Chương 249: Mời chào Ma Môn (1)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
Trở lại trong thành bảo, Cổ Trần Sa kiên nhẫn chờ đợi, mấy canh giờ sau, Thạch Trung Thiền dẫn theo một nam một nữ tới.
Nam chất phác, ăn mặc giống như nông dân trung thực, thần thái cũng thành thật, không có khí tức xảo trá và cùng hung cực ác như ma đạo, nữ thì có chút xinh đẹp, so với Cổ Trần Sa trước kia bái kiến người trong ma đạo như Hắc Sát Biên Bức, Âm Dương Tú Sĩ, Huyết Hồn Giáo Chủ, Bách Độc Đạo Nhân… thì khác nhau rất lớn.
Hai người đi vào, ánh mắt kinh ngạc, hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ sợ hãi cái gì.
- Phương ngoại chi nhân tham kiến Vương gia.
Sau khi đôi nam nữ này đi vào, chắp tay làm lễ, lại không quỳ xuống, có vài phần cốt khí.
- Không cần đa lễ.
Cổ Trần Sa nói:
- Mời ngồi, dâng trà.
Lập tức có thị nữ dâng trà nước lên.
Vốn đôi nam nữ này không định uống, nhưng ngửi được khí tức thanh thuần, liền không nhịn được uống một ngụm, vẻ mặt kinh ngạc:
- Túy Vân Hàn Mai? Dùng nước là Hàn Ngọc Tuyền, trong đó còn tăng thêm linh dịch, dùng Trầm Hương Mộc làm than, sấy khô ngon miệng. Là trà thượng đẳng, quanh năm uống cái này, có thể tinh luyện khí huyết thuần túy.
- Quả nhiên nghiên cứu dược lý rất sắc sảo.
Cổ Trần Sa gật đầu.
- Xin hỏi đại danh của hai vị?
- Tại hạ Cổ Độc Tông Vương Trĩ, đây là sư muội của ta Lam Oách.
Nam tử nói.
- Các ngươi còn có sư huynh muội, sư phụ không?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Có, nhưng đều bởi vì lý niệm không hợp, mỗi người đi một ngả, sư phụ tổng cộng truyền thừa năm mạch, dùng Ngũ Độc mệnh danh, mạch của ta dùng Thiên Ngô làm danh, nhưng cảm giác cổ độc không nên hại người, mà là trị bệnh cứu người, chưa bao giờ làm sự tình trái pháp luật, ngược lại hành tẩu giang hồ, tích góp từng chút âm đức.
Vương Trĩ chắp tay nói:
- Nếu ta có tâm hại người, thiên địa vứt bỏ, nhân thần cộng tru.
- Ta và sư huynh hành tẩu thiên hạ, không biết tích góp bao nhiêu công đức, cứu sống vô số người, nhưng không biết vì cái gì, những người trong tiên đạo kia trông thấy chúng ta, không phân tốt xấu liền muốn giết chết. Chẳng lẽ tà đạo ma đạo chỉ nhìn công pháp, không nhìn nhân tâm sao?
Trên mặt Lam Oách có thần sắc bi phẫn.
- Thế nhân đa số là như vậy, kỳ thật lúc đầu ta nghe đến Cổ Độc Tông, cũng cảm thấy đây là tà ma ngoại đạo, nguy hiểm quá lớn, nhưng nếu thật có thể trị bệnh cứu người, lại rất đáng quý.
Cổ Trần Sa khoát tay:
- Trước mắt trong đất phong của ta đang gặp nạn sâu bệnh, không biết hai vị có thể giúp ta một tay hay không? Nếu có thể hóa giải sâu bệnh ở Man Hoang, ta có thể nhận hai vị làm khách khanh, giúp hai vị mở y quán, báo cáo triều đình, để hai vị lấy được quan chức, như thế nào?
- Có thể được chức quan? Còn có thể mở y quán? Trị bệnh cứu người?
Vương Trĩ kinh hỉ đứng dậy:
- Ta và sư muội đã từng phát thệ, sẽ dùng cổ thuật cứu vớt thiên hạ thương sinh, trừ ác độc chi khí, trả thế giới thanh minh, trừ lần đó ra, còn muốn để thế nhân minh bạch, cổ độc cứu người còn hơn tiên đạo.
- Bổn vương dám đáp ứng các ngươi, thì có chút nắm chắc, chỉ cần các ngươi biểu hiện ra năng lực của mình, ta sẽ lập tức thượng tấu cho phụ hoàng.
Cổ Trần Sa gật đầu:
- Nói không chừng còn cho phép các ngươi thu đồ đệ, khai tông lập phái, phát dương quang đại.
Phù phù!
Vương Trĩ và Lam Oách rời ghế quỳ xuống:
- Hoàng thượng nhân từ, Thiên Phù triều quốc thái dân an, chúng ta cũng nhìn ở trong mắt, đây là thái bình thịnh thế phồn hoa nhất từ trước tới nay, nếu có thể để cho chúng ta khai tông lập phái, chúng ta nguyện ý quy thuận triều đình.
Trong lúc nói chuyện, trong mắt hai người đều ẩn ẩn ngấn lệ.
- Mau mau đứng lên.
Cổ Trần Sa vội vàng nâng hai người dậy.
- Ta nhìn thấy tấm lòng son của hai vị, chỉ cần có lợi cho xã tắc, ta sẽ ra sức đi làm.
- Nơi này của Vương gia có phải có Thái Cổ Thần Thú tọa trấn không? Chúng ta tu luyện bổn mạng cổ trùng lại bị áp chế, bất luận thần thông gì cũng thi triển không ra.
Vương Trĩ nói.
- Đúng là có.
Cổ Trần Sa thở dài:
- Nhưng Thần Thú này còn chưa ấp trứng ra, cho nên thần lực không cách nào trải rộng đến toàn bộ đất phong.
- Không sao, trị trùng trừ độc là sở trường của chúng ta, trùng càng nhiều, đối với chúng ta tu hành lại càng có lợi.
Vương Trĩ nói:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta sẽ giúp Vương gia trị trùng. Bất quá vẫn cần Vương gia phân phối nhân thủ bố trí cho chúng ta, chúng ta muốn ở bốn phía sơn cốc đào Vạn Cổ Trì, sau đó phối dược tài, đốt cháy lên, có thể không ngừng dẫn vô số độc trùng vào trong đó.
- Cái này không có vấn đề.
Cổ Trần Sa nói:
- Nghĩa Minh, ngươi tới làm việc.
- Vâng.
Nghĩa Minh đứng dậy.
- Chúng ta cũng đi xem một chút.
Cổ Trần Sa phất tay.
Mọi người đi ra thành trì, lúc này Vương Trĩ lấy hồ lô, từ trong đó đổ ra một con màu vàng rết, chỉ như ngón cái, nhưng trên người rõ ràng có rất nhiều cánh.
Hắn lấy ra viên thuốc cho con rết ăn, đột nhiên tầm đó, con rết bắt đầu lớn lên, mấy chục cái hô hấp sau, rõ ràng đã lớn như đùi người, dài đến mấy trượng, lăng không bay lên.
Nam chất phác, ăn mặc giống như nông dân trung thực, thần thái cũng thành thật, không có khí tức xảo trá và cùng hung cực ác như ma đạo, nữ thì có chút xinh đẹp, so với Cổ Trần Sa trước kia bái kiến người trong ma đạo như Hắc Sát Biên Bức, Âm Dương Tú Sĩ, Huyết Hồn Giáo Chủ, Bách Độc Đạo Nhân… thì khác nhau rất lớn.
Hai người đi vào, ánh mắt kinh ngạc, hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ sợ hãi cái gì.
- Phương ngoại chi nhân tham kiến Vương gia.
Sau khi đôi nam nữ này đi vào, chắp tay làm lễ, lại không quỳ xuống, có vài phần cốt khí.
- Không cần đa lễ.
Cổ Trần Sa nói:
- Mời ngồi, dâng trà.
Lập tức có thị nữ dâng trà nước lên.
Vốn đôi nam nữ này không định uống, nhưng ngửi được khí tức thanh thuần, liền không nhịn được uống một ngụm, vẻ mặt kinh ngạc:
- Túy Vân Hàn Mai? Dùng nước là Hàn Ngọc Tuyền, trong đó còn tăng thêm linh dịch, dùng Trầm Hương Mộc làm than, sấy khô ngon miệng. Là trà thượng đẳng, quanh năm uống cái này, có thể tinh luyện khí huyết thuần túy.
- Quả nhiên nghiên cứu dược lý rất sắc sảo.
Cổ Trần Sa gật đầu.
- Xin hỏi đại danh của hai vị?
- Tại hạ Cổ Độc Tông Vương Trĩ, đây là sư muội của ta Lam Oách.
Nam tử nói.
- Các ngươi còn có sư huynh muội, sư phụ không?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Có, nhưng đều bởi vì lý niệm không hợp, mỗi người đi một ngả, sư phụ tổng cộng truyền thừa năm mạch, dùng Ngũ Độc mệnh danh, mạch của ta dùng Thiên Ngô làm danh, nhưng cảm giác cổ độc không nên hại người, mà là trị bệnh cứu người, chưa bao giờ làm sự tình trái pháp luật, ngược lại hành tẩu giang hồ, tích góp từng chút âm đức.
Vương Trĩ chắp tay nói:
- Nếu ta có tâm hại người, thiên địa vứt bỏ, nhân thần cộng tru.
- Ta và sư huynh hành tẩu thiên hạ, không biết tích góp bao nhiêu công đức, cứu sống vô số người, nhưng không biết vì cái gì, những người trong tiên đạo kia trông thấy chúng ta, không phân tốt xấu liền muốn giết chết. Chẳng lẽ tà đạo ma đạo chỉ nhìn công pháp, không nhìn nhân tâm sao?
Trên mặt Lam Oách có thần sắc bi phẫn.
- Thế nhân đa số là như vậy, kỳ thật lúc đầu ta nghe đến Cổ Độc Tông, cũng cảm thấy đây là tà ma ngoại đạo, nguy hiểm quá lớn, nhưng nếu thật có thể trị bệnh cứu người, lại rất đáng quý.
Cổ Trần Sa khoát tay:
- Trước mắt trong đất phong của ta đang gặp nạn sâu bệnh, không biết hai vị có thể giúp ta một tay hay không? Nếu có thể hóa giải sâu bệnh ở Man Hoang, ta có thể nhận hai vị làm khách khanh, giúp hai vị mở y quán, báo cáo triều đình, để hai vị lấy được quan chức, như thế nào?
- Có thể được chức quan? Còn có thể mở y quán? Trị bệnh cứu người?
Vương Trĩ kinh hỉ đứng dậy:
- Ta và sư muội đã từng phát thệ, sẽ dùng cổ thuật cứu vớt thiên hạ thương sinh, trừ ác độc chi khí, trả thế giới thanh minh, trừ lần đó ra, còn muốn để thế nhân minh bạch, cổ độc cứu người còn hơn tiên đạo.
- Bổn vương dám đáp ứng các ngươi, thì có chút nắm chắc, chỉ cần các ngươi biểu hiện ra năng lực của mình, ta sẽ lập tức thượng tấu cho phụ hoàng.
Cổ Trần Sa gật đầu:
- Nói không chừng còn cho phép các ngươi thu đồ đệ, khai tông lập phái, phát dương quang đại.
Phù phù!
Vương Trĩ và Lam Oách rời ghế quỳ xuống:
- Hoàng thượng nhân từ, Thiên Phù triều quốc thái dân an, chúng ta cũng nhìn ở trong mắt, đây là thái bình thịnh thế phồn hoa nhất từ trước tới nay, nếu có thể để cho chúng ta khai tông lập phái, chúng ta nguyện ý quy thuận triều đình.
Trong lúc nói chuyện, trong mắt hai người đều ẩn ẩn ngấn lệ.
- Mau mau đứng lên.
Cổ Trần Sa vội vàng nâng hai người dậy.
- Ta nhìn thấy tấm lòng son của hai vị, chỉ cần có lợi cho xã tắc, ta sẽ ra sức đi làm.
- Nơi này của Vương gia có phải có Thái Cổ Thần Thú tọa trấn không? Chúng ta tu luyện bổn mạng cổ trùng lại bị áp chế, bất luận thần thông gì cũng thi triển không ra.
Vương Trĩ nói.
- Đúng là có.
Cổ Trần Sa thở dài:
- Nhưng Thần Thú này còn chưa ấp trứng ra, cho nên thần lực không cách nào trải rộng đến toàn bộ đất phong.
- Không sao, trị trùng trừ độc là sở trường của chúng ta, trùng càng nhiều, đối với chúng ta tu hành lại càng có lợi.
Vương Trĩ nói:
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta sẽ giúp Vương gia trị trùng. Bất quá vẫn cần Vương gia phân phối nhân thủ bố trí cho chúng ta, chúng ta muốn ở bốn phía sơn cốc đào Vạn Cổ Trì, sau đó phối dược tài, đốt cháy lên, có thể không ngừng dẫn vô số độc trùng vào trong đó.
- Cái này không có vấn đề.
Cổ Trần Sa nói:
- Nghĩa Minh, ngươi tới làm việc.
- Vâng.
Nghĩa Minh đứng dậy.
- Chúng ta cũng đi xem một chút.
Cổ Trần Sa phất tay.
Mọi người đi ra thành trì, lúc này Vương Trĩ lấy hồ lô, từ trong đó đổ ra một con màu vàng rết, chỉ như ngón cái, nhưng trên người rõ ràng có rất nhiều cánh.
Hắn lấy ra viên thuốc cho con rết ăn, đột nhiên tầm đó, con rết bắt đầu lớn lên, mấy chục cái hô hấp sau, rõ ràng đã lớn như đùi người, dài đến mấy trượng, lăng không bay lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.