Chương 325: Bất Chu Cung (1)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
- Ngươi có thấy khe hở thời không kia không?
Lâu Bái Nguyệt chỉ phía trước.
Cổ Trần Sa nhìn sang liền phát hiện phía trước quả nhiên có khe hở thời không, không ngừng vặn vẹo, tựa hồ môn hộ thông hướng thế giới khác.
- Chẳng lẽ Lệ Vãng Sinh ở bên kia?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Tám chín phần mười.
Lâu Bái Nguyệt cười lạnh:
- Đại Đồ Thần Pháp của ta giỏi về ghi nhớ khí tức, vĩnh viễn không phai mờ, cái này là chỗ huyền diệu của nó.
- Bây giờ chúng ta tiến vào trong đó, chỉ sợ không thỏa đáng.
Cổ Trần Sa biết không gian rất nguy hiểm, tiến vào trong bất luận khe hở thời không nào, cũng sẽ tao ngộ nguy hiểm có đến mà không có về.
Đừng nói hắn, dù đại năng trong Tiên đạo, chỉ cần chưa tới cảnh giới Lưỡng Giới Vô Gian, đều sẽ rất sợ hãi khe hở thời không, một khi rơi vào trong thời không khác, sẽ vĩnh viễn tìm không thấy đường ra.
Ở Vô Tận Đại Lục có rất nhiều địa phương bí ẩn có thời không như vậy, ẩn chứa Động Thiên thái cổ, thậm chí bảo bối Tiên Nhân. Từ xưa đến nay, có rất nhiều người vận khí tốt rơi vào trong những Động Thiên kia, được Tiên Nhân truyền thừa, sau khi xuất thế thành tựu kiêu hùng, đại năng, cự phách.
Những thứ này chính là kỳ ngộ.
Nhưng đa số lại không có kỳ ngộ như vậy, mà bị thời không thôn phệ, thịt nát xương tan.
- Chúng ta tự nhiên không thể đi vào, trong này chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.
Lâu Bái Nguyệt từ trong vòng tay lấy ra một tấm gương, tấm gương màu đồng xanh, bên trong lưu chuyển ra các loại phù văn.
Nàng nhỏ máu tươi của mình lên kính, chỉ tay bắn ra, xuất hiện một đóa hắc liên lớn cỡ bàn tay, hoa sen liên tục xoay tròn, vặn vẹo lập loè, chui vào vết nứt không gian, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó trong kính hiện ra tình huống xung quanh hắc liên.
Quả nhiên, ở trong vết nứt không gian vặn vẹo là một thế giới khác, không có hài cốt, mà là cung điện tàn phá, cũng không âm u, có ánh sáng từ trên không trung vẫy xuống, những ánh sáng kia cũng không biết từ chỗ nào phát ra.
Hoa sen ở dưới Lâu Bái Nguyệt khu động, dần dần trở nên trong suốt, ẩn tàng hình thể, tìm tòi ở trong cung điện tàn phá.
Những cung điện kia cũng không biết là chất liệu gì kiến tạo, Cổ Trần Sa nhìn không giống như tài liệu của thế gian.
- Đây là cung điện thượng cổ, không ngờ lại được bảo lưu ở trong không gian vỡ nát.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Lợi hại, không biết là của Tiên Nhân thượng cổ nào.
Cổ Trần Sa không có lên tiếng, chỉ cẩn thận quan sát.
Hoa sen trong suốt tiếp tục xâm nhập, chỉ thấy tuy cung điện vỡ nát, nhưng tráng lệ rộng lớn, cao vút trong mây, rất nhiều cung điện lơ lửng, phiêu đãng giống như thiên cung.
Đây nhất định là động phủ của Thần Tiên.
Đột nhiên, ở sâu trong cung điện xuất hiện huyết quang.
Cổ Trần Sa cẩn thận nhìn, Lâu Bái Nguyệt cũng phun ra từng ngụm tiên thiên cương khí lên gương, để cho cảnh tượng trong gương càng thêm rõ ràng.
Lập tức, trong huyết quang xuất hiện năm người.
Ba người là Hằng Bất Động, Lệ Vãng Sinh, Viên Sát Sinh, còn có hai người mặc áo giáp, cao lớn uy mãnh, giống như cự nhân, còn cao lớn hơn Nguyên Soái Man tộc lúc trước Cổ Trần Sa trông thấy.
Trên đầu hai cự nhân này mang theo vương miện, sau lưng có áo choàng kim quang lóng lánh, tay cầm quyền trượng, khí thế không thua Viên Sát Sinh và Lệ Vãng Sinh.
- Đây là hai Man Hoàng.
Lâu Bái Nguyệt thở hắt ra:
- Không phải chuyện đùa, Man Vương đã là cao thủ tuyệt đỉnh, Man Hoàng càng là chí tôn thống soái vô số bộ lạc Man tộc, đã không phải Man tộc bình thường, mà là tồn tại trí tuệ cao thâm, thủ đoạn thông thiên của Man tộc, ta gặp phải một người cũng chưa hẳn là đối thủ. Những người này tụ tập ở đây không biết làm gì? May mắn ta không có tiến vào trong đó, nếu không liên thủ đối phó ta mà nói, ta sẽ thiệt thòi lớn.
- Man Hoàng!
Cổ Trần Sa biết rõ, toàn bộ Man Hoang đại địa, không biết bao nhiêu bộ lạc Man tộc, bao nhiêu ức Man tộc, nhưng Man Hoàng lại không có mấy người.
Trên thực tế Man Hoàng đã không để ý tục sự, mà dốc lòng tu hành, nhưng mỗi cách ba năm, tất cả Man Vương trong phạm vi quản hạt đều phải đi triều kiến, cung phụng các loại quà tặng.
Trên thực tế Man Hoàng giống như Thiên Tử cổ đại, có thể cắt đất phong hầu.
Giống như dưới trướng của Cổ Thiên Tử là rất nhiều hầu quốc.
Mỗi Man Hoàng trên thực tế đều không tín ngưỡng Tà Thần, mà tự mình tu hành, thậm chí còn muốn Man tộc thoát ly Tà Thần khống chế.
Cổ Trần Sa đọc sách nghiên cứu qua lịch sử Man tộc, mỗi Man Hoàng đều là kỳ tài cái thế, từ trong ngàn vạn Man tộc trổ hết tài năng, có mấy vị Man Hoàng cực kỳ cổ xưa, thậm chí là lão quái vật sống mấy nghìn năm.
Đương nhiên, hai Man Hoàng trước mắt không có mạnh như vậy, có thể là thế hệ trẻ, nếu không sẽ không lăn lộn cùng Viên Sát Sinh, Lệ Vãng Sinh, Hằng Bất Động.
Năm người này ở trên một tế đàn, không biết bố trí vật gì, chỉ thấy trên tế đàn có rất nhiều thi thể, đều đã bị giết chết, nữ có nam có, không biết từ chỗ nào cướp được, có nhìn giống như người hải ngoại, cũng có bộ phận là dân chúng của Đại Vĩnh Vương Triều, nhưng đa số vẫn là Man tộc.
Xem ra năm người này chuẩn bị huyết tế.
Lâu Bái Nguyệt chỉ phía trước.
Cổ Trần Sa nhìn sang liền phát hiện phía trước quả nhiên có khe hở thời không, không ngừng vặn vẹo, tựa hồ môn hộ thông hướng thế giới khác.
- Chẳng lẽ Lệ Vãng Sinh ở bên kia?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Tám chín phần mười.
Lâu Bái Nguyệt cười lạnh:
- Đại Đồ Thần Pháp của ta giỏi về ghi nhớ khí tức, vĩnh viễn không phai mờ, cái này là chỗ huyền diệu của nó.
- Bây giờ chúng ta tiến vào trong đó, chỉ sợ không thỏa đáng.
Cổ Trần Sa biết không gian rất nguy hiểm, tiến vào trong bất luận khe hở thời không nào, cũng sẽ tao ngộ nguy hiểm có đến mà không có về.
Đừng nói hắn, dù đại năng trong Tiên đạo, chỉ cần chưa tới cảnh giới Lưỡng Giới Vô Gian, đều sẽ rất sợ hãi khe hở thời không, một khi rơi vào trong thời không khác, sẽ vĩnh viễn tìm không thấy đường ra.
Ở Vô Tận Đại Lục có rất nhiều địa phương bí ẩn có thời không như vậy, ẩn chứa Động Thiên thái cổ, thậm chí bảo bối Tiên Nhân. Từ xưa đến nay, có rất nhiều người vận khí tốt rơi vào trong những Động Thiên kia, được Tiên Nhân truyền thừa, sau khi xuất thế thành tựu kiêu hùng, đại năng, cự phách.
Những thứ này chính là kỳ ngộ.
Nhưng đa số lại không có kỳ ngộ như vậy, mà bị thời không thôn phệ, thịt nát xương tan.
- Chúng ta tự nhiên không thể đi vào, trong này chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.
Lâu Bái Nguyệt từ trong vòng tay lấy ra một tấm gương, tấm gương màu đồng xanh, bên trong lưu chuyển ra các loại phù văn.
Nàng nhỏ máu tươi của mình lên kính, chỉ tay bắn ra, xuất hiện một đóa hắc liên lớn cỡ bàn tay, hoa sen liên tục xoay tròn, vặn vẹo lập loè, chui vào vết nứt không gian, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Sau đó trong kính hiện ra tình huống xung quanh hắc liên.
Quả nhiên, ở trong vết nứt không gian vặn vẹo là một thế giới khác, không có hài cốt, mà là cung điện tàn phá, cũng không âm u, có ánh sáng từ trên không trung vẫy xuống, những ánh sáng kia cũng không biết từ chỗ nào phát ra.
Hoa sen ở dưới Lâu Bái Nguyệt khu động, dần dần trở nên trong suốt, ẩn tàng hình thể, tìm tòi ở trong cung điện tàn phá.
Những cung điện kia cũng không biết là chất liệu gì kiến tạo, Cổ Trần Sa nhìn không giống như tài liệu của thế gian.
- Đây là cung điện thượng cổ, không ngờ lại được bảo lưu ở trong không gian vỡ nát.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Lợi hại, không biết là của Tiên Nhân thượng cổ nào.
Cổ Trần Sa không có lên tiếng, chỉ cẩn thận quan sát.
Hoa sen trong suốt tiếp tục xâm nhập, chỉ thấy tuy cung điện vỡ nát, nhưng tráng lệ rộng lớn, cao vút trong mây, rất nhiều cung điện lơ lửng, phiêu đãng giống như thiên cung.
Đây nhất định là động phủ của Thần Tiên.
Đột nhiên, ở sâu trong cung điện xuất hiện huyết quang.
Cổ Trần Sa cẩn thận nhìn, Lâu Bái Nguyệt cũng phun ra từng ngụm tiên thiên cương khí lên gương, để cho cảnh tượng trong gương càng thêm rõ ràng.
Lập tức, trong huyết quang xuất hiện năm người.
Ba người là Hằng Bất Động, Lệ Vãng Sinh, Viên Sát Sinh, còn có hai người mặc áo giáp, cao lớn uy mãnh, giống như cự nhân, còn cao lớn hơn Nguyên Soái Man tộc lúc trước Cổ Trần Sa trông thấy.
Trên đầu hai cự nhân này mang theo vương miện, sau lưng có áo choàng kim quang lóng lánh, tay cầm quyền trượng, khí thế không thua Viên Sát Sinh và Lệ Vãng Sinh.
- Đây là hai Man Hoàng.
Lâu Bái Nguyệt thở hắt ra:
- Không phải chuyện đùa, Man Vương đã là cao thủ tuyệt đỉnh, Man Hoàng càng là chí tôn thống soái vô số bộ lạc Man tộc, đã không phải Man tộc bình thường, mà là tồn tại trí tuệ cao thâm, thủ đoạn thông thiên của Man tộc, ta gặp phải một người cũng chưa hẳn là đối thủ. Những người này tụ tập ở đây không biết làm gì? May mắn ta không có tiến vào trong đó, nếu không liên thủ đối phó ta mà nói, ta sẽ thiệt thòi lớn.
- Man Hoàng!
Cổ Trần Sa biết rõ, toàn bộ Man Hoang đại địa, không biết bao nhiêu bộ lạc Man tộc, bao nhiêu ức Man tộc, nhưng Man Hoàng lại không có mấy người.
Trên thực tế Man Hoàng đã không để ý tục sự, mà dốc lòng tu hành, nhưng mỗi cách ba năm, tất cả Man Vương trong phạm vi quản hạt đều phải đi triều kiến, cung phụng các loại quà tặng.
Trên thực tế Man Hoàng giống như Thiên Tử cổ đại, có thể cắt đất phong hầu.
Giống như dưới trướng của Cổ Thiên Tử là rất nhiều hầu quốc.
Mỗi Man Hoàng trên thực tế đều không tín ngưỡng Tà Thần, mà tự mình tu hành, thậm chí còn muốn Man tộc thoát ly Tà Thần khống chế.
Cổ Trần Sa đọc sách nghiên cứu qua lịch sử Man tộc, mỗi Man Hoàng đều là kỳ tài cái thế, từ trong ngàn vạn Man tộc trổ hết tài năng, có mấy vị Man Hoàng cực kỳ cổ xưa, thậm chí là lão quái vật sống mấy nghìn năm.
Đương nhiên, hai Man Hoàng trước mắt không có mạnh như vậy, có thể là thế hệ trẻ, nếu không sẽ không lăn lộn cùng Viên Sát Sinh, Lệ Vãng Sinh, Hằng Bất Động.
Năm người này ở trên một tế đàn, không biết bố trí vật gì, chỉ thấy trên tế đàn có rất nhiều thi thể, đều đã bị giết chết, nữ có nam có, không biết từ chỗ nào cướp được, có nhìn giống như người hải ngoại, cũng có bộ phận là dân chúng của Đại Vĩnh Vương Triều, nhưng đa số vẫn là Man tộc.
Xem ra năm người này chuẩn bị huyết tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.