Chương 3: Con gái ruột
Mèo
31/01/2024
"Chủ nhân phòng 03 sát vách cậu không phải con gái ruột của tôi, nhưng đối với tôi thì còn hơn cả con gái ruột. Đứa con gái này của tôi kiên cường hơn bất kỳ người nào khác, tôi thật lòng bội phục cô ấy. Một thân một mình nuôi lớn đứa nhỏ, nhiều năm trước, người đàn ông đó bỏ đi không lời từ biệt, thậm chí còn không biết vợ mình có thai. Sau này vô số người khuyên cô ấy tìm một người tốt, nhưng cô ấy từ trực tiếp chối, không hề cân nhắc chút nào. Con gái tôi rất xinh đẹp, chờ cậu nhìn thấy liền biết..."
"Tôi nhìn ra được, cháu gái xinh đẹp như vậy, vậy mẹ của cô bé đương nhiên xinh đẹp." Dương Thiên cười nói.
"Đúng vậy." Dì chủ nhà cười đắc ý: "Thật ra trước đây tôi đã thuyết phục cô ấy tìm người khác. Phụ nữ nuôi con gái một mình thật sự không dễ dàng, nhưng cô ấy rất cố chấp, cực kỳ cố chấp, sau đó tôi dần dần đã hiểu, cũng không khuyên bảo nữa. Dù sao bà già như tôi cũng đã gần đất xa trời, giúp cô ấy trông con bé một chút, cũng có thể giúp đỡ cuộc sống hằng ngày một chút. Chỉ là khổ cho cô ấy, tên đàn ông phụ bạc lòng lang dạ sói đó đã đi nhiều năm như vậy, cũng không có chút †in tức nào, thực sự không biết sao người ta lại có thể tàn nhãn như vậy..."
Nói đến đây, dì chủ nhà cũng xúc động, hốc mắt ửng đỏ, oán hận nói: "Nếu một ngày nào đó tên kia dám quay lại, tôi nhất định sẽ thay Thanh Thanh và Tố Tố hung hăng tát hai bạt †ay vào mặt tên Dương Huyền Cơ đó cho hả giận!"
Dương Thiên cười khổ một tiếng.
Dì chủ nhà làm sao có thể biết Dương Thiên đang ở trước mặt bà bây giờ chính là tên đàn ông phụ bạc Dương Huyền Cơ mà bà đang nhắc tới.
"Có lẽ... không chừng người đó có chuyện khó khăn gì đó khó nói." Dương Thiên thuận miệng nói một câu.
Không nghĩ răng bác chủ nhà lại kích động: "Chuyện khó khăn khó nói gì mà có thể làm nó bỏ rơi vợ con?! Nó chỉ đơn giản là đồ cặn bã mà thôi!"
Dương Thiên trong lòng không thoải mái, cũng không nói thêm gì nữa.
Dì chủ nhà nhớ ra mình còn muốn đi mua đồ nên đứng dậy chào tạm biệt, trước khi đi còn nói:
"Bên ngoài có cửa hàng bách hóa và siêu thị, cậu có thể tự: mua đồ dùng hàng ngày, điện nước thanh toán theo giá nhà nước dựa theo theo danh sách trên hộp thu tiền ở cổng, cậu còn cần gì thì có thể nói với tôi..."
"Vâng, cảm ơn." Dương Thiên nói.
Sau đó, Dương Thiên mượn chổi của chủ nhà, quét dọn căn phòng một lượt, bận rộn đến ba giờ chiều mới xong.
Đột nhiên vào lúc này!
Trong sân vang lên một tiếng động lớn, một chiếc ghế dài bị ném qua hàng rào vào trong sân, đập vỡ cửa sổ cùng nhiều hoa cỏ.
Ngay sau đó, tiếng bước chân của nhiều người nhanh chóng truyền đến.
Dương Thiên dừng lại, sự nhạy cảm trời sinh của quân nhân khiến đồng tử của anh co rụt lại, lập tức lao ra ngoài.
Bên ngoài, mấy người dáng vóc cao lớn xăm mình vọt vào. trong sân, dì chủ nhà nhìn thấy những người này thì nhanh chóng quơ ghế lên, lấy điện thoại ra nói muốn báo cảnh sát. Hiển nhiên, dì chủ nhà rất rõ ràng ý đồ đến đây của những người này, có vẻ là người quen cũ.
Dương Thiên lập tức đứng che trước mặt dì chủ nhà, cô bé Dương Tố Tố nghe được âm thanh cũng chạy ra, bị dọa, “oa” một tiếng rồi khóc lên.
"Ha ha, Ninh Thanh Thanh đâu rồi? Bảo cô ta ra đây! Nói người đòi nợ đến rồi, mau trả tiền!"
"Hức... Kẻ xấu đến rồi, con muốn tìm mẹ..."
Dì chủ nhà hai tay chống nạnh, cầm trên tay cái thành ghế đã gãy, nhìn về phía đám người mới tới, chửi ầm lên: "Một đám không biết xấu hổ, vu khống người khác đến nghiện đúng không! Có tin tao gọi cảnh sát ngay không hả?!"
"Ha ha, gọi cảnh sát? Thiếu nợ thì phải trả tiền là chuyện đương nhiên, giấy trằng mực đen rõ ràng, không có gì là mờ ám hết. Bà già, tôi hỏi bà, báo cảnh sát có ích gì không?”
Dương Thiên lo lắng, vội vàng chạy tới bên cạnh Tố Tố, bế Tố Tố lên: "Tố Tố đừng sợ, không sao đâu..."
Mấy tên này rõ ràng là có ác ý, khi chúng nói “thiếu nợ thì phải trả tiền là chuyện đương nhiên” thì trong lời nói rõ ràng là thiếu tự tin, chỉ là Dương Thiên không hiểu tại sao Thanh Thanh lại có thể vướng vào loại người này.
Dựa vào hiểu biết của Dương Thiên về tính tình Ninh Thanh Thanh thì không thể. Khi cô còn học đại học, Ninh Thanh Thanh là một cô gái ngây thơ thuần khiết không hiểu sự đời, làm sao có thể xảy ra tình huống có người đến đòi nợ thế này?
"Dì, có chuyện gì vậy? Thanh Thanh thiếu tiền gì thế?" Dương Thiên vội vàng hỏi.
"Thiếu con khi!!!" Dì chủ nhà hai tay chống nạnh, sau đó lấy điện thoại di động ra, muốn báo cảnh sát:
"Con bé sinh con xong thì có rất nhiều chuyện cần dùng đến tiền, Thanh Thanh rất muốn tìm việc làm, kết quả là xui xẻo đụng trúng một công ty ma, không những nợ lương mà cách ăn nói làm việc đều không đúng mực, rặt một lũ lưu manh. Ngày tiếp theo Thanh Thanh không thèm đi làm nữa, kết quả đám người này lại lấy hợp đồng lao động ra uy hiếp, làm giả hợp đồng, muốn Thanh Thanh bồi thường năm trăm ngàn vì vi phạm hợp đồng! Bọn chúng đã tìm tới cửa nhiều lần tồi...
Nói đến phần sau, bác gái nhỏ giọng nói: "Với đám lưu manh hôi thối này thì có gọi cảnh sát cũng vô dụng. Cảnh sát tới thì bọn chúng rụt đầu, đợi cảnh sát vừa đi là bọn chúng lại trở mặt... Thanh Thanh còn nghĩ hay là bỏ ra năm trăm ngàn cho yên chuyện, nhưng cô nhỉ quả phụ đào đâu ra năm trăm ngàn cơ chứ..."
Dương Thiên nghe vậy, ánh mắt liền biến đổi, không ai chú ý tới gân xanh trên trán anh nhanh chóng nổi lên.
"Mẹ kiếp! Nói nhảm nhiều quá!" Người đàn ông vạm vỡ cầm đầu dùng gậy bóng chày chỉ vào Dương Thiên: "Người anh em, tò mò hại chết mèo đó, ít hỏi thăm chuyện của người khác một chút, cẩn thận đừng để bản thân bị liên lụy!"
"Cút đi!" Tên cầm đầu vừa nói xong, một tên cầm gậy bóng chày đứng phía sau cũng chỉ gậy vào Dương Thiên, hét lên.
Nói xong, người đàn ông vạm vỡ liếm liếm môi, cười cười nhìn dì chủ nhà: "Bà già, nói chuyện đừng có thêm mắm thêm muối! Ha ha... Chúng tôi không bắt con nhỏ Thanh Thanh đó nhất định phải trả bằng tiền. Tiền không có thì có thể trả bằng người, ông chủ của chúng tôi đã nói rồi, bồi thường bằng người cũng được, một lần năm mươi nghìn, mười lần là xong rồi mà... Ha ha ha...
Người đàn ông vạm vỡ cầm đầu cười lớn, một đám đàn em phía sau cũng hùa theo cười ha ha, không hề kiêng ky Tố Tố vẫn còn là một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi.
"“Tụi mày... Lũ khốn nạn thật sự còn không bằng heo chó! Miệng đầy phân, bà già này liều mạng với tụi mày!"
Dì chủ nhà không thể chịu đựng được mấy lời buồn nôn ghê tởm này, tức giận chụp lấy cái ghế, lao tới muốn đập mấy tên đối diện!
Dương Thiên tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đưa tay ngăn bà lại, Dương Tố Tố bên cạnh tuy còn nhỏ nhưng cũng biết bảo vệ bà nội, cô bé duỗi cánh tay nhỏ ra kéo ống tay áo của bà, rụt rè thì thầm một câu: "Bà ơi, đừng qua đó...
Trong lúc lơ đãng, Dương Thiên từng bước một đi về phía đám người kia.
"Tôi ghét nhất là có người chĩa vũ khí vào tôi." Dương Thiên nghiêm túc nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai cầm gậy bóng chày.
“Thật trùng hợp, tôi thích nhất là chĩa vũ khí vào người khác...
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai còn muốn giả ngầu nói thêm vài câu, nhưng còn chưa kịp nói thêm, Dương Thiên bỗng nhiên nhảy lên một cái, một cước tung ra, gã trực tiếp bị đá ra xa hơn mười mét.
Một tiếng “Ối” vang lên, máu chảy ra từ khóe miệng gã! "Mẹ nó, thăng nhãi, mày làm gì đó?!" Tên cầm đầu chú ý đến ánh mắt của Dương Thiên, trong lòng bỗng nhiên vô cớ run rẩy, cao giọng để tăng can đảm cho bản thân.
Dương Thiên: "Cho các người nhớ lâu một chút, về sau ra ngoài lăn lộn nhớ giữ mồm giữ miệng!"
"Tôi nhìn ra được, cháu gái xinh đẹp như vậy, vậy mẹ của cô bé đương nhiên xinh đẹp." Dương Thiên cười nói.
"Đúng vậy." Dì chủ nhà cười đắc ý: "Thật ra trước đây tôi đã thuyết phục cô ấy tìm người khác. Phụ nữ nuôi con gái một mình thật sự không dễ dàng, nhưng cô ấy rất cố chấp, cực kỳ cố chấp, sau đó tôi dần dần đã hiểu, cũng không khuyên bảo nữa. Dù sao bà già như tôi cũng đã gần đất xa trời, giúp cô ấy trông con bé một chút, cũng có thể giúp đỡ cuộc sống hằng ngày một chút. Chỉ là khổ cho cô ấy, tên đàn ông phụ bạc lòng lang dạ sói đó đã đi nhiều năm như vậy, cũng không có chút †in tức nào, thực sự không biết sao người ta lại có thể tàn nhãn như vậy..."
Nói đến đây, dì chủ nhà cũng xúc động, hốc mắt ửng đỏ, oán hận nói: "Nếu một ngày nào đó tên kia dám quay lại, tôi nhất định sẽ thay Thanh Thanh và Tố Tố hung hăng tát hai bạt †ay vào mặt tên Dương Huyền Cơ đó cho hả giận!"
Dương Thiên cười khổ một tiếng.
Dì chủ nhà làm sao có thể biết Dương Thiên đang ở trước mặt bà bây giờ chính là tên đàn ông phụ bạc Dương Huyền Cơ mà bà đang nhắc tới.
"Có lẽ... không chừng người đó có chuyện khó khăn gì đó khó nói." Dương Thiên thuận miệng nói một câu.
Không nghĩ răng bác chủ nhà lại kích động: "Chuyện khó khăn khó nói gì mà có thể làm nó bỏ rơi vợ con?! Nó chỉ đơn giản là đồ cặn bã mà thôi!"
Dương Thiên trong lòng không thoải mái, cũng không nói thêm gì nữa.
Dì chủ nhà nhớ ra mình còn muốn đi mua đồ nên đứng dậy chào tạm biệt, trước khi đi còn nói:
"Bên ngoài có cửa hàng bách hóa và siêu thị, cậu có thể tự: mua đồ dùng hàng ngày, điện nước thanh toán theo giá nhà nước dựa theo theo danh sách trên hộp thu tiền ở cổng, cậu còn cần gì thì có thể nói với tôi..."
"Vâng, cảm ơn." Dương Thiên nói.
Sau đó, Dương Thiên mượn chổi của chủ nhà, quét dọn căn phòng một lượt, bận rộn đến ba giờ chiều mới xong.
Đột nhiên vào lúc này!
Trong sân vang lên một tiếng động lớn, một chiếc ghế dài bị ném qua hàng rào vào trong sân, đập vỡ cửa sổ cùng nhiều hoa cỏ.
Ngay sau đó, tiếng bước chân của nhiều người nhanh chóng truyền đến.
Dương Thiên dừng lại, sự nhạy cảm trời sinh của quân nhân khiến đồng tử của anh co rụt lại, lập tức lao ra ngoài.
Bên ngoài, mấy người dáng vóc cao lớn xăm mình vọt vào. trong sân, dì chủ nhà nhìn thấy những người này thì nhanh chóng quơ ghế lên, lấy điện thoại ra nói muốn báo cảnh sát. Hiển nhiên, dì chủ nhà rất rõ ràng ý đồ đến đây của những người này, có vẻ là người quen cũ.
Dương Thiên lập tức đứng che trước mặt dì chủ nhà, cô bé Dương Tố Tố nghe được âm thanh cũng chạy ra, bị dọa, “oa” một tiếng rồi khóc lên.
"Ha ha, Ninh Thanh Thanh đâu rồi? Bảo cô ta ra đây! Nói người đòi nợ đến rồi, mau trả tiền!"
"Hức... Kẻ xấu đến rồi, con muốn tìm mẹ..."
Dì chủ nhà hai tay chống nạnh, cầm trên tay cái thành ghế đã gãy, nhìn về phía đám người mới tới, chửi ầm lên: "Một đám không biết xấu hổ, vu khống người khác đến nghiện đúng không! Có tin tao gọi cảnh sát ngay không hả?!"
"Ha ha, gọi cảnh sát? Thiếu nợ thì phải trả tiền là chuyện đương nhiên, giấy trằng mực đen rõ ràng, không có gì là mờ ám hết. Bà già, tôi hỏi bà, báo cảnh sát có ích gì không?”
Dương Thiên lo lắng, vội vàng chạy tới bên cạnh Tố Tố, bế Tố Tố lên: "Tố Tố đừng sợ, không sao đâu..."
Mấy tên này rõ ràng là có ác ý, khi chúng nói “thiếu nợ thì phải trả tiền là chuyện đương nhiên” thì trong lời nói rõ ràng là thiếu tự tin, chỉ là Dương Thiên không hiểu tại sao Thanh Thanh lại có thể vướng vào loại người này.
Dựa vào hiểu biết của Dương Thiên về tính tình Ninh Thanh Thanh thì không thể. Khi cô còn học đại học, Ninh Thanh Thanh là một cô gái ngây thơ thuần khiết không hiểu sự đời, làm sao có thể xảy ra tình huống có người đến đòi nợ thế này?
"Dì, có chuyện gì vậy? Thanh Thanh thiếu tiền gì thế?" Dương Thiên vội vàng hỏi.
"Thiếu con khi!!!" Dì chủ nhà hai tay chống nạnh, sau đó lấy điện thoại di động ra, muốn báo cảnh sát:
"Con bé sinh con xong thì có rất nhiều chuyện cần dùng đến tiền, Thanh Thanh rất muốn tìm việc làm, kết quả là xui xẻo đụng trúng một công ty ma, không những nợ lương mà cách ăn nói làm việc đều không đúng mực, rặt một lũ lưu manh. Ngày tiếp theo Thanh Thanh không thèm đi làm nữa, kết quả đám người này lại lấy hợp đồng lao động ra uy hiếp, làm giả hợp đồng, muốn Thanh Thanh bồi thường năm trăm ngàn vì vi phạm hợp đồng! Bọn chúng đã tìm tới cửa nhiều lần tồi...
Nói đến phần sau, bác gái nhỏ giọng nói: "Với đám lưu manh hôi thối này thì có gọi cảnh sát cũng vô dụng. Cảnh sát tới thì bọn chúng rụt đầu, đợi cảnh sát vừa đi là bọn chúng lại trở mặt... Thanh Thanh còn nghĩ hay là bỏ ra năm trăm ngàn cho yên chuyện, nhưng cô nhỉ quả phụ đào đâu ra năm trăm ngàn cơ chứ..."
Dương Thiên nghe vậy, ánh mắt liền biến đổi, không ai chú ý tới gân xanh trên trán anh nhanh chóng nổi lên.
"Mẹ kiếp! Nói nhảm nhiều quá!" Người đàn ông vạm vỡ cầm đầu dùng gậy bóng chày chỉ vào Dương Thiên: "Người anh em, tò mò hại chết mèo đó, ít hỏi thăm chuyện của người khác một chút, cẩn thận đừng để bản thân bị liên lụy!"
"Cút đi!" Tên cầm đầu vừa nói xong, một tên cầm gậy bóng chày đứng phía sau cũng chỉ gậy vào Dương Thiên, hét lên.
Nói xong, người đàn ông vạm vỡ liếm liếm môi, cười cười nhìn dì chủ nhà: "Bà già, nói chuyện đừng có thêm mắm thêm muối! Ha ha... Chúng tôi không bắt con nhỏ Thanh Thanh đó nhất định phải trả bằng tiền. Tiền không có thì có thể trả bằng người, ông chủ của chúng tôi đã nói rồi, bồi thường bằng người cũng được, một lần năm mươi nghìn, mười lần là xong rồi mà... Ha ha ha...
Người đàn ông vạm vỡ cầm đầu cười lớn, một đám đàn em phía sau cũng hùa theo cười ha ha, không hề kiêng ky Tố Tố vẫn còn là một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi.
"“Tụi mày... Lũ khốn nạn thật sự còn không bằng heo chó! Miệng đầy phân, bà già này liều mạng với tụi mày!"
Dì chủ nhà không thể chịu đựng được mấy lời buồn nôn ghê tởm này, tức giận chụp lấy cái ghế, lao tới muốn đập mấy tên đối diện!
Dương Thiên tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng đưa tay ngăn bà lại, Dương Tố Tố bên cạnh tuy còn nhỏ nhưng cũng biết bảo vệ bà nội, cô bé duỗi cánh tay nhỏ ra kéo ống tay áo của bà, rụt rè thì thầm một câu: "Bà ơi, đừng qua đó...
Trong lúc lơ đãng, Dương Thiên từng bước một đi về phía đám người kia.
"Tôi ghét nhất là có người chĩa vũ khí vào tôi." Dương Thiên nghiêm túc nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai cầm gậy bóng chày.
“Thật trùng hợp, tôi thích nhất là chĩa vũ khí vào người khác...
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai còn muốn giả ngầu nói thêm vài câu, nhưng còn chưa kịp nói thêm, Dương Thiên bỗng nhiên nhảy lên một cái, một cước tung ra, gã trực tiếp bị đá ra xa hơn mười mét.
Một tiếng “Ối” vang lên, máu chảy ra từ khóe miệng gã! "Mẹ nó, thăng nhãi, mày làm gì đó?!" Tên cầm đầu chú ý đến ánh mắt của Dương Thiên, trong lòng bỗng nhiên vô cớ run rẩy, cao giọng để tăng can đảm cho bản thân.
Dương Thiên: "Cho các người nhớ lâu một chút, về sau ra ngoài lăn lộn nhớ giữ mồm giữ miệng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.