Chương 226: Hoàng Đế hỏi (2)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
Nữ tử nói:
- Muốn vào Cửu Nguyên Huyền Môn chúng ta phải khảo hạch kỹ càng.
- Hiện tại khảo hạch không thể quá nghiêm khắc.
Nam tử nhìn xung quanh:
- Ta đã nhìn thấy người của Vạn Kiếm Huyền Môn, Minh Chiếu Huyền Môn… xuất hiện. Tiếp qua vài tháng, chính là bài danh chiến của Thất Thập Nhị Tiên Môn, đệ tử kiệt xuất của các môn phái tiến hành chiến đấu, nghe nói Thái Ất Huyền Môn xuất hiện một nhân vật thiên tài, không biết có thể cướp được vị trí thứ nhất hay không. Thiên Địa Huyền Môn xếp thứ nhất quá lâu, hiện tại còn không có ra nhân vật lợi hại gì, tựa hồ bị Cổ Đạp Tiên hút sạch tất cả số mệnh rồi.
Hai người đều dùng mật ngữ, không ai phát hiện, có vài nhân vật không chút thu hút ở trong dân chúng đang nhìn chằm chằm bọn hắn.
Những cái kia đều là thám tử của triều đình.
Trong khoảng thời gian ngắn, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Cổ Trần Sa nghỉ ngơi ở trong dịch trạm, tắm rửa thay y phục, lặng yên tu luyện huyền công cả đêm, ngày thứ hai vừa mới hừng đông, liền có ý chỉ đến dịch trạm:
- Lệnh Trần Quận Vương tiến cung diện thánh.
Cổ Trần Sa sửa sang lại y quan, theo thái giám truyền chỉ đi về phía hành cung.
Cách Thừa Thiên Quan không xa, hành cung cực lớn đã tu kiến xong, tầng tầng cung điện, vàng son lộng lẫy, ở trên đỉnh lại có cầu vồng vĩnh viễn treo cao, xa xa nhìn lại không giống thế gian, mà là chỗ cư trụ của Thiên Đế.
Trên đường tiến cung, Cổ Trần Sa cũng nhìn thấy lão Thất, lão Cửu, lão Thập, lão Tam, lão Tứ.... thậm chí còn chứng kiến Lâu Bái Nguyệt, cũng được thái giám dẫn đến yết kiến.
Lâu Bái Nguyệt nhìn hắn một cái, những người khác thì vẻ mặt nghiêm túc, không dám nói chuyện với nhau.
Trừ cái đó ra, còn có một vài đại thần cũng đến.
Tiến vào cửa cung, đám đại thần đi cửa hông, các hoàng tử thì đi chính đạo, Lâu Bái Nguyệt cũng đi chính đạo, đây là vinh quang mà Thiên Phù Đại Đế ban cho, để người trong triều biết rõ, đối đãi với Lâu Bái Nguyệt giống như nhi tử của mình.
Cung điện thật sâu, cũng không biết đi bao lâu, mặt trời đỏ cao chiếu, các hoàng tử đều tới ngoài chính điện.
- Chư vị Điện hạ ở chỗ này chờ đợi, hoàng thượng sẽ triệu kiến.
Thái giám bảo các hoàng tử dừng lại, sau đó tiến vào trong đại điện bẩm báo.
Cổ Trần Sa thừa cơ lặng lẽ quan sát tu vi của đám huynh đệ.
- Lão Thập rõ ràng đã tu thành tam biến Đồng Bì Thiết Cốt, tốc độ thật nhanh! Tu vi của Lâu Bái Nguyệt ta không thấy rõ lắm. Lão Thất Lưu Ly Ngọc Thân còn mạnh hơn Nghĩa Minh, lão Tứ... tu vi của lão Tứ tựa hồ không ra sao, chỉ là Đạo cảnh nhị biến, chẳng lẽ hắn che giấu thực lực?
Lão Tứ chính là Cổ Hoa Sa, sớm bước vào Đạo cảnh, nhưng từ khi bước vào Đạo cảnh thì tiến bộ không lớn, tính cách bình thản, cũng không tranh đoạt gì, ở rất nhiều người xem ra, hắn chính là Vương gia nhàn tản, tư chất bình thường, nhờ mẫu tộc mới trùng kích được Đạo cảnh, đời này thành tựu cũng chỉ như thế.
Nhưng Thái Sư Văn Hồng lại nói hắn có chút thủ đoạn, mà đánh giá Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa, Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa đều là lơ lỏng bình thường.
Văn Hồng là cự phách, tồn tại có thể so với Thái Cổ Yêu Tiên, đã chính thức đứng ở đỉnh phong, ánh mắt của hắn nhất định không sai được.
Trong các hoàng tử, hắn lại xem trọng lão Tứ Cổ Hoa Sa.
Dùng nhãn lực của Cổ Trần Sa, nhìn Cổ Hoa Sa chỉ là Đạo cảnh nhị biến, hiện tại ngay cả mình cũng không bằng, làm sao đạt được Văn Hồng đánh giá như thế? Hắn đánh vỡ đầu cũng nghĩ không thông.
- Hoàng thượng có chỉ.
Qua nửa canh giờ, Đại tổng quản Cao Linh đi ra.
- Truyền Trần Quận Vương vào điện.
Các hoàng tử đưa ánh mắt nhìn về phía Cổ Trần Sa, hắn liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, dựa theo đạo lý, hắn làm sao đi nữa cũng không thể là người thứ nhất được triệu kiến.
Liên tưởng đến trước đó nhận được Miễn Tử Phù của Thiên Phù Đại Đế, tín hiệu kia chính là Thập Cửu hoàng tử được sủng ái rồi.
Trong nội tâm Cổ Trần Sa nghĩ:
- Xem ra Thất Thánh Luyện Tâm Đan của mình hiến không tệ, các huynh đệ khác đạt được bảo bối, đều sẽ nuốt một mình, ai dâng lên chứ.
Hắn đứng dậy, đi theo Cao Linh vào đại điện.
Đại điện thâm u, Thiên Phù Đại Đế Cổ Đạp Tiên đang phê duyệt tấu chương, xung quanh không người. Cao Linh lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong đại điện tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cổ Trần Sa quỳ xuống hành lễ:
- Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.
Thiên Phù Đại Đế cũng không trả lời, trầm mặc, làm cho Cổ Trần Sa có chút tâm thần bất định. Hắn đã từ trong miệng Văn Hồng biết vị phụ hoàng của mình đáng sợ cỡ nào, rất nhiều bí mật trên người hắn chưa hẳn giấu giếm được vị vạn cổ đệ nhất nhân này, đây là người ngay cả Thần Linh cũng sợ hãi.
- Đứng lên đi.
Thật lâu sau, Thiên Phù Đại Đế mới mở miệng.
Cổ Trần Sa vừa mới đứng lên, Thiên Phù Đại Đế hỏi làm hắn sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống.
- Ngươi gặp Văn Hồng rồi?
Thiên Phù Đại Đế hỏi.
- Muốn vào Cửu Nguyên Huyền Môn chúng ta phải khảo hạch kỹ càng.
- Hiện tại khảo hạch không thể quá nghiêm khắc.
Nam tử nhìn xung quanh:
- Ta đã nhìn thấy người của Vạn Kiếm Huyền Môn, Minh Chiếu Huyền Môn… xuất hiện. Tiếp qua vài tháng, chính là bài danh chiến của Thất Thập Nhị Tiên Môn, đệ tử kiệt xuất của các môn phái tiến hành chiến đấu, nghe nói Thái Ất Huyền Môn xuất hiện một nhân vật thiên tài, không biết có thể cướp được vị trí thứ nhất hay không. Thiên Địa Huyền Môn xếp thứ nhất quá lâu, hiện tại còn không có ra nhân vật lợi hại gì, tựa hồ bị Cổ Đạp Tiên hút sạch tất cả số mệnh rồi.
Hai người đều dùng mật ngữ, không ai phát hiện, có vài nhân vật không chút thu hút ở trong dân chúng đang nhìn chằm chằm bọn hắn.
Những cái kia đều là thám tử của triều đình.
Trong khoảng thời gian ngắn, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.
Cổ Trần Sa nghỉ ngơi ở trong dịch trạm, tắm rửa thay y phục, lặng yên tu luyện huyền công cả đêm, ngày thứ hai vừa mới hừng đông, liền có ý chỉ đến dịch trạm:
- Lệnh Trần Quận Vương tiến cung diện thánh.
Cổ Trần Sa sửa sang lại y quan, theo thái giám truyền chỉ đi về phía hành cung.
Cách Thừa Thiên Quan không xa, hành cung cực lớn đã tu kiến xong, tầng tầng cung điện, vàng son lộng lẫy, ở trên đỉnh lại có cầu vồng vĩnh viễn treo cao, xa xa nhìn lại không giống thế gian, mà là chỗ cư trụ của Thiên Đế.
Trên đường tiến cung, Cổ Trần Sa cũng nhìn thấy lão Thất, lão Cửu, lão Thập, lão Tam, lão Tứ.... thậm chí còn chứng kiến Lâu Bái Nguyệt, cũng được thái giám dẫn đến yết kiến.
Lâu Bái Nguyệt nhìn hắn một cái, những người khác thì vẻ mặt nghiêm túc, không dám nói chuyện với nhau.
Trừ cái đó ra, còn có một vài đại thần cũng đến.
Tiến vào cửa cung, đám đại thần đi cửa hông, các hoàng tử thì đi chính đạo, Lâu Bái Nguyệt cũng đi chính đạo, đây là vinh quang mà Thiên Phù Đại Đế ban cho, để người trong triều biết rõ, đối đãi với Lâu Bái Nguyệt giống như nhi tử của mình.
Cung điện thật sâu, cũng không biết đi bao lâu, mặt trời đỏ cao chiếu, các hoàng tử đều tới ngoài chính điện.
- Chư vị Điện hạ ở chỗ này chờ đợi, hoàng thượng sẽ triệu kiến.
Thái giám bảo các hoàng tử dừng lại, sau đó tiến vào trong đại điện bẩm báo.
Cổ Trần Sa thừa cơ lặng lẽ quan sát tu vi của đám huynh đệ.
- Lão Thập rõ ràng đã tu thành tam biến Đồng Bì Thiết Cốt, tốc độ thật nhanh! Tu vi của Lâu Bái Nguyệt ta không thấy rõ lắm. Lão Thất Lưu Ly Ngọc Thân còn mạnh hơn Nghĩa Minh, lão Tứ... tu vi của lão Tứ tựa hồ không ra sao, chỉ là Đạo cảnh nhị biến, chẳng lẽ hắn che giấu thực lực?
Lão Tứ chính là Cổ Hoa Sa, sớm bước vào Đạo cảnh, nhưng từ khi bước vào Đạo cảnh thì tiến bộ không lớn, tính cách bình thản, cũng không tranh đoạt gì, ở rất nhiều người xem ra, hắn chính là Vương gia nhàn tản, tư chất bình thường, nhờ mẫu tộc mới trùng kích được Đạo cảnh, đời này thành tựu cũng chỉ như thế.
Nhưng Thái Sư Văn Hồng lại nói hắn có chút thủ đoạn, mà đánh giá Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa, Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa đều là lơ lỏng bình thường.
Văn Hồng là cự phách, tồn tại có thể so với Thái Cổ Yêu Tiên, đã chính thức đứng ở đỉnh phong, ánh mắt của hắn nhất định không sai được.
Trong các hoàng tử, hắn lại xem trọng lão Tứ Cổ Hoa Sa.
Dùng nhãn lực của Cổ Trần Sa, nhìn Cổ Hoa Sa chỉ là Đạo cảnh nhị biến, hiện tại ngay cả mình cũng không bằng, làm sao đạt được Văn Hồng đánh giá như thế? Hắn đánh vỡ đầu cũng nghĩ không thông.
- Hoàng thượng có chỉ.
Qua nửa canh giờ, Đại tổng quản Cao Linh đi ra.
- Truyền Trần Quận Vương vào điện.
Các hoàng tử đưa ánh mắt nhìn về phía Cổ Trần Sa, hắn liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, dựa theo đạo lý, hắn làm sao đi nữa cũng không thể là người thứ nhất được triệu kiến.
Liên tưởng đến trước đó nhận được Miễn Tử Phù của Thiên Phù Đại Đế, tín hiệu kia chính là Thập Cửu hoàng tử được sủng ái rồi.
Trong nội tâm Cổ Trần Sa nghĩ:
- Xem ra Thất Thánh Luyện Tâm Đan của mình hiến không tệ, các huynh đệ khác đạt được bảo bối, đều sẽ nuốt một mình, ai dâng lên chứ.
Hắn đứng dậy, đi theo Cao Linh vào đại điện.
Đại điện thâm u, Thiên Phù Đại Đế Cổ Đạp Tiên đang phê duyệt tấu chương, xung quanh không người. Cao Linh lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong đại điện tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cổ Trần Sa quỳ xuống hành lễ:
- Nhi thần khấu kiến phụ hoàng.
Thiên Phù Đại Đế cũng không trả lời, trầm mặc, làm cho Cổ Trần Sa có chút tâm thần bất định. Hắn đã từ trong miệng Văn Hồng biết vị phụ hoàng của mình đáng sợ cỡ nào, rất nhiều bí mật trên người hắn chưa hẳn giấu giếm được vị vạn cổ đệ nhất nhân này, đây là người ngay cả Thần Linh cũng sợ hãi.
- Đứng lên đi.
Thật lâu sau, Thiên Phù Đại Đế mới mở miệng.
Cổ Trần Sa vừa mới đứng lên, Thiên Phù Đại Đế hỏi làm hắn sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống.
- Ngươi gặp Văn Hồng rồi?
Thiên Phù Đại Đế hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.