Chương 58: Đúng vậy!
Mèo
31/01/2024
Chỉ cần Ninh Thanh Thanh muốn, đừng nói là công việc, công ty, hay xe sang, biệt thự, mà cho dù là tập đoàn Cẩm Tú hay cuộc sống đỉnh lưu như trong mơ ở Long thành thì Dương Thiên đều có thể phấn đấu rồi sẵn lòng dâng băng hai tay lên cho côi
"Mau nhìn, cha của Tố Tố đang đến kìa..."
"Ha, chị Thanh Thanh, lần này chị không giấu được...
Tất cả mọi người đều rất mong chờ, mang tâm trạng vô cùng mong đợi nhìn Dương Thiên đi tới.
Lúc này, một giọng nói không hòa hợp vang lên, chanh chua nói: "Phì... Đi bộ tới à?"
Lời này vừa nói ra, xung quanh vang lên vài tiếng cảm thán.
"Xin chào mọi người, tôi tên là Dương Thiên..."
Dương Thiên quả thực là đi bộ đến đây, không hề khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, tự giới thiệu: "Tôi đi bộ đến đây để rèn luyện sức khỏe, ha ha, gần đây phải chú ý đến sức khỏe..."
"Phì...."
Một cô nàng thậm chí còn không nhịn được mà bật cười: "Đầu năm nay ai mà mà có công việc hơi ổn một chút thì cũng đã lái xe bốn bánh đến đón bạn gái rồi đúng không? Đi bộ? Lại còn chú ý đến sức khỏe? Chà, đúng là một lý do chính đáng, vậy sao anh không chạy marathon luôn đi?"
"Đúng vậy!"
"Ha ha ha... Nguyên một đám cười đến run rẩy cả người, thậm chí còn cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì mấy lời nhanh mồm nhanh miệng vừa rồi!
Bọn họ không nhận ra Dương Thiên lúc này chính là Dương Huyền Cơ năm đó, bởi vì năm đó bọn họ cũng không để ý tới người này.
Nhóm phụ nữ quá lứa này không định cho một chàng trai nghèo như Dương Thiên chút mặt mũi nào.
Một người trong số họ nói thẳng: "Thanh Thanh, cô chọn sai lần đầu rồi thì không nên chọn sai lần thứ hai chứ? Hôn nhân chính là lần đầu thai thứ hai của một người phụ nữ, cô định tự đùa giỡn với bản thân thế này à?"
Cô gái mũm mĩm cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nói: "Đúng vậy, chị Thanh Thanh, chúng tôi thực sự không đành lòng nhìn chị tiếp tục chịu khổ."
Tuy nhiên, biểu cảm trên mặt Ninh Thanh Thanh từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi.
Không có khó xử, không có thẹn thùng, tin tưởng vào sự lựa chọn và ánh mắt của bản thân.
"Các cô sai rồi..."
Cuối cùng, Ninh Thanh Thanh mỉm cười nói với mọi người: "Tôi không chọn sai, lần đầu tiên không, lần thứ hai cũng không, Dương Thiên là cha ruột của Tố Tố, tôi không tìm người mới, chỉ là anh ấy trở về mà thôi... Các cô không cần phải lo lắng cho tôi, cho tới bây giờ tôi luôn tin tưởng vào quyết định và lựa chọn của mìnhiIII"
"Hả?I" "Phải không vậy? Biến mất nhiều năm rồi quay trở về sao?" "Trở về thì không phải nên là áo gấm về làng à?"
"Chậc... Ra ngoài lăn lộn không được gì còn có mặt mũi trở lại, da mặt khá dày..."
Trào phúng giễu cợt, từng câu từng chữ như kim châm.
Nhưng Ninh Thanh Thanh lại không coi đây là chuyện gì to tát cả, điều duy nhất cô mong chờ khi mất đi Dương Thiên là mong anh có thể sớm ngày trở về, bây giờ đã đạt được nguyện vọng, trở về là tốt rồi, cần chi áo gấm về làng nữa?
Cô vẫn tràn đầy tự tin đứng ở phía bên phải của Dương Thiên, cam tâm tình nguyện làm vợ của một "chàng trai nghèo”.
Dương Thiên cảm động, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, anh nói: "Thanh Thanh, em không cần phải đi làm
nữa, nhé?"
"Thôi đừng, em không thích nghỉ ngơi ở nhà, đi làm rất thú vị." Thanh Thanh không chút kiêng ky thể hiện tình cảm.
Dương Thiên: "Vậy, anh tặng em toàn bộ tập đoàn cẩm tú được không?"
Ninh Thanh Thanh: "..."
Ninh Thanh Thanh không lên tiếng.
Tuy nhiên lời này vừa nói ra đã khiến đám người xung quanh cười ngã trái ngã phải, cười suýt sốc hông!
"Ha ha ha, anh bạn nhỏ, anh mạnh miệng ghê, nói phét không biết ngượng miệng à? Biết giá thị trường của tập đoàn cẩm tú bao nhiêu không?"
"Ha ha, trong tay không có gì không phải là lỗi của anh, dù sao chúng sinh có ai không phải là người bình thường đâu? Thế nhưng khoe khoang mạnh miệng thì không tốt biết không? Nội chi phí quảng cáo một quý của tập đoàn Cẩm tú thôi đã là hàng trăm triệu, anh dựa vào cái gì mà đòi tặng tập đoàn cẩm tú đưa cho Thanh Thanh?"
"Uầy... Lại là một tên khoác lác... Tôi thấy chúng ta vẫn là nên thành thành thật thật đi họp lớp đi..."
"Đi thôi, đi thôi... Nhàm chán, không vui chút nào!"
Mà đúng lúc này, một chiếc xe sang bạc triệu Land Rover Velar, sáng bóng và lịch lãm, chậm rãi chạy tới... Thu hút sự chú ý của tất cả các cô gái!
"Wow, là Land Rover Velarl" "Đây là dòng cao cấp đúng không? Quá đẹp rồi!"
"Người trong xe nhất định là một đại gia giàu có đẹp trai. Nếu anh ấy đến đón tôi thì tốt rồi... Cô gái vừa nãy nói chuyện chua chát nhất giờ đây lại lấy hai tay che mặt, kích động mở miệng.
Dương Thiên cũng chú ý tới chiếc xe này, thực ra nó khá quen mắt, tối hôm qua anh mới nhìn thấy nó còn gì, không phải La Tranh thì còn ai nữa?!
"Mau nhìn, cha của Tố Tố đang đến kìa..."
"Ha, chị Thanh Thanh, lần này chị không giấu được...
Tất cả mọi người đều rất mong chờ, mang tâm trạng vô cùng mong đợi nhìn Dương Thiên đi tới.
Lúc này, một giọng nói không hòa hợp vang lên, chanh chua nói: "Phì... Đi bộ tới à?"
Lời này vừa nói ra, xung quanh vang lên vài tiếng cảm thán.
"Xin chào mọi người, tôi tên là Dương Thiên..."
Dương Thiên quả thực là đi bộ đến đây, không hề khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, tự giới thiệu: "Tôi đi bộ đến đây để rèn luyện sức khỏe, ha ha, gần đây phải chú ý đến sức khỏe..."
"Phì...."
Một cô nàng thậm chí còn không nhịn được mà bật cười: "Đầu năm nay ai mà mà có công việc hơi ổn một chút thì cũng đã lái xe bốn bánh đến đón bạn gái rồi đúng không? Đi bộ? Lại còn chú ý đến sức khỏe? Chà, đúng là một lý do chính đáng, vậy sao anh không chạy marathon luôn đi?"
"Đúng vậy!"
"Ha ha ha... Nguyên một đám cười đến run rẩy cả người, thậm chí còn cảm thấy tự hào và kiêu ngạo vì mấy lời nhanh mồm nhanh miệng vừa rồi!
Bọn họ không nhận ra Dương Thiên lúc này chính là Dương Huyền Cơ năm đó, bởi vì năm đó bọn họ cũng không để ý tới người này.
Nhóm phụ nữ quá lứa này không định cho một chàng trai nghèo như Dương Thiên chút mặt mũi nào.
Một người trong số họ nói thẳng: "Thanh Thanh, cô chọn sai lần đầu rồi thì không nên chọn sai lần thứ hai chứ? Hôn nhân chính là lần đầu thai thứ hai của một người phụ nữ, cô định tự đùa giỡn với bản thân thế này à?"
Cô gái mũm mĩm cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nói: "Đúng vậy, chị Thanh Thanh, chúng tôi thực sự không đành lòng nhìn chị tiếp tục chịu khổ."
Tuy nhiên, biểu cảm trên mặt Ninh Thanh Thanh từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi.
Không có khó xử, không có thẹn thùng, tin tưởng vào sự lựa chọn và ánh mắt của bản thân.
"Các cô sai rồi..."
Cuối cùng, Ninh Thanh Thanh mỉm cười nói với mọi người: "Tôi không chọn sai, lần đầu tiên không, lần thứ hai cũng không, Dương Thiên là cha ruột của Tố Tố, tôi không tìm người mới, chỉ là anh ấy trở về mà thôi... Các cô không cần phải lo lắng cho tôi, cho tới bây giờ tôi luôn tin tưởng vào quyết định và lựa chọn của mìnhiIII"
"Hả?I" "Phải không vậy? Biến mất nhiều năm rồi quay trở về sao?" "Trở về thì không phải nên là áo gấm về làng à?"
"Chậc... Ra ngoài lăn lộn không được gì còn có mặt mũi trở lại, da mặt khá dày..."
Trào phúng giễu cợt, từng câu từng chữ như kim châm.
Nhưng Ninh Thanh Thanh lại không coi đây là chuyện gì to tát cả, điều duy nhất cô mong chờ khi mất đi Dương Thiên là mong anh có thể sớm ngày trở về, bây giờ đã đạt được nguyện vọng, trở về là tốt rồi, cần chi áo gấm về làng nữa?
Cô vẫn tràn đầy tự tin đứng ở phía bên phải của Dương Thiên, cam tâm tình nguyện làm vợ của một "chàng trai nghèo”.
Dương Thiên cảm động, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, anh nói: "Thanh Thanh, em không cần phải đi làm
nữa, nhé?"
"Thôi đừng, em không thích nghỉ ngơi ở nhà, đi làm rất thú vị." Thanh Thanh không chút kiêng ky thể hiện tình cảm.
Dương Thiên: "Vậy, anh tặng em toàn bộ tập đoàn cẩm tú được không?"
Ninh Thanh Thanh: "..."
Ninh Thanh Thanh không lên tiếng.
Tuy nhiên lời này vừa nói ra đã khiến đám người xung quanh cười ngã trái ngã phải, cười suýt sốc hông!
"Ha ha ha, anh bạn nhỏ, anh mạnh miệng ghê, nói phét không biết ngượng miệng à? Biết giá thị trường của tập đoàn cẩm tú bao nhiêu không?"
"Ha ha, trong tay không có gì không phải là lỗi của anh, dù sao chúng sinh có ai không phải là người bình thường đâu? Thế nhưng khoe khoang mạnh miệng thì không tốt biết không? Nội chi phí quảng cáo một quý của tập đoàn Cẩm tú thôi đã là hàng trăm triệu, anh dựa vào cái gì mà đòi tặng tập đoàn cẩm tú đưa cho Thanh Thanh?"
"Uầy... Lại là một tên khoác lác... Tôi thấy chúng ta vẫn là nên thành thành thật thật đi họp lớp đi..."
"Đi thôi, đi thôi... Nhàm chán, không vui chút nào!"
Mà đúng lúc này, một chiếc xe sang bạc triệu Land Rover Velar, sáng bóng và lịch lãm, chậm rãi chạy tới... Thu hút sự chú ý của tất cả các cô gái!
"Wow, là Land Rover Velarl" "Đây là dòng cao cấp đúng không? Quá đẹp rồi!"
"Người trong xe nhất định là một đại gia giàu có đẹp trai. Nếu anh ấy đến đón tôi thì tốt rồi... Cô gái vừa nãy nói chuyện chua chát nhất giờ đây lại lấy hai tay che mặt, kích động mở miệng.
Dương Thiên cũng chú ý tới chiếc xe này, thực ra nó khá quen mắt, tối hôm qua anh mới nhìn thấy nó còn gì, không phải La Tranh thì còn ai nữa?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.