Chương 131: Kiếm và hài cốt (1)
Mộng Nhập Thần Cơ
04/09/2022
- Những chuyện này xác thực không phải chúng ta có thể quản được.
Cổ Trần Sa phảng phất như thấy thiên hạ lại đại loạn, thế cục tràn ngập nguy cơ, dân chúng không dễ dàng mới trải qua mười năm yên tĩnh, lại sắp phải lầm than.
Sự tình này đến cùng ai đúng ai sai, trong lòng hắn vẫn có nắm chắc.
Ở trước Thiên Phù Đại Đế, trăm quốc cắt cứ, tranh đấu lẫn nhau, hàng năm chiến tranh, thiên tai hạn hán tầng tầng lớp lớp, đạo phỉ tà ma cướp giết khắp nơi, rất nhiều giáo phái hấp thu giáo đồ, bài trừ đối lập, đảo loạn lễ pháp, đơn giản chính là càn khôn hỗn loạn.
Mà mười năm này, Thiên Phù Đại Đế cho dân cơm no áo ấm, đạo phỉ tuyệt tích, giáo phái bị hủy, kinh thi và thư kinh hưng thịnh, văn phong hạo đãng, còn thượng võ luyện thân.
Mười năm trước, rất nhiều nơi bách tính có khoai ăn đã coi như giàu có, càng có địa phương ăn vỏ cây, ăn bùn đất sống qua ngày, còn có hiện tượng ăn thịt người... Trên đường có người chết đói, trong nước có xác trôi.
Mà mười năm sau, cho dù nhà lại nghèo, cũng có gạo trắng mì sợi, hơi giàu thì thành phú hộ, thịt cá ê hề, nô bộc thành đàn, các thế gia thì nhân sâm tổ yến, bào ngư vi cá, các loại nguyên liệu nấu ăn dưỡng khí bổ huyết đâu đâu cũng có. Hào môn quý tộc thì càng không cần phải nói, linh đan diệu dược giống như đường ăn.
Mười năm trước, rất nhiều người không thể đi xa nhà, cho dù rời nhà hơn mười dặm, trên trăm dặm, cũng run rẩy nơm nớp, sợ bị đạo phỉ giết chết. Nhưng bây giờ đường thủy phát đạt, người người có thể đi xa, sĩ tử đọc sách càng cầm kiếm du lịch, ngắm nhìn sơn hà cẩm tú.
Cổ Trần Sa còn nghe nói, Thiên Công Viện đang nghiên cứu một loại đồ vật tên Cương Thiết Lộ, dùng sắt thép làm nền, bốn phương thông suốt, kia cũng không biết là đồ vật bực nào.
Đoạn đường này du lịch, hắn tăng trưởng rất nhiều kiến thức, ngay cả tiểu trấn của năm người Lưu Vũ cũng có chút giàu có, nếu không phải bởi vì Tà Giáo chiến loạn, cũng trải qua hạnh phúc an bình.
Quốc gia phồn thịnh, tiếp qua mười năm, sẽ là thời đại hoàng kim.
Mặc dù Cổ Trần Sa thừa kế Tế Thiên Phù Chiếu, dùng sử sách mà nói, là có Thiên Tử khí vận, nhưng hắn lại có quan niệm của mình, Thiên Tử, người có đức chiếm lấy, cái gì là đức, chính là để cho thiên hạ an bình, dân chúng càng ngày càng tốt. Hiện tại hắn không có năng lực này, không có đức hạnh này, nếu ngày sau hắn có năng lực này, còn có thể làm tốt hơn Thiên Phù Đại Đế, vậy hắn sẽ không nhường, đây là lý giải của hắn.
Trong lịch sử vô số lần vương triều thay đổi, đều là đức không xứng vị trí tạo thành.
- Đúng rồi, ngươi mới vừa nói Văn Hồng Thái Sư kia chiếm được hài cốt của Thần Linh, nạp vào bản thân. Ta chỗ này cũng có một bộ hài cốt.
Cổ Trần Sa cũng không giấu diếm, đột nhiên vung tay, lăng không lấy ra cái rương to lớn.
- Chủ nhân lại có Động Thiên pháp bảo, khó trách.
Nghĩa Minh sớm nghi hoặc, hiện tại mới chính thức thấy rõ:
- Đây chính là pháp bảo Động Thiên cấp, tự thành động thiên, chỉ có Đạo cảnh tam thập biến trở lên mới có thể luyện chế ra, thuộc về phạm trù của Chư Thần và Kim Tiên.
- Trước mặc kệ những thứ này.
Cổ Trần Sa là cố ý dọa sợ Nghĩa Minh:
- Ngươi xem hài cốt này, là ta từ trong Thần Miếu trộm ra, Cốc Thân Vương muốn thi triển Thiên Long Hoán Cốt Thuật gì đó, đề thăng tu vi của mình.
- Đây là hài cốt của Đạo cảnh cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân, bản thân ẩn chứa lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, sau khi Cốc Thân Vương tiến hành hoán cốt, lực lượng đề thăng gấp bội, nhưng không thích hợp chủ nhân, bất quá hài cốt này giá trị liên thành, có thể dùng bố trí phủ đệ, cải biến cực từ.
Nghĩa Minh nói:
- Bản thân vật này ẩn chứa cực từ biến hóa cường đại, là vật thiết yếu để chúng ta xây dựng Thần Miếu, dùng để trấn áp mắt trận, lực xuyên thấu của cực từ không gì sánh kịp, trong nháy mắt có thể đục lỗ bình chướng Linh Giới, làm cho linh khí đáp xuống. Đến lúc đó, người tu hành trong phủ của chủ nhân, đều sẽ được chỗ tốt to lớn, tốc độ tu hành nhanh hơn người bình thường mấy chục lần.
- Thì ra là thế, hài cốt như vậy không biết bao nhiêu hào môn quý tộc mong mà không được?
Cổ Trần Sa nói xong, lần nữa cất hài cốt vào trong không gian tế đàn, trừ lần đó ra, Phá Pháp Tiên Kiếm cũng ném vào trong đó.
Phá Pháp Tiên Kiếm ở trong tế đàn rất đàng hoàng, không dám nhúc nhích, nhưng ra tế đàn, thì giống như cuồng long phi thiên, đấu đá lung tung, Cổ Trần Sa rất căm tức, không biết làm sao đi hàng phục.
- Chủ nhân, ta nên truyền thụ cho ngài đều đã truyền thụ, ngài cũng hoàn toàn quen thuộc tất cả biến hóa, kế tiếp ngài vẫn ở trong núi khổ luyện, hay đi ra ngoài.
Nghĩa Minh nhìn xung quanh một chút, hoàn cảnh biến hóa, trong núi không biết tuế nguyệt.
- Kỳ thực ta cũng ưa thích ở trong núi, an tĩnh tu đạo, đáng tiếc tục sự quá nhiều, không thể không đi ra ngoài.
Cổ Trần Sa đứng lên.
Ba ngày ba đêm, khiến cho tri thức của hắn tăng trưởng rất nhiều, tâm linh mượt mà, nhưng tu thành Đạo cảnh còn cần trầm lắng.
Hắn cảm thấy ở trong núi khổ tu hai ba tháng, tĩnh tâm trầm lắng, nhất định có thể bước vào Đạo cảnh, nhưng thời gian không cho phép, lúc này chính là thời điểm mấu chốt đánh với Man tộc, hắn ở trong núi nghỉ ngơi và hồi phục mấy ngày còn không sao, nhưng ẩn núp hai ba tháng không ra, vậy thì phiền phức lớn lắm.
- Đi!
Hắn trở lại đội ngũ, 248 người đều đang ma luyện võ học, mỗi người long tinh hổ mãnh, võ công có tiến bộ lớn.
Nhất là năm người Lưu Vũ, kiếm thuật lại tinh tiến, khí độ Tông Sư từ từ dưỡng thành, thậm chí có xu thế tìm hiểu bình chướng võ học.
- Thập Cửu điện hạ, hiện tại chúng ta xuất phát sao?
- Phải!
Cổ Trần Sa hạ lệnh, những chiến sĩ kia đều quân pháp nghiêm cẩn, đi theo ở phía sau, nhanh chóng hành tẩu, tĩnh lặng không tiếng động.
Lần này là đi Trà Huyện.
Đào Huyện phát sinh biến cố, tất cả Man binh tan tác như chim muông, nhưng Trà Huyện và An Huyện còn có rất nhiều Man binh chiếm giữ, Thần Miếu cũng được xây dựng, thậm chí còn có Thần Sứ Man tộc.
Tam hoàng tử để cho Cổ Trần Sa đi dò đường, một là phòng bị hắn cướp đoạt tài bảo ở Đào Huyện, hai là để cho hắn dò đường.
Cổ Trần Sa nơi nào sẽ mắc lừa, nuốt trọn tài bảo trốn vào trong núi luyện binh tu hành.
Cổ Trần Sa phảng phất như thấy thiên hạ lại đại loạn, thế cục tràn ngập nguy cơ, dân chúng không dễ dàng mới trải qua mười năm yên tĩnh, lại sắp phải lầm than.
Sự tình này đến cùng ai đúng ai sai, trong lòng hắn vẫn có nắm chắc.
Ở trước Thiên Phù Đại Đế, trăm quốc cắt cứ, tranh đấu lẫn nhau, hàng năm chiến tranh, thiên tai hạn hán tầng tầng lớp lớp, đạo phỉ tà ma cướp giết khắp nơi, rất nhiều giáo phái hấp thu giáo đồ, bài trừ đối lập, đảo loạn lễ pháp, đơn giản chính là càn khôn hỗn loạn.
Mà mười năm này, Thiên Phù Đại Đế cho dân cơm no áo ấm, đạo phỉ tuyệt tích, giáo phái bị hủy, kinh thi và thư kinh hưng thịnh, văn phong hạo đãng, còn thượng võ luyện thân.
Mười năm trước, rất nhiều nơi bách tính có khoai ăn đã coi như giàu có, càng có địa phương ăn vỏ cây, ăn bùn đất sống qua ngày, còn có hiện tượng ăn thịt người... Trên đường có người chết đói, trong nước có xác trôi.
Mà mười năm sau, cho dù nhà lại nghèo, cũng có gạo trắng mì sợi, hơi giàu thì thành phú hộ, thịt cá ê hề, nô bộc thành đàn, các thế gia thì nhân sâm tổ yến, bào ngư vi cá, các loại nguyên liệu nấu ăn dưỡng khí bổ huyết đâu đâu cũng có. Hào môn quý tộc thì càng không cần phải nói, linh đan diệu dược giống như đường ăn.
Mười năm trước, rất nhiều người không thể đi xa nhà, cho dù rời nhà hơn mười dặm, trên trăm dặm, cũng run rẩy nơm nớp, sợ bị đạo phỉ giết chết. Nhưng bây giờ đường thủy phát đạt, người người có thể đi xa, sĩ tử đọc sách càng cầm kiếm du lịch, ngắm nhìn sơn hà cẩm tú.
Cổ Trần Sa còn nghe nói, Thiên Công Viện đang nghiên cứu một loại đồ vật tên Cương Thiết Lộ, dùng sắt thép làm nền, bốn phương thông suốt, kia cũng không biết là đồ vật bực nào.
Đoạn đường này du lịch, hắn tăng trưởng rất nhiều kiến thức, ngay cả tiểu trấn của năm người Lưu Vũ cũng có chút giàu có, nếu không phải bởi vì Tà Giáo chiến loạn, cũng trải qua hạnh phúc an bình.
Quốc gia phồn thịnh, tiếp qua mười năm, sẽ là thời đại hoàng kim.
Mặc dù Cổ Trần Sa thừa kế Tế Thiên Phù Chiếu, dùng sử sách mà nói, là có Thiên Tử khí vận, nhưng hắn lại có quan niệm của mình, Thiên Tử, người có đức chiếm lấy, cái gì là đức, chính là để cho thiên hạ an bình, dân chúng càng ngày càng tốt. Hiện tại hắn không có năng lực này, không có đức hạnh này, nếu ngày sau hắn có năng lực này, còn có thể làm tốt hơn Thiên Phù Đại Đế, vậy hắn sẽ không nhường, đây là lý giải của hắn.
Trong lịch sử vô số lần vương triều thay đổi, đều là đức không xứng vị trí tạo thành.
- Đúng rồi, ngươi mới vừa nói Văn Hồng Thái Sư kia chiếm được hài cốt của Thần Linh, nạp vào bản thân. Ta chỗ này cũng có một bộ hài cốt.
Cổ Trần Sa cũng không giấu diếm, đột nhiên vung tay, lăng không lấy ra cái rương to lớn.
- Chủ nhân lại có Động Thiên pháp bảo, khó trách.
Nghĩa Minh sớm nghi hoặc, hiện tại mới chính thức thấy rõ:
- Đây chính là pháp bảo Động Thiên cấp, tự thành động thiên, chỉ có Đạo cảnh tam thập biến trở lên mới có thể luyện chế ra, thuộc về phạm trù của Chư Thần và Kim Tiên.
- Trước mặc kệ những thứ này.
Cổ Trần Sa là cố ý dọa sợ Nghĩa Minh:
- Ngươi xem hài cốt này, là ta từ trong Thần Miếu trộm ra, Cốc Thân Vương muốn thi triển Thiên Long Hoán Cốt Thuật gì đó, đề thăng tu vi của mình.
- Đây là hài cốt của Đạo cảnh cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân, bản thân ẩn chứa lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, sau khi Cốc Thân Vương tiến hành hoán cốt, lực lượng đề thăng gấp bội, nhưng không thích hợp chủ nhân, bất quá hài cốt này giá trị liên thành, có thể dùng bố trí phủ đệ, cải biến cực từ.
Nghĩa Minh nói:
- Bản thân vật này ẩn chứa cực từ biến hóa cường đại, là vật thiết yếu để chúng ta xây dựng Thần Miếu, dùng để trấn áp mắt trận, lực xuyên thấu của cực từ không gì sánh kịp, trong nháy mắt có thể đục lỗ bình chướng Linh Giới, làm cho linh khí đáp xuống. Đến lúc đó, người tu hành trong phủ của chủ nhân, đều sẽ được chỗ tốt to lớn, tốc độ tu hành nhanh hơn người bình thường mấy chục lần.
- Thì ra là thế, hài cốt như vậy không biết bao nhiêu hào môn quý tộc mong mà không được?
Cổ Trần Sa nói xong, lần nữa cất hài cốt vào trong không gian tế đàn, trừ lần đó ra, Phá Pháp Tiên Kiếm cũng ném vào trong đó.
Phá Pháp Tiên Kiếm ở trong tế đàn rất đàng hoàng, không dám nhúc nhích, nhưng ra tế đàn, thì giống như cuồng long phi thiên, đấu đá lung tung, Cổ Trần Sa rất căm tức, không biết làm sao đi hàng phục.
- Chủ nhân, ta nên truyền thụ cho ngài đều đã truyền thụ, ngài cũng hoàn toàn quen thuộc tất cả biến hóa, kế tiếp ngài vẫn ở trong núi khổ luyện, hay đi ra ngoài.
Nghĩa Minh nhìn xung quanh một chút, hoàn cảnh biến hóa, trong núi không biết tuế nguyệt.
- Kỳ thực ta cũng ưa thích ở trong núi, an tĩnh tu đạo, đáng tiếc tục sự quá nhiều, không thể không đi ra ngoài.
Cổ Trần Sa đứng lên.
Ba ngày ba đêm, khiến cho tri thức của hắn tăng trưởng rất nhiều, tâm linh mượt mà, nhưng tu thành Đạo cảnh còn cần trầm lắng.
Hắn cảm thấy ở trong núi khổ tu hai ba tháng, tĩnh tâm trầm lắng, nhất định có thể bước vào Đạo cảnh, nhưng thời gian không cho phép, lúc này chính là thời điểm mấu chốt đánh với Man tộc, hắn ở trong núi nghỉ ngơi và hồi phục mấy ngày còn không sao, nhưng ẩn núp hai ba tháng không ra, vậy thì phiền phức lớn lắm.
- Đi!
Hắn trở lại đội ngũ, 248 người đều đang ma luyện võ học, mỗi người long tinh hổ mãnh, võ công có tiến bộ lớn.
Nhất là năm người Lưu Vũ, kiếm thuật lại tinh tiến, khí độ Tông Sư từ từ dưỡng thành, thậm chí có xu thế tìm hiểu bình chướng võ học.
- Thập Cửu điện hạ, hiện tại chúng ta xuất phát sao?
- Phải!
Cổ Trần Sa hạ lệnh, những chiến sĩ kia đều quân pháp nghiêm cẩn, đi theo ở phía sau, nhanh chóng hành tẩu, tĩnh lặng không tiếng động.
Lần này là đi Trà Huyện.
Đào Huyện phát sinh biến cố, tất cả Man binh tan tác như chim muông, nhưng Trà Huyện và An Huyện còn có rất nhiều Man binh chiếm giữ, Thần Miếu cũng được xây dựng, thậm chí còn có Thần Sứ Man tộc.
Tam hoàng tử để cho Cổ Trần Sa đi dò đường, một là phòng bị hắn cướp đoạt tài bảo ở Đào Huyện, hai là để cho hắn dò đường.
Cổ Trần Sa nơi nào sẽ mắc lừa, nuốt trọn tài bảo trốn vào trong núi luyện binh tu hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.