Chương 316: Không còn nghi kỵ (2)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
- Kỳ tài cái thế cũng rất khủng bố rồi.
Cổ Trần Sa nhớ tới Long Tại Phi, loại tốc độ tu hành kia, quả thực giống như tên bắn.
Lệ Vãng Sinh là đệ tử dòng chính của Vạn Long Sào, đạt được tài nguyên và bồi dưỡng gấp trăm ngàn lần Long Tại Phi, có cảnh giới như vậy cũng không kỳ lạ.
- Đúng rồi.
Cổ Trần Sa hỏi:
- Lệ Vạn Long kia đến tột cùng là người hay yêu, nếu là yêu, như vậy Lệ Vãng Sinh cũng là yêu quái, nhưng sao giống nhân loại như vậy.
- Lệ Vạn Long vốn là yêu xà rất bình thường, nhưng đạt được kỳ ngộ, từng bước một lớn lên, cuối cùng thành tựu long thân, thành lập nên Vạn Long Sào, tất cả yêu ma đều dùng hắn vi tôn. Bất quá hắn đã biến thành nhân thân, sinh ra nhi tử tự nhiên cũng là người, nhưng trong huyết mạch vẫn có yêu huyết, mẫu thân của Lệ Vãng Sinh là Tam Nhãn Linh Phượng, cho nên mi tâm của hắn cũng có ba con mắt.
Lâu Bái Nguyệt biết rất nhiều bí mật.
- Ta chỉ biết yêu quái muốn hóa thành hình người, hoặc tu luyện tới Đạo cảnh thập lục biến Tá Thi Hoàn Hồn, đoạt thân thể người khác, bất quá như vậy phải bỏ qua yêu thân, còn tổn thương hồn phách, tu vi lui bước, hoặc tu luyện thành Bất Tử Chi Thân, huyết nhục tùy ý biến hóa.
Cổ Trần Sa đọc rất nhiều sách, biết khá nhiều bí quyết tu luyện và con đường sau này.
- Tu vi của Lệ Vãng Sinh cực kỳ cao thâm, chỉ sợ còn trên Tá Thi Hoàn Hồn.
Lâu Bái Nguyệt dứt khoát ngồi xuống, đắm chìm trong ánh sáng nhật nguyệt, toàn thân cực kỳ thoải mái:
- Nhật Nguyệt Tế Đàn là chí bảo tu luyện, được ánh sáng này chiếu rọi, tất cả tạp khí đều bị thanh trừ, ta có thể thừa cơ tu hành, không bằng ngươi dạy ta Thiên Tử Phong Thần Thuật, ta dạy ngươi Đại Đồ Thần Pháp, hai người chúng ta công bằng trao đổi được không?
- Được.
Cổ Trần Sa cũng không dấu diếm Thiên Tử Phong Thần Thuật.
Hắn đã biết, võ học nằm ở ý chí, lĩnh ngộ của bản thân, mặc dù công pháp cũng trọng yếu, nhưng không phải tính quyết định, hắn cũng muốn nghe xem Đại Đồ Thần Pháp như thế nào, có thể tham khảo, hoàn thiện Chuyết Quyền.
Sau đó hai người ở trong Nhật Nguyệt Tế Đàn tu hành, không có giấu diếm.
Cổ Trần Sa nói cho Lâu Bái Nguyệt phương pháp tu luyện Nhật Nguyệt Luyện, Nhật Nguyệt Biến, Nhật Nguyệt Sát, Nhật Nguyệt Long, thậm chí vẽ ra, bất quá có chút ý niệm bây giờ còn không truyền thừa được.
Lâu Bái Nguyệt thì dạy hắn Đại Đồ Thần Pháp và Đại Thôn Thần Pháp, có vô số công thức, vô số lý luận, Cổ Trần Sa cũng không biết nàng đang nói cái gì, thậm chí nhớ cũng không nhớ được, bởi vì loại vật này cơ hồ không có xuất hiện ở trong lịch sử, hắn chưa từng nghĩ tới, Đại Đồ Thần Pháp lại dùng các loại ký hiệu và công thức, miêu tả vô số vũ trụ sinh diệt biến hóa, nhân thể áo nghĩa, thiên địa thứ nguyên...
Phương pháp này, đã không thuộc về thế gian.
Bất luận Thánh Nhân, Chư Thần nào, thậm chí Thiên Đạo cũng không có loại lý luận này.
- Ta nghe không hiểu, xem không hiểu.
Cổ Trần Sa váng đầu hoa mắt.
Công thức lý luận của Đại Đồ Thần Pháp và Đại Thôn Thần Pháp quá phức tạp, hắn đừng nói lý giải, suy nghĩ thôi cũng cảm thấy váng đầu, cũng không biết Lâu Bái Nguyệt làm sao tu luyện thành công.
Nhưng Lâu Bái Nguyệt lại có thể học tập được Thiên Tử Phong Thần Thuật.
Nàng tiến triển nhanh hơn Cổ Trần Sa rất nhiều.
Cổ Trần Sa hoảng sợ phát hiện, tư chất của Lâu Bái Nguyệt theo Đại Đồ Thần Pháp và Đại Thôn Thần Pháp tiến triển mà tăng lên, tựa hồ thật sự thức tỉnh rất nhiều thứ.
Lúc này, tư chất của Lâu Bái Nguyệt đã tương đương kỳ tài cái thế.
- Phụ hoàng coi trọng Lâu Bái Nguyệt cũng không phải là không có nguyên nhân.
Trong nội tâm Cổ Trần Sa đột nhiên dâng lên ý nghĩ.
- Chẳng lẽ tư chất của Lâu Bái Nguyệt kỳ thật cũng là Thánh Nhân trời sinh? Bất quá bị lực lượng nào đó che mắt, chỉ cần triệt để thức tỉnh, thì tuyệt đối không dưới Pháp Vô Tiên?
Bởi vì Cổ Trần Sa phát hiện, trước khi Lâu Bái Nguyệt bị thương, tư chất chỉ là thiên tài mà thôi.
Nhưng dùng máu tươi của mình, lại tấn thăng thành kỳ tài cái thế.
Cổ Trần Sa đã rất quen thuộc tư chất, hắn quan sát qua Long Tại Phi, hiểu rõ kỳ tài cái thế. Loại nhân vật này, bất luận võ học phức tạp gì cũng có thể lập tức lý giải, hơn nữa suy một ra ba, cho dù là võ học chưa từng tiếp xúc, vừa ra tay, chẳng khác nào nhiều năm khổ luyện, lạc ấn vào trong linh hồn.
Cổ Trần Sa lại bất đồng, hắn học tập một môn võ học, lại phải cần thời gian suy nghĩ rất lâu, quen thuộc, khổ luyện, cuối cùng mới có thể nắm giữ.
Mượn Cự Linh Thần Công Bàn Sơn, Phiên Giang, Đảo Hải mà nói, Cổ Trần Sa muốn tu luyện được, tối thiểu cũng cần một tháng.
Mà kỳ tài cái thế thậm chí không cần người dạy, xem qua một lần sẽ thông hiểu đạo lý, có thể lấy ra thực chiến.
Về phần Thánh Nhân trời sinh như thế nào, Cổ Trần Sa lại không có ví dụ, hắn chưa thấy Pháp Vô Tiên luyện công như thế nào, nên không thể tham khảo.
Hiện tại Lâu Bái Nguyệt cũng như thế, hắn vừa mới giảng giải Thiên Tử Phong Thần Thuật, Lâu Bái Nguyệt đã lĩnh ngộ, hơn nữa nói ra giải thích hoàn toàn mới, có nhiều thứ ngay cả Cổ Trần Sa cũng không nghĩ tới.
Chỉ sợ qua tầm vài ngày, Lâu Bái Nguyệt lĩnh ngộ Thiên Tử Phong Thần Thuật còn tinh thâm hơn mình, đây là sự tình không có cách nào, tư chất quyết định năng lực lĩnh ngộ.
Đây cũng là chân lý Chuyết Quyền của Cổ Trần Sa.
Bất quá Lâu Bái Nguyệt chỉ hiểu rõ Thiên Tử Phong Thần Thuật, lại không cách nào luyện thành, giống như Cổ Trần Sa, dù hiểu rõ Đại Đồ Thần Pháp, cũng không thể tu hành.
Cổ Trần Sa nhớ tới Long Tại Phi, loại tốc độ tu hành kia, quả thực giống như tên bắn.
Lệ Vãng Sinh là đệ tử dòng chính của Vạn Long Sào, đạt được tài nguyên và bồi dưỡng gấp trăm ngàn lần Long Tại Phi, có cảnh giới như vậy cũng không kỳ lạ.
- Đúng rồi.
Cổ Trần Sa hỏi:
- Lệ Vạn Long kia đến tột cùng là người hay yêu, nếu là yêu, như vậy Lệ Vãng Sinh cũng là yêu quái, nhưng sao giống nhân loại như vậy.
- Lệ Vạn Long vốn là yêu xà rất bình thường, nhưng đạt được kỳ ngộ, từng bước một lớn lên, cuối cùng thành tựu long thân, thành lập nên Vạn Long Sào, tất cả yêu ma đều dùng hắn vi tôn. Bất quá hắn đã biến thành nhân thân, sinh ra nhi tử tự nhiên cũng là người, nhưng trong huyết mạch vẫn có yêu huyết, mẫu thân của Lệ Vãng Sinh là Tam Nhãn Linh Phượng, cho nên mi tâm của hắn cũng có ba con mắt.
Lâu Bái Nguyệt biết rất nhiều bí mật.
- Ta chỉ biết yêu quái muốn hóa thành hình người, hoặc tu luyện tới Đạo cảnh thập lục biến Tá Thi Hoàn Hồn, đoạt thân thể người khác, bất quá như vậy phải bỏ qua yêu thân, còn tổn thương hồn phách, tu vi lui bước, hoặc tu luyện thành Bất Tử Chi Thân, huyết nhục tùy ý biến hóa.
Cổ Trần Sa đọc rất nhiều sách, biết khá nhiều bí quyết tu luyện và con đường sau này.
- Tu vi của Lệ Vãng Sinh cực kỳ cao thâm, chỉ sợ còn trên Tá Thi Hoàn Hồn.
Lâu Bái Nguyệt dứt khoát ngồi xuống, đắm chìm trong ánh sáng nhật nguyệt, toàn thân cực kỳ thoải mái:
- Nhật Nguyệt Tế Đàn là chí bảo tu luyện, được ánh sáng này chiếu rọi, tất cả tạp khí đều bị thanh trừ, ta có thể thừa cơ tu hành, không bằng ngươi dạy ta Thiên Tử Phong Thần Thuật, ta dạy ngươi Đại Đồ Thần Pháp, hai người chúng ta công bằng trao đổi được không?
- Được.
Cổ Trần Sa cũng không dấu diếm Thiên Tử Phong Thần Thuật.
Hắn đã biết, võ học nằm ở ý chí, lĩnh ngộ của bản thân, mặc dù công pháp cũng trọng yếu, nhưng không phải tính quyết định, hắn cũng muốn nghe xem Đại Đồ Thần Pháp như thế nào, có thể tham khảo, hoàn thiện Chuyết Quyền.
Sau đó hai người ở trong Nhật Nguyệt Tế Đàn tu hành, không có giấu diếm.
Cổ Trần Sa nói cho Lâu Bái Nguyệt phương pháp tu luyện Nhật Nguyệt Luyện, Nhật Nguyệt Biến, Nhật Nguyệt Sát, Nhật Nguyệt Long, thậm chí vẽ ra, bất quá có chút ý niệm bây giờ còn không truyền thừa được.
Lâu Bái Nguyệt thì dạy hắn Đại Đồ Thần Pháp và Đại Thôn Thần Pháp, có vô số công thức, vô số lý luận, Cổ Trần Sa cũng không biết nàng đang nói cái gì, thậm chí nhớ cũng không nhớ được, bởi vì loại vật này cơ hồ không có xuất hiện ở trong lịch sử, hắn chưa từng nghĩ tới, Đại Đồ Thần Pháp lại dùng các loại ký hiệu và công thức, miêu tả vô số vũ trụ sinh diệt biến hóa, nhân thể áo nghĩa, thiên địa thứ nguyên...
Phương pháp này, đã không thuộc về thế gian.
Bất luận Thánh Nhân, Chư Thần nào, thậm chí Thiên Đạo cũng không có loại lý luận này.
- Ta nghe không hiểu, xem không hiểu.
Cổ Trần Sa váng đầu hoa mắt.
Công thức lý luận của Đại Đồ Thần Pháp và Đại Thôn Thần Pháp quá phức tạp, hắn đừng nói lý giải, suy nghĩ thôi cũng cảm thấy váng đầu, cũng không biết Lâu Bái Nguyệt làm sao tu luyện thành công.
Nhưng Lâu Bái Nguyệt lại có thể học tập được Thiên Tử Phong Thần Thuật.
Nàng tiến triển nhanh hơn Cổ Trần Sa rất nhiều.
Cổ Trần Sa hoảng sợ phát hiện, tư chất của Lâu Bái Nguyệt theo Đại Đồ Thần Pháp và Đại Thôn Thần Pháp tiến triển mà tăng lên, tựa hồ thật sự thức tỉnh rất nhiều thứ.
Lúc này, tư chất của Lâu Bái Nguyệt đã tương đương kỳ tài cái thế.
- Phụ hoàng coi trọng Lâu Bái Nguyệt cũng không phải là không có nguyên nhân.
Trong nội tâm Cổ Trần Sa đột nhiên dâng lên ý nghĩ.
- Chẳng lẽ tư chất của Lâu Bái Nguyệt kỳ thật cũng là Thánh Nhân trời sinh? Bất quá bị lực lượng nào đó che mắt, chỉ cần triệt để thức tỉnh, thì tuyệt đối không dưới Pháp Vô Tiên?
Bởi vì Cổ Trần Sa phát hiện, trước khi Lâu Bái Nguyệt bị thương, tư chất chỉ là thiên tài mà thôi.
Nhưng dùng máu tươi của mình, lại tấn thăng thành kỳ tài cái thế.
Cổ Trần Sa đã rất quen thuộc tư chất, hắn quan sát qua Long Tại Phi, hiểu rõ kỳ tài cái thế. Loại nhân vật này, bất luận võ học phức tạp gì cũng có thể lập tức lý giải, hơn nữa suy một ra ba, cho dù là võ học chưa từng tiếp xúc, vừa ra tay, chẳng khác nào nhiều năm khổ luyện, lạc ấn vào trong linh hồn.
Cổ Trần Sa lại bất đồng, hắn học tập một môn võ học, lại phải cần thời gian suy nghĩ rất lâu, quen thuộc, khổ luyện, cuối cùng mới có thể nắm giữ.
Mượn Cự Linh Thần Công Bàn Sơn, Phiên Giang, Đảo Hải mà nói, Cổ Trần Sa muốn tu luyện được, tối thiểu cũng cần một tháng.
Mà kỳ tài cái thế thậm chí không cần người dạy, xem qua một lần sẽ thông hiểu đạo lý, có thể lấy ra thực chiến.
Về phần Thánh Nhân trời sinh như thế nào, Cổ Trần Sa lại không có ví dụ, hắn chưa thấy Pháp Vô Tiên luyện công như thế nào, nên không thể tham khảo.
Hiện tại Lâu Bái Nguyệt cũng như thế, hắn vừa mới giảng giải Thiên Tử Phong Thần Thuật, Lâu Bái Nguyệt đã lĩnh ngộ, hơn nữa nói ra giải thích hoàn toàn mới, có nhiều thứ ngay cả Cổ Trần Sa cũng không nghĩ tới.
Chỉ sợ qua tầm vài ngày, Lâu Bái Nguyệt lĩnh ngộ Thiên Tử Phong Thần Thuật còn tinh thâm hơn mình, đây là sự tình không có cách nào, tư chất quyết định năng lực lĩnh ngộ.
Đây cũng là chân lý Chuyết Quyền của Cổ Trần Sa.
Bất quá Lâu Bái Nguyệt chỉ hiểu rõ Thiên Tử Phong Thần Thuật, lại không cách nào luyện thành, giống như Cổ Trần Sa, dù hiểu rõ Đại Đồ Thần Pháp, cũng không thể tu hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.