Lối Rẽ Nào Cho Tôi

Chương 39

Lê Thúy Diễm

11/08/2020

Tôi thở dài cái bản tính của Quý vẫn ko thay đổi chắc chắn a sẽ bảo với bác sĩ.

_Để tôi hỏi mẹ cái đã.

Là vợ của Quý hơn hai năm tôi cũng hiểu được a ta phần nào, tôi quay sang định bảo .

_Bác sĩ cứ cho tôi nhập viện ko cần a ta đồng ý đâu ạ.

Nhưng lời chưa kịp nói tôi đã phải im bặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa có lỗi khi nghĩ Quý tệ như thế khi nghe những lời a nói với bác sĩ.

_Bệnh viện còn phòng dịch vụ ko ạ. A cho tôi đăng kí một phòng cho vợ luôn nhé.

Thật sự câu nói của Quý làm tôi rất bất ngờ, dường như Quý đã thay đổi rất nhiều ,a ko còn hễ tí là hỏi ý kiến mẹ như trước nữa mà lần này a tự quyết định, còn chọn hẳn cho tôi một phòng dịch vụ nữa chứ. Bác sĩ nghe Quý nói xong thì gật đầu quay đi, lúc bác sĩ đi rồi tôi mới nhìn Quý rất muốn nói với a một lời xin lỗi nhưng chưa kịp mở lời Quý đã kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.

_Em đừng suy nghĩ nhiều , a đã để mất con một lần rồi ,lần này dù thế nào a cũng sẽ bảo vệ cho con được khỏe mạnh chào đời.

Tôi nghe thấy Quý nói những lời này trong lòng rất cảm kích, bao nhiêu oán trách, giận hờn trước đây cũng coi như tan biến sạch. Nằm đợi tầm năm phút thì y tá đi lại bảo Quý đẩy tôi đi về phòng bệnh. Phòng dịch vụ có khác ,mọi thứ đều sạch sẽ ,đầy đủ tiện nghi và đặt biệt trong phòng chỉ có hai giường , một giường cho bệnh nhân và một giường cho người nhà.

Quý bế tôi đặt lên giường, y tá bắt đầu tiêm cho tôi một mũi thuốc sau đó cắm dây truyền vào tay tôi. Trước khi rời khỏi phòng, cô ấy còn dặn dò Quý rất kĩ càng.

_Anh chịu khó chăm vợ giai đoạn này. Nhau thai bóc tách như chị ấy rất nguy hiểm, trừ những lúc đi vệ sinh ra còn lại a phải để chị ấy nằm im tuyệt đối trên giường, hạn chế đi lại hết mức. Thai mới chỉ hơn tám tuần vẫn chưa qua được giai đoạn đầu nên gia đình cần phải cố gắng giúp đỡ bệnh nhân. A ở đây để ý bình truyền nếu hết thì bấm nút đỏ ngay đầu giường gọi tôi nhé.

_Vâng. Tôi biết rồi.

Y tá dặn dò xong thì cũng đi ra ngoài, trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại tôi và Quý, Quý mới kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, bàn tay a chạm vào nắm lấy tay tôi khuôn mặt cúi gầm xuống đất. Một lúc sau Quý mới ngẩng mặt nhìn tôi định nói gì đó thì điện thoại a lại đổ chuông. Quý lấy ra xem dãy số trên màn hình rồi buông ta tôi ra.

_A ra ngoài nghe điện thoại tí.

Tôi ko trả lời chỉ khẽ gật đầu một cái, mà bây giờ cho dù Quý ko nói thì tôi cũng chẳng có lý do mà trách móc a được, cả hai đều đã kí vào đơn ly hôn tự nguyện chỉ đợi ngày ra tòa nữa là thành người dưng với nhau rồi, thứ còn gắn kết giữa tôi và Quý chỉ có duy nhất đứa bé này thôi.

Thật ra, ngay từ đầu tôi ko có ý định nói cho Quý và gia đình a biết sự tồn tại của đứa trẻ, tôi ko muốn họ nghĩ tôi đem đứa bé ra làm lý do để nếu giữ Quý cho nên tôi quyết định im lặng một mình tự sinh nó ra, tự nuôi dạy nó nên người nhưng mà người tính lại ko bằng trời tính, tôi ko ngờ lại gặp Thủy ở đó lại cành ko ngờ cô ta lại đẩy tôi mạnh như vậy. Trong lúc cấp bách tôi ko nói ra mà ích kỷ im lặng có lẽ con tôi cũng đã ko còn.Đang nghĩ vẩn vơ thì Quý đẩy cửa đi vào, a đi lại gần chỗ tôi.

_Em muốn ăn gì để a đi mua.

Ban đầu, tôi định sẽ từ chối vì ko muốn day dưa cũng như làm phiền Quý nhưng nghĩ lại lời y tá và bác sĩ đã nói tôi ko được đi lại nhiều trừ lúc đi vệ sinh ,ở đây tôi cũng ko có ai thân thiết, càng ko thể nhờ tới mấy anh,chị đồng nghiệp của mình được, cho nên ko còn cách nào khác là chấp nhận làm phiền đến Quý.

_Em ăn gì cũng được.

Quý nghe tôi nói như vậy thì mỉm cười sau đó nhìn tôi.

_Vậy đợi a một tí ,a sẽ đi mua ngay.



_Vâng.

Quý quay người rời khỏi phòng bệnh , tôi với tay lấy chiếc điện thoại , gọi cho chị Thư thông báo về tình hình sức khỏe của mình sẵn tiện xin chị ấy nghỉ phép một thời gian đợi đến khi nào thai ổn định thì sẽ đi làm. Chị Thư nghe tôi nói xong liền đồng ý, chị ấy bảo tôi phải xin giấy ốm từ bác sĩ đưa cho chị ấy theo đúng quy định của công ty còn hỏi tôi số phòng để ngày mai cả phòng đến thăm, tôi thì ko muốn mọi người phải lo lắng cho mình nên đã từ chối.

_Em ko sao đâu chị ạ. Đầu năm việc nhiều mọi người cứ làm việc ko cần đến thăm em đâu. Em nhận tấm lòng của mọi người như vậy là được rồi.

Tôi có nói thế nào chị Thư cũng ko đồng ý ,chị ấy bảo.

_Chị, em làm cùng với nhau những lúc ốm đau, bệnh tật thế này ko đến sao được. Em chỉ việc nghỉ ngơi ngày mai bọn chị đến thăm. Bây giờ muộn rồi e cũng nghỉ ngơi đi.

_Vâng. Em chào chị.

Sau khi nói chuyện xong với chị Thư, tôi nằm trên giường, đôi mắt nhìn vào khoảng không gian vô định bên ngoài cửa sổ, trong lòng lại ngổn ngang suy nghĩ, ruốt cuộc mối quan hệ của tôi và Quý còn day dưa đến khi nào, đến khi nào mới có thể dứt khoát. Có khi nào do số trời đã định, hai chúng tôi ko thể bên nhau cũng ko thể dứt khoát chỉ mãi luẩn quẩn như thế này hay ko.

_Em đang nghĩ gì thế.

Tiếng nói của Quý làm tôi rời khỏi dòng suy nghĩ quay về với hiện tại, tôi đưa mắt nhìn ra cửa trả lời.

_Chỉ suy nghĩ vẩn vơ thôi mà.

Quý tay cầm túi thức ăn đi vào, a đặt lên bàn rồi đi vào nhà vệ sinh rửa tay sạch sẽ sau đó mới đi ra tiến lại gần chỗ tôi mắt chăm chú nhìn bình truyền đã sắp hết, tôi thật là vô ý, từ nãy giờ mãi suy nghĩ lung tung mà ko để ý đến, cũng may Quý về kịp lúc ,a đưa tay khóa lại van rồi bấm vào chiếc chuông trên đầu giường. Đúng là phòng dịch vụ có khác, chẳng cần phải đợi lâu y tá đã có mặt, cô ta rút kim truyền ra khỏi tay tôi rồi tiêm cho tôi thêm một mũi thuốc thì rời khỏi phòng.

Quý đi lại đỡ lấy tôi tựa người vào thành giường rồi lôi chiếc bàn ăn ra sau đó lấy thức ăn mà a vừa mua về cho tôi.

_Em ăn đi ,cháo cá chép đấy ,tốt cho phụ nữ mang thai.

Lần đầu tiên được Quý quan tâm, chăm sóc thế này ko hiểu sao sóng mũi tôi lại cay cay, tôi ko khóc chỉ gật đầu một cái sau đó cầm lấy chiếc thìa lên ăn. Bây giờ tôi ko chỉ ăn cho mình mà là ăn những thứ tốt nhất cho con. Dù trước giờ cá chép là món ăn tôi ko thích nhưng tôi cũng vẫn cố gắng ăn hết sạch bát cháo Quý mua về, chỉ cần nó tốt cho con tôi thì dù có ko thích hay khó ăn cỡ nào tôi cũng nuốt được.

Quý thấy tôi ăn ngon lành như vậy thì có vẻ vui, a dọn bát rồi lấy cho tôi cốc nước.

_Em uống nước đi.

_Vâng. Mà a đã ăn gì chưa.

_A có mua đồ ăn kia rồi, em uống nước xong đi, a đưa hoa quả cho ăn rồi a ăn cơm.

_Vâng.

Tôi uống cạn cốc nước Quý đưa ,a lại mang một đĩa hoa quả đủ các loại đưa cho tôi sau đó mới đi ra bàn ngồi ăn phần thức ăn của mình. Nhìn Quý cặm cụi ăn uống vội vàng trong lòng tôi lại thấy thương. Trái tim lại có chút rung động. Quý ăn cơm xong a đi lại ăn hoa quả với tôi, tôi quay sang Quý bảo.

_Em ăn uống no rồi bây giờ chỉ việc ngủ ko cần gì đâu, a về nhà đi ko mẹ lại lo.

_A sẽ ở lại đây. Em ko cần lo lắng, a đã nói với mẹ rồi.



_Như vậy...

_Việc bây giờ của em là nghỉ ngơi đừng quá bận tâm đến nhiều vấn đề.

Ko đợi tôi nói hết câu, Quý đã lên tiếng, tôi nghe thấy a nói như vậy thì im lặng ,tập trung ăn hoa quả. Đột nhiên Quý nắm lấy tay tôi, đôi mắt nhìn tôi đầy trìu mến.

_Quỳnh... Bây giờ chúng ta đã có con rồi, em tha thứ cho a được ko.

Tôi ko trả lời câu hỏi của Quý mà chỉ khẽ rút tay mình ra khỏi tay a, đưa đĩa hoa quả sang cho Quý ,đẩy chiếc bàn ăn sang một bên rồi nằm xuống giường.

_Em mệt rồi, em ngủ đây.

Tôi nghe tiếng Quý thở dài, a im lặng một lúc rồi lên tiếng.

_Ừ. Em ngủ đi.

Tôi khép đôi mắt lại giả vờ như mình đang ngủ, Quý thấy vậy thì đứng dậy tắt vụt bóng đèn trong phòng rồi cũng nằm lên chiếc giường còn lại. Tôi nằm đó một lúc lâu cho đến khi mọi thứ đều trở nên yên ắng mới mở mắt ra. Trong lòng tôi lúc này rất hỗn loạn, tôi cũng ko biết mình nên làm gì cho đúng. Tuy bây giờ Quý cũng đã thay đổi, a ko còn nghe lời mẹ răm rắp như trước nữa nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy Quý và Thủy thì hình ảnh hai người quấn lấy nhau lại hiện ra, nó cứ ám ảnh trong tâm trí làm tôi ko sao quên được.

Nằm trên giường trằn trọc mãi tôi ko thể nào chợp mắt được, liếc mắt nhìn sang Quý thấy a cũng chưa ngủ mà xem gì đó trong điện thoại bàn tay bấm nút liên tục, tôi lại nghĩ thầm chắc chắn là đang nói chuyện với Thủy, nhìn thấy cảnh này tôi lại càng dặn lòng mình phải thật mạnh mẽ và sáng suốt.

_Quỳnh... Dậy ăn sáng đi em.

Tôi ko biết mình đã ngủ từ khi nào, mãi cho đến khi nghe tiếng Quý gọi mới giật mình tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng. Tôi đặt chân xuống sàn định tự mình đi vệ sinh nhưng Quý ko cho, a một mực đòi bế tôi cho được. Quý đứng bên ngoài đợi tôi vệ sinh cá nhân xong thì lại bế ra giường, a làm tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, từ trước giờ tôi chưa thấy Quý quan tâm và nghĩ nhiều cho tôi đến thế này.

Quý đặt tôi ngồi lên giường đưa tay rút chiếc bàn ăn rồi đặt số thức ăn mà a vừa mua lên đó cho tôi.

_Em ăn đi. .

_A chưa đi làm à.

_Đợi e ăn xong, a dọn dẹp hết rồi đi.

_Ko cần đâu. A cứ đi làm đi, lác em tự dọn cũng được.

_Ko được. Bác sĩ đã dặn em nằm yên một chỗ rồi cơ mà. Em đừng tranh cãi với a nữa, a sắp muộn làm rồi đấy.

Tôi ko nói thêm gì nữa, ăn uống xong xuôi Quý dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đi làm. Tôi nằm được một lúc thì bác sĩ và y tá đi vào để kiểm tra và tiêm thuốc cho tôi. Nằm mãi trên giường cũng chán tôi lại lấy điện thoại vào mạng tìm hiểu thêm về những thứ tốt và ko tốt cho thai nhi để còn biết đường mà tránh. Buổi chiều chị Thư và mấy a,chị trong công ty đến thăm ,họ mang tới đủ thứ rồi ngồi nói chuyện được tầm mười lăm phút thì Quý vào cho nên mọi người xin phép ra về.

Mấy ngày sau đó ngoài giờ đi làm thì Quý lại đến chăm sóc cho tôi. Đôi lúc tôi nghĩ hay là mình tha thứ cho Quý, cho a một cơ hội để cho con có đủ bố lẫn mẹ nhưng ý nghĩ ấy đã vụt tắt, khi tôi nằm viện được ba ngày thì Thủy đến , cô ta mặc một chiếc váy bó sát người, xịt nước hoa nồng nặc kéo ghế ngồi xuống chân vắt chéo nhìn tôi hất mặt nói.

_ Chị đừng nghĩ chị lấy đứa bé ra để níu kéo a Quý. Tôi nói cho chị biết ko phải mình chị mang thai mà tôi cũng đang mang thai con của a ấy. Biết điều thì c nên tránh xa a ấy ra đừng để tôi phải ra tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lối Rẽ Nào Cho Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook