Chương 106: Ly Long Khải (2)
Mộng Nhập Thần Cơ
04/09/2022
Thạch Trung Thiết rốt cuộc nói ra ý tứ của Cự Thạch Hầu:
- Hiện tại tàn dư của hoàng thất Hiến triều do thái tử Trần Thiên Hoang chủ trì, thực lực cực mạnh, còn cấu kết rất nhiều môn phái tiên đạo ẩn dấu trong Đông Hoang, cộng thêm người Hiến Châu tâm tư chưa đổi, tín ngưỡng Cự Linh Thần còn thâm căn cố đế, Trần Thiên Hoang ngóc đầu trở lại, Thái Sư Văn Hồng ở sau lưng tọa trấn, sẽ phát sinh đại loạn.
- Đông Hoang? Thật có Tiên Nhân tồn tại sao?
Cổ Trần Sa hơi kinh ngạc.
Đông Hoang là bên ngoài quốc thổ của Đại Vĩnh Vương Triều, đi qua mấy trăm ngàn dặm, cực kỳ xa xôi, nơi đó căn bản không người ở, toàn bộ đều là núi lớn, vô biên vô hạn, mãnh thú vô số, địa vực mênh mông, vô biên vô hạn.
Nhưng từ xưa đến nay thì có truyền thuyết, trong Đông Hoang ẩn dấu Tiên Nhân, tư liệu lịch sử ghi chép, các triều đại có thật nhiều người đi Đông Hoang cầu tiên duyên, chín thành chín đều bị mãnh thú ăn thịt, nhưng cũng có mấy người thật được tiên duyên, không biết thực hư như thế nào.
Tuy Man Hoang cũng là mãnh thú mọc thành cụm, nhưng tốt xấu còn có Man tộc, có Tà Thần ở trong tối chủ trì, mà Đông Hoang ngoại trừ truyền thuyết hư vô phiêu miểu, thì không có gì khác.
Nhưng căn cứ hoàng thất ghi chép, Đại Vĩnh Vương Triều diệt rất nhiều quốc gia, cũng tiêu diệt rất nhiều môn phái dân gian, có môn phái nghe đồn là Tiên Nhân trong Đông Hoang lưu truyền xuống đạo thống.
- Đông Hoang từ xưa đến nay thì có truyền thuyết Tiên Nhân, tuyệt đối không phải giả tạo, nhưng cách quá xa, ẩn dấu thâm sâu, triều đình cũng không rảnh để ý, bất quá đã bắt đầu nhúng tay thế tục, đó chính là dấu hiệu bọn hắn vẫn lạc.
Thạch Trung Thiết cười lạnh:
- Nhất là gần đây nhận được tin tức, Trần Thiên Hoang còn muốn phá hư Vạn Lý Trường Thành, để Man binh tiến quân thần tốc.
- Phá hư Vạn Lý Trường Thành, gan lớn như vậy.
Trong lòng Cổ Trần Sa hơi giận, sau khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành, chống đỡ thiết kỵ của Man binh, làm cho bách tính được nghỉ ngơi lấy lại sức, cho dù năm đó Thiên Phù Đại Đế làm bậy nhiều hơn nữa, công đức này cũng có thể trung hoà, chớ nói chi là mở kênh đào nam bắc, tiêu trừ thiên tai:
- Đã như vậy, ta đương nhiên phải bắt được Trần Thiên Hoang này.
- Chỉ cần từ trong tay Trần Thiên Hoang lấy được Vạn Tinh Phi Tiên Phù giao cho Hầu gia, Hầu gia có thể thi triển pháp thuật, tra xét được tung tích của Văn Hồng, bẩm báo hoàng thượng, hoàng thượng sẽ hàng phục Văn Hồng, khi đó Thập Cửu gia tuyệt đối là lập được công to, coi như không hề làm gì, Sinh Tử Cửu Chuyển Tiên Đan cũng nhất định phải ban cho ngươi.
Thạch Trung Thiết nói ra ý tứ của Cự Thạch Hầu:
- Hầu gia cũng sẽ ra sức tranh công cho Thập Cửu gia.
- Công lao gì gì đó ta không quan tâm, ban thưởng cũng không cần, dùng tiên đan được lực lượng không phải chính đạo, vẫn là tự mình đột phá cảnh giới tốt nhất. Ta tới nơi này là vì cứu bách tính, đồng thời ma luyện võ đạo.
Cổ Trần Sa đã biết Cự Thạch Hầu muốn mượn hơi.
- Trời sinh vạn vật dưỡng người, Đạo cảnh hấp thu linh khí là từ thiên địa hấp thu chất dinh dưỡng, dùng đan dược cũng giống như vậy, người chính là dựa vào thiên địa đến tăng cảnh giới, đan dược cũng là một bộ phận của thiên địa, quyết không thể sinh ra chấp niệm cản trở.
Thạch Trung Thiết vội vàng nói:
- Đây là lời Hầu gia khuyên nhủ Thập Cửu gia, hắn nói Thập Cửu gia không cần áo giáp, khẳng định đã tiến vào trong chấp niệm bình chướng võ học, quá phận bỏ qua ngoại vật, tin tưởng mình.
- Thụ giáo.
Cổ Trần Sa bừng tỉnh đại ngộ:
- Đa tạ Cự Thạch Hầu chỉ điểm.
Hắn nhỏ máu lên Ly Long Khải, áo giáp nháy mắt sống lại, không đến một cái hô hấp, bao phủ hắn từ đầu đến chân chặt chẽ, không có một khe hở, không sợ khói hun lửa đốt, không sợ nước dìm, cũng không sợ đao thương, kịch độc cũng bị cắt đứt. Mấu chốt là hô hấp còn thông thuận, cũng không biết là làm sao rèn được.
Hơi vận động lực lượng, phát hiện bản thân áo giáp mang theo lực lượng lại không thua kém mình, đánh ra một quyền, áo giáp cũng cảm ứng được ngươi vận động, phía trên diễn sinh ra đại lực, cùng quyền thế phối hợp.
- Áo giáp này thật kỳ diệu.
Cổ Trần Sa thử xem.
- Bất quá trước phải quen thuộc thao túng, lực lượng của áo giáp và lực lượng người qua lại không hài hoà, không tiến hành huấn luyện, thời điểm thi triển võ học sẽ có hại.
- Đúng vậy, đây cũng là khuyết điểm của áo giáp.
Thạch Trung Thiết nói:
- Võ học cũng không phải lực lượng càng lớn càng tốt, không thể thao túng lực lượng, lực hỗn tạp trái lại làm cho ngươi chiêu thức không viên mãn. Từ đó bị tóm lấy sơ hở, một lần hành động đánh tan. Ví dụ như những binh lính này, bọn hắn mặc vào Giác Giao Khải, liền cần không ngừng thao luyện, phối hợp, quen thuộc lực lượng của áo giáp, nhưng lâu ngày sẽ dưỡng thành thói quen, một khi bỏ áo giáp, trái lại không thích ứng, đối với tu dưỡng võ học vẫn có hại. Đương nhiên, nếu bọn hắn có thể lĩnh ngộ tới cảnh giới không nhìn vật, huy sái như thường thì không sao cả, có vật cũng được, không có gì cũng được. Hiển nhiên Thập Cửu gia đã lĩnh ngộ tới cảnh giới này, nhưng trong binh sĩ có thể lĩnh ngộ được mấy người?
- Cũng phải, nhưng tạm thời đơn giản, đại quy mô chế tạo giáp này, võ trang đầy đủ, thì dù người thường đối kháng kỵ binh Man tộc cũng có thể toàn thắng.
Cổ Trần Sa quen thuộc lực lượng của Ly Long Khải, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:
- Giáp này đã tự mang theo lực lượng, vậy có phải sau này không cần người thao túng, trực tiếp chế tạo ra cơ khí chém giết hay không.
- Điểm ấy Thiên Công Viện cũng nghiên cứu, kỳ thực thượng cổ thì có cơ quan Khôi Lỗi, chế tạo đồng binh, nhưng trí tuệ hơi thấp, tài dùng binh ở chỗ thay đổi liên tục, binh quý thần tốc, vẫn là người trí tuệ linh hoạt.
Thạch Trung Thiết thở dài:
- Mọi việc có lợi thì có hại, con người là vạn vật chi linh, lời quả thực không sai.
- Hiện tại tàn dư của hoàng thất Hiến triều do thái tử Trần Thiên Hoang chủ trì, thực lực cực mạnh, còn cấu kết rất nhiều môn phái tiên đạo ẩn dấu trong Đông Hoang, cộng thêm người Hiến Châu tâm tư chưa đổi, tín ngưỡng Cự Linh Thần còn thâm căn cố đế, Trần Thiên Hoang ngóc đầu trở lại, Thái Sư Văn Hồng ở sau lưng tọa trấn, sẽ phát sinh đại loạn.
- Đông Hoang? Thật có Tiên Nhân tồn tại sao?
Cổ Trần Sa hơi kinh ngạc.
Đông Hoang là bên ngoài quốc thổ của Đại Vĩnh Vương Triều, đi qua mấy trăm ngàn dặm, cực kỳ xa xôi, nơi đó căn bản không người ở, toàn bộ đều là núi lớn, vô biên vô hạn, mãnh thú vô số, địa vực mênh mông, vô biên vô hạn.
Nhưng từ xưa đến nay thì có truyền thuyết, trong Đông Hoang ẩn dấu Tiên Nhân, tư liệu lịch sử ghi chép, các triều đại có thật nhiều người đi Đông Hoang cầu tiên duyên, chín thành chín đều bị mãnh thú ăn thịt, nhưng cũng có mấy người thật được tiên duyên, không biết thực hư như thế nào.
Tuy Man Hoang cũng là mãnh thú mọc thành cụm, nhưng tốt xấu còn có Man tộc, có Tà Thần ở trong tối chủ trì, mà Đông Hoang ngoại trừ truyền thuyết hư vô phiêu miểu, thì không có gì khác.
Nhưng căn cứ hoàng thất ghi chép, Đại Vĩnh Vương Triều diệt rất nhiều quốc gia, cũng tiêu diệt rất nhiều môn phái dân gian, có môn phái nghe đồn là Tiên Nhân trong Đông Hoang lưu truyền xuống đạo thống.
- Đông Hoang từ xưa đến nay thì có truyền thuyết Tiên Nhân, tuyệt đối không phải giả tạo, nhưng cách quá xa, ẩn dấu thâm sâu, triều đình cũng không rảnh để ý, bất quá đã bắt đầu nhúng tay thế tục, đó chính là dấu hiệu bọn hắn vẫn lạc.
Thạch Trung Thiết cười lạnh:
- Nhất là gần đây nhận được tin tức, Trần Thiên Hoang còn muốn phá hư Vạn Lý Trường Thành, để Man binh tiến quân thần tốc.
- Phá hư Vạn Lý Trường Thành, gan lớn như vậy.
Trong lòng Cổ Trần Sa hơi giận, sau khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành, chống đỡ thiết kỵ của Man binh, làm cho bách tính được nghỉ ngơi lấy lại sức, cho dù năm đó Thiên Phù Đại Đế làm bậy nhiều hơn nữa, công đức này cũng có thể trung hoà, chớ nói chi là mở kênh đào nam bắc, tiêu trừ thiên tai:
- Đã như vậy, ta đương nhiên phải bắt được Trần Thiên Hoang này.
- Chỉ cần từ trong tay Trần Thiên Hoang lấy được Vạn Tinh Phi Tiên Phù giao cho Hầu gia, Hầu gia có thể thi triển pháp thuật, tra xét được tung tích của Văn Hồng, bẩm báo hoàng thượng, hoàng thượng sẽ hàng phục Văn Hồng, khi đó Thập Cửu gia tuyệt đối là lập được công to, coi như không hề làm gì, Sinh Tử Cửu Chuyển Tiên Đan cũng nhất định phải ban cho ngươi.
Thạch Trung Thiết nói ra ý tứ của Cự Thạch Hầu:
- Hầu gia cũng sẽ ra sức tranh công cho Thập Cửu gia.
- Công lao gì gì đó ta không quan tâm, ban thưởng cũng không cần, dùng tiên đan được lực lượng không phải chính đạo, vẫn là tự mình đột phá cảnh giới tốt nhất. Ta tới nơi này là vì cứu bách tính, đồng thời ma luyện võ đạo.
Cổ Trần Sa đã biết Cự Thạch Hầu muốn mượn hơi.
- Trời sinh vạn vật dưỡng người, Đạo cảnh hấp thu linh khí là từ thiên địa hấp thu chất dinh dưỡng, dùng đan dược cũng giống như vậy, người chính là dựa vào thiên địa đến tăng cảnh giới, đan dược cũng là một bộ phận của thiên địa, quyết không thể sinh ra chấp niệm cản trở.
Thạch Trung Thiết vội vàng nói:
- Đây là lời Hầu gia khuyên nhủ Thập Cửu gia, hắn nói Thập Cửu gia không cần áo giáp, khẳng định đã tiến vào trong chấp niệm bình chướng võ học, quá phận bỏ qua ngoại vật, tin tưởng mình.
- Thụ giáo.
Cổ Trần Sa bừng tỉnh đại ngộ:
- Đa tạ Cự Thạch Hầu chỉ điểm.
Hắn nhỏ máu lên Ly Long Khải, áo giáp nháy mắt sống lại, không đến một cái hô hấp, bao phủ hắn từ đầu đến chân chặt chẽ, không có một khe hở, không sợ khói hun lửa đốt, không sợ nước dìm, cũng không sợ đao thương, kịch độc cũng bị cắt đứt. Mấu chốt là hô hấp còn thông thuận, cũng không biết là làm sao rèn được.
Hơi vận động lực lượng, phát hiện bản thân áo giáp mang theo lực lượng lại không thua kém mình, đánh ra một quyền, áo giáp cũng cảm ứng được ngươi vận động, phía trên diễn sinh ra đại lực, cùng quyền thế phối hợp.
- Áo giáp này thật kỳ diệu.
Cổ Trần Sa thử xem.
- Bất quá trước phải quen thuộc thao túng, lực lượng của áo giáp và lực lượng người qua lại không hài hoà, không tiến hành huấn luyện, thời điểm thi triển võ học sẽ có hại.
- Đúng vậy, đây cũng là khuyết điểm của áo giáp.
Thạch Trung Thiết nói:
- Võ học cũng không phải lực lượng càng lớn càng tốt, không thể thao túng lực lượng, lực hỗn tạp trái lại làm cho ngươi chiêu thức không viên mãn. Từ đó bị tóm lấy sơ hở, một lần hành động đánh tan. Ví dụ như những binh lính này, bọn hắn mặc vào Giác Giao Khải, liền cần không ngừng thao luyện, phối hợp, quen thuộc lực lượng của áo giáp, nhưng lâu ngày sẽ dưỡng thành thói quen, một khi bỏ áo giáp, trái lại không thích ứng, đối với tu dưỡng võ học vẫn có hại. Đương nhiên, nếu bọn hắn có thể lĩnh ngộ tới cảnh giới không nhìn vật, huy sái như thường thì không sao cả, có vật cũng được, không có gì cũng được. Hiển nhiên Thập Cửu gia đã lĩnh ngộ tới cảnh giới này, nhưng trong binh sĩ có thể lĩnh ngộ được mấy người?
- Cũng phải, nhưng tạm thời đơn giản, đại quy mô chế tạo giáp này, võ trang đầy đủ, thì dù người thường đối kháng kỵ binh Man tộc cũng có thể toàn thắng.
Cổ Trần Sa quen thuộc lực lượng của Ly Long Khải, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:
- Giáp này đã tự mang theo lực lượng, vậy có phải sau này không cần người thao túng, trực tiếp chế tạo ra cơ khí chém giết hay không.
- Điểm ấy Thiên Công Viện cũng nghiên cứu, kỳ thực thượng cổ thì có cơ quan Khôi Lỗi, chế tạo đồng binh, nhưng trí tuệ hơi thấp, tài dùng binh ở chỗ thay đổi liên tục, binh quý thần tốc, vẫn là người trí tuệ linh hoạt.
Thạch Trung Thiết thở dài:
- Mọi việc có lợi thì có hại, con người là vạn vật chi linh, lời quả thực không sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.