Chương 278: Pháp Vô Tiên (2)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
- Biết rõ thì tốt.
Pháp Vô Tiên đứng dậy, chắp hai tay sau lưng:
- Cổ Trần Sa, nghe nói gần đây ngươi lăn lộn rất phong sinh thủy khởi, ngay cả lão Thất cũng bị ngươi áp chế, lại sắp chiêu an Bảo Ngọc Quốc, cùng Lâu Bái Nguyệt tiếp nhận sự tình thu phục Tiên đạo, ta còn tưởng ngươi có ba đầu sáu tay, khải và kiếm này không tệ, có thể tự động hấp thu linh khí, đã có được nguyên linh, đáng tiếc rơi vào trong tay ngươi là người tài giỏi không được trọng dụng.
- Pháp Vô Tiên, ngươi dám động thủ ở chỗ này.
Hồng ảnh lập loè, Lạc Vũ đã xuất hiện ở trước mặt Cổ Trần Sa:
- Ta không nghĩ tới ngươi thật vô pháp vô thiên.
- Lạc Vũ, lần này ta tới là mời ngươi mở Thiên Vũ Huyền Môn phân viện ở trong thái ấp của lão Thất.
Ngữ khí của Pháp Vô Tiên rất nhạt:
- Pháp gia mời ngươi mấy lần, ngươi lại không cho mặt mũi, đã như vậy, ta chỉ có thể đích thân đến.
- Ngươi đây là mời sao? Ngươi có biết, ở trong phủ đệ của Quận Vương động thủ đả thương người, đã phạm vào luật pháp của Đại Vĩnh không.
Cổ Trần Sa lấy ra Tử Huyết Hồi Sinh Đan cho Nghĩa Minh, trong nội tâm sinh ra sát cơ, hắn là lần đầu tiên trông thấy người vô pháp vô thiên như vậy.
Hiện tại Đại Vĩnh Vương Triều trấn áp tứ hải, ngay cả tiên đạo huyền môn cũng phải thần phục, tuân thủ triều đình hiệu lệnh, nhưng Pháp Vô Tiên lại dám xằng bậy.
- Luật pháp?
Pháp Vô Tiên lạnh lùng cười cười:
- Nếu ta không tôn luật pháp, thuộc hạ của ngươi đã sớm chết rồi, mặc dù thành bảo của ngươi có chút trận pháp và huyền diệu, nhưng ở trong mắt ta chỉ là giấy mỏng, Cổ Hằng Sa nói trong phủ hắn mất vài thứ, nhờ ta tới tìm xem, nếu để ta thẩm tra ra sự tình...
Trong lúc nói chuyện, lời nói của hắn xoay chuyển:
- Lạc Vũ, theo ta rời đi.
- Pháp Vô Tiên, ta thấy ngươi là quá tự đại rồi.
Lạc Vũ không mặn không nhạt:
- Ta đã quyết định, ở trong thái ấp của Trần Quận Vương kiến tạo phân viện.
- Rất tốt, ta tự mình đến hỏi một câu, nếu ngươi không cho mặt mũi, vậy cưỡng ép mang ngươi đi.
Pháp Vô Tiên vươn tay ra.
- Pháp Vô Tiên, ngươi muốn thử tu vi của ta sao?
Lạc Vũ mặt như phủ băng.
- Ngươi thật nghĩ ngươi là Thánh Nhân trời sinh?
- Nói nhảm nhiều lắm.
Pháp Vô Tiên còn chưa nói xong, người đã tới trước mặt Lạc Vũ.
Toàn thân Lạc Vũ nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân như Thiên Ma nhảy múa, Cổ Trần Sa ở trong nháy mắt đó căn bản nhìn không thấy nàng đến cùng đang làm cái gì.
Mà tu vi của Pháp Vô Tiên đáng sợ hơn, tay đến người đến, cũng không vận dụng tiên thiên cương khí gì, chỉ là bàn tay huyết nhục, nhẹ nhàng xé rách, tất cả tiên thiên cương khí của Lạc Vũ bị phá vỡ.
- Phong Vân Nhất Vũ.
Không biết Lạc Vũ thi triển ra tuyệt học gì, quanh người gió giục mây vần, cánh tay vũ đạo, cản lại công kích của Pháp Vô Tiên.
- Giết!
Cổ Trần Sa rút cuộc nắm lấy cơ hội, chém ra một kiếm.
Kiếm này méo mó khúc khúc, giống như tiểu thí hài vừa mới học viết chữ, bút lông cầm còn bất ổn, vẽ xấu ở trên tờ giấy trắng.
Chuyết Kiếm.
Vương Long Khải và Hàng Ma Chi Nhận sáp nhập vào lân phiến Thần Long, uy năng rất mạnh, bản thân Cổ Trần Sa cũng đột phá Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt, lực lượng càng tăng.
Hắn khổ đọc các loại điển tịch, suy tính võ học, căn cơ đã cực kỳ vững chắc.
Chuyết Quyền lại tăng lên.
Có thể nói, hiện tại hắn tay cầm Hàng Ma Chi Nhận và Vương Long Khải, thi triển Chuyết Quyền, Lưu Ly Ngọc Thân cũng chưa hẳn ngăn cản được.
Kiếm thế buồn cười, đã đến trước mặt Pháp Vô Tiên.
Pháp Vô Tiên duỗi ra ngón tay, tùy ý điểm tới.
Phanh!
Kiếm và khải của Cổ Trần Sa đồng thời nổ tung, phát ra trận trận gào thét, tán thành rất nhiều khí lưu do phù văn tạo thành, căn bản không tụ lại được.
Chỉ một kích, Pháp Vô Tiên thiếu chút nữa đánh tan nguyên linh của Vương Long Khải và Hàng Ma Chi Nhận.
- Hai đồ vật này là ta giúp ngươi bồi thường cho lão Đại Cổ Hằng Sa.
Pháp Vô Tiên lại trảo một cái, muốn thu đi Vương Long Khải và Hàng Ma Chi Nhận.
Nhưng lúc này, bên cạnh hắn lại xuất hiện một thân ảnh, là Thạch Trung Thiện.
Quyền của Thạch Trung Thiện chất phác tự nhiên, như sao băng từ phía trên đáp xuống.
Tay của Pháp Vô Tiên xoay chuyển, biến bắt thành đập.
Toàn thân Thạch Trung Thiện bị chấn lùi lại, phun ra một ngụm máu tươi.
- Nếu không phải nể tình Cự Thạch Hầu, thì ngươi đã chia năm xẻ bảy rồi.
Pháp Vô Tiên vẫn chộp tới Lạc Vũ và Vương Long Khải, còn có Hàng Ma Chi Nhận.
Lạc Vũ triển khai tay áo, nhẹ nhàng như một giấc chiêm bao, đẩy bàn tay của Pháp Vô Tiên ra, rõ ràng có thể chống lại.
- Đệ tử kiệt xuất của Thiên Vũ Huyền Môn quả nhiên có chút bổn sự. Đáng tiếc như thế mà thôi.
Pháp Vô Tiên mặt không biểu tình, lại điểm ra một chỉ.
Chỉ này quả thực như thần lai chi bút, vẽ rồng điểm mắt.
Phanh!
Lúc này tiên thiên cương khí của Lạc Vũ ở dưới một chỉ kia, rõ ràng khống chế không nổi tiết ra ngoài. Cương khí nổ tung, ống tay áo của nàng bị tạc thành bụi phấn.
Nghĩa Minh, Thạch Trung Thiện, Lạc Vũ, Cổ Trần Sa ở trong tay Pháp Vô Tiên, rõ ràng đều không chịu nổi một kích.
Hơn nữa Pháp Vô Tiên hời hợt, huy sái tự nhiên, xem ra chỉ dùng hai ba phần lực lượng mà thôi.
- Pháp Vô Tiên, xem ra ngươi là quyết tâm đối nghịch với Thiên Vũ Huyền Môn ta?
Lạc Vũ ngăn ở phía trước nhất, để cho Cổ Trần Sa khôi phục nguyên khí.
- Sao có thể nói là đối nghịch? Mọi người luận bàn một chút mà thôi.
Pháp Vô Tiên lạnh nhạt:
- Pháp Hoàng Hậu nói, để cho ta mở mang kiến thức thiên hạ tài tuấn, các ngươi bẩm báo triều đình cũng chỉ uổng công.
- Pháp Vô Tiên, ngươi nói chuyện này xem ra trong nội tâm vẫn rất e ngại hoàng thượng, còn chưa đến cảnh giới không sợ hãi, như vậy võ học của ngươi vẫn có sơ hở.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến.
Nương theo thanh âm, là một chưởng phiêu nhiên đập xuống.
- A? Cổ Hoa Sa, ngươi cũng tới?
Pháp Vô Tiên nhìn chưởng ảnh đi tới trước người, trên mặt xuất hiện nụ cười khinh thường.
Pháp Vô Tiên đứng dậy, chắp hai tay sau lưng:
- Cổ Trần Sa, nghe nói gần đây ngươi lăn lộn rất phong sinh thủy khởi, ngay cả lão Thất cũng bị ngươi áp chế, lại sắp chiêu an Bảo Ngọc Quốc, cùng Lâu Bái Nguyệt tiếp nhận sự tình thu phục Tiên đạo, ta còn tưởng ngươi có ba đầu sáu tay, khải và kiếm này không tệ, có thể tự động hấp thu linh khí, đã có được nguyên linh, đáng tiếc rơi vào trong tay ngươi là người tài giỏi không được trọng dụng.
- Pháp Vô Tiên, ngươi dám động thủ ở chỗ này.
Hồng ảnh lập loè, Lạc Vũ đã xuất hiện ở trước mặt Cổ Trần Sa:
- Ta không nghĩ tới ngươi thật vô pháp vô thiên.
- Lạc Vũ, lần này ta tới là mời ngươi mở Thiên Vũ Huyền Môn phân viện ở trong thái ấp của lão Thất.
Ngữ khí của Pháp Vô Tiên rất nhạt:
- Pháp gia mời ngươi mấy lần, ngươi lại không cho mặt mũi, đã như vậy, ta chỉ có thể đích thân đến.
- Ngươi đây là mời sao? Ngươi có biết, ở trong phủ đệ của Quận Vương động thủ đả thương người, đã phạm vào luật pháp của Đại Vĩnh không.
Cổ Trần Sa lấy ra Tử Huyết Hồi Sinh Đan cho Nghĩa Minh, trong nội tâm sinh ra sát cơ, hắn là lần đầu tiên trông thấy người vô pháp vô thiên như vậy.
Hiện tại Đại Vĩnh Vương Triều trấn áp tứ hải, ngay cả tiên đạo huyền môn cũng phải thần phục, tuân thủ triều đình hiệu lệnh, nhưng Pháp Vô Tiên lại dám xằng bậy.
- Luật pháp?
Pháp Vô Tiên lạnh lùng cười cười:
- Nếu ta không tôn luật pháp, thuộc hạ của ngươi đã sớm chết rồi, mặc dù thành bảo của ngươi có chút trận pháp và huyền diệu, nhưng ở trong mắt ta chỉ là giấy mỏng, Cổ Hằng Sa nói trong phủ hắn mất vài thứ, nhờ ta tới tìm xem, nếu để ta thẩm tra ra sự tình...
Trong lúc nói chuyện, lời nói của hắn xoay chuyển:
- Lạc Vũ, theo ta rời đi.
- Pháp Vô Tiên, ta thấy ngươi là quá tự đại rồi.
Lạc Vũ không mặn không nhạt:
- Ta đã quyết định, ở trong thái ấp của Trần Quận Vương kiến tạo phân viện.
- Rất tốt, ta tự mình đến hỏi một câu, nếu ngươi không cho mặt mũi, vậy cưỡng ép mang ngươi đi.
Pháp Vô Tiên vươn tay ra.
- Pháp Vô Tiên, ngươi muốn thử tu vi của ta sao?
Lạc Vũ mặt như phủ băng.
- Ngươi thật nghĩ ngươi là Thánh Nhân trời sinh?
- Nói nhảm nhiều lắm.
Pháp Vô Tiên còn chưa nói xong, người đã tới trước mặt Lạc Vũ.
Toàn thân Lạc Vũ nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân như Thiên Ma nhảy múa, Cổ Trần Sa ở trong nháy mắt đó căn bản nhìn không thấy nàng đến cùng đang làm cái gì.
Mà tu vi của Pháp Vô Tiên đáng sợ hơn, tay đến người đến, cũng không vận dụng tiên thiên cương khí gì, chỉ là bàn tay huyết nhục, nhẹ nhàng xé rách, tất cả tiên thiên cương khí của Lạc Vũ bị phá vỡ.
- Phong Vân Nhất Vũ.
Không biết Lạc Vũ thi triển ra tuyệt học gì, quanh người gió giục mây vần, cánh tay vũ đạo, cản lại công kích của Pháp Vô Tiên.
- Giết!
Cổ Trần Sa rút cuộc nắm lấy cơ hội, chém ra một kiếm.
Kiếm này méo mó khúc khúc, giống như tiểu thí hài vừa mới học viết chữ, bút lông cầm còn bất ổn, vẽ xấu ở trên tờ giấy trắng.
Chuyết Kiếm.
Vương Long Khải và Hàng Ma Chi Nhận sáp nhập vào lân phiến Thần Long, uy năng rất mạnh, bản thân Cổ Trần Sa cũng đột phá Đạo cảnh tam biến Đồng Bì Thiết Cốt, lực lượng càng tăng.
Hắn khổ đọc các loại điển tịch, suy tính võ học, căn cơ đã cực kỳ vững chắc.
Chuyết Quyền lại tăng lên.
Có thể nói, hiện tại hắn tay cầm Hàng Ma Chi Nhận và Vương Long Khải, thi triển Chuyết Quyền, Lưu Ly Ngọc Thân cũng chưa hẳn ngăn cản được.
Kiếm thế buồn cười, đã đến trước mặt Pháp Vô Tiên.
Pháp Vô Tiên duỗi ra ngón tay, tùy ý điểm tới.
Phanh!
Kiếm và khải của Cổ Trần Sa đồng thời nổ tung, phát ra trận trận gào thét, tán thành rất nhiều khí lưu do phù văn tạo thành, căn bản không tụ lại được.
Chỉ một kích, Pháp Vô Tiên thiếu chút nữa đánh tan nguyên linh của Vương Long Khải và Hàng Ma Chi Nhận.
- Hai đồ vật này là ta giúp ngươi bồi thường cho lão Đại Cổ Hằng Sa.
Pháp Vô Tiên lại trảo một cái, muốn thu đi Vương Long Khải và Hàng Ma Chi Nhận.
Nhưng lúc này, bên cạnh hắn lại xuất hiện một thân ảnh, là Thạch Trung Thiện.
Quyền của Thạch Trung Thiện chất phác tự nhiên, như sao băng từ phía trên đáp xuống.
Tay của Pháp Vô Tiên xoay chuyển, biến bắt thành đập.
Toàn thân Thạch Trung Thiện bị chấn lùi lại, phun ra một ngụm máu tươi.
- Nếu không phải nể tình Cự Thạch Hầu, thì ngươi đã chia năm xẻ bảy rồi.
Pháp Vô Tiên vẫn chộp tới Lạc Vũ và Vương Long Khải, còn có Hàng Ma Chi Nhận.
Lạc Vũ triển khai tay áo, nhẹ nhàng như một giấc chiêm bao, đẩy bàn tay của Pháp Vô Tiên ra, rõ ràng có thể chống lại.
- Đệ tử kiệt xuất của Thiên Vũ Huyền Môn quả nhiên có chút bổn sự. Đáng tiếc như thế mà thôi.
Pháp Vô Tiên mặt không biểu tình, lại điểm ra một chỉ.
Chỉ này quả thực như thần lai chi bút, vẽ rồng điểm mắt.
Phanh!
Lúc này tiên thiên cương khí của Lạc Vũ ở dưới một chỉ kia, rõ ràng khống chế không nổi tiết ra ngoài. Cương khí nổ tung, ống tay áo của nàng bị tạc thành bụi phấn.
Nghĩa Minh, Thạch Trung Thiện, Lạc Vũ, Cổ Trần Sa ở trong tay Pháp Vô Tiên, rõ ràng đều không chịu nổi một kích.
Hơn nữa Pháp Vô Tiên hời hợt, huy sái tự nhiên, xem ra chỉ dùng hai ba phần lực lượng mà thôi.
- Pháp Vô Tiên, xem ra ngươi là quyết tâm đối nghịch với Thiên Vũ Huyền Môn ta?
Lạc Vũ ngăn ở phía trước nhất, để cho Cổ Trần Sa khôi phục nguyên khí.
- Sao có thể nói là đối nghịch? Mọi người luận bàn một chút mà thôi.
Pháp Vô Tiên lạnh nhạt:
- Pháp Hoàng Hậu nói, để cho ta mở mang kiến thức thiên hạ tài tuấn, các ngươi bẩm báo triều đình cũng chỉ uổng công.
- Pháp Vô Tiên, ngươi nói chuyện này xem ra trong nội tâm vẫn rất e ngại hoàng thượng, còn chưa đến cảnh giới không sợ hãi, như vậy võ học của ngươi vẫn có sơ hở.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền đến.
Nương theo thanh âm, là một chưởng phiêu nhiên đập xuống.
- A? Cổ Hoa Sa, ngươi cũng tới?
Pháp Vô Tiên nhìn chưởng ảnh đi tới trước người, trên mặt xuất hiện nụ cười khinh thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.