Chương 323: Gặp lại Lệ Vãng Sinh (1)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
Ngũ đại Thiên Niên Cốt Yêu giết mấy trăm Khô Lâu, thôn phệ linh hồn chi hỏa, trở nên cực kỳ cường hãn, lăng không trôi nổi, uy phong lẫm lẫm.
Cổ Trần Sa gặp được loại Thiên Niên Cốt Yêu này chỉ có đánh chết, mà không có thủ đoạn thu phục. Đừng nói hắn, coi như là Nghĩa Minh cũng không làm được, trừ khi tu luyện tới Đạo cảnh thập nhị biến Nhiếp Hồn Đoạt Phách, trước bắt về, lại chậm rãi dùng ý chí luyện hóa thành Khôi Lỗi, nhưng hiệu xuất kém xa Lâu Bái Nguyệt.
Nhớ ngày đó, Lâu Bái Nguyệt ở Nam Sơn săn bắt chém giết Man tộc, khi đó mặc dù đạt được thứ nhất, nhận được Bách Kiếp Kim Đan, chỉ là còn chưa bước vào Đạo cảnh, nhưng bây giờ đã là Đạo cảnh cửu biến, mà mình khi đó chỉ là Tông Sư nho nhỏ, thân thể phàm thai, hiện tại cũng đã là Đạo cảnh ngũ biến Bách Khiếu Tụ Linh.
Ngắn ngủn một năm mà thôi.
Một năm này, thiên hạ cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhân tộc đánh Man tộc liên tiếp bại lui, mấy chục vạn dặm Man Hoang quy về nhân tộc, thiên hạ hưng thịnh trước đó chưa từng có, ấu có chỗ dưỡng, lão có chỗ theo.
Nghĩ đến đây, Cổ Trần Sa chỉ cảm thấy thế sự như quân cờ, càn khôn khó lường, thay đổi thất thường, không phải là mình có khả năng nắm giữ.
Người như lục bình, nước chảy bèo trôi, trừ khi là đến trình độ như Thiên Phù Đại Đế, mới có thể cải biến hết thảy, dựa theo ý chí của mình vận chuyển Thiên Đạo.
- Đi thôi.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Năm con Cốt Yêu cũng không cần thu, chúng ta một đường tiến lên, giết chết những Khô Lâu cấp thấp, giúp Cốt Yêu bổ sung linh hồn bổn nguyên.
- Chúng hẳn không có khả năng vĩnh viễn thôn phệ xuống chứ?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Đây là đương nhiên, chúng thôn phệ tới trình độ nhất định, lại ăn nhiều cũng vô dụng, bất luận cái gì cũng có cực hạn. Bất quá ta khắc phù văn ở trong thân thể bọn nó, sau khi chúng bão hòa, có thể dựa vào những phù văn kia, hấp thu linh hồn chi hỏa của Khô Lâu khác vào, ngưng kết thành hạt châu chứa đựng, về sau chậm rãi tiêu hóa, thủ pháp luyện bảo này gọi là Kết Xá Lợi, ngươi theo Bảo Minh Nhi học tập lâu như vậy, nên biết rõ ràng chứ.
Lâu Bái Nguyệt nói.
- Ta học qua, nhưng tu vi chưa đến, căn bản không cách nào vận dụng.
Đột nhiên Cổ Trần Sa nghĩ đến sự tình gì đó:
- Đúng rồi, thực lực của ngươi tăng nhiều, sau khi chúng ta ra ngoài, giúp ta dò xét Bảo Minh Nhi một chút.
- Được, nàng này đúng là thần bí, lại dám có ý đồ với ngươi.
Lâu Bái Nguyệt đáp ứng.
- Ta chủ yếu là muốn thánh chỉ của Đại Uy Vương Triều, còn có pháp khí tế thiên, có thể lấy ra hiến tế, thu hoạch Thiên Tử chi khí tế tự, chỗ tốt rất nhiều, chẳng những có thể học tập Thiên Tử Phong Thần Thuật, còn có thể đổi lấy các loại bảo bối.
Những ngày này Cổ Trần Sa học tập được rất nhiều phương pháp tế tự, hắn khổ đọc điển tịch, thu hoạch to lớn.
- Trước kia ngươi dùng thánh chỉ của mình tế tự.
Thần sắc Lâu Bái Nguyệt có chút quỷ dị:
- Về sau tốt nhất không nên làm như thế, sẽ tổn thương số mệnh của triều đình. Thiên Tử chi khí là tinh thần của vạn dân hội tụ, tụ tập ở trên thân một người, mặc dù người nọ tay trói gà không chặt, cũng có thể hiệu lệnh thiên hạ, ngôn xuất pháp tùy, núi lở biển liệt, Tế Thiên Phù Chiếu hấp thu Thiên Tử chi khí, tặng ngươi đồ vật, trên thực tế là ngươi đánh cắp lực lượng của hoàng thượng, mưu lợi cho mình, đây là hành vi tổn hại triều đình, nuôi dưỡng Thiên Đạo.
- Việc này ta biết rõ.
Cổ Trần Sa cũng loáng thoáng có loại cảm giác này:
- Cho nên gần đây ta không dùng thánh chỉ của mình tế tự, mà muốn đạt được thánh chỉ của Đại Uy Vương Triều, làm nước này suy yếu, tăng lên tu vi của ta, mặc dù cũng là nuôi dưỡng Thiên Đạo, nhưng lại đang suy yếu địch nhân của nước ta.
- Như vậy thì được.
Tựa hồ Lâu Bái Nguyệt thấy rõ chút ít thiên cơ:
- Theo ta được biết, hiện tại tựa hồ Đại Uy Vương Triều đã lấy được thiên quyến, mỗi năm mưa thuận gió hoà, hơn nữa thiên hạ nhân tài xuất hiện lớp lớp, tựa hồ địa mạch còn chuyển hóa về phía bên kia, trước đó không lâu, Hoàng Đế bọn hắn tế thiên, bầu trời hạ xuống thiên hoa và cam lộ.
- Cái gì?
Cổ Trần Sa khiếp sợ:
- Đây là sự tình Cổ Thiên Tử cầm Tế Thiên Phù Chiếu tế thiên mới có, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, được thượng thiên chiếu cố, mới có thiên hoa và cam lộ, cái này là biểu tượng của thánh chủ, hiện tại Tế Thiên Phù Chiếu còn ở trong tay ta, Đại Uy Vương Triều kia lại là vùng thiếu văn minh, từ xưa đến nay Vô Tận Đại Lục dùng Thần Châu vi tôn, hoàng triều ở Thần Châu chi địa mới là chính thống, ngoài Thần Châu đều là Man Di, vô luận như thế nào, thiên quyến cũng khó có khả năng hàng lâm đến Đại Uy Vương Triều.
- Đúng là như thế.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Nhưng cái này cũng là một loại tín hiệu, bất luận tin tức này là thật hay giả, nhưng luôn sẽ có người tin tưởng, tăng thêm mấy năm trước hoàng thượng tế thiên, xuất hiện huyết nguyệt vờn quanh, này là hiện tượng người người oán trách, rất nhiều người trong Tiên đạo cho rằng hoàng thượng đã bị thiên đạo vứt bỏ.
- Vấn đề này ta cũng nhiều lần suy nghĩ qua, cuối cùng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Cổ Trần Sa thở dài:
- Bất quá tựa hồ phụ hoàng đã sớm có chuẩn bị.
- Đúng vậy, chúng ta cũng không có cách nào, dù ta cường đại gấp trăm lần, cũng không trợ giúp được hoàng thượng.
Thời điểm Lâu Bái Nguyệt nói chuyện, lại tiến lên lần nữa.
Cổ Trần Sa một đường đi về phía trước, phát hiện bình nguyên bạch cốt này quả thật là vô biên vô hạn, có địa phương không gian vặn vẹo, tồn tại rất nhiều vết rách, giống như tấm gương nghiền nát, chiết xạ ra rất nhiều dị vật cổ quái.
Hắn biết rõ, những cái kia là vết nứt không gian, nếu người bị cuốn vào trong đó, sẽ không bao giờ ra được, không biết bị truyền tống đến địa phương hiểm ác nào, hoặc là bị Thời Không Loạn Lưu xoắn nát.
Hai người cẩn thận đi tới, ở dưới khí huyết của Cổ Trần Sa ảnh hưởng, dưới mặt đất lục tục ngo ngoe chui ra rất nhiều Khô Lâu. Nhưng đều bị ngũ đại Cốt Yêu giết chết, hấp thu linh hồn chi hỏa, trong người ngưng kết ra rất nhiều hạt châu.
Hai người tiến lên hơn mười dặm, ngũ đại Cốt Yêu không biết giết bao nhiêu Khô Lâu, chúng phát sinh lột xác, không còn là cốt cách, mà mặt ngoài sinh ra một tầng da mỏng.
- A?
Cổ Trần Sa gặp được loại Thiên Niên Cốt Yêu này chỉ có đánh chết, mà không có thủ đoạn thu phục. Đừng nói hắn, coi như là Nghĩa Minh cũng không làm được, trừ khi tu luyện tới Đạo cảnh thập nhị biến Nhiếp Hồn Đoạt Phách, trước bắt về, lại chậm rãi dùng ý chí luyện hóa thành Khôi Lỗi, nhưng hiệu xuất kém xa Lâu Bái Nguyệt.
Nhớ ngày đó, Lâu Bái Nguyệt ở Nam Sơn săn bắt chém giết Man tộc, khi đó mặc dù đạt được thứ nhất, nhận được Bách Kiếp Kim Đan, chỉ là còn chưa bước vào Đạo cảnh, nhưng bây giờ đã là Đạo cảnh cửu biến, mà mình khi đó chỉ là Tông Sư nho nhỏ, thân thể phàm thai, hiện tại cũng đã là Đạo cảnh ngũ biến Bách Khiếu Tụ Linh.
Ngắn ngủn một năm mà thôi.
Một năm này, thiên hạ cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhân tộc đánh Man tộc liên tiếp bại lui, mấy chục vạn dặm Man Hoang quy về nhân tộc, thiên hạ hưng thịnh trước đó chưa từng có, ấu có chỗ dưỡng, lão có chỗ theo.
Nghĩ đến đây, Cổ Trần Sa chỉ cảm thấy thế sự như quân cờ, càn khôn khó lường, thay đổi thất thường, không phải là mình có khả năng nắm giữ.
Người như lục bình, nước chảy bèo trôi, trừ khi là đến trình độ như Thiên Phù Đại Đế, mới có thể cải biến hết thảy, dựa theo ý chí của mình vận chuyển Thiên Đạo.
- Đi thôi.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Năm con Cốt Yêu cũng không cần thu, chúng ta một đường tiến lên, giết chết những Khô Lâu cấp thấp, giúp Cốt Yêu bổ sung linh hồn bổn nguyên.
- Chúng hẳn không có khả năng vĩnh viễn thôn phệ xuống chứ?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Đây là đương nhiên, chúng thôn phệ tới trình độ nhất định, lại ăn nhiều cũng vô dụng, bất luận cái gì cũng có cực hạn. Bất quá ta khắc phù văn ở trong thân thể bọn nó, sau khi chúng bão hòa, có thể dựa vào những phù văn kia, hấp thu linh hồn chi hỏa của Khô Lâu khác vào, ngưng kết thành hạt châu chứa đựng, về sau chậm rãi tiêu hóa, thủ pháp luyện bảo này gọi là Kết Xá Lợi, ngươi theo Bảo Minh Nhi học tập lâu như vậy, nên biết rõ ràng chứ.
Lâu Bái Nguyệt nói.
- Ta học qua, nhưng tu vi chưa đến, căn bản không cách nào vận dụng.
Đột nhiên Cổ Trần Sa nghĩ đến sự tình gì đó:
- Đúng rồi, thực lực của ngươi tăng nhiều, sau khi chúng ta ra ngoài, giúp ta dò xét Bảo Minh Nhi một chút.
- Được, nàng này đúng là thần bí, lại dám có ý đồ với ngươi.
Lâu Bái Nguyệt đáp ứng.
- Ta chủ yếu là muốn thánh chỉ của Đại Uy Vương Triều, còn có pháp khí tế thiên, có thể lấy ra hiến tế, thu hoạch Thiên Tử chi khí tế tự, chỗ tốt rất nhiều, chẳng những có thể học tập Thiên Tử Phong Thần Thuật, còn có thể đổi lấy các loại bảo bối.
Những ngày này Cổ Trần Sa học tập được rất nhiều phương pháp tế tự, hắn khổ đọc điển tịch, thu hoạch to lớn.
- Trước kia ngươi dùng thánh chỉ của mình tế tự.
Thần sắc Lâu Bái Nguyệt có chút quỷ dị:
- Về sau tốt nhất không nên làm như thế, sẽ tổn thương số mệnh của triều đình. Thiên Tử chi khí là tinh thần của vạn dân hội tụ, tụ tập ở trên thân một người, mặc dù người nọ tay trói gà không chặt, cũng có thể hiệu lệnh thiên hạ, ngôn xuất pháp tùy, núi lở biển liệt, Tế Thiên Phù Chiếu hấp thu Thiên Tử chi khí, tặng ngươi đồ vật, trên thực tế là ngươi đánh cắp lực lượng của hoàng thượng, mưu lợi cho mình, đây là hành vi tổn hại triều đình, nuôi dưỡng Thiên Đạo.
- Việc này ta biết rõ.
Cổ Trần Sa cũng loáng thoáng có loại cảm giác này:
- Cho nên gần đây ta không dùng thánh chỉ của mình tế tự, mà muốn đạt được thánh chỉ của Đại Uy Vương Triều, làm nước này suy yếu, tăng lên tu vi của ta, mặc dù cũng là nuôi dưỡng Thiên Đạo, nhưng lại đang suy yếu địch nhân của nước ta.
- Như vậy thì được.
Tựa hồ Lâu Bái Nguyệt thấy rõ chút ít thiên cơ:
- Theo ta được biết, hiện tại tựa hồ Đại Uy Vương Triều đã lấy được thiên quyến, mỗi năm mưa thuận gió hoà, hơn nữa thiên hạ nhân tài xuất hiện lớp lớp, tựa hồ địa mạch còn chuyển hóa về phía bên kia, trước đó không lâu, Hoàng Đế bọn hắn tế thiên, bầu trời hạ xuống thiên hoa và cam lộ.
- Cái gì?
Cổ Trần Sa khiếp sợ:
- Đây là sự tình Cổ Thiên Tử cầm Tế Thiên Phù Chiếu tế thiên mới có, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, được thượng thiên chiếu cố, mới có thiên hoa và cam lộ, cái này là biểu tượng của thánh chủ, hiện tại Tế Thiên Phù Chiếu còn ở trong tay ta, Đại Uy Vương Triều kia lại là vùng thiếu văn minh, từ xưa đến nay Vô Tận Đại Lục dùng Thần Châu vi tôn, hoàng triều ở Thần Châu chi địa mới là chính thống, ngoài Thần Châu đều là Man Di, vô luận như thế nào, thiên quyến cũng khó có khả năng hàng lâm đến Đại Uy Vương Triều.
- Đúng là như thế.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Nhưng cái này cũng là một loại tín hiệu, bất luận tin tức này là thật hay giả, nhưng luôn sẽ có người tin tưởng, tăng thêm mấy năm trước hoàng thượng tế thiên, xuất hiện huyết nguyệt vờn quanh, này là hiện tượng người người oán trách, rất nhiều người trong Tiên đạo cho rằng hoàng thượng đã bị thiên đạo vứt bỏ.
- Vấn đề này ta cũng nhiều lần suy nghĩ qua, cuối cùng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Cổ Trần Sa thở dài:
- Bất quá tựa hồ phụ hoàng đã sớm có chuẩn bị.
- Đúng vậy, chúng ta cũng không có cách nào, dù ta cường đại gấp trăm lần, cũng không trợ giúp được hoàng thượng.
Thời điểm Lâu Bái Nguyệt nói chuyện, lại tiến lên lần nữa.
Cổ Trần Sa một đường đi về phía trước, phát hiện bình nguyên bạch cốt này quả thật là vô biên vô hạn, có địa phương không gian vặn vẹo, tồn tại rất nhiều vết rách, giống như tấm gương nghiền nát, chiết xạ ra rất nhiều dị vật cổ quái.
Hắn biết rõ, những cái kia là vết nứt không gian, nếu người bị cuốn vào trong đó, sẽ không bao giờ ra được, không biết bị truyền tống đến địa phương hiểm ác nào, hoặc là bị Thời Không Loạn Lưu xoắn nát.
Hai người cẩn thận đi tới, ở dưới khí huyết của Cổ Trần Sa ảnh hưởng, dưới mặt đất lục tục ngo ngoe chui ra rất nhiều Khô Lâu. Nhưng đều bị ngũ đại Cốt Yêu giết chết, hấp thu linh hồn chi hỏa, trong người ngưng kết ra rất nhiều hạt châu.
Hai người tiến lên hơn mười dặm, ngũ đại Cốt Yêu không biết giết bao nhiêu Khô Lâu, chúng phát sinh lột xác, không còn là cốt cách, mà mặt ngoài sinh ra một tầng da mỏng.
- A?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.