Chương 179: Ngọc Phách (1)
Mộng Nhập Thần Cơ
04/09/2022
- Đây là cái gì.
Cổ Trần Sa lấy tảng đá trấn áp mắt trận ra hỏi.
- Cái này không biết là trứng gì, đã thành hoá thạch, nhưng trong đó có sinh mệnh lực khổng lồ, hẳn là trứng của Thần Thú thái cổ nào đó.
Nghĩa Minh lại không biết:
- Nhưng vật ấy đúng là có thể trấn áp mắt trận, hiệu quả còn tốt hơn hài cốt Lưu Ly Ngọc Thân.
Cổ Trần Sa kiểm kê thu hoạch, lần này ngoại trừ Hóa Long Dịch và Hóa Long Tháp, còn có bốn trăm tám mươi viên Thất Thánh Luyện Tâm Đan, ba nghìn viên Tử Huyết Hồi Sinh Đan, còn có ba vạn viên Thanh Linh Đan.
- Nếu như đổi thành tiền?
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu:
- Những vật này căn bản không thể lấy ra đi bán, người khác cũng không có nhiều tiền như vậy.
Ví dụ như Thất Thánh Luyện Tâm Đan, chỉ sợ mấy ngàn vạn cũng khó mua được một viên.
Hiện tại chỉ nói phương diện tích góp đan dược, chỉ sợ hắn đã vượt qua thế gia nghìn năm.
Vèo!
Bầu trời bay xuống một con chim màu lam, trên chân cột phong thư.
- Lam Sí Hải Bằng?
Cổ Trần Sa nhận ra đây là vật mà Long Vũ Vân nuôi dưỡng, mở thư, phía trên là địa đồ, ghi chú địa phương gặp mặt.
- Long Vũ Vân lại để ta đi tới một bộ lạc Man tộc?
Trên bản đồ đánh dấu vị trí gặp mặt, là của một bộ lạc.
Cổ Trần Sa dẫn đầu đội ngũ trở về, hành quân bốn năm ngày, trước mắt xuất hiện một bình nguyên, hồ nước, còn có đồng cỏ, phạm vi khoảng chừng ngàn dặm, thích hợp sinh tồn.
Bình thường hoàn cảnh như vậy, mới là điểm cư trú của bộ lạc Man tộc.
- Làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Truyền ra mệnh lệnh, tất cả mọi người cầm thương, tùy thời rút đao.
Lúc này, xa xa mấy người bay xẹt tới, Cổ Trần Sa mắt sắc, nhìn ra là Long Vũ Vân và Ngọc Hàn Lộ, lập tức sai người buông Hỏa Phù Thương, tiến lên trước nói:
- Tại sao hai vị lại ở chỗ này? Chúng ta không phải nói tụ hợp ở phụ cận Thần Miếu sao?
Hắn có chút căm tức, dựa theo kế hoạch, mọi người tụ tập ở bên ngoài Thần Miếu, sau đó hắn tiến vào Thần Miếu, dụ cao thủ ra, mọi người hợp lực giết chết, lại liên tục chiến đấu ở các phương hướng, như vậy lần lượt ám sát người trong Thần Miếu, cũng có thể thu được hiệu quả, đồng thời cũng có thể nhìn ra chi tiết của Long Vũ Vân và Ngọc Hàn Lộ, nào biết hai nữ căn bản không đi, phá hủy kế hoạch của hắn.
- Vương gia, phụ cận Viên Ma Thần Miếu quá nguy hiểm, chúng ta suy đi nghĩ lại, vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.
Ngọc Hàn Lộ có chút lúng túng.
- Nguy hiểm là nguy hiểm, nhưng ta có kế hoạch cụ thể, các ngươi làm hại ta ở trong rừng không công hành quân gần một tháng, làm trễ nải bao nhiêu thời gian.
Cổ Trần Sa nhíu mày.
- Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu cao thủ nhiều như mây, ngươi không tìm hiểu chi tiết, liền tùy tiện tiến đến, bằng chút nhân thủ ấy, người ta xuất động một Giáo Chủ cũng có thể toàn diệt. Chính ngươi muốn chết, cũng đừng kéo chúng ta theo.
Đúng lúc này, sau lưng Ngọc Hàn Lộ có một trung niên nói chuyện.
Trung niên kia làn da như ngọc, ánh mắt đóng mở tinh mang bức người, thân thể lấp lóe, giống như không ở cùng một không gian.
- Ngươi là ai?
Hai mắt của Cổ Trần Sa lăng lệ ác liệt.
- Tiểu bối, chẳng lẽ ngươi còn không phục?
Trung niên này cười dài đi ra:
- Ước chừng ngươi chưa từng gặp qua cao thủ, nghĩ thiên hạ đều ở trong lòng bàn tay của ngươi, ngươi cho rằng ngươi là Thiên Phù?
- Bá thúc, không được vô lễ với Vương gia.
Ngọc Hàn Lộ vội vàng nói.
- Thất điệt nữ, nghe nói người này muốn chiêu an Bảo Ngọc Quốc chúng ta, nhưng hiện tại xem ra, cuồng vọng tự đại, làm việc không hề tính toán trước. Lại muốn lấy trứng chọi đá, đã như vậy, ta liền cho hắn chút giáo huấn, cho hắn biết, cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình.
Trung niên gọi Bá thúc kia đột nhiên duỗi tay, đánh nát không khí, chộp về phía Cổ Trần Sa, tốc độ cực nhanh, không gì sánh kịp, căn bản không có cho người ta cơ hội phản ứng.
Nhưng thời điểm nắm đấm của hắn đến, đột nhiên bên người Cổ Trần Sa nổ lên tinh mang.
Hàng Ma Chi Nhận xuất hiện, Đại Long Khải tràn ngập toàn thân.
Nhật Nguyệt Sát!
Đại nhật tuần hành, minh nguyệt điều hòa âm dương, ánh sáng xua tán hắc ám, thần lực bài trừ vạn tà.
Lúc này Cổ Trần Sa mặc Đại Long Khải thi triển Nhật Nguyệt Sát, bỗng nhiên bộc phát, vạn quỷ quần ma đều phải tránh lui.
- Không tốt!
Bá thúc kia chỉ cảm thấy sát ý vô cùng vô tận, trước mắt tinh mang chói lọi, Hàng Ma Chi Nhận đã tiếp xúc, phốc xuy… mấy ngón tay của hắn bị cắt xuống.
Hắn như hồn phi phách tán, vội vàng lui về phía sau, há mồm phun một ngụm.
Phanh!
Một đoàn tiên thiên cương khí phun ra, muốn ngăn cản Cổ Trần Sa, người này lại là Đạo cảnh lục biến Luyện Khí Thành Cương.
Nhưng tiên thiên cương khí gặp phải Nhật Nguyệt Sát, lại phát ra thanh âm nổ đùng, bị xoắn phá, lực lượng còn dư lại oanh kích lên Đại Long Khải, căn bản không phá được phòng hộ.
Vô luận là Hàng Ma Chi Nhận hay Đại Long Khải đều trải qua Thiên Lộ và Hóa Long Dịch cường hóa, hoàn toàn có thể cắt phá thân thể của cao thủ dưới Lưu Ly Ngọc Thân.
- Mấy ngón tay này là cảnh cáo.
Cổ Trần Sa cũng không truy kích.
- Lần sau không nên động thủ động cước ở trước mặt ta.
Ngọc Hàn Lộ và Long Vũ Vân đều cực kỳ khiếp sợ, mấy cao thủ sau lưng các nàng cũng nói không ra lời, tuyệt đối không ngờ tới Ngọc Phách thân là Thân Vương của Bảo Ngọc Quốc lại một chiêu bị thua.
- Sao khôi giáp của hắn lợi hại như thế!
Tam Hương cũng càng ngày càng nhìn không thấu Cổ Trần Sa.
- Tiểu bối, ngươi lại ỷ vào binh khí và áo giáp tổn thương ta.
Cổ Trần Sa lấy tảng đá trấn áp mắt trận ra hỏi.
- Cái này không biết là trứng gì, đã thành hoá thạch, nhưng trong đó có sinh mệnh lực khổng lồ, hẳn là trứng của Thần Thú thái cổ nào đó.
Nghĩa Minh lại không biết:
- Nhưng vật ấy đúng là có thể trấn áp mắt trận, hiệu quả còn tốt hơn hài cốt Lưu Ly Ngọc Thân.
Cổ Trần Sa kiểm kê thu hoạch, lần này ngoại trừ Hóa Long Dịch và Hóa Long Tháp, còn có bốn trăm tám mươi viên Thất Thánh Luyện Tâm Đan, ba nghìn viên Tử Huyết Hồi Sinh Đan, còn có ba vạn viên Thanh Linh Đan.
- Nếu như đổi thành tiền?
Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu:
- Những vật này căn bản không thể lấy ra đi bán, người khác cũng không có nhiều tiền như vậy.
Ví dụ như Thất Thánh Luyện Tâm Đan, chỉ sợ mấy ngàn vạn cũng khó mua được một viên.
Hiện tại chỉ nói phương diện tích góp đan dược, chỉ sợ hắn đã vượt qua thế gia nghìn năm.
Vèo!
Bầu trời bay xuống một con chim màu lam, trên chân cột phong thư.
- Lam Sí Hải Bằng?
Cổ Trần Sa nhận ra đây là vật mà Long Vũ Vân nuôi dưỡng, mở thư, phía trên là địa đồ, ghi chú địa phương gặp mặt.
- Long Vũ Vân lại để ta đi tới một bộ lạc Man tộc?
Trên bản đồ đánh dấu vị trí gặp mặt, là của một bộ lạc.
Cổ Trần Sa dẫn đầu đội ngũ trở về, hành quân bốn năm ngày, trước mắt xuất hiện một bình nguyên, hồ nước, còn có đồng cỏ, phạm vi khoảng chừng ngàn dặm, thích hợp sinh tồn.
Bình thường hoàn cảnh như vậy, mới là điểm cư trú của bộ lạc Man tộc.
- Làm tốt chuẩn bị chiến đấu.
Truyền ra mệnh lệnh, tất cả mọi người cầm thương, tùy thời rút đao.
Lúc này, xa xa mấy người bay xẹt tới, Cổ Trần Sa mắt sắc, nhìn ra là Long Vũ Vân và Ngọc Hàn Lộ, lập tức sai người buông Hỏa Phù Thương, tiến lên trước nói:
- Tại sao hai vị lại ở chỗ này? Chúng ta không phải nói tụ hợp ở phụ cận Thần Miếu sao?
Hắn có chút căm tức, dựa theo kế hoạch, mọi người tụ tập ở bên ngoài Thần Miếu, sau đó hắn tiến vào Thần Miếu, dụ cao thủ ra, mọi người hợp lực giết chết, lại liên tục chiến đấu ở các phương hướng, như vậy lần lượt ám sát người trong Thần Miếu, cũng có thể thu được hiệu quả, đồng thời cũng có thể nhìn ra chi tiết của Long Vũ Vân và Ngọc Hàn Lộ, nào biết hai nữ căn bản không đi, phá hủy kế hoạch của hắn.
- Vương gia, phụ cận Viên Ma Thần Miếu quá nguy hiểm, chúng ta suy đi nghĩ lại, vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.
Ngọc Hàn Lộ có chút lúng túng.
- Nguy hiểm là nguy hiểm, nhưng ta có kế hoạch cụ thể, các ngươi làm hại ta ở trong rừng không công hành quân gần một tháng, làm trễ nải bao nhiêu thời gian.
Cổ Trần Sa nhíu mày.
- Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu cao thủ nhiều như mây, ngươi không tìm hiểu chi tiết, liền tùy tiện tiến đến, bằng chút nhân thủ ấy, người ta xuất động một Giáo Chủ cũng có thể toàn diệt. Chính ngươi muốn chết, cũng đừng kéo chúng ta theo.
Đúng lúc này, sau lưng Ngọc Hàn Lộ có một trung niên nói chuyện.
Trung niên kia làn da như ngọc, ánh mắt đóng mở tinh mang bức người, thân thể lấp lóe, giống như không ở cùng một không gian.
- Ngươi là ai?
Hai mắt của Cổ Trần Sa lăng lệ ác liệt.
- Tiểu bối, chẳng lẽ ngươi còn không phục?
Trung niên này cười dài đi ra:
- Ước chừng ngươi chưa từng gặp qua cao thủ, nghĩ thiên hạ đều ở trong lòng bàn tay của ngươi, ngươi cho rằng ngươi là Thiên Phù?
- Bá thúc, không được vô lễ với Vương gia.
Ngọc Hàn Lộ vội vàng nói.
- Thất điệt nữ, nghe nói người này muốn chiêu an Bảo Ngọc Quốc chúng ta, nhưng hiện tại xem ra, cuồng vọng tự đại, làm việc không hề tính toán trước. Lại muốn lấy trứng chọi đá, đã như vậy, ta liền cho hắn chút giáo huấn, cho hắn biết, cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình.
Trung niên gọi Bá thúc kia đột nhiên duỗi tay, đánh nát không khí, chộp về phía Cổ Trần Sa, tốc độ cực nhanh, không gì sánh kịp, căn bản không có cho người ta cơ hội phản ứng.
Nhưng thời điểm nắm đấm của hắn đến, đột nhiên bên người Cổ Trần Sa nổ lên tinh mang.
Hàng Ma Chi Nhận xuất hiện, Đại Long Khải tràn ngập toàn thân.
Nhật Nguyệt Sát!
Đại nhật tuần hành, minh nguyệt điều hòa âm dương, ánh sáng xua tán hắc ám, thần lực bài trừ vạn tà.
Lúc này Cổ Trần Sa mặc Đại Long Khải thi triển Nhật Nguyệt Sát, bỗng nhiên bộc phát, vạn quỷ quần ma đều phải tránh lui.
- Không tốt!
Bá thúc kia chỉ cảm thấy sát ý vô cùng vô tận, trước mắt tinh mang chói lọi, Hàng Ma Chi Nhận đã tiếp xúc, phốc xuy… mấy ngón tay của hắn bị cắt xuống.
Hắn như hồn phi phách tán, vội vàng lui về phía sau, há mồm phun một ngụm.
Phanh!
Một đoàn tiên thiên cương khí phun ra, muốn ngăn cản Cổ Trần Sa, người này lại là Đạo cảnh lục biến Luyện Khí Thành Cương.
Nhưng tiên thiên cương khí gặp phải Nhật Nguyệt Sát, lại phát ra thanh âm nổ đùng, bị xoắn phá, lực lượng còn dư lại oanh kích lên Đại Long Khải, căn bản không phá được phòng hộ.
Vô luận là Hàng Ma Chi Nhận hay Đại Long Khải đều trải qua Thiên Lộ và Hóa Long Dịch cường hóa, hoàn toàn có thể cắt phá thân thể của cao thủ dưới Lưu Ly Ngọc Thân.
- Mấy ngón tay này là cảnh cáo.
Cổ Trần Sa cũng không truy kích.
- Lần sau không nên động thủ động cước ở trước mặt ta.
Ngọc Hàn Lộ và Long Vũ Vân đều cực kỳ khiếp sợ, mấy cao thủ sau lưng các nàng cũng nói không ra lời, tuyệt đối không ngờ tới Ngọc Phách thân là Thân Vương của Bảo Ngọc Quốc lại một chiêu bị thua.
- Sao khôi giáp của hắn lợi hại như thế!
Tam Hương cũng càng ngày càng nhìn không thấu Cổ Trần Sa.
- Tiểu bối, ngươi lại ỷ vào binh khí và áo giáp tổn thương ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.