mát lên bụng của tôi và đưa dụng cụ siêu âm di chuyển . Tôi cố gắng hít thở đều để bác sĩ dễ dàng kiểm tra, đôi mắt ko ngừng nhìn lên màn hình nhưng khổ nỗi tôi học kinh tế đâu có học y cho nên dù có nhìn chăm chú trên màn hình như thế nào vẫn ko thể hiểu được. Cuối cùng, ko thể chịu được sự lo lắng dày vò, tôi lên tiếng hỏi.
_Bác sĩ em bé có sao ko ạ.
Vị bác sĩ với đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, bàn tay miệt mài đưa dụng cụ di chuyển trên bụng của tôi miệng mấp máy trả lời.
_Chị bình tĩnh đi, tôi đang kiểm tra.
_Vâng.
Tôi nằm trên giường chờ đợi kết quả, tôi đã siêu âm nhiều lần nhưng chưa lần nào lại thấy lâu đến vậy, cứ nằm im lặng chờ đợi thế này tôi lo lắng chết mất thôi, ruột gan cứ như bị ai đó đốt cháy, tôi ko chờ được đến khi bác sĩ nói mà cứ tầm vài phút tôi lại hỏi bác sĩ một lần, tôi hỏi nhiều đến mức chị ấy phải cáu.
_Tôi đã bảo chị là tôi đang kiểm tra rồi mà.
Nghe thấy giọng điệu gắt gỏng của bác sĩ ,tôi biết chị ta đã nổi cáu đành im lặng ko hỏi thêm nữa. Chỉ có mấy phút nằm trên giường cho bác sĩ kiểm tra mà tôi cứ nghĩ mấy tiếng đồng hồ trôi qua vậy, nó lâu kinh khủng. Cuối cùng, bác sĩ cũng đặt dụng cụ của mình xuống vị trí cũ rồi nhìn tôi.
_Trước mắt tôi nhìn thấy túi thai đã vào tử cung và có tim thai nhưng mà nhau thai lại đang bóc tách ,mức độ bóc tách của nhau thai khá nhiều nếu ko gìn giữ thì khó có thể nói trước điều gì.
Đầu tôi như bị một chiếc búa tạ gõ mạnh một cái, trái tim như bị ai bóp chặt đến nghẹt thở. Lần này tôi ko thể mất con của mình được nữa, tôi nhùn bác sĩ giọng nói ko thể giấu được sự lo lắng.
_Bác sĩ... Giờ tôi...tôi phải làm sao.
_Tôi chỉ là bác sĩ siêu âm ko thể trả lời chị được, chị cầm kết quả này ra gặp bác sĩ khi nãy khám cho chị ,họ sẽ đưa ra phác đồ hợp lý.
Quý từ nãy giờ đứng bên cạnh tôi a cũng nghe thấy những lời bác sĩ nói nhưng cũng chỉ im lặng cho đến khi Quý nghe xong câu nói này của bác sĩ thì mới lên tiếng.
_Vâng. Cảm ơn bác sĩ.
Quý đỡ tôi tời khỏi giường ngồi xuống chiếc xe lăn đẩy ra ngoài , bàn tay tôi đặt lên chiếc bụng còn phẳng lì của mình ,nơi con tôi đang ở trong lòng liên tục cầu nguyện.
Tôi còn phải làm thêm vài cái kiểm tra nữa mới khả định chắc chắn, nhưng nghe thấy bác sĩ siêu âm nói như tôi lại thấy lo lắng kinh khủng.
Bên ngoài y tá đã đứng chờ sẵn, cô ta thấy hai chúng tôi đi ra thì ko nói gì mà im lặng quay người đi. Quý thấy vậy thì cũng tự giác đẩy tôi đi sau, cho đến khi chị ta dừng lại trước cửa phòng xét nghiệm.
_A đứng đây đợi ,tôi đưa bệnh nhân vào.
_Vâng.
Y tá đẩy tôi vào trong, căn phòng này là phòng xét nghiệm cho nên nó có vẻ lạnh hơn bình thường, y tá nhìn nhân viên trong phòng rồi nói.
_Lấy máu kiểm tra cho thai phụ này giúp tôi.
Tôi được y tá lấy hơn một nửa ống xilanh máu ,lấy máu xong xuôi y tá đưa cho tôi một lọ lấy nước tiểu, cô ta chỉ tay về căn phòng được đóng kín cửa trước mặt.
_Nhà vệ sinh ở đấy ,chị vào đó mà lấy.
_Vâng.
Đặt từng chiếc chân xuống sàn, tôi đứng dậy cố gắng đi nhẹ nhàng và cẩn thận nhất có thể để đi vào nhà vệ sinh , lấy xong tôi đặt vào chiếc khay đựng ,y tá đẩy tôi ra ngoài . Lúc này, Quý đang ngồi trên ghế chờ nhìn thấy tôi a liền đứng dậy đi nhanh lại .
_Mọi thứ sao rồi y tá. Vợ tôi có sao ko.
_A đẩy vợ về lại phòng cấp cứu khi nãy đi. Đưa kết quả siêu âm đây, tôi đợi có kết quả xét nghiệm rồi đem về luôn một thể.
_Vâng.
Quý đưa kết quả siêu âm khi nãy của tôi cho y tá rồi đẩy xe lăn cho tôi quay lại phòng cấp cứu. Trên đường đi a nói rất nhiều nhưng tôi ko nghe lọt được câu nào, trong tâm trí ngoài việc suy nghĩ về cái thai ra thì ko còn nghĩ được gì.
Tôi và Quý ngồi ở phòng cấp cứu đợi tầm ba mươi phút thì y tá quay lại, trên tay cô ta cầm theo mấy tờ kết quả kẹp vào hồ sơ bệnh án rồi mang lại bàn đưa cho bác sĩ.
Sau khi xem xong mọi thứ thì bác sĩ đứng dậy tiến đến chỗ tôi. Lúc này, tim tôi đập thình thịch , lo lắng vì ko biết kết quả sẽ thế nào.
_Rất may bệnh nhân được đưa đến bệnh viện kịp thời cho nên đứa bé vẫn còn giữ được. Các chỉ số xét nghiệm của bệnh nhân đều ổn nhưng thai nhi đang có dấu hiệu bóc tách, nói nôm na là động thai. Giai đoạn đầu mà bị thế này là bất ổn vì vậy bệnh nhân cần nhập viện theo dõi. Anh ,chị có ý kiến gì ko.
Tôi ko đợi Quý trả lời, lần này tôi muốn chính mình phải mạnh mẽ để cứu lấy con cho nên đã gật đầu đồng ý. Bác sĩ thấy vậy thấy vậy thì quay lưng đi .
Lúc này, Quý đưa mắt nhìn sang tôi bằng đôi mắt đầy khó hiểu.
_Bác sĩ đợi một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.