Chương 1008: Thần Vũ Hồn (thượng)
Phong Thanh Dương
03/09/2018
Từ Thiên Vũ cảnh đến Thần Vũ cảnh là quá độ từ phàm thành phần, tương
truyền hơn trăm Thiên Vũ cảnh cửu trọng liên hiệp lại cùng nhau, cũng
không là đổi thủ của một cường giả Thần Vũ cảnh. Long Thần bây giờ dám
đứng ở chỗ này, có hai chỗ dựa. Thứ nhất chính là huyết độn Thái cổ
Huyết Linh Long, cái thứ hai chính là một đầu Lôi Đình tiểu thú màu vàng ở trên khiếu huyệt tay trái của hắn.
Đúng vào lúc này, Long Thần giơ tay trái lên.
“Ta trước hết đưa cho ngươi một hồi thịnh yến.”
Ngữ khí của hắn vô cùng bình thản.
Bàn tay tay trái hướng về Tống Dương đối diện, Lôi Đình tiểu thú màu vàng sau khi thôn phệ mười vạn hoàng tinh, Tống Dương tới nơi khiến cho nó vô cùng táo bạo vẫn không ngừng quay cuồng trong khiếu huyệt Long Thần. Lúc này, Long thần rốt cuộc đem nó phóng thích ra ngoài.
Rống!
Một tiếng thú rống to lớn vang lên!
Tại lòng bàn tay trái Long Thần, lôi điện màu vàng hỗn hợp quấn quanh, đồ án tiểu thú khẽ nứt ra bộc phát ra một đầu lôi đình cự thú. Đây là một con thú hoàn toàn do chi chít lôi điện màu vàng tạo thành, hoặc như là sư tử, hoặc như là lão hổ lúc này rống giận hướng Tống Dương đánh tới. Lôi đình màu vàng quấn quanh thân thể của nó, một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng được phát ra từ trên người lôi đình cự thú màu vàng kia.
“Đây là cái gì?”
Ánh mắt Tống Dương liền hiếp lại.
Trong lòng chỉ vừa mới hiện lên ý nghĩ này thôi, lôi đình cự thú màu vàng đã giương nhanh múa vuốt nhào tới trước mặt của hắn rồi. Tống Dương hít sâu một hơi, nắm chặt tay quyền phải đột nhiên phát ra. Trong nháy mắt trong chính ngàn chín trăm chín mươi chín khiếu huyệt đồng thời phóng xuất chân nguyên, không gian chấn động. Tống Dương phát ra một quyền trong nháy mắt, một cỗ quyền kính khổng lồ tựa như kéo cả không gian hướng tôi đình cự thú màu vàng đè xuống.
Ầm!
Một tiếng bạo động to lớn, thiểm điểm màu vàng bay tứ tung, bùm bùm cách cách… Bỗng mặt đất bổ ra từng cái hố sâu.
Tâm Long Thần lại chìm xuống đáy cốc, hắn đã cảm giác được lôi đình cự thú màu vàng gào thét một tiếng. Tống Dương này là đối thủ thật sự quá mạnh, lực lượng của mười vạn hoàng tinh căn bản không đủ để giết chết hắn. Long Thần vẫn còn quá nhiều ý nghĩ kỳ lạ.
Trong lúc vội vàng hắn liền tranh thủ triệu hóa Lôi Đình tiểu thú màu vàng trở về khiếu huyệt trong tay trái, tiểu thú đã trở nên uể oải không chịu nổi, ngoan ngoãn phù phục trong khiếu huyệt tay trái Long Thần. Long Thần mang hoàng tinh còn lại để cho nó thôn phệ, mới làm cho nó khôi phục được chút ít.
“Nên đi thôi, bây giờ ta còn không là đối thủ Tống Dương.”
Bởi vì công kích lôi đình cự thú màu vàng, Tống Dương trực tiếp bị đánh bay đi hơn trăm thước, khí huyết quay cuồng, sắc mặt tái nhợt. Một võ giả Thiên Vũ cảnh, thế nhưng mang tới cho hắn thương tổn như vậy, điều này làm cho Tống Dương vô cùng khiếp sợ.
“Bảo vật của ngươi là cái gì vậy, lấy ra cũng đừng hòng thu lại.”
Tại thời điểm Long Thần nuôi dưỡng Lôi Đình tiểu thú màu vàng, Tống Dương đã bị thương nhưng vẫn liều mình vọt tới phía hắn. Trong nháy mắt đã tới nơi, một quyền hướng đỉnh đầu Long Thần đánh xuống.
Cho dù là tốc độ hay là công kích, cường giả Thần Vũ cảnh đều là loại người mà Long Thần trước mắt không cách nào đề kháng được.
“Mạnh như vậy sao? Lão tử còn chơi cái rắm nữa.”
Tại thời khắc mấu chốt muốn thi triển huyết độn cũng không kịp nữa rồi, hơn nữa lấy tốc độ Tống Dương cho dù có thi triển huyết độn cũng sẽ bị đuổi kịp. Long Thần trực tiếp mang Phòng Hộ Phù mà Diệp Hiên đưa cho hắn ra dùng.
Hy vọng cái này có thể đáng tin.
Phòng Phù Hộ là Diệp Hiên đưa cho Long Thần, không nghĩ tới đúng lúc này phát huy công dụng.
Long Thần còn là lần đầu tiên sử dụng linh phù, chỉ cần dùng chân nguyên dẫn động lực lượng phù văn, có thể kích phát ra lực lượng linh phù.
Linh phù tựa như trong suốt xuất hiện trong tay Long Thần, lúc này đã không có thời gian nghĩ tới chuyện khác. Tại thời điểm chỉ treo mành chuông, Long Thần trực tiếp dẫn động linh phù tạo thành một cái quang thuẫn trong suốt to lớn chắn phía trước mặt Long Thần.
Ầm!
Tống Dương một quyền trực tiếp đánh lên trên quang thuẫn kia.
Quang thuẫn ầm ầm chấn động nhưng mà không bể tan tành, Phòng Hộ Phù quả nhiên có thể ngăn chặn một chiêu của đối phương. Lực đánh vào to lớn như vậy vẫn chấn cho Long Thần khí huyết quay cuồng.
“Đi!”
Dùng hết lực lượng, Long Thần mang Phòng Hộ Phù hướng Tống Dương ném tới, quang thuẫn trong suốt xoay tròn, bản thân nó có một loại lực lượng to lớn đè Tống Dương đứng lại.
Rầm rầm!
Quang thuẫn trong suốt trực tiếp đánh cho Tống Dương văng đi mấy chục thước.
“Muốn chạy?”
Trong lòng Tống Dương gấp gáp, hắn chặn đánh nát Phòng Hộ Phù, còn cần tới một đoạn thời gian ngắn. Chỉ là hắn cũng không lo lắng, trong U Minh chiến trường này lấy tốc độ Long Thần căn bản là chạy không thoát.
Long Thần cười, hắn hướng Tống Dương phất tay một cái nói: “Lần này không thành công giết chết ta, lần sau đến lượt ngươi.”
Vừa nói xong trong ánh mắt Tống Dương, Long Thần trực tiếp hóa thành một đạo huyết quang. Trong nháy mắt ngắn ngủi liền tiến vào trong U Minh Huyết Hà, đảo mắt một cái vốn không còn bóng dáng nữa.
Tống Dương vào lúc này mới đánh nát Phòng Hộ Phù ở trước mắt.
“Tiểu tử này sao lại Phòng Hộ Phù nhỉ? Chẳng lẽ là Diệp Hiên đưa cho hắn?”
Tống Dương vô cùng buồn bực.
“Hơn nữa, lúc nã hắn sử dụng là độn pháp gì vậy, thật không ngờ lại nhanh đến thế?”
Phẫn nộ trong lòng mình đè ép xuống, nhìn xung quanh một hồi. Quả nhiên Long Thần đã hoàn toàn không thấy đâu, Tống Dương đành chịu.
“Tia chớp màu vàng lúc nãy của Long Thần rốt cuộc là vật gì thế, thế nhưng có thể làm cho ta bị thương thì tiểu tử này rất kỳ quái. Nếu để cho hắn tôi luyện trong U Minh chiến trường, nếu như có kỳ ngộ…”
Nghĩ tới đây hắn lại lắc đầu cười nói: “Tống Dương, ngươi càng sống lâu càng thụt lùi, cũng chỉ là một tên tiểu tử nhỏ như cọng lông thôi, chờ hắn đến Thần Vũ cảnh ít nhất cũng phải là một trăm năm sau. Một trăm năm thời gian ta vẫn không giết chết được tên tiểu tử này hay sao?”
Nghĩ tới đây hắn liền tạm thời bỏ qua tính mạng Long Thần, trở lại Sinh Tử doanh.
Ngay khi thấy Tống Dương sắc mặt trầm tĩnh đi ra, những Bách phu trưởng giữ cửa không nói một tiếng nào, đợi chờ Tống Dương đi rồi bọn họ mới dùng ánh mắt liếc hận nhìn về phương hướng U Minh chiến trường. Bọn họ biết thiếu niên lúc nãy, lúc này hẳn là đã đi tới hoàng tuyền địa ngục.
Cường giả Thần Vũ cảnh xuất thủ, không có võ giả Thiên Vũ cảnh nào còn có thể sống sót.
Hơn nữa còn là một cái địa phương như U Minh chiến trường.
Ai có thể nghĩ tới, Long Thần được sống tốt?
Lúc này, Long Thần chôn mình trong U Minh Huyết Hà nước chảy bèo trôi.
Xung quanh đều là sông màu đỏ cuồn cuộn, chính bởi vì dung hợp đủ lượng máu, nơi này mới biến thành màu đỏ.
U Minh Huyết Hà vô cùng rộng lớn, trong đso cất giấu không ít minh thú. Tương truyền minh thú kia chính là ra đời trong U Minh Huyết Hà này, thế nhưng Long Thần có Phệ Linh Yêu Đồng cho nên kịp thời né tránh minh thú. Hắn bây giờ hấp thu lực lượng huyết mạch minh thú, khôi phục tiêu hao lực lượng huyết độn lúc nãy, đồng thời còn trò chuyện với Tiểu Miêu.
Đúng vào lúc này, Long Thần giơ tay trái lên.
“Ta trước hết đưa cho ngươi một hồi thịnh yến.”
Ngữ khí của hắn vô cùng bình thản.
Bàn tay tay trái hướng về Tống Dương đối diện, Lôi Đình tiểu thú màu vàng sau khi thôn phệ mười vạn hoàng tinh, Tống Dương tới nơi khiến cho nó vô cùng táo bạo vẫn không ngừng quay cuồng trong khiếu huyệt Long Thần. Lúc này, Long thần rốt cuộc đem nó phóng thích ra ngoài.
Rống!
Một tiếng thú rống to lớn vang lên!
Tại lòng bàn tay trái Long Thần, lôi điện màu vàng hỗn hợp quấn quanh, đồ án tiểu thú khẽ nứt ra bộc phát ra một đầu lôi đình cự thú. Đây là một con thú hoàn toàn do chi chít lôi điện màu vàng tạo thành, hoặc như là sư tử, hoặc như là lão hổ lúc này rống giận hướng Tống Dương đánh tới. Lôi đình màu vàng quấn quanh thân thể của nó, một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng được phát ra từ trên người lôi đình cự thú màu vàng kia.
“Đây là cái gì?”
Ánh mắt Tống Dương liền hiếp lại.
Trong lòng chỉ vừa mới hiện lên ý nghĩ này thôi, lôi đình cự thú màu vàng đã giương nhanh múa vuốt nhào tới trước mặt của hắn rồi. Tống Dương hít sâu một hơi, nắm chặt tay quyền phải đột nhiên phát ra. Trong nháy mắt trong chính ngàn chín trăm chín mươi chín khiếu huyệt đồng thời phóng xuất chân nguyên, không gian chấn động. Tống Dương phát ra một quyền trong nháy mắt, một cỗ quyền kính khổng lồ tựa như kéo cả không gian hướng tôi đình cự thú màu vàng đè xuống.
Ầm!
Một tiếng bạo động to lớn, thiểm điểm màu vàng bay tứ tung, bùm bùm cách cách… Bỗng mặt đất bổ ra từng cái hố sâu.
Tâm Long Thần lại chìm xuống đáy cốc, hắn đã cảm giác được lôi đình cự thú màu vàng gào thét một tiếng. Tống Dương này là đối thủ thật sự quá mạnh, lực lượng của mười vạn hoàng tinh căn bản không đủ để giết chết hắn. Long Thần vẫn còn quá nhiều ý nghĩ kỳ lạ.
Trong lúc vội vàng hắn liền tranh thủ triệu hóa Lôi Đình tiểu thú màu vàng trở về khiếu huyệt trong tay trái, tiểu thú đã trở nên uể oải không chịu nổi, ngoan ngoãn phù phục trong khiếu huyệt tay trái Long Thần. Long Thần mang hoàng tinh còn lại để cho nó thôn phệ, mới làm cho nó khôi phục được chút ít.
“Nên đi thôi, bây giờ ta còn không là đối thủ Tống Dương.”
Bởi vì công kích lôi đình cự thú màu vàng, Tống Dương trực tiếp bị đánh bay đi hơn trăm thước, khí huyết quay cuồng, sắc mặt tái nhợt. Một võ giả Thiên Vũ cảnh, thế nhưng mang tới cho hắn thương tổn như vậy, điều này làm cho Tống Dương vô cùng khiếp sợ.
“Bảo vật của ngươi là cái gì vậy, lấy ra cũng đừng hòng thu lại.”
Tại thời điểm Long Thần nuôi dưỡng Lôi Đình tiểu thú màu vàng, Tống Dương đã bị thương nhưng vẫn liều mình vọt tới phía hắn. Trong nháy mắt đã tới nơi, một quyền hướng đỉnh đầu Long Thần đánh xuống.
Cho dù là tốc độ hay là công kích, cường giả Thần Vũ cảnh đều là loại người mà Long Thần trước mắt không cách nào đề kháng được.
“Mạnh như vậy sao? Lão tử còn chơi cái rắm nữa.”
Tại thời khắc mấu chốt muốn thi triển huyết độn cũng không kịp nữa rồi, hơn nữa lấy tốc độ Tống Dương cho dù có thi triển huyết độn cũng sẽ bị đuổi kịp. Long Thần trực tiếp mang Phòng Hộ Phù mà Diệp Hiên đưa cho hắn ra dùng.
Hy vọng cái này có thể đáng tin.
Phòng Phù Hộ là Diệp Hiên đưa cho Long Thần, không nghĩ tới đúng lúc này phát huy công dụng.
Long Thần còn là lần đầu tiên sử dụng linh phù, chỉ cần dùng chân nguyên dẫn động lực lượng phù văn, có thể kích phát ra lực lượng linh phù.
Linh phù tựa như trong suốt xuất hiện trong tay Long Thần, lúc này đã không có thời gian nghĩ tới chuyện khác. Tại thời điểm chỉ treo mành chuông, Long Thần trực tiếp dẫn động linh phù tạo thành một cái quang thuẫn trong suốt to lớn chắn phía trước mặt Long Thần.
Ầm!
Tống Dương một quyền trực tiếp đánh lên trên quang thuẫn kia.
Quang thuẫn ầm ầm chấn động nhưng mà không bể tan tành, Phòng Hộ Phù quả nhiên có thể ngăn chặn một chiêu của đối phương. Lực đánh vào to lớn như vậy vẫn chấn cho Long Thần khí huyết quay cuồng.
“Đi!”
Dùng hết lực lượng, Long Thần mang Phòng Hộ Phù hướng Tống Dương ném tới, quang thuẫn trong suốt xoay tròn, bản thân nó có một loại lực lượng to lớn đè Tống Dương đứng lại.
Rầm rầm!
Quang thuẫn trong suốt trực tiếp đánh cho Tống Dương văng đi mấy chục thước.
“Muốn chạy?”
Trong lòng Tống Dương gấp gáp, hắn chặn đánh nát Phòng Hộ Phù, còn cần tới một đoạn thời gian ngắn. Chỉ là hắn cũng không lo lắng, trong U Minh chiến trường này lấy tốc độ Long Thần căn bản là chạy không thoát.
Long Thần cười, hắn hướng Tống Dương phất tay một cái nói: “Lần này không thành công giết chết ta, lần sau đến lượt ngươi.”
Vừa nói xong trong ánh mắt Tống Dương, Long Thần trực tiếp hóa thành một đạo huyết quang. Trong nháy mắt ngắn ngủi liền tiến vào trong U Minh Huyết Hà, đảo mắt một cái vốn không còn bóng dáng nữa.
Tống Dương vào lúc này mới đánh nát Phòng Hộ Phù ở trước mắt.
“Tiểu tử này sao lại Phòng Hộ Phù nhỉ? Chẳng lẽ là Diệp Hiên đưa cho hắn?”
Tống Dương vô cùng buồn bực.
“Hơn nữa, lúc nã hắn sử dụng là độn pháp gì vậy, thật không ngờ lại nhanh đến thế?”
Phẫn nộ trong lòng mình đè ép xuống, nhìn xung quanh một hồi. Quả nhiên Long Thần đã hoàn toàn không thấy đâu, Tống Dương đành chịu.
“Tia chớp màu vàng lúc nãy của Long Thần rốt cuộc là vật gì thế, thế nhưng có thể làm cho ta bị thương thì tiểu tử này rất kỳ quái. Nếu để cho hắn tôi luyện trong U Minh chiến trường, nếu như có kỳ ngộ…”
Nghĩ tới đây hắn lại lắc đầu cười nói: “Tống Dương, ngươi càng sống lâu càng thụt lùi, cũng chỉ là một tên tiểu tử nhỏ như cọng lông thôi, chờ hắn đến Thần Vũ cảnh ít nhất cũng phải là một trăm năm sau. Một trăm năm thời gian ta vẫn không giết chết được tên tiểu tử này hay sao?”
Nghĩ tới đây hắn liền tạm thời bỏ qua tính mạng Long Thần, trở lại Sinh Tử doanh.
Ngay khi thấy Tống Dương sắc mặt trầm tĩnh đi ra, những Bách phu trưởng giữ cửa không nói một tiếng nào, đợi chờ Tống Dương đi rồi bọn họ mới dùng ánh mắt liếc hận nhìn về phương hướng U Minh chiến trường. Bọn họ biết thiếu niên lúc nãy, lúc này hẳn là đã đi tới hoàng tuyền địa ngục.
Cường giả Thần Vũ cảnh xuất thủ, không có võ giả Thiên Vũ cảnh nào còn có thể sống sót.
Hơn nữa còn là một cái địa phương như U Minh chiến trường.
Ai có thể nghĩ tới, Long Thần được sống tốt?
Lúc này, Long Thần chôn mình trong U Minh Huyết Hà nước chảy bèo trôi.
Xung quanh đều là sông màu đỏ cuồn cuộn, chính bởi vì dung hợp đủ lượng máu, nơi này mới biến thành màu đỏ.
U Minh Huyết Hà vô cùng rộng lớn, trong đso cất giấu không ít minh thú. Tương truyền minh thú kia chính là ra đời trong U Minh Huyết Hà này, thế nhưng Long Thần có Phệ Linh Yêu Đồng cho nên kịp thời né tránh minh thú. Hắn bây giờ hấp thu lực lượng huyết mạch minh thú, khôi phục tiêu hao lực lượng huyết độn lúc nãy, đồng thời còn trò chuyện với Tiểu Miêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.