Chương 327: Mỗi người đều có mục đích riêng (1)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
- Hừ!
Lệ Vãng Sinh cười lạnh:
- Thủ hạ của Thiên Phù Đại Đế cũng chỉ có bốn lão gia hỏa Ma đạo, Lục Đạo Ma Tông Cao Thiên Nguyên, Thường Bi Ma Tông Vương Bi, Diêm La Ma Tông Quỷ Phủ, Nguyên Tội Ma Tông Thần Công. Không thể phủ nhận bốn lão gia hỏa này rất cường đại, nhưng chưa hẳn trung thành và tận tâm với Thiên Phù Đại Đế. Bọn họ sẽ có dị tâm, dù sao cũng là Ma, tuy bị hàng phục, ma tính lại khó sửa đổi, có tính toán không nói, thiên địa đại biến chẳng lẽ không lưu đường lui cho mình? Bọn hắn làm việc cho triều đình, có chỗ tốt thì dính, không có lợi thì ra sức khước từ, hiện tại Thiên Phù Đại Đế bế quan, bọn hắn không có người áp chế, cha ta đã sớm phái người đi liên lạc bọn họ.
- Nếu thật như thế, thì đây là sự tình đáng mừng, nếu bốn lão tổ Ma đạo làm phản, sẽ đả kích Thiên Phù Đại Đế rất lớn, nhất là hai lão quỷ Quỷ Phủ Thần Công kia, có thể nói là thủ lĩnh của Ma đạo trong thiên hạ, tuyệt đối không phải bàng môn tả đạo.
Viên Sát Sinh vui vẻ nói.
- Trước không vội vui mừng.
Man Hoàng nói:
- Chỉ cần Thiên Phù Đại Đế chưa chết, bốn lão quỷ Ma đạo kia tuyệt đối sẽ không dám phản bội, cũng không dám giở trò.
- Lời tuy như thế, nhưng bọn hắn tuyệt đối không phải trung thần hiếu tử.
Lúc này Hằng Bất Động nói:
- Trong triều đình, trung thành và tận tâm với Thiên Phù Đại Đế chỉ có Bát Hầu Tam Công, Cự Thạch Hầu, Thiết Huyết Hầu, Hấp Tinh Hầu, Thiên Thu Hầu, Phục Ma Hầu, Tụ Bảo Hầu, Tâm Vũ Hầu, Trấn Hải Hầu. Nguyên Quốc Công Lâu Trùng Tiêu, Nghĩa Quốc Công Lý Tư Huyền, Mi Quốc Công Tịch Sầu. Những người này không thể coi thường.
- Mười một người này đúng là căn cơ, bất quá trong thế hệ trẻ cũng có nhân vật lợi hại.
Lệ Vãng Sinh nói:
- Ví dụ như Lâu Bái Nguyệt, còn có Phương Lâm, Tứ hoàng tử Cổ Hoa Sa. Đáng tiếc, Pháp Vô Tiên kia căn bản sẽ không quy thuận triều đình, nếu không thế lực của Thiên Phù sẽ càng mạnh hơn.
- Pháp Vô Tiên là một lòng muốn tranh phong với Thiên Phù Đại Đế.
Hằng Bất Động nói:
- Nhưng người này tâm cao khí ngạo, sẽ không hợp tác với chúng ta.
- Không thể phủ nhận Pháp Vô Tiên rất mạnh mẽ, đợi một thời gian chỉ sợ ta cũng không đối thủ.
Lệ Vãng Sinh ăn ngay nói thật.
- Nhưng so với Thiên Phù Đại Đế, thì còn kém quá xa.
- Trên đời thiên tài như quần tinh sáng chói, cho dù là Thánh Nhân, cũng chỉ là quần tinh mà thôi.
Ánh mắt của Viên Sát Sinh phức tạp:
- Mà Thiên Phù Đại Đế chính là nhật nguyệt giữa trời, đè lại ánh sáng của tất cả quần tinh, chỉ cần hắn còn, Thánh Nhân cũng phải nhìn lên.
- Hắn không lâu dài được.
Man Hoàng nói:
- Được rồi, chúng ta nói chính sự, Bất Chu Cung này chúng ta vào là vào được, nhưng ngoại trừ ngắm cảnh du lãm ra, thì không có thu hoạch gì, bắt nhiều sinh linh huyết tế như vậy cũng không có tác dụng gì.
- Chúng ta chỉ là thí nghiệm, nếu không được, lại bàn bạc kỹ hơn.
Lệ Vãng Sinh nói:
- Man Hoàng suy nghĩ một chút, rút cuộc có thể tăng cường huyết tế ô nhiễm nơi đây hay không.
- Chúng ta đi về trước, thương nghị với mấy vị Man Hoàng khác.
Man Hoàng tham lam nhìn Bất Chu Cung tàn phá, giống như muốn ghi nhớ ở trong lòng, loại tiếc hận khi vào núi vàng lại về tay không kia, ở trong gương đồng hiện ra rất rõ ràng.
Hai Man Hoang bay ra vết rách, biến mất không thấy gì nữa, cũng không có phát hiện Cổ Trần Sa và Lâu Bái Nguyệt.
- Xem ra không sai biệt lắm.
Lâu Bái Nguyệt xem như dò xét rõ ràng:
- Nguyên lai trong vết rách chính là Bất Chu Cung, trong cung ẩn chứa lực lượng tạo hóa sinh diệt, đáng tiếc lúc Thần Ma đại chiến bị đánh thành tổ ong, nhưng vẫn còn linh hiệu, trong đó có vô số bảo bối, đáng tiếc những người này mở không ra mà thôi.
- Trước mắt bên trong cũng còn Lệ Vãng Sinh, Hằng Bất Động, Viên Sát Sinh, chúng ta có nên đi vào đánh với bọn hắn một trận hay không.
Cổ Trần Sa tính toán:
- Hoặc là xem ba người này có bí mật gì, chờ cơ hội để bọn chúng lạc đàn, lại thu thập từng tên.
- Ba người này liên thủ, chúng ta không phải đối thủ.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Dù ba người lạc đàn, muốn một kích chí mạng, cũng không phải dễ dàng như vậy, nhưng ta thấy ba người bọn hắn lén lén lút lút, lời nói với Man Hoàng cũng không phải là thật.
- Xưa nay Man nhân không có tín nghĩa, bọn hắn hợp tác với Man nhân chính là bảo hổ lột da, nhưng Yêu tộc cũng không phải vật gì tốt. Nhưng ta có chỗ nghĩ không thông, dựa theo đạo lý Viên Sát Sinh cũng là người Man tộc, vì sao nhìn giống như thân cận Lệ Vãng Sinh hơn?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Tuy Hỗn Thế Ma Viên Thần là Tà Thần, nhưng thuộc Yêu, rất giao hảo với Lệ Vạn Long.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Năm đó còn cùng một chỗ kề vai sát cánh chống lại lão quái vật trong Tiên đạo, qua mấy lần Thần Ma đại chiến, Tiên Ma đại chiến, Nhân Man đại chiến, Lệ Vạn Long và Hỗn Thế Ma Viên Thần đều đứng chung một chỗ.
- Thì ra là thế, bất quá Hỗn Thế Ma Viên Thần và Lệ Vạn Long đến cùng ai mạnh hơn?
Lệ Vãng Sinh cười lạnh:
- Thủ hạ của Thiên Phù Đại Đế cũng chỉ có bốn lão gia hỏa Ma đạo, Lục Đạo Ma Tông Cao Thiên Nguyên, Thường Bi Ma Tông Vương Bi, Diêm La Ma Tông Quỷ Phủ, Nguyên Tội Ma Tông Thần Công. Không thể phủ nhận bốn lão gia hỏa này rất cường đại, nhưng chưa hẳn trung thành và tận tâm với Thiên Phù Đại Đế. Bọn họ sẽ có dị tâm, dù sao cũng là Ma, tuy bị hàng phục, ma tính lại khó sửa đổi, có tính toán không nói, thiên địa đại biến chẳng lẽ không lưu đường lui cho mình? Bọn hắn làm việc cho triều đình, có chỗ tốt thì dính, không có lợi thì ra sức khước từ, hiện tại Thiên Phù Đại Đế bế quan, bọn hắn không có người áp chế, cha ta đã sớm phái người đi liên lạc bọn họ.
- Nếu thật như thế, thì đây là sự tình đáng mừng, nếu bốn lão tổ Ma đạo làm phản, sẽ đả kích Thiên Phù Đại Đế rất lớn, nhất là hai lão quỷ Quỷ Phủ Thần Công kia, có thể nói là thủ lĩnh của Ma đạo trong thiên hạ, tuyệt đối không phải bàng môn tả đạo.
Viên Sát Sinh vui vẻ nói.
- Trước không vội vui mừng.
Man Hoàng nói:
- Chỉ cần Thiên Phù Đại Đế chưa chết, bốn lão quỷ Ma đạo kia tuyệt đối sẽ không dám phản bội, cũng không dám giở trò.
- Lời tuy như thế, nhưng bọn hắn tuyệt đối không phải trung thần hiếu tử.
Lúc này Hằng Bất Động nói:
- Trong triều đình, trung thành và tận tâm với Thiên Phù Đại Đế chỉ có Bát Hầu Tam Công, Cự Thạch Hầu, Thiết Huyết Hầu, Hấp Tinh Hầu, Thiên Thu Hầu, Phục Ma Hầu, Tụ Bảo Hầu, Tâm Vũ Hầu, Trấn Hải Hầu. Nguyên Quốc Công Lâu Trùng Tiêu, Nghĩa Quốc Công Lý Tư Huyền, Mi Quốc Công Tịch Sầu. Những người này không thể coi thường.
- Mười một người này đúng là căn cơ, bất quá trong thế hệ trẻ cũng có nhân vật lợi hại.
Lệ Vãng Sinh nói:
- Ví dụ như Lâu Bái Nguyệt, còn có Phương Lâm, Tứ hoàng tử Cổ Hoa Sa. Đáng tiếc, Pháp Vô Tiên kia căn bản sẽ không quy thuận triều đình, nếu không thế lực của Thiên Phù sẽ càng mạnh hơn.
- Pháp Vô Tiên là một lòng muốn tranh phong với Thiên Phù Đại Đế.
Hằng Bất Động nói:
- Nhưng người này tâm cao khí ngạo, sẽ không hợp tác với chúng ta.
- Không thể phủ nhận Pháp Vô Tiên rất mạnh mẽ, đợi một thời gian chỉ sợ ta cũng không đối thủ.
Lệ Vãng Sinh ăn ngay nói thật.
- Nhưng so với Thiên Phù Đại Đế, thì còn kém quá xa.
- Trên đời thiên tài như quần tinh sáng chói, cho dù là Thánh Nhân, cũng chỉ là quần tinh mà thôi.
Ánh mắt của Viên Sát Sinh phức tạp:
- Mà Thiên Phù Đại Đế chính là nhật nguyệt giữa trời, đè lại ánh sáng của tất cả quần tinh, chỉ cần hắn còn, Thánh Nhân cũng phải nhìn lên.
- Hắn không lâu dài được.
Man Hoàng nói:
- Được rồi, chúng ta nói chính sự, Bất Chu Cung này chúng ta vào là vào được, nhưng ngoại trừ ngắm cảnh du lãm ra, thì không có thu hoạch gì, bắt nhiều sinh linh huyết tế như vậy cũng không có tác dụng gì.
- Chúng ta chỉ là thí nghiệm, nếu không được, lại bàn bạc kỹ hơn.
Lệ Vãng Sinh nói:
- Man Hoàng suy nghĩ một chút, rút cuộc có thể tăng cường huyết tế ô nhiễm nơi đây hay không.
- Chúng ta đi về trước, thương nghị với mấy vị Man Hoàng khác.
Man Hoàng tham lam nhìn Bất Chu Cung tàn phá, giống như muốn ghi nhớ ở trong lòng, loại tiếc hận khi vào núi vàng lại về tay không kia, ở trong gương đồng hiện ra rất rõ ràng.
Hai Man Hoang bay ra vết rách, biến mất không thấy gì nữa, cũng không có phát hiện Cổ Trần Sa và Lâu Bái Nguyệt.
- Xem ra không sai biệt lắm.
Lâu Bái Nguyệt xem như dò xét rõ ràng:
- Nguyên lai trong vết rách chính là Bất Chu Cung, trong cung ẩn chứa lực lượng tạo hóa sinh diệt, đáng tiếc lúc Thần Ma đại chiến bị đánh thành tổ ong, nhưng vẫn còn linh hiệu, trong đó có vô số bảo bối, đáng tiếc những người này mở không ra mà thôi.
- Trước mắt bên trong cũng còn Lệ Vãng Sinh, Hằng Bất Động, Viên Sát Sinh, chúng ta có nên đi vào đánh với bọn hắn một trận hay không.
Cổ Trần Sa tính toán:
- Hoặc là xem ba người này có bí mật gì, chờ cơ hội để bọn chúng lạc đàn, lại thu thập từng tên.
- Ba người này liên thủ, chúng ta không phải đối thủ.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Dù ba người lạc đàn, muốn một kích chí mạng, cũng không phải dễ dàng như vậy, nhưng ta thấy ba người bọn hắn lén lén lút lút, lời nói với Man Hoàng cũng không phải là thật.
- Xưa nay Man nhân không có tín nghĩa, bọn hắn hợp tác với Man nhân chính là bảo hổ lột da, nhưng Yêu tộc cũng không phải vật gì tốt. Nhưng ta có chỗ nghĩ không thông, dựa theo đạo lý Viên Sát Sinh cũng là người Man tộc, vì sao nhìn giống như thân cận Lệ Vãng Sinh hơn?
Cổ Trần Sa hỏi.
- Tuy Hỗn Thế Ma Viên Thần là Tà Thần, nhưng thuộc Yêu, rất giao hảo với Lệ Vạn Long.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Năm đó còn cùng một chỗ kề vai sát cánh chống lại lão quái vật trong Tiên đạo, qua mấy lần Thần Ma đại chiến, Tiên Ma đại chiến, Nhân Man đại chiến, Lệ Vạn Long và Hỗn Thế Ma Viên Thần đều đứng chung một chỗ.
- Thì ra là thế, bất quá Hỗn Thế Ma Viên Thần và Lệ Vạn Long đến cùng ai mạnh hơn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.