Chương 132: Kiếm và hài cốt (2)
Mộng Nhập Thần Cơ
04/09/2022
Tốc độ của bọn hắn cực nhanh, rừng cây không cách nào ngăn chặn, cho dù ở trong rừng rậm nguyên thủy, cũng có thể ngày đi mấy trăm dặm.
Chỉ một ngày sau đã đến phụ cận Trà Huyện.
Trên đường khắp nơi đều là vết máu, còn có giáp da rách nát, mũi tên vứt bỏ, ngựa tử vong, đao kiếm gãy nứt… nhìn là biết vừa trải qua chiến đấu cực kỳ khốc liệt, nhưng thi thể đều tiêu thất, hiển nhiên chiến trường đã bị người quét tước qua.
- Đứng lại!
Thời điểm đội nhân mã của Cổ Trần Sa tới gần, kỵ binh trinh sát ở nơi xa tuần tra đến, không khỏi rống to, đồng thời thanh âm kèn lệnh vang dội.
- Lại không phải Man binh? Mà là binh sĩ của Đại Vĩnh Vương Triều ta, lẽ nào Trà Huyện đã bị công chiếm? Nhanh như vậy? Thần Sứ Man tộc, Nguyên Soái Man tộc đâu?
Cổ Trần Sa tâm tư linh động quát:
- Tung cờ, báo danh!
Năm người Lưu Vũ lập tức phất cờ của Trần Quốc Công, cao giọng nói:
- Chúng ta là quân đội của Thập Cửu điện hạ Trần Quốc Công, các ngươi là thuộc hạ của ai.
- Chờ một lát, ta đi thông báo.
Kỵ binh trinh sát lập tức trở về, khoảng chừng qua gần nửa canh giờ mới trở lại, lớn tiếng hô quát:
- Khâm sai Nguyệt Phù quận chúa cho mời Thập Cửu điện hạ qua.
- Lâu Bái Nguyệt đến rồi? Là nàng đánh hạ nơi này?
Cổ Trần Sa hơi sững sờ, nhưng không nói nhiều, trực tiếp dẫn người tiến vào huyện thành.
Huyện thành hoàn hảo vô khuyết, chẳng qua trên mặt đất vết máu loang lổ, Thần Miếu bao la hùng vĩ, có thể so với hành cung.
Cổ Trần Sa đi vào, dọc đường nhìn thấy rất nhiều binh sĩ, ba bước một tốp năm bước một tiêu, có trên người còn mặc Giác Giao Khải, mỗi người tinh khí thần viên mãn, sát khí xông thẳng lên trời.
- Mặc Giác Giao Khải đều là binh sĩ của Lâu Bái Nguyệt, cái khác là binh sĩ của lão Tam, hoặc lão Thập.
Hắn âm thầm quan sát, đi vào trong miếu.
Quả nhiên trong đại điện Thần Miếu có mấy người.
Người ngồi vị trí đầu là Lâu Bái Nguyệt, Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa, Tam hoàng tử Cổ Phạm Sa.
Thấy Cổ Trần Sa đến, Tam hoàng tử vỗ bàn:
- Lão Thập Cửu, ngươi làm lỡ thời cơ chiến đấu, phải bị tội gì! Ta bảo ngươi làm tiên phong tấn công Trà Huyện, ngươi chạy đi nơi nào? Đây là lâm trận bỏ chạy sao.
- Lâm trận bỏ chạy, dựa theo quân pháp là phải xử trảm, Vương tử phạm pháp cùng tội như thứ dân, Nguyệt Phù quận chúa, ngươi là khâm sai đại thần, có lệnh bài Như Trẫm Giá Lâm, tương đương với phụ hoàng tự mình ở đây, đối mặt loại tình huống này, ngươi không thể không tỏ vẻ nha.
Thập hoàng tử thâm trầm nói.
- Người đâu, mang thi thể Nguyên Soái Man tộc lên.
Cổ Trần Sa sớm đoán được sẽ như vậy, vỗ vỗ tay.
Mấy binh sĩ dưới trướng khiêng thi thể Nguyên Soái Man tộc đến, hắn mỉm cười:
- Chư vị, ta ở trên đường đi tấn công Trà Huyện, vừa vặn gặp phải Nguyên Soái Man tộc và đại quân đến cứu viện Đào Huyện, thế là liều mạng chiến đấu, cuối cùng diệt trừ Man binh, đồng thời đuổi giết soái này, ở trong núi truy ba ngày ba đêm, mấy phen tranh đấu mới đánh chết hắn, chuyện này ta đã nhờ Tướng Quân dưới trướng của Cự Thạch Hầu viết thư báo cáo, không biết Nguyệt Phù quận chúa nhận được chưa.
- Ta đã nhận được, nhưng không tin, phải đợi tự mình kiểm nghiệm.
Lâu Bái Nguyệt đi xuống, cẩn thận kiểm tra thi thể Nguyên Soái Man tộc, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc:
- Quả thật là Nguyên Soái Man tộc, Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt, ngươi lại có thể giết hắn?
Lâu Bái Nguyệt biết, Đạo cảnh nhị biến Cửu Ngưu Nhị Hổ và tam biến Đồng Bì Thiết Cốt chênh lệch lớn như thế nào. Tuy Cổ Trần Sa có thể giết chết bốn lão ma đầu, nhưng gặp phải Nguyên Soái Man tộc, vẫn là một con đường chết.
- Thi thể ở ngay đây, không phải ta giết, chẳng lẽ là hắn tự sát?
Cổ Trần Sa hỏi lại.
- Kể từ đó, ta không chỉ không có tội, còn lập công lớn. Nguyệt Phù quận chúa theo lẽ công bằng xử lý, nói vậy sẽ như thực chất tấu cho phụ hoàng a.
- Đây là tự nhiên, tất cả mọi người ngồi xuống đi.
Lâu Bái Nguyệt nhìn bốn phía.
- Lão Thập Cửu vừa tới, còn chưa quen thuộc tình huống, ta lặp lại lần nữa, ba huyện đã sắp bị thu phục, nhưng ba Thần Sứ, hai Nguyên Soái Man tộc chạy mất, còn có một vài nòng cốt, cái khác thì bị chúng ta chém đầu hơn phân nửa, phần còn lại trốn vào núi rừng, nhưng đã không thành khí hậu.
- Nguyên lai lão Tam, lão Thập, Lâu Bái Nguyệt ngay cả một Nguyên Soái cũng không thể giết? Ba Thần Sứ Man tộc, trong đó Khố Tạp Tháp biến thành Nghĩa Minh, hai cái khác đào tẩu.
Trong lòng Cổ Trần Sa đã minh bạch, lần này công lao của mình lớn nhất, bốn lão ma đầu, cộng thêm Nguyên Soái Man tộc, đã vượt xa lão Tam và lão Thập.
Bất quá đáng tiếc là, thu phục ba huyện, nhà kho của Trà Huyện và An Huyện nhất định đã bị Lâu Bái Nguyệt, Thập hoàng tử và Tam hoàng tử phân chia, ăn canh cũng không tới phiên hắn.
Chỉ một ngày sau đã đến phụ cận Trà Huyện.
Trên đường khắp nơi đều là vết máu, còn có giáp da rách nát, mũi tên vứt bỏ, ngựa tử vong, đao kiếm gãy nứt… nhìn là biết vừa trải qua chiến đấu cực kỳ khốc liệt, nhưng thi thể đều tiêu thất, hiển nhiên chiến trường đã bị người quét tước qua.
- Đứng lại!
Thời điểm đội nhân mã của Cổ Trần Sa tới gần, kỵ binh trinh sát ở nơi xa tuần tra đến, không khỏi rống to, đồng thời thanh âm kèn lệnh vang dội.
- Lại không phải Man binh? Mà là binh sĩ của Đại Vĩnh Vương Triều ta, lẽ nào Trà Huyện đã bị công chiếm? Nhanh như vậy? Thần Sứ Man tộc, Nguyên Soái Man tộc đâu?
Cổ Trần Sa tâm tư linh động quát:
- Tung cờ, báo danh!
Năm người Lưu Vũ lập tức phất cờ của Trần Quốc Công, cao giọng nói:
- Chúng ta là quân đội của Thập Cửu điện hạ Trần Quốc Công, các ngươi là thuộc hạ của ai.
- Chờ một lát, ta đi thông báo.
Kỵ binh trinh sát lập tức trở về, khoảng chừng qua gần nửa canh giờ mới trở lại, lớn tiếng hô quát:
- Khâm sai Nguyệt Phù quận chúa cho mời Thập Cửu điện hạ qua.
- Lâu Bái Nguyệt đến rồi? Là nàng đánh hạ nơi này?
Cổ Trần Sa hơi sững sờ, nhưng không nói nhiều, trực tiếp dẫn người tiến vào huyện thành.
Huyện thành hoàn hảo vô khuyết, chẳng qua trên mặt đất vết máu loang lổ, Thần Miếu bao la hùng vĩ, có thể so với hành cung.
Cổ Trần Sa đi vào, dọc đường nhìn thấy rất nhiều binh sĩ, ba bước một tốp năm bước một tiêu, có trên người còn mặc Giác Giao Khải, mỗi người tinh khí thần viên mãn, sát khí xông thẳng lên trời.
- Mặc Giác Giao Khải đều là binh sĩ của Lâu Bái Nguyệt, cái khác là binh sĩ của lão Tam, hoặc lão Thập.
Hắn âm thầm quan sát, đi vào trong miếu.
Quả nhiên trong đại điện Thần Miếu có mấy người.
Người ngồi vị trí đầu là Lâu Bái Nguyệt, Thập hoàng tử Cổ Chấn Sa, Tam hoàng tử Cổ Phạm Sa.
Thấy Cổ Trần Sa đến, Tam hoàng tử vỗ bàn:
- Lão Thập Cửu, ngươi làm lỡ thời cơ chiến đấu, phải bị tội gì! Ta bảo ngươi làm tiên phong tấn công Trà Huyện, ngươi chạy đi nơi nào? Đây là lâm trận bỏ chạy sao.
- Lâm trận bỏ chạy, dựa theo quân pháp là phải xử trảm, Vương tử phạm pháp cùng tội như thứ dân, Nguyệt Phù quận chúa, ngươi là khâm sai đại thần, có lệnh bài Như Trẫm Giá Lâm, tương đương với phụ hoàng tự mình ở đây, đối mặt loại tình huống này, ngươi không thể không tỏ vẻ nha.
Thập hoàng tử thâm trầm nói.
- Người đâu, mang thi thể Nguyên Soái Man tộc lên.
Cổ Trần Sa sớm đoán được sẽ như vậy, vỗ vỗ tay.
Mấy binh sĩ dưới trướng khiêng thi thể Nguyên Soái Man tộc đến, hắn mỉm cười:
- Chư vị, ta ở trên đường đi tấn công Trà Huyện, vừa vặn gặp phải Nguyên Soái Man tộc và đại quân đến cứu viện Đào Huyện, thế là liều mạng chiến đấu, cuối cùng diệt trừ Man binh, đồng thời đuổi giết soái này, ở trong núi truy ba ngày ba đêm, mấy phen tranh đấu mới đánh chết hắn, chuyện này ta đã nhờ Tướng Quân dưới trướng của Cự Thạch Hầu viết thư báo cáo, không biết Nguyệt Phù quận chúa nhận được chưa.
- Ta đã nhận được, nhưng không tin, phải đợi tự mình kiểm nghiệm.
Lâu Bái Nguyệt đi xuống, cẩn thận kiểm tra thi thể Nguyên Soái Man tộc, trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc:
- Quả thật là Nguyên Soái Man tộc, Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt, ngươi lại có thể giết hắn?
Lâu Bái Nguyệt biết, Đạo cảnh nhị biến Cửu Ngưu Nhị Hổ và tam biến Đồng Bì Thiết Cốt chênh lệch lớn như thế nào. Tuy Cổ Trần Sa có thể giết chết bốn lão ma đầu, nhưng gặp phải Nguyên Soái Man tộc, vẫn là một con đường chết.
- Thi thể ở ngay đây, không phải ta giết, chẳng lẽ là hắn tự sát?
Cổ Trần Sa hỏi lại.
- Kể từ đó, ta không chỉ không có tội, còn lập công lớn. Nguyệt Phù quận chúa theo lẽ công bằng xử lý, nói vậy sẽ như thực chất tấu cho phụ hoàng a.
- Đây là tự nhiên, tất cả mọi người ngồi xuống đi.
Lâu Bái Nguyệt nhìn bốn phía.
- Lão Thập Cửu vừa tới, còn chưa quen thuộc tình huống, ta lặp lại lần nữa, ba huyện đã sắp bị thu phục, nhưng ba Thần Sứ, hai Nguyên Soái Man tộc chạy mất, còn có một vài nòng cốt, cái khác thì bị chúng ta chém đầu hơn phân nửa, phần còn lại trốn vào núi rừng, nhưng đã không thành khí hậu.
- Nguyên lai lão Tam, lão Thập, Lâu Bái Nguyệt ngay cả một Nguyên Soái cũng không thể giết? Ba Thần Sứ Man tộc, trong đó Khố Tạp Tháp biến thành Nghĩa Minh, hai cái khác đào tẩu.
Trong lòng Cổ Trần Sa đã minh bạch, lần này công lao của mình lớn nhất, bốn lão ma đầu, cộng thêm Nguyên Soái Man tộc, đã vượt xa lão Tam và lão Thập.
Bất quá đáng tiếc là, thu phục ba huyện, nhà kho của Trà Huyện và An Huyện nhất định đã bị Lâu Bái Nguyệt, Thập hoàng tử và Tam hoàng tử phân chia, ăn canh cũng không tới phiên hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.