Chương 20: Hồng nhan họa thủy
Mèo
31/01/2024
"Bốp!"
An Đạo cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người “vèo” một cái bay ra lộn ngược ra ngoài, con dao găm trong tay hắn “keng” một tiếng bị ném ra xal
"Bịch!"
Bóng dáng An Đạo lóe lên rồi đập mạnh vào phía trước kính chắn gió, chỉ nghe thấy kính chắn gió "rắc" một tiếng rồi vỡ vụn. Cổ họng An Đạo lập tức cảm thấy tanh ngọt, một ngụm máu chảy ra từ khóe miệng, hắn chật vật muốn đứng lên lần nữa nhưng lại bất lực, cuối cùng phun ra một ngụm máu, toàn thân xụi lơ, tê liệt nằm trên mui xel
"Hung ác!!" An Đạo đã đủ hung ác! Nhưng Dương Thiên thậm chí còn hung ác hơn!
Một tên đàn em run rẩy tiến lên một bước, lảo đảo đi đến bên cạnh An Đạo, sờ sờ mũi hắn, khi chạm vào cơ thể lạnh lếo của An Đạo, khuôn mặt gã lập tức xám như tro tàn!!
"Chết!" "An Thiếu chết rồi!"
Hai mươi người này mặc kệ cơ thể có đau đớn đến đâu, dù là chạy hay là bò hay thậm chí là lê lết dưới đất như loài bò sát thì đều cố gắng trốn đi, muốn giữ lấy mạnh, phải trốn khỏi chỗ này!!
Mà lúc này, trên mặt Dương Thiên không có chút dao động nào, giống như chuyện thấy máu và giết người, ở một mức độ nào đó mà nói là chuyện đương nhiên, là chuyện nước chảy thành sông, đã nói thì phải làm, nói được thì làm được, chẳng là gì cả.
Từ đầu đến cuối, Dương Thiên thật sự không nói nhiều lời vô nghĩa.
Chỉ có hai nguyên nhân dẫn đến loại tình huống này, hoặc là câm điếc, hoặc là ngay từ đầu đã không đặt đám người này vào trong mắt, mà Dương Thiên hiển nhiên thuộc về vế saul
"Tôi đã nói rồi, tự gây nghiệt, không thể sống, từ giờ trở đi, Quyền quán An Đạo giải tán ngay tại chỗ!!" Dương Thiên tuyên bốt
"Vâng, vâng, vâng... Được, chúng tôi lập tức giải tán..." "Được được, xin anh tha mạng, chúng tôi lập tức rời đi... "Đại ca, tha mạng..."
"Cút đi!" Dương Thiên thở dài một hơi, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi.
"Được... Chúng tôi cút... "Chúng tôi lập tức cút...'
Trong xe Bentley, Lam Nguyệt và Hồng Tuyết đồng thời mở †o hai mắt, không hẹn mà cùng nói một câu: "Thật sự quá lợi hại...
Vào giờ phút này, con hẻm nhỏ đột nhiên trở nên lạnh lo giống như nghĩa trang lúc nửa đêm!
Mà lúc này, ánh mắt của Dương Thiên đang hút thuốc rốt cuộc cũng rơi vào chiếc Bentley đã nhìn chằm chằm vào anh từ lâu.
Là một lính đặc chủng xuất ngũ, Dương Thiên có khứu giác nhạy bén và sự cảnh giác cao độ với môi trường xung quanh.
Người trong chiếc Bentley nghĩ bản thân đã ẩn nấp rất kỹ nên chỉ đỗ xe bên đường, nhưng thông qua ánh đèn xe nhấp nháy và góc đỗ xe, Dương Thiên có thể dễ dàng đoán ra được người bên đó là đến tìm anh.
Hơn nữa, phía sau chiếc Bentley còn có một chiếc việt dã Mercedes-Benz cũng đã ở đỗ xe một lúc lâu, hiển nhiên cũng có thân phận không tâm thường!
"Thật phiền phức!!"
Dương Thiên dập tắt điếu thuốc, thân thể lóe lên, đột nhiên biến mất trong màn đêm! Tuy nhiên, Dương Thiên không rời đi mà chỉ rời khỏi tâm mắt của họ, nếu có người cầm kính viễn vọng theo dõi mười phút mà Dương Thiên cũng không phát hiện được thì rõ ràng anh đã chết trên chiến trường từ lâu rồi! Làm gì có thể còn sống đến bây giờ để mà xuất ngũ!
Giờ phút này, Lam Nguyệt và Hồng Tuyết hoàn toàn không có phản ứng gì, bọn họ làm sao có thể ngờ được Dương Thiên vừa coi thường bọn họ?
Bên trong xel Nguyệt Lam đột nhiên “A” một tiếng
"Gì thế?" Hồng Tuyết bị tiếng kêu bất thình lình này làm giật cả mình, vội vàng hỏi Lam Nguyệt: "Sao vậy? Cô kêu cái gì thế? Làm tôi sợ muốn chết!"
Lam Nguyệt không có tâm trạng đùa giỡn với Hồng Tuyết, cô vô thức mở cửa xe ra, tìm kiếm khắp nơi nhưng lại không phát hiện được gì! Dương Thiên đã hoàn toàn biến mất!
"Hồng Tuyết, đừng đùa nữa, xuống xe nhìn xem đi, Dương Thiên kia đã biến mất rồi..."
"A? Thật sao? Không thể nào?" Hồng Tuyết cũng mở cửa bước xuống xe.
Hai thiếu nữ có dáng người thật đẹp! Váy dài trơn, áo gió trơn, đôi bốt da nhỏ nhắn màu hồng dễ thương, vớ màu da bao lấy bắp chân, khuôn mặt thanh tú, lông mày dáng trăng khuyết, ngoại trừ trên mặt đang có ba phần hoảng sợ không phù hợp với ngũ quan ra thì hai cô gái này nhất định là “Hồng nhan họa thủy”!
"Thật sự không tìm được!" Hồng Tuyết nhìn Lam Nguyệt, ánh mắt giật giật: "Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải anh ta mới vừa đứng ở chỗ đó hút thuốc sao?"
Nhưng mà, giờ phút này, Lam Nguyệt đã thất hồn lạc phách, giống như đã bị hù dọa, tự lẩm bẩm: "Hồng Tuyết, có lẽ, chúng ta đã bị anh ta phát hiện..."
"Không thể nào... Sao có thể chứ?" Hồng Tuyết lắc đầu: "Không đâu, sẽ không, kỹ năng theo dõi của tôi rất chuyên nghiệp."
"Không...' Lam Nguyệt lắc đầu: "Vừa rồi trước khi anh ta biến mất, tôi thấy rõ ánh mắt anh ta liếc nhìn về phía này, ánh mắt đó thật sự rất lạnh lùng đáng sợ...
"A...' Dù sao Hồng Tuyết vẫn chỉ là một cô gái, lập tức cảm thấy sống lưng ớn lạnh, run giọng nhìn qua Lam Nguyệt: "Chị Lam Nguyệt, đừng dọa người ta, đang đêm hôm khuya khoắt..."
Mà đúng vào lúc này, chiếc việt dã Mercedes cũng đã dừng một lúc lâu giống chiếc Bentley lao tới với một tiếng “brừm' lớn...
An Đạo cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người “vèo” một cái bay ra lộn ngược ra ngoài, con dao găm trong tay hắn “keng” một tiếng bị ném ra xal
"Bịch!"
Bóng dáng An Đạo lóe lên rồi đập mạnh vào phía trước kính chắn gió, chỉ nghe thấy kính chắn gió "rắc" một tiếng rồi vỡ vụn. Cổ họng An Đạo lập tức cảm thấy tanh ngọt, một ngụm máu chảy ra từ khóe miệng, hắn chật vật muốn đứng lên lần nữa nhưng lại bất lực, cuối cùng phun ra một ngụm máu, toàn thân xụi lơ, tê liệt nằm trên mui xel
"Hung ác!!" An Đạo đã đủ hung ác! Nhưng Dương Thiên thậm chí còn hung ác hơn!
Một tên đàn em run rẩy tiến lên một bước, lảo đảo đi đến bên cạnh An Đạo, sờ sờ mũi hắn, khi chạm vào cơ thể lạnh lếo của An Đạo, khuôn mặt gã lập tức xám như tro tàn!!
"Chết!" "An Thiếu chết rồi!"
Hai mươi người này mặc kệ cơ thể có đau đớn đến đâu, dù là chạy hay là bò hay thậm chí là lê lết dưới đất như loài bò sát thì đều cố gắng trốn đi, muốn giữ lấy mạnh, phải trốn khỏi chỗ này!!
Mà lúc này, trên mặt Dương Thiên không có chút dao động nào, giống như chuyện thấy máu và giết người, ở một mức độ nào đó mà nói là chuyện đương nhiên, là chuyện nước chảy thành sông, đã nói thì phải làm, nói được thì làm được, chẳng là gì cả.
Từ đầu đến cuối, Dương Thiên thật sự không nói nhiều lời vô nghĩa.
Chỉ có hai nguyên nhân dẫn đến loại tình huống này, hoặc là câm điếc, hoặc là ngay từ đầu đã không đặt đám người này vào trong mắt, mà Dương Thiên hiển nhiên thuộc về vế saul
"Tôi đã nói rồi, tự gây nghiệt, không thể sống, từ giờ trở đi, Quyền quán An Đạo giải tán ngay tại chỗ!!" Dương Thiên tuyên bốt
"Vâng, vâng, vâng... Được, chúng tôi lập tức giải tán..." "Được được, xin anh tha mạng, chúng tôi lập tức rời đi... "Đại ca, tha mạng..."
"Cút đi!" Dương Thiên thở dài một hơi, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi.
"Được... Chúng tôi cút... "Chúng tôi lập tức cút...'
Trong xe Bentley, Lam Nguyệt và Hồng Tuyết đồng thời mở †o hai mắt, không hẹn mà cùng nói một câu: "Thật sự quá lợi hại...
Vào giờ phút này, con hẻm nhỏ đột nhiên trở nên lạnh lo giống như nghĩa trang lúc nửa đêm!
Mà lúc này, ánh mắt của Dương Thiên đang hút thuốc rốt cuộc cũng rơi vào chiếc Bentley đã nhìn chằm chằm vào anh từ lâu.
Là một lính đặc chủng xuất ngũ, Dương Thiên có khứu giác nhạy bén và sự cảnh giác cao độ với môi trường xung quanh.
Người trong chiếc Bentley nghĩ bản thân đã ẩn nấp rất kỹ nên chỉ đỗ xe bên đường, nhưng thông qua ánh đèn xe nhấp nháy và góc đỗ xe, Dương Thiên có thể dễ dàng đoán ra được người bên đó là đến tìm anh.
Hơn nữa, phía sau chiếc Bentley còn có một chiếc việt dã Mercedes-Benz cũng đã ở đỗ xe một lúc lâu, hiển nhiên cũng có thân phận không tâm thường!
"Thật phiền phức!!"
Dương Thiên dập tắt điếu thuốc, thân thể lóe lên, đột nhiên biến mất trong màn đêm! Tuy nhiên, Dương Thiên không rời đi mà chỉ rời khỏi tâm mắt của họ, nếu có người cầm kính viễn vọng theo dõi mười phút mà Dương Thiên cũng không phát hiện được thì rõ ràng anh đã chết trên chiến trường từ lâu rồi! Làm gì có thể còn sống đến bây giờ để mà xuất ngũ!
Giờ phút này, Lam Nguyệt và Hồng Tuyết hoàn toàn không có phản ứng gì, bọn họ làm sao có thể ngờ được Dương Thiên vừa coi thường bọn họ?
Bên trong xel Nguyệt Lam đột nhiên “A” một tiếng
"Gì thế?" Hồng Tuyết bị tiếng kêu bất thình lình này làm giật cả mình, vội vàng hỏi Lam Nguyệt: "Sao vậy? Cô kêu cái gì thế? Làm tôi sợ muốn chết!"
Lam Nguyệt không có tâm trạng đùa giỡn với Hồng Tuyết, cô vô thức mở cửa xe ra, tìm kiếm khắp nơi nhưng lại không phát hiện được gì! Dương Thiên đã hoàn toàn biến mất!
"Hồng Tuyết, đừng đùa nữa, xuống xe nhìn xem đi, Dương Thiên kia đã biến mất rồi..."
"A? Thật sao? Không thể nào?" Hồng Tuyết cũng mở cửa bước xuống xe.
Hai thiếu nữ có dáng người thật đẹp! Váy dài trơn, áo gió trơn, đôi bốt da nhỏ nhắn màu hồng dễ thương, vớ màu da bao lấy bắp chân, khuôn mặt thanh tú, lông mày dáng trăng khuyết, ngoại trừ trên mặt đang có ba phần hoảng sợ không phù hợp với ngũ quan ra thì hai cô gái này nhất định là “Hồng nhan họa thủy”!
"Thật sự không tìm được!" Hồng Tuyết nhìn Lam Nguyệt, ánh mắt giật giật: "Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải anh ta mới vừa đứng ở chỗ đó hút thuốc sao?"
Nhưng mà, giờ phút này, Lam Nguyệt đã thất hồn lạc phách, giống như đã bị hù dọa, tự lẩm bẩm: "Hồng Tuyết, có lẽ, chúng ta đã bị anh ta phát hiện..."
"Không thể nào... Sao có thể chứ?" Hồng Tuyết lắc đầu: "Không đâu, sẽ không, kỹ năng theo dõi của tôi rất chuyên nghiệp."
"Không...' Lam Nguyệt lắc đầu: "Vừa rồi trước khi anh ta biến mất, tôi thấy rõ ánh mắt anh ta liếc nhìn về phía này, ánh mắt đó thật sự rất lạnh lùng đáng sợ...
"A...' Dù sao Hồng Tuyết vẫn chỉ là một cô gái, lập tức cảm thấy sống lưng ớn lạnh, run giọng nhìn qua Lam Nguyệt: "Chị Lam Nguyệt, đừng dọa người ta, đang đêm hôm khuya khoắt..."
Mà đúng vào lúc này, chiếc việt dã Mercedes cũng đã dừng một lúc lâu giống chiếc Bentley lao tới với một tiếng “brừm' lớn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.