Chương 5: Tiêu Thiên Long
Mèo
31/01/2024
Sau khi cúp điện thoại, tên đàn em quỳ trên mặt đất run rẩy, ngước lên nhìn Dương Thiên: "Đại ca... Tôi gọi xong rồi, ông
chủ của chúng tôi sẽ sớm đến đây."
Dương Thiên không tiếp tục để ý tới bọn chúng, lúc này anh mới quay đầu lại.
Không biết từ khi nào, dì chủ nhà đã nhìn chăm chăm Dương Thiên, hai mắt mở to, chậm rãi đặt Dương Tố Tố Xuống...
Vừa rồi bà đã nghe rõ ràng lời nói của Dương Thiên!
Cô bé Dương Tố Tố cũng giống như bà, nghe rất rõ!
Dương Thiên tự mình nói, đây là con gái của anh...
"Cậu... Cậu là ai?" Dì chủ nhà vội vàng tiến lên túm lấy
Dương Thiên: "Dương Thiên, Dương Huyền Cơ... Cậu họ Dương, cậu là cha của Tố Tố?!"
"Ba ba?" Dương Tố Tố ngây thơ, hiếu kỳ, mắt không chớp nhìn chăm chăm Dương Thiên.
Giờ phút này, cũng không có gì phải giấu nữa.
Dương Thiên thở dài một hơi, hung hăng ôm chặt con gái Tố Tố và dì chủ nhà vào lòng. Ngay lúc này, dì chủ nhà không còn cố ky nữa, bà than một tiếng, bật khóc.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi... Tố Tố, nhanh lên, gọi điện thoại cho mẹ con, nói cha con đã trở lại..."
"Oa...
Dương Tố Tố nhịn hồi lâu, rốt cục khóc ra thành tiếng, vừa khóc vừa xoa xoa tay nhỏ, thì thầm nói: "Ma ma lúc nào cũng nói không được khóc, nhưng mà Tố Tố thật sự không nhịn được..."
Con nít ba tuổi cũng không chịu nổi cảnh này, cô bé khóc rất thương tâm, toàn thân xụi lơ, gắt gao túm lấy tay Dương Thiên, sợ người cha từ trên trời rơi xuống này sẽ đột nhiên biến mất lần nữa, sợ chuyện tốt hôm nay chỉ là giấc mộng đẹp của mình.
Cách đây rất lâu, Dương Tố Tố đã hỏi mẹ, tại sao những đứa trẻ khác lại có cha còn mình thì không? Ngay khi những lời này nói ra, bé đã tận mắt nhìn thấy mẹ - người chưa bao giờ khóc, đã đỏ mắt. Từ đó về sau, Dương Tố Tố không bao giờ hỏi bất cứ điều gì liên quan đến cha của bé nữa!
Mà hôm nay, người cha chỉ có trong tưởng tượng của bé, thế mà đã trở về rồi...
Dương Tố Tố không gọi điện thoại, nằm tay hồng hồng mũm mĩm không muốn buông, thế là cô bé đổ thừa do Dương Thiên không buông cô bé ra. Thấy thế, dì chủ nhà vội vàng gọi điện thoại cho Ninh Thanh Thanh để báo tin tức tuyệt vời này!
Dì chủ nhà rõ ràng còn hưng phấn hơn một nhà bọn họ! Bà không thể diễn tả hết sự phấn khích của mình, sau khi điện thoại kết nối thì rất hưng phấn nói:
"Thanh Thanh, Dương Huyền Cơ đã trở lại, cha của Tố Tố đã trở lại... Cô đừng đi làm nữa, tranh thủ thời gian trở về, đoàn tụ, rốt cục cũng có thể đoàn tụ rồi!!"
Dì chủ nhà cầm điện thoại, bật loa ngoài đi đến bên cạnh cháu gái và Dương Thiên, chỉ vào điện thoại ra hiệu cho họ nghe, sợ bỏ lỡ cảnh tượng cảm động xa cách lâu ngày mới được gặp lại này!
Đầu bên kia điện thoại là một khoảng chần chừ rất lâu...
Hai phút sau, Ninh Thanh Thanh hỏi Dương Tố Tố qua điện thoại: "Tố Tố, nói cho mẹ biết, con nhìn thấy ai?"
"Ma ma, Tố Tố nhìn thấy cha, thật sự là cha trở về rồi. Mẹ mau về đi, cha thật sự đã trở lại, cha lợi hại lầm, cha đang giúp chúng ta đánh kẻ xấu! Con vui lắm luôn... Tố Tố cuối cùng cũng có ba ba..."
"Ha ha..." Lúc này, Ninh Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi ở đầu bên kia điện thoại, nói: "Tố Tố, con nhớ kỹ, con không có cha, mãi mãi không có cha! Con nghe lời bà, tan làm ma ma sẽ lập tức về với con, ngoan."
Nói xong, tút tút tút...
Điện thoại cúp máy, theo sau là vô số thanh âm báo máy bận.
"Chuyện này..."
Dì chủ nhà lúng túng cầm điện thoại, gọi lại cũng không được mà cất đi cũng không ổn, như thể bà đã thừa thãi mà xen vào việc của nhà người ta.
Sau một lát, dì chủ nhà an ủi Dương Thiên: "Tiểu Thiên, trước kia cậu tên là Dương Huyền Cơ à? Tại sao lại đổi tên?"
Dương Thiên đương nhiên không thể nói là anh gia nhập quân đội, là thành viên của một đơn vị bí ẩn không có chức danh, nên anh đổi tên để tránh một ít phiền toái, vì vậy anh thuận miệng lấp liếm cho qua vấn đề này.
Sau đó, dì chủ nhà cất điện thoại đi, xoa xoa tay: "Cậu cũng không thể trách Thanh Thanh kháng cự như vậy. Cậu không biết mấy năm qua con bé trải qua như thế nào đâu... Quá khổ, thật sự là quá khổ..."
"Cháu biết!" Dương Thiên nằm chặt tay con gái: "Dì, cảm ơn dì đã chăm sóc hai mẹ con họ nhiều năm như vậy, cháu thay mặt họ cảm ơn dì! Về phía Thanh Thanh, cháu sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy."
"Đừng cảm ơn tôi..." Dì chủ nhà nghẹn ngào: "Tôi vui mừng. hơn bất cứ ai khi người một nhà các cậu có thể đoàn tụ. Tôi cứ tưởng cậu sẽ không bao giờ quay lại, không nghĩ tới, lúc bà già này còn sống còn có thể nhìn thấy cảnh Thanh Thanh gặp lại cậu, tôi thỏa mãn rồi, cậu phải xin lỗi và giải tích với con bé cho thật tốt!"
"Được. Chờ cháu giải quyết xong chuyện trước mắt sẽ đi tìm cô ấy để giải thích."
Sau khi nói xong với dì chủ nhà, Dương Thiên ngồi xổm xuống nhìn con gái: "Tố Tố, con về phòng với bà, lát nữa cha đi đón mẹ về, được không?"
"Được ạ!" Tố Tố hưng phấn vung nảm đấm: "Ba ba đi đi, tối nay con và bà sẽ nấu ăn, chúng ta ăn cơm với nhau!"
"Giỏi quá." Dương Thiên cười khổ một tiếng: "Nhưng mà con có thể đứng tới bếp sao?"
"Con có thể đứng lên ghế mà..."
Dương Tố Tố cười một tiếng đầy cổ quái, chọc cho Dương Thiên và dì chủ nhà đều cười to.
Ngay lúc này.
Bên ngoài khoảng sân cũ kỹ bất ngờ vang lên tiếng động cơ gầm rú.
Ngay sau đó, bốn chiếc Wuling HongGuang nghênh ngang lái tới cổng.
Nghe được thanh âm này, lá gan của mười tên đàn em vốn dĩ đang quỳ cũng trở nên lớn hơn, theo bản năng nhao nhao đứng lên.
Ngay sau đó, tiếng đất đá va chạm và tiếng bước chân loẹt xoẹt dày đặc nhanh chóng tràn vào sân. Đám người sau khi vào liền vây quanh mấy người Dương Thiên, dì chủ nhà và Dương Tố Tố, sau đó chủ động nhường ra một con đường, một thanh niên mặc âu phục chậm rãi đi tới, giày da sáng bóng, người này chính là Tiêu Thiên Longl
Dương Thiên nhìn thoáng qua, hai mắt sáng lên, không tệ, Hiệp hội võ thuật Thiên Minh hóa ra cũng không đến nỗi không thể chống đỡ, người đến cũng không già lắm nhưng thực lực lại không tệ, hẳn là người có tu luyện, khó trách lại ngang tàng như vậy. Có điều, chút thực lực này của Tiêu Thiên Long không thể lọt nổi vào mắt Dương Thiên, một chiêu cũng đủ giết chết hắn.
"Ha ha..."
Tiêu Thiên Long còn tưởng là có nhân vật nào tới đây, khiến hẳn có chút lo lẳng, kết quả vội vàng chạy đến lại nhìn thấy một bà lão, một con nhóc và một người đàn ông miễn cưỡng được tính là có sức lao động nhưng lại mặc trên người giẻ rách, là loại người không lên nổi mặt bàn.
"Đùa giỡn cái mẹ gì vậy, ai muốn gọi tao tới đây, mày hả?" Tiêu Thiên Long nhìn Dương Thiên.
"Là tôi!" Dương Thiên đứng chắp tay phía sau, khí thế không chút nào thua kém Tiêu Thiên Long!
Tiêu Thiên Long lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, gẩy tàn thuốc: "Mày là thằng đàn ông của Ninh Thanh Thanh? Đúng là không nghĩ tới cải trắng tốt lại bị chó gặm mất. Được, mày muốn xen vào chuyện này đúng không, được thôi, năm trăm ngàn, thiếu một xu thì hôm nay ông đây chặt chân mày."
"Được!" Dương Thiên duỗi tay ra: "Đưa hợp đồng cho tôi."
"Đưa hợp đồng cho nó." Tiêu Thiên Long nói với tên đàn em đứng phía sau.
Chẳng mấy chốc, cái gọi là hợp đồng giấy trắng mực đen được đưa tới. Những tên đàn em mà Tiêu Thiên Long mang đến cười cợt nhìn chăm chăm Dương Thiên và người già con nít phía sau anh, chúng khịt mũi coi thường, căn bản không để họ vào mắt.
Dương Thiên cũng không phản ứng gì, trước tiên anh nghiêm túc lật xem bản hợp đồng, một lát sau, anh thản nhiên nói: "Rác rưởi", bản hợp đồng trực tiếp bị Dương Thiên ném vào. thùng rác!!
chủ của chúng tôi sẽ sớm đến đây."
Dương Thiên không tiếp tục để ý tới bọn chúng, lúc này anh mới quay đầu lại.
Không biết từ khi nào, dì chủ nhà đã nhìn chăm chăm Dương Thiên, hai mắt mở to, chậm rãi đặt Dương Tố Tố Xuống...
Vừa rồi bà đã nghe rõ ràng lời nói của Dương Thiên!
Cô bé Dương Tố Tố cũng giống như bà, nghe rất rõ!
Dương Thiên tự mình nói, đây là con gái của anh...
"Cậu... Cậu là ai?" Dì chủ nhà vội vàng tiến lên túm lấy
Dương Thiên: "Dương Thiên, Dương Huyền Cơ... Cậu họ Dương, cậu là cha của Tố Tố?!"
"Ba ba?" Dương Tố Tố ngây thơ, hiếu kỳ, mắt không chớp nhìn chăm chăm Dương Thiên.
Giờ phút này, cũng không có gì phải giấu nữa.
Dương Thiên thở dài một hơi, hung hăng ôm chặt con gái Tố Tố và dì chủ nhà vào lòng. Ngay lúc này, dì chủ nhà không còn cố ky nữa, bà than một tiếng, bật khóc.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi... Tố Tố, nhanh lên, gọi điện thoại cho mẹ con, nói cha con đã trở lại..."
"Oa...
Dương Tố Tố nhịn hồi lâu, rốt cục khóc ra thành tiếng, vừa khóc vừa xoa xoa tay nhỏ, thì thầm nói: "Ma ma lúc nào cũng nói không được khóc, nhưng mà Tố Tố thật sự không nhịn được..."
Con nít ba tuổi cũng không chịu nổi cảnh này, cô bé khóc rất thương tâm, toàn thân xụi lơ, gắt gao túm lấy tay Dương Thiên, sợ người cha từ trên trời rơi xuống này sẽ đột nhiên biến mất lần nữa, sợ chuyện tốt hôm nay chỉ là giấc mộng đẹp của mình.
Cách đây rất lâu, Dương Tố Tố đã hỏi mẹ, tại sao những đứa trẻ khác lại có cha còn mình thì không? Ngay khi những lời này nói ra, bé đã tận mắt nhìn thấy mẹ - người chưa bao giờ khóc, đã đỏ mắt. Từ đó về sau, Dương Tố Tố không bao giờ hỏi bất cứ điều gì liên quan đến cha của bé nữa!
Mà hôm nay, người cha chỉ có trong tưởng tượng của bé, thế mà đã trở về rồi...
Dương Tố Tố không gọi điện thoại, nằm tay hồng hồng mũm mĩm không muốn buông, thế là cô bé đổ thừa do Dương Thiên không buông cô bé ra. Thấy thế, dì chủ nhà vội vàng gọi điện thoại cho Ninh Thanh Thanh để báo tin tức tuyệt vời này!
Dì chủ nhà rõ ràng còn hưng phấn hơn một nhà bọn họ! Bà không thể diễn tả hết sự phấn khích của mình, sau khi điện thoại kết nối thì rất hưng phấn nói:
"Thanh Thanh, Dương Huyền Cơ đã trở lại, cha của Tố Tố đã trở lại... Cô đừng đi làm nữa, tranh thủ thời gian trở về, đoàn tụ, rốt cục cũng có thể đoàn tụ rồi!!"
Dì chủ nhà cầm điện thoại, bật loa ngoài đi đến bên cạnh cháu gái và Dương Thiên, chỉ vào điện thoại ra hiệu cho họ nghe, sợ bỏ lỡ cảnh tượng cảm động xa cách lâu ngày mới được gặp lại này!
Đầu bên kia điện thoại là một khoảng chần chừ rất lâu...
Hai phút sau, Ninh Thanh Thanh hỏi Dương Tố Tố qua điện thoại: "Tố Tố, nói cho mẹ biết, con nhìn thấy ai?"
"Ma ma, Tố Tố nhìn thấy cha, thật sự là cha trở về rồi. Mẹ mau về đi, cha thật sự đã trở lại, cha lợi hại lầm, cha đang giúp chúng ta đánh kẻ xấu! Con vui lắm luôn... Tố Tố cuối cùng cũng có ba ba..."
"Ha ha..." Lúc này, Ninh Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi ở đầu bên kia điện thoại, nói: "Tố Tố, con nhớ kỹ, con không có cha, mãi mãi không có cha! Con nghe lời bà, tan làm ma ma sẽ lập tức về với con, ngoan."
Nói xong, tút tút tút...
Điện thoại cúp máy, theo sau là vô số thanh âm báo máy bận.
"Chuyện này..."
Dì chủ nhà lúng túng cầm điện thoại, gọi lại cũng không được mà cất đi cũng không ổn, như thể bà đã thừa thãi mà xen vào việc của nhà người ta.
Sau một lát, dì chủ nhà an ủi Dương Thiên: "Tiểu Thiên, trước kia cậu tên là Dương Huyền Cơ à? Tại sao lại đổi tên?"
Dương Thiên đương nhiên không thể nói là anh gia nhập quân đội, là thành viên của một đơn vị bí ẩn không có chức danh, nên anh đổi tên để tránh một ít phiền toái, vì vậy anh thuận miệng lấp liếm cho qua vấn đề này.
Sau đó, dì chủ nhà cất điện thoại đi, xoa xoa tay: "Cậu cũng không thể trách Thanh Thanh kháng cự như vậy. Cậu không biết mấy năm qua con bé trải qua như thế nào đâu... Quá khổ, thật sự là quá khổ..."
"Cháu biết!" Dương Thiên nằm chặt tay con gái: "Dì, cảm ơn dì đã chăm sóc hai mẹ con họ nhiều năm như vậy, cháu thay mặt họ cảm ơn dì! Về phía Thanh Thanh, cháu sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy."
"Đừng cảm ơn tôi..." Dì chủ nhà nghẹn ngào: "Tôi vui mừng. hơn bất cứ ai khi người một nhà các cậu có thể đoàn tụ. Tôi cứ tưởng cậu sẽ không bao giờ quay lại, không nghĩ tới, lúc bà già này còn sống còn có thể nhìn thấy cảnh Thanh Thanh gặp lại cậu, tôi thỏa mãn rồi, cậu phải xin lỗi và giải tích với con bé cho thật tốt!"
"Được. Chờ cháu giải quyết xong chuyện trước mắt sẽ đi tìm cô ấy để giải thích."
Sau khi nói xong với dì chủ nhà, Dương Thiên ngồi xổm xuống nhìn con gái: "Tố Tố, con về phòng với bà, lát nữa cha đi đón mẹ về, được không?"
"Được ạ!" Tố Tố hưng phấn vung nảm đấm: "Ba ba đi đi, tối nay con và bà sẽ nấu ăn, chúng ta ăn cơm với nhau!"
"Giỏi quá." Dương Thiên cười khổ một tiếng: "Nhưng mà con có thể đứng tới bếp sao?"
"Con có thể đứng lên ghế mà..."
Dương Tố Tố cười một tiếng đầy cổ quái, chọc cho Dương Thiên và dì chủ nhà đều cười to.
Ngay lúc này.
Bên ngoài khoảng sân cũ kỹ bất ngờ vang lên tiếng động cơ gầm rú.
Ngay sau đó, bốn chiếc Wuling HongGuang nghênh ngang lái tới cổng.
Nghe được thanh âm này, lá gan của mười tên đàn em vốn dĩ đang quỳ cũng trở nên lớn hơn, theo bản năng nhao nhao đứng lên.
Ngay sau đó, tiếng đất đá va chạm và tiếng bước chân loẹt xoẹt dày đặc nhanh chóng tràn vào sân. Đám người sau khi vào liền vây quanh mấy người Dương Thiên, dì chủ nhà và Dương Tố Tố, sau đó chủ động nhường ra một con đường, một thanh niên mặc âu phục chậm rãi đi tới, giày da sáng bóng, người này chính là Tiêu Thiên Longl
Dương Thiên nhìn thoáng qua, hai mắt sáng lên, không tệ, Hiệp hội võ thuật Thiên Minh hóa ra cũng không đến nỗi không thể chống đỡ, người đến cũng không già lắm nhưng thực lực lại không tệ, hẳn là người có tu luyện, khó trách lại ngang tàng như vậy. Có điều, chút thực lực này của Tiêu Thiên Long không thể lọt nổi vào mắt Dương Thiên, một chiêu cũng đủ giết chết hắn.
"Ha ha..."
Tiêu Thiên Long còn tưởng là có nhân vật nào tới đây, khiến hẳn có chút lo lẳng, kết quả vội vàng chạy đến lại nhìn thấy một bà lão, một con nhóc và một người đàn ông miễn cưỡng được tính là có sức lao động nhưng lại mặc trên người giẻ rách, là loại người không lên nổi mặt bàn.
"Đùa giỡn cái mẹ gì vậy, ai muốn gọi tao tới đây, mày hả?" Tiêu Thiên Long nhìn Dương Thiên.
"Là tôi!" Dương Thiên đứng chắp tay phía sau, khí thế không chút nào thua kém Tiêu Thiên Long!
Tiêu Thiên Long lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, gẩy tàn thuốc: "Mày là thằng đàn ông của Ninh Thanh Thanh? Đúng là không nghĩ tới cải trắng tốt lại bị chó gặm mất. Được, mày muốn xen vào chuyện này đúng không, được thôi, năm trăm ngàn, thiếu một xu thì hôm nay ông đây chặt chân mày."
"Được!" Dương Thiên duỗi tay ra: "Đưa hợp đồng cho tôi."
"Đưa hợp đồng cho nó." Tiêu Thiên Long nói với tên đàn em đứng phía sau.
Chẳng mấy chốc, cái gọi là hợp đồng giấy trắng mực đen được đưa tới. Những tên đàn em mà Tiêu Thiên Long mang đến cười cợt nhìn chăm chăm Dương Thiên và người già con nít phía sau anh, chúng khịt mũi coi thường, căn bản không để họ vào mắt.
Dương Thiên cũng không phản ứng gì, trước tiên anh nghiêm túc lật xem bản hợp đồng, một lát sau, anh thản nhiên nói: "Rác rưởi", bản hợp đồng trực tiếp bị Dương Thiên ném vào. thùng rác!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.