Chương 279: Sính uy (1)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
Tứ hoàng tử Cổ Hoa Sa cũng đến.
Hắn thi triển tuyệt học Tâm Tại Thương Mang Thiên Ngoại Thiên.
Lúc trước một kích này để cho Cổ Trần Sa căn bản không cách nào phá giải.
Nhưng hiện tại đánh tới trước mặt Pháp Vô Tiên ba thuớc, rõ ràng không cách nào tiến thêm, tựa hồ có lực lượng vô hình ngăn trở, để cho Pháp Vô Tiên vạn pháp bất xâm.
Cổ Hoa Sa biến sắc, muốn lui về phía sau.
Nhưng bàn tay của Pháp Vô Tiên không mang theo khói lửa chi khí, nhẹ nhàng duỗi qua, muốn bóp lấy cổ của hắn, nhấc thân thể lên, lực lượng của Pháp Vô Tiên mang theo hấp lực, để cho Cổ Hoa Sa không cách nào rút đi.
Xùy!
Lại có một đạo quang mang đen kịt từ bên ngoài kích xạ đến.
Pháp Vô Tiên trông thấy hắc quang này, trên mặt xuất hiện vẻ ngưng trọng, thân hình hắn né tránh, để cho hắc quang bay qua.
Nhưng hắc quang như linh xà quay đầu lại, bắn tới mi tâm của hắn.
- Muốn chết.
Hai chỉ của Pháp Vô Tiên đặt song song, như cái kéo cắt bỏ hắc quang, hắc quang lập tức phá thành mảnh nhỏ:
- Lâu Bái Nguyệt, ngươi lại luyện thành Đại Đồ Thần Pháp.
Phát ra hắc quang đúng là Lâu Bái Nguyệt.
Nàng không biết lúc nào cũng chạy tới nới này.
- Pháp Vô Tiên, ngươi lại dám hung hăng càn quấy như thế.
Lâu Bái Nguyệt cũng không ra tay, mà cùng Cổ Hoa Sa, Thạch Trung Thiền, Nghĩa Minh, Cổ Trần Sa, Lạc Vũ bày ra hình quạt, bao vây Pháp Vô Tiên.
Nghĩa Minh bị thương rất nặng, nhưng sau khi dùng Tử Huyết Hồi Sinh Đan đã hoàn toàn khôi phục.
Tuy Thạch Trung Thiền thổ huyết, nhưng Pháp Vô Tiên không có ra tay độc ác, hắn có chút kiêng kị Cự Thạch Hầu.
- Ta tới nơi này chỉ là mời Lạc Vũ đến đất phong của lão Thất làm khách mà thôi, thuận tiện thay lão Đại điều tra một bản án, không ngờ gia nô của Cổ Trần Sa ác ngữ tương hướng với ta, ta mới giáo huấn một chút mà thôi.
Ánh mắt của Pháp Vô Tiên đảo qua mọi người, vẻ khinh miệt càng lúc càng nồng nặc:
- Các ngươi căn bản không xứng làm đối thủ của ta, dù ta dùng ba phần lực lượng, trong một tức cũng có thể giết các ngươi sạch sẽ, đáng tiếc... thiên địa to lớn, ta có tu vi, nhưng không thể tung hoành khoái ý.
Hắn trong lúc nói chuyện, tay áo vung lên.
Mọi người chỉ cảm thấy thiên địa biến sắc, nhưng ngàn vạn đại sơn cuồn cuộn, cương khí mạnh mẽ hiện ra xu thế bài sơn đảo hải, ngay cả Lạc Vũ và Cổ Hoa Sa cũng liên tiếp lui về phía sau.
Mà cái nháy mắt này, Pháp Vô Tiên đã biến mất không thấy gì nữa.
- Người này thật lợi hại.
Cổ Hoa Sa trông thấy hắn đi rồi, mới thở dài nói:
- Nói hắn là Thánh Nhân trời sinh, một chút cũng không giả.
- Hắn không dám xằng bậy.
Lâu Bái Nguyệt mặt như phủ băng:
- Thời điểm hắn rời đi, vẻ mặt rất không cam lòng, nói không thể tung hoành khoái ý, ý là hoàng thượng áp chế hắn, nếu không sẽ giết sạch chúng ta.
- Tính cách của người này là coi trời bằng vung.
Cổ Trần Sa để cho Vương Long Khải và Hàng Ma Chi Nhận chậm rãi khôi phục, trong nội tâm sinh ra sát ý:
- Nếu không phải Tứ ca và Bái Nguyệt tới, chỉ sợ hắn sẽ ở trong phủ đệ của ta cưỡng ép bắt người, thậm chí cướp đi kiếm và khải.
- Hôm nay hắn đến, kỳ thật sau lưng là có ý tứ của Pháp Hoàng Hậu.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Cái này không cách nào cáo trạng, huống hồ hắn còn có thể nói là đến đây tỷ thí.
- Lão Đại cũng ở sau lưng giở trò.
Cổ Trần Sa nói:
- Lão Thất cũng quấy phá, có thể là vì trông thấy gần đây chúng ta được phụ hoàng coi trọng. Hôm nay Pháp Vô Tiên sở tác sở vi, nếu chúng ta cáo trạng, sẽ tạo thành đảng tranh ở trong triều, liên lụy đến Pháp Hoàng Hậu, bất lợi với đại cục, huống hồ phụ hoàng là muốn tôi luyện chúng ta, chút việc nhỏ ấy không thể chuyện bé xé ra to tấu lên.
- Chỉ trách tu vi của chúng ta quá kém.
Lâu Bái Nguyệt nhìn lên bầu trời:
- Không thể tưởng được tu vi của Pháp Vô Tiên mạnh như thế, không hổ là Thánh Nhân trời sinh, nếu không có hoàng thượng áp chế, chỉ sợ thiên hạ chính là của hắn.
- Hôm nay hắn đến, là vì thị uy.
Thạch Trung Thiền nhíu mày:
- Lạc Vũ Tiên Tử, ngươi thấy thế nào?
- Ta đánh giá thấp người này.
Lạc Vũ nói:
- Chỉ sợ trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Thất Thập Nhị Huyền Môn, không có người nào bằng hắn.
- Đây chỉ là một sự việc xen giữa.
Tứ hoàng tử Cổ Hoa Sa nói:
- Về sau Pháp Vô Tiên sẽ là đại họa, bất quá chắc có lẽ hắn sẽ không đến nữa, điểm ấy ngươi có thể yên tâm, hơn nữa ta sẽ mật thiết chú ý tin tức của hắn.
- Ta cũng sẽ tra động tĩnh của hắn.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Mặc dù ta không phải đối thủ của hắn, nhưng chỉ cần càng tiến vài bước, cảnh giới tăng lên, Đại Đồ Thần Pháp hoàn toàn có thể khắc chế hắn, để cho hắn kiêng kị.
- Ta cũng sẽ tăng cường phòng ngự.
Trong nội tâm Cổ Trần Sa biết rõ, dù tăng cường phòng ngự, cũng không có tác dụng gì với Pháp Vô Tiên.
Vừa rồi hắn không có phát động trận pháp, dùng chín kiện pháp bảo kia oanh kích, bởi vì biết rõ dù thúc dục chín kiện pháp bảo cũng không có tác dụng, ngược lại sẽ bị Pháp Vô Tiên dùng cương khí đánh rách tả tơi.
Chỉ có Huyền Vũ Bảo Bảo thức tỉnh, mới có thể ngăn cản được Pháp Vô Tiên.
Trên một ngọn núi cách thành trì ngoài ngàn dặm, Pháp Vô Tiên khoanh chân mà ngồi.
Hắn thi triển tuyệt học Tâm Tại Thương Mang Thiên Ngoại Thiên.
Lúc trước một kích này để cho Cổ Trần Sa căn bản không cách nào phá giải.
Nhưng hiện tại đánh tới trước mặt Pháp Vô Tiên ba thuớc, rõ ràng không cách nào tiến thêm, tựa hồ có lực lượng vô hình ngăn trở, để cho Pháp Vô Tiên vạn pháp bất xâm.
Cổ Hoa Sa biến sắc, muốn lui về phía sau.
Nhưng bàn tay của Pháp Vô Tiên không mang theo khói lửa chi khí, nhẹ nhàng duỗi qua, muốn bóp lấy cổ của hắn, nhấc thân thể lên, lực lượng của Pháp Vô Tiên mang theo hấp lực, để cho Cổ Hoa Sa không cách nào rút đi.
Xùy!
Lại có một đạo quang mang đen kịt từ bên ngoài kích xạ đến.
Pháp Vô Tiên trông thấy hắc quang này, trên mặt xuất hiện vẻ ngưng trọng, thân hình hắn né tránh, để cho hắc quang bay qua.
Nhưng hắc quang như linh xà quay đầu lại, bắn tới mi tâm của hắn.
- Muốn chết.
Hai chỉ của Pháp Vô Tiên đặt song song, như cái kéo cắt bỏ hắc quang, hắc quang lập tức phá thành mảnh nhỏ:
- Lâu Bái Nguyệt, ngươi lại luyện thành Đại Đồ Thần Pháp.
Phát ra hắc quang đúng là Lâu Bái Nguyệt.
Nàng không biết lúc nào cũng chạy tới nới này.
- Pháp Vô Tiên, ngươi lại dám hung hăng càn quấy như thế.
Lâu Bái Nguyệt cũng không ra tay, mà cùng Cổ Hoa Sa, Thạch Trung Thiền, Nghĩa Minh, Cổ Trần Sa, Lạc Vũ bày ra hình quạt, bao vây Pháp Vô Tiên.
Nghĩa Minh bị thương rất nặng, nhưng sau khi dùng Tử Huyết Hồi Sinh Đan đã hoàn toàn khôi phục.
Tuy Thạch Trung Thiền thổ huyết, nhưng Pháp Vô Tiên không có ra tay độc ác, hắn có chút kiêng kị Cự Thạch Hầu.
- Ta tới nơi này chỉ là mời Lạc Vũ đến đất phong của lão Thất làm khách mà thôi, thuận tiện thay lão Đại điều tra một bản án, không ngờ gia nô của Cổ Trần Sa ác ngữ tương hướng với ta, ta mới giáo huấn một chút mà thôi.
Ánh mắt của Pháp Vô Tiên đảo qua mọi người, vẻ khinh miệt càng lúc càng nồng nặc:
- Các ngươi căn bản không xứng làm đối thủ của ta, dù ta dùng ba phần lực lượng, trong một tức cũng có thể giết các ngươi sạch sẽ, đáng tiếc... thiên địa to lớn, ta có tu vi, nhưng không thể tung hoành khoái ý.
Hắn trong lúc nói chuyện, tay áo vung lên.
Mọi người chỉ cảm thấy thiên địa biến sắc, nhưng ngàn vạn đại sơn cuồn cuộn, cương khí mạnh mẽ hiện ra xu thế bài sơn đảo hải, ngay cả Lạc Vũ và Cổ Hoa Sa cũng liên tiếp lui về phía sau.
Mà cái nháy mắt này, Pháp Vô Tiên đã biến mất không thấy gì nữa.
- Người này thật lợi hại.
Cổ Hoa Sa trông thấy hắn đi rồi, mới thở dài nói:
- Nói hắn là Thánh Nhân trời sinh, một chút cũng không giả.
- Hắn không dám xằng bậy.
Lâu Bái Nguyệt mặt như phủ băng:
- Thời điểm hắn rời đi, vẻ mặt rất không cam lòng, nói không thể tung hoành khoái ý, ý là hoàng thượng áp chế hắn, nếu không sẽ giết sạch chúng ta.
- Tính cách của người này là coi trời bằng vung.
Cổ Trần Sa để cho Vương Long Khải và Hàng Ma Chi Nhận chậm rãi khôi phục, trong nội tâm sinh ra sát ý:
- Nếu không phải Tứ ca và Bái Nguyệt tới, chỉ sợ hắn sẽ ở trong phủ đệ của ta cưỡng ép bắt người, thậm chí cướp đi kiếm và khải.
- Hôm nay hắn đến, kỳ thật sau lưng là có ý tứ của Pháp Hoàng Hậu.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Cái này không cách nào cáo trạng, huống hồ hắn còn có thể nói là đến đây tỷ thí.
- Lão Đại cũng ở sau lưng giở trò.
Cổ Trần Sa nói:
- Lão Thất cũng quấy phá, có thể là vì trông thấy gần đây chúng ta được phụ hoàng coi trọng. Hôm nay Pháp Vô Tiên sở tác sở vi, nếu chúng ta cáo trạng, sẽ tạo thành đảng tranh ở trong triều, liên lụy đến Pháp Hoàng Hậu, bất lợi với đại cục, huống hồ phụ hoàng là muốn tôi luyện chúng ta, chút việc nhỏ ấy không thể chuyện bé xé ra to tấu lên.
- Chỉ trách tu vi của chúng ta quá kém.
Lâu Bái Nguyệt nhìn lên bầu trời:
- Không thể tưởng được tu vi của Pháp Vô Tiên mạnh như thế, không hổ là Thánh Nhân trời sinh, nếu không có hoàng thượng áp chế, chỉ sợ thiên hạ chính là của hắn.
- Hôm nay hắn đến, là vì thị uy.
Thạch Trung Thiền nhíu mày:
- Lạc Vũ Tiên Tử, ngươi thấy thế nào?
- Ta đánh giá thấp người này.
Lạc Vũ nói:
- Chỉ sợ trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Thất Thập Nhị Huyền Môn, không có người nào bằng hắn.
- Đây chỉ là một sự việc xen giữa.
Tứ hoàng tử Cổ Hoa Sa nói:
- Về sau Pháp Vô Tiên sẽ là đại họa, bất quá chắc có lẽ hắn sẽ không đến nữa, điểm ấy ngươi có thể yên tâm, hơn nữa ta sẽ mật thiết chú ý tin tức của hắn.
- Ta cũng sẽ tra động tĩnh của hắn.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Mặc dù ta không phải đối thủ của hắn, nhưng chỉ cần càng tiến vài bước, cảnh giới tăng lên, Đại Đồ Thần Pháp hoàn toàn có thể khắc chế hắn, để cho hắn kiêng kị.
- Ta cũng sẽ tăng cường phòng ngự.
Trong nội tâm Cổ Trần Sa biết rõ, dù tăng cường phòng ngự, cũng không có tác dụng gì với Pháp Vô Tiên.
Vừa rồi hắn không có phát động trận pháp, dùng chín kiện pháp bảo kia oanh kích, bởi vì biết rõ dù thúc dục chín kiện pháp bảo cũng không có tác dụng, ngược lại sẽ bị Pháp Vô Tiên dùng cương khí đánh rách tả tơi.
Chỉ có Huyền Vũ Bảo Bảo thức tỉnh, mới có thể ngăn cản được Pháp Vô Tiên.
Trên một ngọn núi cách thành trì ngoài ngàn dặm, Pháp Vô Tiên khoanh chân mà ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.