Chương 144: Bí mật của linh sóng (2)
Mộng Nhập Thần Cơ
04/09/2022
Hắn rất coi trọng lịch sử, cảm thụ văn hóa viễn cổ, từ trong đó nhìn ra chân ý.
Kiểu chữ hắn viết tấu chương ngưng trọng, hùng hậu, nhưng cũng có vài phần công lực, trên đó viết:
- Phụ hoàng ở trên, hôm nay nhi thần Cổ Trần Sa gặp qua Thất công chúa của Bảo Ngọc Quốc, sau khi nói chuyện, kể rõ ý quy thuận. Nhi thần nghĩ triều đình lấy nhân nghĩa làm gốc, Bảo Ngọc Quốc dân phong thuần phác, tính tình ôn hòa, khiêm tốn...
Văn chương của hắn rất đúng mực, từ trong sách vở dẫn chứng dân phong của Bảo Ngọc Quốc, lại giảng chỗ tốt sau khi quy thuận triều đình, còn nói gần đây Đại Uy Vương Triều ở hải ngoại hoạt động mạnh mẽ, tuy sự tình rất nhiều, nhưng số lượng từ lại đơn giản rõ ràng.
Hắn biết Thiên Phù Đại Đế thích đơn giản, thánh chỉ có thời điểm chỉ nói một chữ, làm việc cởi mở, chán ghét dài dòng. Thế là hắn trực tiếp từ nhân nghĩa lòng người, sau đó nói thu nhập từ thuế, lại nói hải quan, dân sinh, ngắn ngủi mấy trăm chữ nói xong.
- Người đâu.
- Có.
Lưu Vũ tiến đến:
- Vương gia có gì phân phó.
- Lệnh dịch quán truyền tấu chương về kinh.
- Vâng.
Lại xem sách một lúc, sắc trời đã sáng tỏ, bầu trời nổi mưa nhỏ, bất tri bất giác đã đến mùa xuân, vạn vật sinh trưởng, trời đông giá rét chân chính trôi qua.
- Thập Cửu điện hạ, Nguyệt Phù quận chúa lệnh ta đến thông tri, mọi người chỉnh đốn hành trang, sắp phải xuất phát.
Lúc này có người hầu đi qua.
- Ngươi hồi bẩm quận chúa, ta sẽ lập tức lên đường.
Cổ Trần Sa nói.
- Mặc áo giáp, sắp xếp trận hình, xuất phát!
Răng rắc răng rắc...
Mọi người đều tụ tập ở trong sân.
- Mặc vào Giác Giao Khải, vô luận mưa gió, con đường bùn nhão, cũng không chút ảnh hưởng, một giáp trong người, thủy hỏa bất xâm.
- Chủ nhân, tuy giáp này kỳ diệu, nhưng lại cần bảo dưỡng, bằng không trải qua nhiều lần chinh chiến kịch liệt sẽ vỡ tan, đến lúc đó tổn thất to lớn, biện pháp tốt nhất là thời điểm không dùng thả ở trong Tụ Linh Trận, dùng linh khí bồi dưỡng. Đương nhiên có linh dịch quét lên, giáp này không chỉ không tổn hại, ngược lại lâu ngày sẽ càng mạnh.
Nghĩa Minh nói:
- Nên chủ nhân để người ta lấy đi Thiên Long Tụ Linh Kỳ không phải chuyện tốt, có cờ này sản sinh linh dịch, sẽ có chỗ tốt to lớn với áo giáp.
- Là ta sơ suất, không nghĩ tới tầng này, dùng Thiên Lộ chữa trị áo giáp lại quá xa xỉ.
Cổ Trần Sa lắc đầu:
- Không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, đến Thừa Thiên Quan lại nói.
Hai trăm bốn mươi chín người ra cửa, vừa vặn gặp phải đội ngũ của Thập hoàng tử.
Cổ Trần Sa rõ ràng cảm giác được sát ý của Cổ Chấn Sa đối với mình nồng nặc hơn rất nhiều.
- Ta ở nơi nào trêu chọc lão Thập?
Hắn hơi nghi hoặc, nhưng không sợ.
Quân đội của Lâu Bái Nguyệt đi ở phía trước, tất cả quan viên lớn nhỏ ở trong mưa tiễn đưa, mưa xuân thấm ướt quan phục, nhưng bọn hắn không dám nhíu mày một cái.
- Lão Thập Cửu, ta có vài lời muốn nói cho ngươi.
Lâu Bái Nguyệt bắt chuyện, hai người cưỡi ngựa sóng vai mà đi.
- Không biết ngươi chuyện gì?
Cổ Trần Sa biết Lâu Bái Nguyệt tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích.
- Đêm hôm qua ngươi xuất môn đi dạo, gặp qua Thất công chúa của Bảo Ngọc Quốc?
Lâu Bái Nguyệt hỏi.
- Không sai.
Cổ Trần Sa biết nữ nhân này tình báo rất mạnh, cũng không giấu diếm:
- Nàng hi vọng ta viết tấu chương cho phụ hoàng, có thể để cho Bảo Ngọc Quốc quy thuận Đại Vĩnh, hoàng thất bọn hắn sẽ đời đời thế thế vì Đại Vĩnh gìn giữ đất đai.
- Chuyện này cực kỳ phức tạp, ngươi tốt nhất không nên dính vào, lão Đại nhìn chằm chằm Bảo Ngọc Quốc, ngày hôm qua Ngọc Hàn Lộ gặp ngươi xong, lại đi gặp lão Thập, lần này mục đích chủ yếu của nàng là thông gia với lão Thập, thậm chí trưởng lão Lôi gia còn đi Bảo Ngọc Quốc trao đổi tín vật.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Ngươi chớ bị lợi dụng.
Kiểu chữ hắn viết tấu chương ngưng trọng, hùng hậu, nhưng cũng có vài phần công lực, trên đó viết:
- Phụ hoàng ở trên, hôm nay nhi thần Cổ Trần Sa gặp qua Thất công chúa của Bảo Ngọc Quốc, sau khi nói chuyện, kể rõ ý quy thuận. Nhi thần nghĩ triều đình lấy nhân nghĩa làm gốc, Bảo Ngọc Quốc dân phong thuần phác, tính tình ôn hòa, khiêm tốn...
Văn chương của hắn rất đúng mực, từ trong sách vở dẫn chứng dân phong của Bảo Ngọc Quốc, lại giảng chỗ tốt sau khi quy thuận triều đình, còn nói gần đây Đại Uy Vương Triều ở hải ngoại hoạt động mạnh mẽ, tuy sự tình rất nhiều, nhưng số lượng từ lại đơn giản rõ ràng.
Hắn biết Thiên Phù Đại Đế thích đơn giản, thánh chỉ có thời điểm chỉ nói một chữ, làm việc cởi mở, chán ghét dài dòng. Thế là hắn trực tiếp từ nhân nghĩa lòng người, sau đó nói thu nhập từ thuế, lại nói hải quan, dân sinh, ngắn ngủi mấy trăm chữ nói xong.
- Người đâu.
- Có.
Lưu Vũ tiến đến:
- Vương gia có gì phân phó.
- Lệnh dịch quán truyền tấu chương về kinh.
- Vâng.
Lại xem sách một lúc, sắc trời đã sáng tỏ, bầu trời nổi mưa nhỏ, bất tri bất giác đã đến mùa xuân, vạn vật sinh trưởng, trời đông giá rét chân chính trôi qua.
- Thập Cửu điện hạ, Nguyệt Phù quận chúa lệnh ta đến thông tri, mọi người chỉnh đốn hành trang, sắp phải xuất phát.
Lúc này có người hầu đi qua.
- Ngươi hồi bẩm quận chúa, ta sẽ lập tức lên đường.
Cổ Trần Sa nói.
- Mặc áo giáp, sắp xếp trận hình, xuất phát!
Răng rắc răng rắc...
Mọi người đều tụ tập ở trong sân.
- Mặc vào Giác Giao Khải, vô luận mưa gió, con đường bùn nhão, cũng không chút ảnh hưởng, một giáp trong người, thủy hỏa bất xâm.
- Chủ nhân, tuy giáp này kỳ diệu, nhưng lại cần bảo dưỡng, bằng không trải qua nhiều lần chinh chiến kịch liệt sẽ vỡ tan, đến lúc đó tổn thất to lớn, biện pháp tốt nhất là thời điểm không dùng thả ở trong Tụ Linh Trận, dùng linh khí bồi dưỡng. Đương nhiên có linh dịch quét lên, giáp này không chỉ không tổn hại, ngược lại lâu ngày sẽ càng mạnh.
Nghĩa Minh nói:
- Nên chủ nhân để người ta lấy đi Thiên Long Tụ Linh Kỳ không phải chuyện tốt, có cờ này sản sinh linh dịch, sẽ có chỗ tốt to lớn với áo giáp.
- Là ta sơ suất, không nghĩ tới tầng này, dùng Thiên Lộ chữa trị áo giáp lại quá xa xỉ.
Cổ Trần Sa lắc đầu:
- Không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, đến Thừa Thiên Quan lại nói.
Hai trăm bốn mươi chín người ra cửa, vừa vặn gặp phải đội ngũ của Thập hoàng tử.
Cổ Trần Sa rõ ràng cảm giác được sát ý của Cổ Chấn Sa đối với mình nồng nặc hơn rất nhiều.
- Ta ở nơi nào trêu chọc lão Thập?
Hắn hơi nghi hoặc, nhưng không sợ.
Quân đội của Lâu Bái Nguyệt đi ở phía trước, tất cả quan viên lớn nhỏ ở trong mưa tiễn đưa, mưa xuân thấm ướt quan phục, nhưng bọn hắn không dám nhíu mày một cái.
- Lão Thập Cửu, ta có vài lời muốn nói cho ngươi.
Lâu Bái Nguyệt bắt chuyện, hai người cưỡi ngựa sóng vai mà đi.
- Không biết ngươi chuyện gì?
Cổ Trần Sa biết Lâu Bái Nguyệt tuyệt đối sẽ không bắn tên không đích.
- Đêm hôm qua ngươi xuất môn đi dạo, gặp qua Thất công chúa của Bảo Ngọc Quốc?
Lâu Bái Nguyệt hỏi.
- Không sai.
Cổ Trần Sa biết nữ nhân này tình báo rất mạnh, cũng không giấu diếm:
- Nàng hi vọng ta viết tấu chương cho phụ hoàng, có thể để cho Bảo Ngọc Quốc quy thuận Đại Vĩnh, hoàng thất bọn hắn sẽ đời đời thế thế vì Đại Vĩnh gìn giữ đất đai.
- Chuyện này cực kỳ phức tạp, ngươi tốt nhất không nên dính vào, lão Đại nhìn chằm chằm Bảo Ngọc Quốc, ngày hôm qua Ngọc Hàn Lộ gặp ngươi xong, lại đi gặp lão Thập, lần này mục đích chủ yếu của nàng là thông gia với lão Thập, thậm chí trưởng lão Lôi gia còn đi Bảo Ngọc Quốc trao đổi tín vật.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Ngươi chớ bị lợi dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.