Chương 554: Vân Mộng trạch
Phong Thanh Dương
05/09/2018
"Quả nhiên là xích Đế ấn xuất thế, những người này đều chạy tới tìm vận
may. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ có mấy vạn người tiến vào Vân Mộng Trạch,
người càng thêm nhiều, chúng ta thì càng thêm an toàn. Chẳng qua là, đến cuối cùng nhận được xích Đế ấn, nhất định là cao thủ Địa Vũ Cảnh trở
lên."
Lam Linh Nhi phân tích nói.
"Mấy vạn người?"
Long Thần có chút ngạc nhiên, xem ra sức hấp dẫn của bảo vật đúng là vô cùng a.
Chung quanh có rất nhiều người, Kiếm Trần phải chọn đường đi. Những người kia đều trực tiếp chạy về Vân Mộng Trạch, mà phương hướng đi tới của đám người Kiếm Trần lại là Vân Mộng thành ở bên cạnh Vân Mộng trạch. Đến lúc này, Long Thần không chẳng những để Tiểu Lang trở lại Thái Hư cảnh giới mà còn đem hai con trảo điện phi hoàng để vào trong Thái Hư cảnh giới. Đương nhiên, hắn nói với bọn họ chính là thú Hồn tinh thạch.
Không có vật cưỡi, mục tiêu của bọn hắn không lớn lắm, cho nên cũng không mất mặt. Hơn nữa Lam Linh Nhi là siêu cao thủ dịch dung, lúc này nàng liền biến chính mình thành một gã thiếu niên tựa như Long Thần, giúp Long Thần sửa sang chút ít, sau đó che mái tóc trắng của Kiếm Trần lại. Như vậy, người ngoài không cẩn thận phân biệt đều là nhìn không thấu. Tại thời điểm tiếp cận Vân Thiên thành, thỉnh thoảng có người gào thét sượt qua bên người, cũng có người đang chậm rãi thảo luận chuyện xảy ra mấy ngày trước.
"Các ngươi nghe nói qua chưa? Mấy ngày này xuất hiện một gã thanh niên tên là Long Thần, hắn vốn là đệ tử Cổ Ma vực, nhưng mà hình như là giết chết nhi tử Ma Hoàng, được mấy vị Long Tộc cứu giúp từ trong Cổ Ma vực. Mấy ngày hôm trước nghe nói hắn xuất hiện ở Bạch thành, phụ trợ Kiếm Trần, trực tiếp giết chết sư tôn Kiếm Trần là Vũ Minh Tư Không Kiếm Thánh! Đồng thời còn giết thêm ba Vũ vương khác!"
"Lợi hại như vậy sao, phải có ít nhất Địa Vũ Cảnh tầng thứ nhất a? Nói không chừng chính là cái gã Long Thần kia đó!"
Một người khác nghi ngờ nói.
"Không phải vậy, nghe nói hình dáng bên ngoài không giống nhau."
"Bề ngoài tính là gì, ngươi nhìn bách biến Ma nữ kia, còn không phải là mỗi ngày bày ra một bộ dáng khác nhau sao, nói không chừng là một nam nhân đó, thật là ác tâm mà! Long Tộc tại sao liều lĩnh đắc tội với Cổ Ma vực đi cứu hắn, hắn còn không phải là đệ đệ của băng sơn Long Hoàn Long Nguyệt hay sao?"
"Ngươi nói cũng có đạo lý."
Nói xong, bọn họ nhanh chóng lướt qua bên người Long Thần.
Nghe nói chuyện như vậy, có hai chỗ để cho Long Thần không nhịn được phải bật cười. Thứ nhất Băng Sơn Long Hoàng, không nghĩ tới Long Nguyệt còn có một cái phong hào như vậy, nhất định là bởi vì ngày thường vẻ mặt của nàng quá mức lạnh lẽo, chẳng khác gì một tảng băng, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Thứ hai là về Lam Linh Nhi. Nàng bị cho là nam nhân, hơn nữa lúc này vừa vặn mặc trang phụ nam nhân.
“Cười cái gì mà cười, cẩn thận kẻo bị cô nãi nãi xét nát miệng của ngươi bây giờ. Ta chính là nam đó, thế nào, ngươi không có phúc khai nha, con quỷ nhỏ!”
Lam Linh Nhi khinh bỉ nhìn Long Thần một cái.
Long Thần ngẩn ra. Hắn lúc này mới nhớ ra, Lam Linh Nhi tại thời điểm giả dạng cho hắn, có thể là trò đùa dai nào đó, hóa trang có chút giống nữ nhân.
“Thật xui xẻo!”
Long Thần dùng sức xoa xoa trên mặt, lau sạch những thứ ở trên mặt.
“Đại hoa miêu, ha ha!”
Chờ cho hắn lau xong, Lam Linh Nhi nhìn lại, cười đến gập cả người.
Long Thần hận không được muốn tiến lên đánh nàng vài cái. Hắn vội vàng dùng nước suối bên cạnh, rửa mặt sạch sẽ, Thế nhưng náo một trận như vậy cũng khiến cho tâm tình Kiếm Trần khá hơn một chút.
“Tiểu tử này cũng đã trở thành danh nhân. Chuyện của nguơi khẳng định bọn người Long Nguyệt đại tỷ cũng đã biết.”
Đợi Long Thần xử lý xong, Lam Linh Nhi nhẹ giọng cười nói.
“Biết là tốt rồi, không cần giải thích chúng ta tại sao lại đến trễ như thế.”
Long Thần gật đầu nói.
Phía trước chính là Vân Thiên thành.
Long Thần còn chưa có tới gần, bỗng nhiên bên cạnh đã có ngươi hô lên: “Tam ca, ngươi đến rồi.”
Xoay người nhìn lại thì ra là Xích Ảnh. Đoán chừng người của hắn đã phát hiện ba người Long Thần cho nên liền tới đây trực tiếp mang ba người Long Thần hướng địa điểm bọn hắn tụ họp đi tới. Trên đường đi, Xích Ảnh dùng ánh mắt quái thai nhìn Long Thần, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, mới giơ ngón cái lên nói: “Thất đệ, nghe nói Tư Không Kiếm Thánh là do ngươi giết chết?”
“Tam ca hấp dẫn sự chú ý của hắn, kiềm chế hắn, ta mới động đắc thủ, bản thân ta không phải là địch thủ của hắn.”
Long Thần thành thật nói.
“Coi như là vậy cũng đã rất giỏi rồi. Dù sao ta làm không được.”
Xích Ảnh nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn.
Rất nhanh, Xích Ảnh dẫn ba người Long Thần đi vào trong một khe núi. Lôi Chấn đang trông coi bên ngoài cửa. Bên trong ở một cái lương đình, Khương Vô Nhai và Long Nguyệt đang ngồi đối diện đánh cờ tướng. Cảm giác được Long Thần đến, Long Nguyệt mới đứng lên.
“Đừng có đi, ngươi mau nhận thua, không thể ăn quitj.”
Khương Vô Nhai vội vàng hô lên.
Long Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, đưa tay vỗ bàn, đám cờ tướng hóa thành phấn vụn.
Khương Vô Nhai chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Nữ nhân cho dù là cảnh giới cao siêu đến bao nhiêu đều có một mặt như trẻ nhỏ.
Mà lúc này, Long Thần trở thành nơi tập trung ánh mắt của bọn họ. Ngay cả Long Nguyệt cũng phát hiện, mình hình như đã xem thường Long Thần.
Bị mọi người dùng ánh mắt như thế nhìn mình, Long Thần có chút ngại quá, cười nói: “Mấy vị ca ca tỷ tỷ, ta biết mặc dù ta rất tuấn tú, nhưng mà các ngươi cũng đừng có nhìn ta đắm đuối như thế chứ!”
Phốc!
Mọi người bị Long Thần chọc cười, ngay cả mặt nghiêm như Long Nguyệt lúc này cũng có chút buồn cười. Sau khi thấy ngay cả Long Nguyệt cũng nhếch miệng toát ra nụ cười khó có được, Lam Linh Nhi ngạc nhiên reo lên: “Mọi người mau nhìn kìa, ngay cả Băng sơn long hoàng trong truyền thuyết cũng biết cười!”
Long Nguyệt hơi chậm lại, chợt lập tức thu lại nụ cười, không để cho mọi người có cơ hội nhìn thấy. Nàng nhìn Long Thần nói: “Lần này biểu hiện vô cùng không tệ, đợi chuyện Xích Đế ấn kết thúc, chúng ta sẽ giúp ngươi chạy nước rút đến Địa Vũ cảnh, sáu người chúng ta đều đã trải qua, từng chút kinh nghiệm đối với ngươi cũng có trợ giúp!”
“Đâu chỉ là không tệ, quả thực là thần hồ kỳ thần a!”
Lôi Chấn ha hả cười nói, hình thể của hắn to lớn, tiếng nói cũng tương đối lớn.
Long Thần biết, bởi vì liên quan đến Xích Hồn trải rộng khắp Thần Vũ thánh triều, cho nên mấy người bọn hắn tin tức vô cùng nhạy bén. Ở phương diện tình báo đã vượt qua thế lực như Cổ Ma Vực cho nên ngày đó từng chi tiết xảy ra tại trước Bạch thành, bọn họ cũng đã biết được, hơn nữa rất rõ ràng mới đúng.
“Long Thần có thể dưới sự trợ giúp của ba người, giết chết Tư Không Kiếm Thánh, thực lực của hắn, trong đó có một phần, yêu thú và ba người trợ giúp cũng là một phần, mà quan trọng nhất lại là tâm tính của hắn và kế hoạch tinh vi của hắn.”
Khương Vô Nhai đứng dậy phân tích nói, ánh mắt nhìn Long Thần tràn đầy vẻ tán thưởng.
Sự khích lệ của bọn họ chính là sự khẳng định lớn nhất đối với Long Thần.
Lam Linh Nhi phân tích nói.
"Mấy vạn người?"
Long Thần có chút ngạc nhiên, xem ra sức hấp dẫn của bảo vật đúng là vô cùng a.
Chung quanh có rất nhiều người, Kiếm Trần phải chọn đường đi. Những người kia đều trực tiếp chạy về Vân Mộng Trạch, mà phương hướng đi tới của đám người Kiếm Trần lại là Vân Mộng thành ở bên cạnh Vân Mộng trạch. Đến lúc này, Long Thần không chẳng những để Tiểu Lang trở lại Thái Hư cảnh giới mà còn đem hai con trảo điện phi hoàng để vào trong Thái Hư cảnh giới. Đương nhiên, hắn nói với bọn họ chính là thú Hồn tinh thạch.
Không có vật cưỡi, mục tiêu của bọn hắn không lớn lắm, cho nên cũng không mất mặt. Hơn nữa Lam Linh Nhi là siêu cao thủ dịch dung, lúc này nàng liền biến chính mình thành một gã thiếu niên tựa như Long Thần, giúp Long Thần sửa sang chút ít, sau đó che mái tóc trắng của Kiếm Trần lại. Như vậy, người ngoài không cẩn thận phân biệt đều là nhìn không thấu. Tại thời điểm tiếp cận Vân Thiên thành, thỉnh thoảng có người gào thét sượt qua bên người, cũng có người đang chậm rãi thảo luận chuyện xảy ra mấy ngày trước.
"Các ngươi nghe nói qua chưa? Mấy ngày này xuất hiện một gã thanh niên tên là Long Thần, hắn vốn là đệ tử Cổ Ma vực, nhưng mà hình như là giết chết nhi tử Ma Hoàng, được mấy vị Long Tộc cứu giúp từ trong Cổ Ma vực. Mấy ngày hôm trước nghe nói hắn xuất hiện ở Bạch thành, phụ trợ Kiếm Trần, trực tiếp giết chết sư tôn Kiếm Trần là Vũ Minh Tư Không Kiếm Thánh! Đồng thời còn giết thêm ba Vũ vương khác!"
"Lợi hại như vậy sao, phải có ít nhất Địa Vũ Cảnh tầng thứ nhất a? Nói không chừng chính là cái gã Long Thần kia đó!"
Một người khác nghi ngờ nói.
"Không phải vậy, nghe nói hình dáng bên ngoài không giống nhau."
"Bề ngoài tính là gì, ngươi nhìn bách biến Ma nữ kia, còn không phải là mỗi ngày bày ra một bộ dáng khác nhau sao, nói không chừng là một nam nhân đó, thật là ác tâm mà! Long Tộc tại sao liều lĩnh đắc tội với Cổ Ma vực đi cứu hắn, hắn còn không phải là đệ đệ của băng sơn Long Hoàn Long Nguyệt hay sao?"
"Ngươi nói cũng có đạo lý."
Nói xong, bọn họ nhanh chóng lướt qua bên người Long Thần.
Nghe nói chuyện như vậy, có hai chỗ để cho Long Thần không nhịn được phải bật cười. Thứ nhất Băng Sơn Long Hoàng, không nghĩ tới Long Nguyệt còn có một cái phong hào như vậy, nhất định là bởi vì ngày thường vẻ mặt của nàng quá mức lạnh lẽo, chẳng khác gì một tảng băng, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Thứ hai là về Lam Linh Nhi. Nàng bị cho là nam nhân, hơn nữa lúc này vừa vặn mặc trang phụ nam nhân.
“Cười cái gì mà cười, cẩn thận kẻo bị cô nãi nãi xét nát miệng của ngươi bây giờ. Ta chính là nam đó, thế nào, ngươi không có phúc khai nha, con quỷ nhỏ!”
Lam Linh Nhi khinh bỉ nhìn Long Thần một cái.
Long Thần ngẩn ra. Hắn lúc này mới nhớ ra, Lam Linh Nhi tại thời điểm giả dạng cho hắn, có thể là trò đùa dai nào đó, hóa trang có chút giống nữ nhân.
“Thật xui xẻo!”
Long Thần dùng sức xoa xoa trên mặt, lau sạch những thứ ở trên mặt.
“Đại hoa miêu, ha ha!”
Chờ cho hắn lau xong, Lam Linh Nhi nhìn lại, cười đến gập cả người.
Long Thần hận không được muốn tiến lên đánh nàng vài cái. Hắn vội vàng dùng nước suối bên cạnh, rửa mặt sạch sẽ, Thế nhưng náo một trận như vậy cũng khiến cho tâm tình Kiếm Trần khá hơn một chút.
“Tiểu tử này cũng đã trở thành danh nhân. Chuyện của nguơi khẳng định bọn người Long Nguyệt đại tỷ cũng đã biết.”
Đợi Long Thần xử lý xong, Lam Linh Nhi nhẹ giọng cười nói.
“Biết là tốt rồi, không cần giải thích chúng ta tại sao lại đến trễ như thế.”
Long Thần gật đầu nói.
Phía trước chính là Vân Thiên thành.
Long Thần còn chưa có tới gần, bỗng nhiên bên cạnh đã có ngươi hô lên: “Tam ca, ngươi đến rồi.”
Xoay người nhìn lại thì ra là Xích Ảnh. Đoán chừng người của hắn đã phát hiện ba người Long Thần cho nên liền tới đây trực tiếp mang ba người Long Thần hướng địa điểm bọn hắn tụ họp đi tới. Trên đường đi, Xích Ảnh dùng ánh mắt quái thai nhìn Long Thần, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, mới giơ ngón cái lên nói: “Thất đệ, nghe nói Tư Không Kiếm Thánh là do ngươi giết chết?”
“Tam ca hấp dẫn sự chú ý của hắn, kiềm chế hắn, ta mới động đắc thủ, bản thân ta không phải là địch thủ của hắn.”
Long Thần thành thật nói.
“Coi như là vậy cũng đã rất giỏi rồi. Dù sao ta làm không được.”
Xích Ảnh nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn.
Rất nhanh, Xích Ảnh dẫn ba người Long Thần đi vào trong một khe núi. Lôi Chấn đang trông coi bên ngoài cửa. Bên trong ở một cái lương đình, Khương Vô Nhai và Long Nguyệt đang ngồi đối diện đánh cờ tướng. Cảm giác được Long Thần đến, Long Nguyệt mới đứng lên.
“Đừng có đi, ngươi mau nhận thua, không thể ăn quitj.”
Khương Vô Nhai vội vàng hô lên.
Long Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, đưa tay vỗ bàn, đám cờ tướng hóa thành phấn vụn.
Khương Vô Nhai chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Nữ nhân cho dù là cảnh giới cao siêu đến bao nhiêu đều có một mặt như trẻ nhỏ.
Mà lúc này, Long Thần trở thành nơi tập trung ánh mắt của bọn họ. Ngay cả Long Nguyệt cũng phát hiện, mình hình như đã xem thường Long Thần.
Bị mọi người dùng ánh mắt như thế nhìn mình, Long Thần có chút ngại quá, cười nói: “Mấy vị ca ca tỷ tỷ, ta biết mặc dù ta rất tuấn tú, nhưng mà các ngươi cũng đừng có nhìn ta đắm đuối như thế chứ!”
Phốc!
Mọi người bị Long Thần chọc cười, ngay cả mặt nghiêm như Long Nguyệt lúc này cũng có chút buồn cười. Sau khi thấy ngay cả Long Nguyệt cũng nhếch miệng toát ra nụ cười khó có được, Lam Linh Nhi ngạc nhiên reo lên: “Mọi người mau nhìn kìa, ngay cả Băng sơn long hoàng trong truyền thuyết cũng biết cười!”
Long Nguyệt hơi chậm lại, chợt lập tức thu lại nụ cười, không để cho mọi người có cơ hội nhìn thấy. Nàng nhìn Long Thần nói: “Lần này biểu hiện vô cùng không tệ, đợi chuyện Xích Đế ấn kết thúc, chúng ta sẽ giúp ngươi chạy nước rút đến Địa Vũ cảnh, sáu người chúng ta đều đã trải qua, từng chút kinh nghiệm đối với ngươi cũng có trợ giúp!”
“Đâu chỉ là không tệ, quả thực là thần hồ kỳ thần a!”
Lôi Chấn ha hả cười nói, hình thể của hắn to lớn, tiếng nói cũng tương đối lớn.
Long Thần biết, bởi vì liên quan đến Xích Hồn trải rộng khắp Thần Vũ thánh triều, cho nên mấy người bọn hắn tin tức vô cùng nhạy bén. Ở phương diện tình báo đã vượt qua thế lực như Cổ Ma Vực cho nên ngày đó từng chi tiết xảy ra tại trước Bạch thành, bọn họ cũng đã biết được, hơn nữa rất rõ ràng mới đúng.
“Long Thần có thể dưới sự trợ giúp của ba người, giết chết Tư Không Kiếm Thánh, thực lực của hắn, trong đó có một phần, yêu thú và ba người trợ giúp cũng là một phần, mà quan trọng nhất lại là tâm tính của hắn và kế hoạch tinh vi của hắn.”
Khương Vô Nhai đứng dậy phân tích nói, ánh mắt nhìn Long Thần tràn đầy vẻ tán thưởng.
Sự khích lệ của bọn họ chính là sự khẳng định lớn nhất đối với Long Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.