Chương 40
Lê Thúy Diễm
11/08/2020
Tôi nghe thấy Thủy nói xong thì cảm thấy nực cười , rõ ràng cô ta mới là kẻ thứ ba xen vào cuộc hôn nhân giữa tôi và Quý cơ mà, vả lại vợ chồng tôi còn chưa ly hôn xong vậy mà cô ta cứ làm như mình mới là vợ của Quý
,tôi là kẻ thứ ba vậy. Ai đời tình nhân lại đi cảnh cáo vợ chính thức
của người khác như Thủy ko.
Nhìn thấy cô ta tôi chỉ muốn đứng dậy tát cho Thủy một cái nhưng bây giờ tình trạng sức khỏe của tôi chỉ mới cải thiện cho nên ko muốn tranh cãi với Thủy làm gì, ko phải tôi sợ cô ta làm gì mình mà tôi lo lắng biết đâu Thủy lại phát điên lao vào tôi như lần trước thì con của tôi trong bụng sẽ gặp nguy hiểm cho nên tôi chỉ nằm im trên giường nhìn thẳng vào khuôn mặt Thủy mà nói.
_Cô yên tâm thứ gì tôi đã vứt đi thì ko bao giờ nhặt lại. Cô cứ việc sinh con cho Quý thoải mái ,tôi chẳng quan tâm đâu. Bây giờ thì cô về được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Thủy đứng dậy hai tay khoanh trước ngực nhếch mép nhìn tôi.
_Tôi chẳng muốn ở đây làm gì, mong chị nói được làm được đừng để tôi phải ra tay khi ấy thì đừng trách tôi nhé.
Nói dứt lời Thủy quay người ra khỏi phòng đóng sầm cánh cửa lại, tôi nhìn cô ta chỉ biết thở dài, trên đời này sao lại có thể tồn tại loại phụ nữ trơ trẽn như cô ta được.
_Cô sung sướng nhỉ.
Đang mãi mê suy nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ ngoài cửa vọng vào, tôi đưa mấy nhìn ra mới biết bà mẹ chồng yêu quý của mình đang mở cửa đi vào. Bà ta ngồi xuống chiếc ghế khi nãy của Thủy vừa ngồi nhìn tôi rồi bắt đầu lên tiếng.
_Nhìn cô khỏe mạnh thế này cơ mà có ốm đau bệnh tật gì đâu. Hay lại muốn thằng Quý hầu hạ nên giả vờ.
Phải công nhận mọi thứ trùng hợp thật, Thủy đến vừa đi ko bao lâu thì mẹ chồng tôi lại đến ,hai người này có thần giao cách cảm hay là hẹn nhau đến để khủng bố tinh thần tôi đây ko biết. Tôi ko thèm trả lời câu nói móc mỉa của mẹ Quý ,đưa mắt nhìn thẳng bà ta rồi hỏi.
_Mẹ đến đây có việc gì ko ạ.
Bà Thu mẹ chồng cũ của tôi bắt đầu lên tiếng.
_Chị đúng là ko biết thân biết phận, chị với thằng Quý đang trong giai đoạn ly hôn thế mà chị vẫn hành nó chăm sóc cho chị lại còn đòi hỏi nằm phòng dịch vụ máy lạnh mới chịu cơ. Chị ko xót chồng cũ của chị chứ tôi sót con trai tôi lắm , tôi cũng chẳng biết đứa bé có phải con thằng Quý hay ko mà cho dù có phải là con nó cũng kệ. Con Thủy bây giờ cũng đang mang thai chị nên biết điều ,khỏe rồi thì tự mà chăm sóc để con trai tôi còn chăm con Thủy, chăm cháu nội của tôi.
Tôi chẳng thể ngờ bà Thu có thể thốt ra được những lời nói như vậy, những lời này như mũi dao đâm sâu vào lòng tôi, nhờ nó mà tôi sáng suốt hơn, tuy đau lòng nhưng tôi lại có thể mạnh mẽ mà dứt khoát với Quý.
_Con trai mẹ cứ muốn ở đây chăm sóc con chứ con đâu có ép a ấy nhưng mẹ yên tâm con ko muốn giành lấy con trai với mẹ đâu. Mẹ cứ bảo a ấy về mà lo cho cô con dâu mới và cháu nội của mẹ. Đứa bé này đúng như lời mẹ nói đấy chưa chắc là con của a Quý đâu ạ. Mẹ ko cần nhận nó làm cháu nội làm gì.
_Được. Chính miệng cô nói nó ko phải cháu nội của tôi đấy nhé ,mà có là cháu nội thì tôi cũng đếch nhận. Thằng Quý chỉ có một đứa con là đứa bé mà Thủy đang mang thôi còn con của cô ko ruột rà, máu mủ gì với nhà tôi cả. Từ nay giữ chúng tôi và cô coi như cắt đứt để cho con tôi yên ổn mà lấy vợ. Từ ngày cưới cô về đã giúp được gì cho nó đâu toàn ăn bám còn con Thủy vừa về nhà tôi đã chuẩn bị mở công ty , mua ô tô cho thằng Quý lại sắp xây lại nhà mới cho tôi. Có con dâu tốt như con Thủy tôi đúng là có phúc ko phải loại nghèo nàn như cô.
_Mẹ...
Tôi chẳng biết Quý đến từ khi nào cho đến khi nghe tiếng a quát, cả tôi và bà Thu mới đưa mắt nhìn ra, chắc chắn là a ta có nghe thấy những lời nói của mẹ mình cho nên nhìn khuôn mặt Quý mới hậm hực bực bội . Bà Thu nhìn thấy a ta đến thì đứng dậy nhìn tôi.
_Những gì tôi muốn nói tôi đã nói hết rồi. Tuy cô nghèo nàn nhưng cũng có ăn học cho nên hiểu được đúng ko. .
_Mẹ...
Quý lại lên tiếng nhưng dường như bà Thu ko muốn dừng lại, bà ta quay sang Quý nói tiếp.
_Mẹ chỉ muốn tốt cho con. Loại phụ nữ ko giúp gì được cho chồng thì con nên bỏ đi. Con của nó cũng chẳng phải con của con đứa bé mà con Thủy đang mang mới đúng là cháu nội của mẹ ,là con của con.
_Được rồi. Mẹ về nhà cho con nhờ. Chuyện của con để con tự giải quyết.
_Nếu mày giải quyết được ,tao đã ko phải đến đây, tao đâu muốn nhìn thấy cái mặt của nó chút nào. Liệu sao thì làm con Thủy tốt thế ko biết giữ vụt mất thì đừng có tiếc.
_Đủ rồi đó mẹ. Mẹ về đi.
Quý nắm tay kéo bà Thu ra khỏi phòng rồi khép cửa lại. Tôi nằm trên giường sóng mũi cũng đã cay xè , xã hội này bây giờ là thế , ai có tiền thì có quyền có tiếng nói, dù cho việc đó có sai cũng thành đúng , cũng chính vì tôi là đứa con dâu nghèo nàn cho nên bà mới khinh bỉ, đay nghiến tôi suốt thời gian qua, đã ko nghĩ đến thì thôi càng nghĩ lại càng thấy đau lòng, tôi cố gắng lấy hai bàn tay bấu chặt vào nhau ngăn cho nước mắt ko rơi.
Một lúc sau Quý mở cửa đi vào phòng, a kéo ghế định ngồi xuống bên cạnh tôi thì tôi đã tự mình ngồi dậy chỉ tay ra cửa rồi quát lên.
_A cũng về luôn đi cho tôi nhờ.
Quý dùng tay mình nắm lấy tay tôi
_Quỳnh... Em bình tĩnh lại, mẹ già rồi nói năng lung tung ấy mà.
Tôi hất mạnh tay mình ra khỏi tay của Quý kiên quyết đuổi a ta.
_Bây giờ tôi hỏi a có về ko. A về hay để tôi về.
Quý nhìn thấy thái độ của tôi như thế thì thở dài ,tiếng thở nghe sao mà nặng nề sau đó a nhìn tôi.
_Cho a thay mặt mẹ xin lỗi em. Em để a ở lại chăm sóc em được ko.
_Nếu a ko về thì tôi về .
Tôi bỏ chân xuống sàn định đứng dậy thì Quý đã vội vàng lên tiếng.
_Được rồi...được rồi... A về... A về đây.
Quý quay người đi, khi a vừa chạm tay vào khóa cửa thì tôi lại nói tiếp.
_Khoan đã.
Trên khuôn mặt Quý hiện rõ sự vui mừng, a quay sang nhìn tôi cười ,bờ môi bắt đầu mấp máy.
_Em thay đổi ý định cho a ở lại chăm sóc mẹ con em rồi phải ko.
Tôi nhìn khuôn mặt mong đợi của Quý rất khó mở lời để nói nhưng nghĩ lại những lời của Thủy và bà Thu thì tôi lại trở nên dứt khoát hơn.
_Cảm ơn a vì suốt thời gian qua đã chăm sóc cho hai mẹ con tôi. A đừng đến tìm tôi nữa, giữa chúng ta kết thúc rồi, a có thể nhận đứa bé này là con hoặc có thể ko nhận tôi ko ép buộc gì cả. A nói với mẹ và vợ mới của a đừng làm phiền đến tôi nữa. Hẹn gặp lại a ở tòa.
Ko đợi Quý trả lời tôi đã quay mặt vào vách tường cố giấu đi giọt nước mắt đang rơi ra. Quý đứng sau lưng tôi thở dài một tiếng đầy nặng nề rồi quay người rời khỏi phòng, tiếng đế giay va vào nên gạch tạo ra tiếng , tiếng động một lúc một xa dần cho đến khi ko còn nghe thấy nữa. Tôi cố gắng gồng mình kiềm nén cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi khép lại.
Lúc này tôi mới cho bản thân mình được khóc một cách thoải mái, ngoài trời nắng vẫn vàng nhưng sao lòng tôi lại u ám đến vậy. Tôi khóc ko phải vì thương bản thân mình mà tôi thấy tội nghiệp con, con của tôi nó còn chưa kịp chào đời đã bị thiệt thòi, ngay cả bà nội cũng ko nhận nó. Đặt bàn tay lên bụng của mình, cảm nhận từng nhịp đập mới chỉ nhẹ nhàng của con nước mắt tôi lại rơi. Tôi chẳng biết mình đã khóc bao lâu và thiếp đi từ khi nào mãi cho đến khi tỉnh dậy cũng là sáng hôm sau.
Chống tay xuống giường tự mình ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân. Khi tôi bước ra ko bao lâu thì bác sĩ và y tá cũng đến để khám bệnh. Trước khi bác sĩ rời đi tôi đã kịp lên tiếng.
_Bác sĩ cho tôi xuất viện được ko ạ.
Bác sĩ nghe xong câu hỏi của tôi, a nhíu mày nhìn tôi bờ môi chậm rãi lên tiếng.
_Tạm thời thai của cô chỉ vừa mới ổn định sao lại đòi ra viện sớm vậy.
_Tôi...tôi có lý do riêng thưa bác sĩ.
Bác sĩ im lặng chăm chú nhìn vào mặt tôi, một lác sau a ta thở hắt ra một cái rồi nói.
_Thôi được rồi để tôi cho cô xuất viện. Về nhà ăn uống, nghỉ ngơi nhiều vào.
_Vâng.
Bác sĩ gật đầu chào tôi một cái rồi rời khỏi phòng. Tôi bắt tay vào thu dọn đồ đạc của mình cho sẵn vào cái vali rồi ngồi trên giường đợi , tầm mười lăm phút y tá quay lại cô ta đưa cho tôi một tờ giấy rồi bảo.
_Chị đi ra quầy thu phí thanh toán và làm thủ tục rồi đem tất cả giấy tờ hóa đơn vào phòng trực cho tôi.
_Vâng.
Tôi cầm lấy tờ giấy mà y tá đưa đi ra quầy thu phí làm theo lời cô ta dặn, ngày hôm nay bệnh nhân xuất viện khá đông cho nên tôi phải mất gần bốn mươi phút mới xong mọi thủ tục cũng may tiền viện phí Quý đã thanh toán hết cho nên tôi ko tốn thêm tiền nữa. Sau khi xong xuôi mọi thứ tôi quay lại phòng trực đưa toàn bộ cho y tá, cô ta bấm bấm gì đó vào vi tính xong in ra cho tôi một tờ giấy xuất viện và một đơn thuốc kèm theo là giấy nghĩ ốm sau đó y tá lấy trong tập hồ sơ bệnh án ra một đơn thuốc đưa cho tôi.
_Chị cầm lấy đơn thuốc này ra quầy mua về uống thêm nhé. Trong đây bác sĩ có ghi rõ ngày tái khám ,chị nhớ đến đúng ngày và mang theo đầy đủ giấy tờ.
_Vâng. Tôi cảm ơn. Tôi về đây ạ.
Tôi rời khỏi phòng trực quay về phòng bệnh của mình kéo chiếc vali rời khỏi bệnh viện. Tôi đưa tay mình che lấy ánh mặt trời chói chang đang chiếu xuyên qua những đám mây để sưởi ấm cho muốn loài khiến tâm trạng của tôi cũng bớt u buồn.
Vẫy một chiếc taxi tôi trở về phòng trọ của mình, trên đường về tôi ko quên ghé vào quán cơm bên đường mua cho mình một hộp cơm để ăn lót dạ. Taxi dừng ngay trước hẻm trọ tôi bước xuống trả tiền rồi kéo vali vào trong , thời tiết nắng nóng khiến cho một phụ nữ mang thai như tôi cảm thấy mệt mỏi. Để tạm chiếc vali sang một góc ,đi vào tolec rửa qua mặt mũi tay chân rồi mở tủ lạnh lấy chai nước lọc tu một hơi hết sạch. Mọi suy nghĩ về Quý và gia đình a ta tôi gạt sang một bên, tôi tự động viên mình phải cố gắng vì bây giờ tôi ko phải sống cho mình mà còn sống vì con.
Trước tiên, tôi cần có thật nhiều sức khỏe vì chỉ khi có sức khỏe tôi mới có thể lo lắng cho con của mình. Tôi cầm hộp cơm hộp đi lại chiếc bàn ngồi xuống và bắt đầu ăn ngon lành. Ăn xong tôi lấy thêm một chai nước lọc trong tủ lạnh tu một hỏi hết sạch, tôi đã từng đọc trên mạng cho nên biết được phụ nữ mang thai cần uống nhiều nước vì như thế mới tốt cho em bé trong bụng.
Chẳng biết từ khi nào tôi lại có cái tật xấu khó bỏ của mình. Cứ mỗi lần ăn uống no nê là hai mắt tôi lại muốn khép lại, cơn buồn ngủ lại kéo đến. Tôi đi lại khóa chặt cánh cửa phòng rồi leo lên giường làm một giấc thật đã.
Chẳng biết tôi đã ngủ bao lâu chỉ biết đến khi tôi thức dậy thì ánh Mặt Trời ngoài cửa sổ cũng đã vụt tắt từ bao giờ. Tôi ngồi dậy rời khỏi giường lấy bộ quần áo vào tolec tắm rửa sau đó đi ra khỏi phòng trọ tìm cái gì ăn tạm.
Vừa đi tôi vừa nghĩ xem mình nên ăn gì thì bất ngờ va phải một người, cho đến khi nhìn lại người tôi vừa va phải thì chỉ biết há mồm kinh ngạc.
Nhìn thấy cô ta tôi chỉ muốn đứng dậy tát cho Thủy một cái nhưng bây giờ tình trạng sức khỏe của tôi chỉ mới cải thiện cho nên ko muốn tranh cãi với Thủy làm gì, ko phải tôi sợ cô ta làm gì mình mà tôi lo lắng biết đâu Thủy lại phát điên lao vào tôi như lần trước thì con của tôi trong bụng sẽ gặp nguy hiểm cho nên tôi chỉ nằm im trên giường nhìn thẳng vào khuôn mặt Thủy mà nói.
_Cô yên tâm thứ gì tôi đã vứt đi thì ko bao giờ nhặt lại. Cô cứ việc sinh con cho Quý thoải mái ,tôi chẳng quan tâm đâu. Bây giờ thì cô về được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Thủy đứng dậy hai tay khoanh trước ngực nhếch mép nhìn tôi.
_Tôi chẳng muốn ở đây làm gì, mong chị nói được làm được đừng để tôi phải ra tay khi ấy thì đừng trách tôi nhé.
Nói dứt lời Thủy quay người ra khỏi phòng đóng sầm cánh cửa lại, tôi nhìn cô ta chỉ biết thở dài, trên đời này sao lại có thể tồn tại loại phụ nữ trơ trẽn như cô ta được.
_Cô sung sướng nhỉ.
Đang mãi mê suy nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ ngoài cửa vọng vào, tôi đưa mấy nhìn ra mới biết bà mẹ chồng yêu quý của mình đang mở cửa đi vào. Bà ta ngồi xuống chiếc ghế khi nãy của Thủy vừa ngồi nhìn tôi rồi bắt đầu lên tiếng.
_Nhìn cô khỏe mạnh thế này cơ mà có ốm đau bệnh tật gì đâu. Hay lại muốn thằng Quý hầu hạ nên giả vờ.
Phải công nhận mọi thứ trùng hợp thật, Thủy đến vừa đi ko bao lâu thì mẹ chồng tôi lại đến ,hai người này có thần giao cách cảm hay là hẹn nhau đến để khủng bố tinh thần tôi đây ko biết. Tôi ko thèm trả lời câu nói móc mỉa của mẹ Quý ,đưa mắt nhìn thẳng bà ta rồi hỏi.
_Mẹ đến đây có việc gì ko ạ.
Bà Thu mẹ chồng cũ của tôi bắt đầu lên tiếng.
_Chị đúng là ko biết thân biết phận, chị với thằng Quý đang trong giai đoạn ly hôn thế mà chị vẫn hành nó chăm sóc cho chị lại còn đòi hỏi nằm phòng dịch vụ máy lạnh mới chịu cơ. Chị ko xót chồng cũ của chị chứ tôi sót con trai tôi lắm , tôi cũng chẳng biết đứa bé có phải con thằng Quý hay ko mà cho dù có phải là con nó cũng kệ. Con Thủy bây giờ cũng đang mang thai chị nên biết điều ,khỏe rồi thì tự mà chăm sóc để con trai tôi còn chăm con Thủy, chăm cháu nội của tôi.
Tôi chẳng thể ngờ bà Thu có thể thốt ra được những lời nói như vậy, những lời này như mũi dao đâm sâu vào lòng tôi, nhờ nó mà tôi sáng suốt hơn, tuy đau lòng nhưng tôi lại có thể mạnh mẽ mà dứt khoát với Quý.
_Con trai mẹ cứ muốn ở đây chăm sóc con chứ con đâu có ép a ấy nhưng mẹ yên tâm con ko muốn giành lấy con trai với mẹ đâu. Mẹ cứ bảo a ấy về mà lo cho cô con dâu mới và cháu nội của mẹ. Đứa bé này đúng như lời mẹ nói đấy chưa chắc là con của a Quý đâu ạ. Mẹ ko cần nhận nó làm cháu nội làm gì.
_Được. Chính miệng cô nói nó ko phải cháu nội của tôi đấy nhé ,mà có là cháu nội thì tôi cũng đếch nhận. Thằng Quý chỉ có một đứa con là đứa bé mà Thủy đang mang thôi còn con của cô ko ruột rà, máu mủ gì với nhà tôi cả. Từ nay giữ chúng tôi và cô coi như cắt đứt để cho con tôi yên ổn mà lấy vợ. Từ ngày cưới cô về đã giúp được gì cho nó đâu toàn ăn bám còn con Thủy vừa về nhà tôi đã chuẩn bị mở công ty , mua ô tô cho thằng Quý lại sắp xây lại nhà mới cho tôi. Có con dâu tốt như con Thủy tôi đúng là có phúc ko phải loại nghèo nàn như cô.
_Mẹ...
Tôi chẳng biết Quý đến từ khi nào cho đến khi nghe tiếng a quát, cả tôi và bà Thu mới đưa mắt nhìn ra, chắc chắn là a ta có nghe thấy những lời nói của mẹ mình cho nên nhìn khuôn mặt Quý mới hậm hực bực bội . Bà Thu nhìn thấy a ta đến thì đứng dậy nhìn tôi.
_Những gì tôi muốn nói tôi đã nói hết rồi. Tuy cô nghèo nàn nhưng cũng có ăn học cho nên hiểu được đúng ko. .
_Mẹ...
Quý lại lên tiếng nhưng dường như bà Thu ko muốn dừng lại, bà ta quay sang Quý nói tiếp.
_Mẹ chỉ muốn tốt cho con. Loại phụ nữ ko giúp gì được cho chồng thì con nên bỏ đi. Con của nó cũng chẳng phải con của con đứa bé mà con Thủy đang mang mới đúng là cháu nội của mẹ ,là con của con.
_Được rồi. Mẹ về nhà cho con nhờ. Chuyện của con để con tự giải quyết.
_Nếu mày giải quyết được ,tao đã ko phải đến đây, tao đâu muốn nhìn thấy cái mặt của nó chút nào. Liệu sao thì làm con Thủy tốt thế ko biết giữ vụt mất thì đừng có tiếc.
_Đủ rồi đó mẹ. Mẹ về đi.
Quý nắm tay kéo bà Thu ra khỏi phòng rồi khép cửa lại. Tôi nằm trên giường sóng mũi cũng đã cay xè , xã hội này bây giờ là thế , ai có tiền thì có quyền có tiếng nói, dù cho việc đó có sai cũng thành đúng , cũng chính vì tôi là đứa con dâu nghèo nàn cho nên bà mới khinh bỉ, đay nghiến tôi suốt thời gian qua, đã ko nghĩ đến thì thôi càng nghĩ lại càng thấy đau lòng, tôi cố gắng lấy hai bàn tay bấu chặt vào nhau ngăn cho nước mắt ko rơi.
Một lúc sau Quý mở cửa đi vào phòng, a kéo ghế định ngồi xuống bên cạnh tôi thì tôi đã tự mình ngồi dậy chỉ tay ra cửa rồi quát lên.
_A cũng về luôn đi cho tôi nhờ.
Quý dùng tay mình nắm lấy tay tôi
_Quỳnh... Em bình tĩnh lại, mẹ già rồi nói năng lung tung ấy mà.
Tôi hất mạnh tay mình ra khỏi tay của Quý kiên quyết đuổi a ta.
_Bây giờ tôi hỏi a có về ko. A về hay để tôi về.
Quý nhìn thấy thái độ của tôi như thế thì thở dài ,tiếng thở nghe sao mà nặng nề sau đó a nhìn tôi.
_Cho a thay mặt mẹ xin lỗi em. Em để a ở lại chăm sóc em được ko.
_Nếu a ko về thì tôi về .
Tôi bỏ chân xuống sàn định đứng dậy thì Quý đã vội vàng lên tiếng.
_Được rồi...được rồi... A về... A về đây.
Quý quay người đi, khi a vừa chạm tay vào khóa cửa thì tôi lại nói tiếp.
_Khoan đã.
Trên khuôn mặt Quý hiện rõ sự vui mừng, a quay sang nhìn tôi cười ,bờ môi bắt đầu mấp máy.
_Em thay đổi ý định cho a ở lại chăm sóc mẹ con em rồi phải ko.
Tôi nhìn khuôn mặt mong đợi của Quý rất khó mở lời để nói nhưng nghĩ lại những lời của Thủy và bà Thu thì tôi lại trở nên dứt khoát hơn.
_Cảm ơn a vì suốt thời gian qua đã chăm sóc cho hai mẹ con tôi. A đừng đến tìm tôi nữa, giữa chúng ta kết thúc rồi, a có thể nhận đứa bé này là con hoặc có thể ko nhận tôi ko ép buộc gì cả. A nói với mẹ và vợ mới của a đừng làm phiền đến tôi nữa. Hẹn gặp lại a ở tòa.
Ko đợi Quý trả lời tôi đã quay mặt vào vách tường cố giấu đi giọt nước mắt đang rơi ra. Quý đứng sau lưng tôi thở dài một tiếng đầy nặng nề rồi quay người rời khỏi phòng, tiếng đế giay va vào nên gạch tạo ra tiếng , tiếng động một lúc một xa dần cho đến khi ko còn nghe thấy nữa. Tôi cố gắng gồng mình kiềm nén cho đến khi nghe thấy tiếng cửa mở ra rồi khép lại.
Lúc này tôi mới cho bản thân mình được khóc một cách thoải mái, ngoài trời nắng vẫn vàng nhưng sao lòng tôi lại u ám đến vậy. Tôi khóc ko phải vì thương bản thân mình mà tôi thấy tội nghiệp con, con của tôi nó còn chưa kịp chào đời đã bị thiệt thòi, ngay cả bà nội cũng ko nhận nó. Đặt bàn tay lên bụng của mình, cảm nhận từng nhịp đập mới chỉ nhẹ nhàng của con nước mắt tôi lại rơi. Tôi chẳng biết mình đã khóc bao lâu và thiếp đi từ khi nào mãi cho đến khi tỉnh dậy cũng là sáng hôm sau.
Chống tay xuống giường tự mình ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân. Khi tôi bước ra ko bao lâu thì bác sĩ và y tá cũng đến để khám bệnh. Trước khi bác sĩ rời đi tôi đã kịp lên tiếng.
_Bác sĩ cho tôi xuất viện được ko ạ.
Bác sĩ nghe xong câu hỏi của tôi, a nhíu mày nhìn tôi bờ môi chậm rãi lên tiếng.
_Tạm thời thai của cô chỉ vừa mới ổn định sao lại đòi ra viện sớm vậy.
_Tôi...tôi có lý do riêng thưa bác sĩ.
Bác sĩ im lặng chăm chú nhìn vào mặt tôi, một lác sau a ta thở hắt ra một cái rồi nói.
_Thôi được rồi để tôi cho cô xuất viện. Về nhà ăn uống, nghỉ ngơi nhiều vào.
_Vâng.
Bác sĩ gật đầu chào tôi một cái rồi rời khỏi phòng. Tôi bắt tay vào thu dọn đồ đạc của mình cho sẵn vào cái vali rồi ngồi trên giường đợi , tầm mười lăm phút y tá quay lại cô ta đưa cho tôi một tờ giấy rồi bảo.
_Chị đi ra quầy thu phí thanh toán và làm thủ tục rồi đem tất cả giấy tờ hóa đơn vào phòng trực cho tôi.
_Vâng.
Tôi cầm lấy tờ giấy mà y tá đưa đi ra quầy thu phí làm theo lời cô ta dặn, ngày hôm nay bệnh nhân xuất viện khá đông cho nên tôi phải mất gần bốn mươi phút mới xong mọi thủ tục cũng may tiền viện phí Quý đã thanh toán hết cho nên tôi ko tốn thêm tiền nữa. Sau khi xong xuôi mọi thứ tôi quay lại phòng trực đưa toàn bộ cho y tá, cô ta bấm bấm gì đó vào vi tính xong in ra cho tôi một tờ giấy xuất viện và một đơn thuốc kèm theo là giấy nghĩ ốm sau đó y tá lấy trong tập hồ sơ bệnh án ra một đơn thuốc đưa cho tôi.
_Chị cầm lấy đơn thuốc này ra quầy mua về uống thêm nhé. Trong đây bác sĩ có ghi rõ ngày tái khám ,chị nhớ đến đúng ngày và mang theo đầy đủ giấy tờ.
_Vâng. Tôi cảm ơn. Tôi về đây ạ.
Tôi rời khỏi phòng trực quay về phòng bệnh của mình kéo chiếc vali rời khỏi bệnh viện. Tôi đưa tay mình che lấy ánh mặt trời chói chang đang chiếu xuyên qua những đám mây để sưởi ấm cho muốn loài khiến tâm trạng của tôi cũng bớt u buồn.
Vẫy một chiếc taxi tôi trở về phòng trọ của mình, trên đường về tôi ko quên ghé vào quán cơm bên đường mua cho mình một hộp cơm để ăn lót dạ. Taxi dừng ngay trước hẻm trọ tôi bước xuống trả tiền rồi kéo vali vào trong , thời tiết nắng nóng khiến cho một phụ nữ mang thai như tôi cảm thấy mệt mỏi. Để tạm chiếc vali sang một góc ,đi vào tolec rửa qua mặt mũi tay chân rồi mở tủ lạnh lấy chai nước lọc tu một hơi hết sạch. Mọi suy nghĩ về Quý và gia đình a ta tôi gạt sang một bên, tôi tự động viên mình phải cố gắng vì bây giờ tôi ko phải sống cho mình mà còn sống vì con.
Trước tiên, tôi cần có thật nhiều sức khỏe vì chỉ khi có sức khỏe tôi mới có thể lo lắng cho con của mình. Tôi cầm hộp cơm hộp đi lại chiếc bàn ngồi xuống và bắt đầu ăn ngon lành. Ăn xong tôi lấy thêm một chai nước lọc trong tủ lạnh tu một hỏi hết sạch, tôi đã từng đọc trên mạng cho nên biết được phụ nữ mang thai cần uống nhiều nước vì như thế mới tốt cho em bé trong bụng.
Chẳng biết từ khi nào tôi lại có cái tật xấu khó bỏ của mình. Cứ mỗi lần ăn uống no nê là hai mắt tôi lại muốn khép lại, cơn buồn ngủ lại kéo đến. Tôi đi lại khóa chặt cánh cửa phòng rồi leo lên giường làm một giấc thật đã.
Chẳng biết tôi đã ngủ bao lâu chỉ biết đến khi tôi thức dậy thì ánh Mặt Trời ngoài cửa sổ cũng đã vụt tắt từ bao giờ. Tôi ngồi dậy rời khỏi giường lấy bộ quần áo vào tolec tắm rửa sau đó đi ra khỏi phòng trọ tìm cái gì ăn tạm.
Vừa đi tôi vừa nghĩ xem mình nên ăn gì thì bất ngờ va phải một người, cho đến khi nhìn lại người tôi vừa va phải thì chỉ biết há mồm kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.