Chương 140: Chợ phiên biên quan (2)
Mộng Nhập Thần Cơ
04/09/2022
Cổ Trần Sa hỏi:
- Nghĩa Minh, ngươi kiến thức rộng rãi, đây là đoàn xe nhà nào?
- Phong cách tựa như hải ngoại, những Võ Sĩ kia mặc áo giáp xanh sẫm, là Mặc Phỉ Huyết Ngọc, trường kỳ mặc vào, sẽ hấp thu huyết khí thân thể bồi dưỡng, ngọc càng ngày càng linh động, đồng thời tinh hoa trong ngọc cũng sẽ tẩm bổ nhân thể, tẩm bổ gân mạch.
Nghĩa Minh nói:
- Ta đoán không sai, đây là đoàn xe của hải ngoại Bảo Ngọc Quốc.
- Bảo Ngọc Quốc, đảo quốc chuyên môn sinh ngọc, lớn hơn Long Kiếm Đảo rất nhiều, lực lượng quốc gia khá hùng mạnh, chẳng qua gần đây bị hạm đội của lão Đại bức bách, hàng năm phải tiến cống.
Cổ Trần Sa cau mày:
- Mấy năm nay lão Đại bức bách hải ngoại các nước, thu vét vô số bảo bối và nhân tài, tuy nói cũng cho triều đình, kỳ thực phần lớn đều trung gian kiếm lời túi riêng, thế lực càng lúc càng lớn. Người Bảo Ngọc Quốc bị buộc hết cách, mới đến Vĩnh Triều quy thuận hoàng tử khác, đi con đường của Long Vũ Vân. Lần này các hoàng tử tụ tập ở Thừa Thiên Quan, cũng không biết sẽ tiếp xúc hoàng tử nào.
Các nước hải ngoại cực kỳ giàu có và đông đúc, Long Kiếm Đảo chẳng qua là tiểu đảo, chỉ dám xưng đảo, không dám xưng quốc.
Bảo Ngọc Quốc dám xưng quốc đăng cơ, thì tự có chỗ cường đại của nó.
Đoàn xe tiến vào một khách sạn trong chợ phiên.
Cổ Trần Sa cũng không thèm để ý, tiếp tục đi dạo phố, nhận thức biên quan phong tình.
Nhưng lúc này, có nam tử vội vội vàng vàng đi đến, tới trước mặt Cổ Trần Sa, hơi chắp tay:
- Thập Cửu điện hạ, tiểu thư nhà ta xin mời, hi vọng có thể hân hạnh được đón tiếp.
- Tiểu thư nhà ngươi là ai?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Vừa rồi Thập Cửu điện hạ đã gặp.
Nam tử này không kiêu ngạo không siểm nịnh, đã sớm biết thân phận của Cổ Trần Sa.
- Dẫn đường.
Cổ Trần Sa cũng không hỏi thêm gì.
Nam tử kia chắp tay, xoay người rời đi.
Đoàn người tiến vào khách sạn, trong khách sạn cực kỳ u tĩnh, phong cách cổ điển, hòn non bộ, hoa viên tầng tầng lớp lớp, hiển nhiên trải qua Đại Sư phong thuỷ thiết kế, trong đó không có ồn ào náo động, hiển nhiên chỉ tiếp đãi quý khách.
- Tiểu thư ở trong lầu, chỉ hy vọng Thập Cửu điện hạ một người đi vào.
Nam tử ở trong lầu chào đón.
- Khách liền theo chủ.
Cổ Trần Sa vung tay:
- Nghĩa Minh, Lưu Vũ, các ngươi chờ ở chỗ này.
- Vâng, chủ nhân.
- Vâng, Vương gia.
Cổ Trần Sa đẩy cửa ra, đi lên lầu, chỉ cảm thấy trong tiểu lâu khí tức thanh thuần không gì sánh được, như xuân về hoa nở, bùn đất thơm mát, tràn ngập sinh cơ, cả tiểu lâu là một cái Tụ Linh Trận, hơn nữa trận này có chút kỳ diệu, hiệu quả còn mạnh hơn Tụ Linh Trận bình thường. Hắn thấy qua Tụ Linh Trận trong Thần Miếu Man tộc, lại không cường đại bằng tiểu lâu.
Hắn lên lầu hai, liền thấy nữ tử đang khảy đàn, tiếng đàn rất nhỏ, như tố như khóc, bên ngoài tiểu lâu căn bản không nghe được, năm ngón tay gảy dây đàn, làm người ta như thấy trên biển ngồi mỹ nhân, đoàn tụ sum vầy, khiến người ta say sưa.
- Hải thượng thăng minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời, tình nhân oán dao dạ, cánh tịch khởi tương tư.
Nữ tử cúi đầu ngâm thơ:
- Thơ này là Thiên Phù Đại Đế làm, hùng tài đại lược, vạn cổ nhất đế, Bảo Ngọc Quốc ta sớm đã muốn quy thuận, nhưng gian thần cản đường, ức hiếp lương thiện, không biết Thập Cửu điện hạ có thể bẩm báo hoàng thượng, cho phép Bảo Ngọc Quốc chúng ta trở thành một châu của Đại Vĩnh, vì triều đình đời đời thế thế gìn giữ đất đai hay không.
- Cô nương không biết là vị công chúa nào của Bảo Ngọc Quốc.
Cổ Trần Sa vội vã chắp tay.
- Ta xếp thứ bảy, Ngọc Hàn Lộ.
Nữ tử ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy linh lung thanh tú, nhu nhược khiến người ta thương yêu không nói ra được.
Tới hiện tại, Cổ Trần Sa tương đối khắc sâu với ba nữ tử, Lâu Bái Nguyệt cường thế sắc bén, bộc lộ phong mang, quyền nghiêng triều đình và dân gian. Long Vũ Vân tính toán tỉ mỉ, lợi ích trên hết, am hiểu mưu lược, khiến người ta nhìn không thấu. Mà nữ nhân này lại nhu nhược, như tiểu thư khuê các, để người thương yêu.
Nhưng thông qua Nghĩa Minh tra xét và tự mình cảm ứng, nữ nhân này tu vi cực cao, chỉ sợ là Đạo cảnh tam biến, thậm chí tứ biến.
- Nguyên lai là Thất công chúa.
Cổ Trần Sa thi lễ, ở trên lễ nghi hắn từ nhỏ được giáo dục nghiêm ngặt, gần đây hắn cũng một ngày ba tỉnh, ma luyện khí chất, tu dưỡng đức hạnh, tranh thủ xứng với lực lượng của Tế Thiên Phù Chiếu:
- Ta xem qua rất nhiều điển tịch về Bảo Ngọc Quốc, thật làm người hướng về, Thất công chúa cũng như ngọc điêu, khí chất thoát tục, hôm nay nhìn thấy, có thể nói tam sinh hữu hạnh. Nếu như công chúa có yêu cầu, phàm là ta có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ.
- Sự tích của Thập Cửu điện hạ ta cũng đã nghe nói, ẩn nhẫn chịu nhục, một bước lên trời, có thể nói thiên tướng hàng đại nhậm, trước phải khổ gân cốt.
Thất công chúa Ngọc Hàn Lộ duỗi tay, có thị nữ dâng trà đến.
- Nghĩa Minh, ngươi kiến thức rộng rãi, đây là đoàn xe nhà nào?
- Phong cách tựa như hải ngoại, những Võ Sĩ kia mặc áo giáp xanh sẫm, là Mặc Phỉ Huyết Ngọc, trường kỳ mặc vào, sẽ hấp thu huyết khí thân thể bồi dưỡng, ngọc càng ngày càng linh động, đồng thời tinh hoa trong ngọc cũng sẽ tẩm bổ nhân thể, tẩm bổ gân mạch.
Nghĩa Minh nói:
- Ta đoán không sai, đây là đoàn xe của hải ngoại Bảo Ngọc Quốc.
- Bảo Ngọc Quốc, đảo quốc chuyên môn sinh ngọc, lớn hơn Long Kiếm Đảo rất nhiều, lực lượng quốc gia khá hùng mạnh, chẳng qua gần đây bị hạm đội của lão Đại bức bách, hàng năm phải tiến cống.
Cổ Trần Sa cau mày:
- Mấy năm nay lão Đại bức bách hải ngoại các nước, thu vét vô số bảo bối và nhân tài, tuy nói cũng cho triều đình, kỳ thực phần lớn đều trung gian kiếm lời túi riêng, thế lực càng lúc càng lớn. Người Bảo Ngọc Quốc bị buộc hết cách, mới đến Vĩnh Triều quy thuận hoàng tử khác, đi con đường của Long Vũ Vân. Lần này các hoàng tử tụ tập ở Thừa Thiên Quan, cũng không biết sẽ tiếp xúc hoàng tử nào.
Các nước hải ngoại cực kỳ giàu có và đông đúc, Long Kiếm Đảo chẳng qua là tiểu đảo, chỉ dám xưng đảo, không dám xưng quốc.
Bảo Ngọc Quốc dám xưng quốc đăng cơ, thì tự có chỗ cường đại của nó.
Đoàn xe tiến vào một khách sạn trong chợ phiên.
Cổ Trần Sa cũng không thèm để ý, tiếp tục đi dạo phố, nhận thức biên quan phong tình.
Nhưng lúc này, có nam tử vội vội vàng vàng đi đến, tới trước mặt Cổ Trần Sa, hơi chắp tay:
- Thập Cửu điện hạ, tiểu thư nhà ta xin mời, hi vọng có thể hân hạnh được đón tiếp.
- Tiểu thư nhà ngươi là ai?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Vừa rồi Thập Cửu điện hạ đã gặp.
Nam tử này không kiêu ngạo không siểm nịnh, đã sớm biết thân phận của Cổ Trần Sa.
- Dẫn đường.
Cổ Trần Sa cũng không hỏi thêm gì.
Nam tử kia chắp tay, xoay người rời đi.
Đoàn người tiến vào khách sạn, trong khách sạn cực kỳ u tĩnh, phong cách cổ điển, hòn non bộ, hoa viên tầng tầng lớp lớp, hiển nhiên trải qua Đại Sư phong thuỷ thiết kế, trong đó không có ồn ào náo động, hiển nhiên chỉ tiếp đãi quý khách.
- Tiểu thư ở trong lầu, chỉ hy vọng Thập Cửu điện hạ một người đi vào.
Nam tử ở trong lầu chào đón.
- Khách liền theo chủ.
Cổ Trần Sa vung tay:
- Nghĩa Minh, Lưu Vũ, các ngươi chờ ở chỗ này.
- Vâng, chủ nhân.
- Vâng, Vương gia.
Cổ Trần Sa đẩy cửa ra, đi lên lầu, chỉ cảm thấy trong tiểu lâu khí tức thanh thuần không gì sánh được, như xuân về hoa nở, bùn đất thơm mát, tràn ngập sinh cơ, cả tiểu lâu là một cái Tụ Linh Trận, hơn nữa trận này có chút kỳ diệu, hiệu quả còn mạnh hơn Tụ Linh Trận bình thường. Hắn thấy qua Tụ Linh Trận trong Thần Miếu Man tộc, lại không cường đại bằng tiểu lâu.
Hắn lên lầu hai, liền thấy nữ tử đang khảy đàn, tiếng đàn rất nhỏ, như tố như khóc, bên ngoài tiểu lâu căn bản không nghe được, năm ngón tay gảy dây đàn, làm người ta như thấy trên biển ngồi mỹ nhân, đoàn tụ sum vầy, khiến người ta say sưa.
- Hải thượng thăng minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thời, tình nhân oán dao dạ, cánh tịch khởi tương tư.
Nữ tử cúi đầu ngâm thơ:
- Thơ này là Thiên Phù Đại Đế làm, hùng tài đại lược, vạn cổ nhất đế, Bảo Ngọc Quốc ta sớm đã muốn quy thuận, nhưng gian thần cản đường, ức hiếp lương thiện, không biết Thập Cửu điện hạ có thể bẩm báo hoàng thượng, cho phép Bảo Ngọc Quốc chúng ta trở thành một châu của Đại Vĩnh, vì triều đình đời đời thế thế gìn giữ đất đai hay không.
- Cô nương không biết là vị công chúa nào của Bảo Ngọc Quốc.
Cổ Trần Sa vội vã chắp tay.
- Ta xếp thứ bảy, Ngọc Hàn Lộ.
Nữ tử ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy linh lung thanh tú, nhu nhược khiến người ta thương yêu không nói ra được.
Tới hiện tại, Cổ Trần Sa tương đối khắc sâu với ba nữ tử, Lâu Bái Nguyệt cường thế sắc bén, bộc lộ phong mang, quyền nghiêng triều đình và dân gian. Long Vũ Vân tính toán tỉ mỉ, lợi ích trên hết, am hiểu mưu lược, khiến người ta nhìn không thấu. Mà nữ nhân này lại nhu nhược, như tiểu thư khuê các, để người thương yêu.
Nhưng thông qua Nghĩa Minh tra xét và tự mình cảm ứng, nữ nhân này tu vi cực cao, chỉ sợ là Đạo cảnh tam biến, thậm chí tứ biến.
- Nguyên lai là Thất công chúa.
Cổ Trần Sa thi lễ, ở trên lễ nghi hắn từ nhỏ được giáo dục nghiêm ngặt, gần đây hắn cũng một ngày ba tỉnh, ma luyện khí chất, tu dưỡng đức hạnh, tranh thủ xứng với lực lượng của Tế Thiên Phù Chiếu:
- Ta xem qua rất nhiều điển tịch về Bảo Ngọc Quốc, thật làm người hướng về, Thất công chúa cũng như ngọc điêu, khí chất thoát tục, hôm nay nhìn thấy, có thể nói tam sinh hữu hạnh. Nếu như công chúa có yêu cầu, phàm là ta có thể làm được, nhất định sẽ không chối từ.
- Sự tích của Thập Cửu điện hạ ta cũng đã nghe nói, ẩn nhẫn chịu nhục, một bước lên trời, có thể nói thiên tướng hàng đại nhậm, trước phải khổ gân cốt.
Thất công chúa Ngọc Hàn Lộ duỗi tay, có thị nữ dâng trà đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.