Chương 214: Tâm tư của Thiên Phù (2)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
- Ngươi bây giờ thánh quyến sâu đậm, có cơ hội nhất định phải cho ta gặp hoàng thượng một lần.
Ngọc Hàn Lộ còn muốn thảo luận thi từ, bên ngoài Cổ Lượng tiến đến, ôm kiếm bẩm báo:
- Có một nữ tử muốn gặp Vương gia.
- Nữ tử?
Cổ Trần Sa hỏi:
- Nàng có nói tên gì không?
- Nàng nói mình họ Trần.
Cổ Lượng nói.
- Trần?
Cổ Trần Sa lập tức nghĩ tới Hiến Triều dư nghiệt, tiểu di Trần Linh Vận mà lần trước mình trộm lấy Vô Tín Đoạt Tâm Phù, chẳng lẽ nàng tìm tới tận cửa rồi:
- Vậy cho mời.
- Vâng!
Cổ Lượng bay vút ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã mang theo một nữ tử tiến đến, nàng này đón gió mà đứng, váy dài bồng bềnh, không phải Trần Linh Vận thì là ai?
- Tiểu di đã đến, mời ngồi mời ngồi.
Cổ Trần Sa vội vàng mời vào, giống như chuyện ngày đó trộm Vô Tín Đoạt Tâm Phù không tồn tại:
- Tiểu Nghĩa Tử, nhanh bưng một chén Túy Vân Hàn Mai Trà lên, dùng Bích Thúy Linh Lung Chén.
Túy Vân Hàn Mai Trà là từ chỗ Ngọc Hàn Lộ mua, Bích Thúy Linh Lung Chén là ngọc khí cực kỳ xa hoa, hiện tại hắn thân là Vương gia, lại có thái ấp, nếu không có quy cách chiêu đãi, đây là sự tình không cách nào nói nổi, nhất định phải duy trì thể diện.
- Được rồi, ta không phải tới uống trà, tiểu tặc.
Sắc mặt của Trần Linh Vận hết sức khó coi, gặp mặt liền mắng:
- Ngươi rất tốt, đánh cắp Vô Tín Đoạt Tâm Phù của ta, còn dùng nó hàng phục Thần Sứ Man tộc, chiêu tá lực đả lực này dùng rất hay.
- Ở đâu, tiểu di muốn dùng phù này khống chế ta, ta cũng chỉ có dốc sức liều mạng đánh cược một lần.
Cổ Trần Sa ngồi xuống, ý bảo Trần Linh Vận ngồi.
- Những thứ này đều đã qua, không biết hôm nay tiểu di tới tìm ta là vì chuyện gì?
- Ngươi kiến thiết thái ấp không tệ, thời điểm ta đến liền cảm thấy lực lượng hùng hồn, Huyền Vũ Xuất Hải Cục có pháp bảo trấn áp, trừ cái đó ra, còn có rất nhiều cơ quan nhằm vào ta, nếu ta tùy ý khẽ động, chỉ sợ sẽ có đại pháo oanh kích, còn có vô số Hỏa Phù Thương kích xạ.
Trần Linh Vận nhìn xung quanh một chút:
- Thành bảo này công phòng nhất thể, còn có cao thủ tọa trấn, ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Thiên Công Viện kiến thiết đương nhiên không phải phàm vật.
Cổ Trần Sa cũng không vội.
Ngọc Hàn Lộ ngồi xuống, cười dịu dàng nhìn bọn họ.
- Ngươi nên trả lại Phá Pháp Kiếm cho ta rồi.
Trần Linh Vận đi thẳng vào vấn đề:
- Kiếm này ngươi căn bản không thể thúc giục.
- Ta giao kiếm này cho một vị tiền bối, hắn giúp ta luyện chế, có thể xóa đi lạc ấn của Thái Sư Văn Hồng.
Cổ Trần Sa nói:
- Tựa hồ Đoạn Pháp Tiên Kiếm cũng bị lão Thất xóa đi lạc ấn, có thể thấy được trong Pháp gia cũng có cao thủ siêu việt Văn Hồng.
- Ta hỏi ngươi đến cùng đứng ở chỗ nào?
Trần Linh Vận không ngồi nổi, tay áo vung lên:
- Tuy ngươi là nhi tử của Thiên Phù, nhưng cũng là huyết mạch của Trần gia chúng ta, chẳng lẽ mối thù giết mẹ không báo? Là Thiên Phù hại chết tỷ tỷ của ta.
- Việc này ta sẽ tra rõ ràng.
Trong mắt Cổ Trần Sa hiện ra thần sắc phức tạp:
- Về phần ngươi hỏi ta đứng bên nào, kỳ thật rất dễ trả lời, người được dân tâm được thiên hạ, cần gì phải hỏi ta? Huống hồ ngươi nói hoàng thượng hại chết mẫu thân của ta, ta vốn có chút tin, nhưng bây giờ lại cảm thấy nghi hoặc, dùng thần thông của hoàng thượng, không cần phải làm loại chuyện này.
Cổ Trần Sa nhiều lần suy nghĩ qua vấn đề này.
Năm đó hắn còn nhỏ, chỉ biết mẫu thân bởi vì Hiến Triều bị công phá, nước mất nhà tan, tự sát thân vong. Nhưng hiện tại nghĩ kỹ càng, lại có rất nhiều nghi hoặc, chỉ sợ sự tình còn có ẩn tình khác.
- Thái Sư đã xuất quan.
Trần Linh Vận liếc nhìn Ngọc Hàn Lộ:
- Nếu ngươi muốn biết sự tình năm đó, ta có thể dẫn ngươi đi gặp, đến lúc đó ngươi có thể biết chân tướng cái chết của mẹ ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ rất để ý sự tình này.
- Ta đương nhiên để ở trong lòng, hắn ở đâu, ta đi gặp.
Cổ Trần Sa đứng lên.
- A, ngươi có can đảm như vậy.
Trần Linh Vận lại khiếp sợ:
- Ta nghĩ ngươi sẽ sợ? Chẳng lẽ ngươi không sợ Thái Sư giết ngươi.
- Hắn tu vi cao thâm, nếu muốn giết ta, ta cũng không ngăn được.
Cổ Trần Sa rất lạnh nhạt:
- Huống hồ ta đến Man Hoang chinh chiến Man tộc, vốn là đối kháng Tà Thần, Tà Thần còn không sợ, sẽ sợ Văn Thái Sư?
- Rất tốt, vậy ngươi đi theo ta.
Trần Linh Vận nói, trong lúc nói chuyện, nàng nhìn thiên không ra hiệu.
Lập tức, một con Kim Sí Đại Bằng Điểu xuất hiện ở trong không trung.
Thế nhưng nó không dám xuống, tựa hồ e ngại cái gì, trong thành này có khí tức kinh khủng, khiến cho nó bản năng cảm thấy khủng bố.
Cổ Trần Sa cười thầm, trong thành này có trứng Huyền Vũ trấn áp, đối mặt khí tức Thần Thú, Kim Sí Đại Bằng Điểu tự nhiên sẽ sợ hãi.
Ngọc Hàn Lộ còn muốn thảo luận thi từ, bên ngoài Cổ Lượng tiến đến, ôm kiếm bẩm báo:
- Có một nữ tử muốn gặp Vương gia.
- Nữ tử?
Cổ Trần Sa hỏi:
- Nàng có nói tên gì không?
- Nàng nói mình họ Trần.
Cổ Lượng nói.
- Trần?
Cổ Trần Sa lập tức nghĩ tới Hiến Triều dư nghiệt, tiểu di Trần Linh Vận mà lần trước mình trộm lấy Vô Tín Đoạt Tâm Phù, chẳng lẽ nàng tìm tới tận cửa rồi:
- Vậy cho mời.
- Vâng!
Cổ Lượng bay vút ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã mang theo một nữ tử tiến đến, nàng này đón gió mà đứng, váy dài bồng bềnh, không phải Trần Linh Vận thì là ai?
- Tiểu di đã đến, mời ngồi mời ngồi.
Cổ Trần Sa vội vàng mời vào, giống như chuyện ngày đó trộm Vô Tín Đoạt Tâm Phù không tồn tại:
- Tiểu Nghĩa Tử, nhanh bưng một chén Túy Vân Hàn Mai Trà lên, dùng Bích Thúy Linh Lung Chén.
Túy Vân Hàn Mai Trà là từ chỗ Ngọc Hàn Lộ mua, Bích Thúy Linh Lung Chén là ngọc khí cực kỳ xa hoa, hiện tại hắn thân là Vương gia, lại có thái ấp, nếu không có quy cách chiêu đãi, đây là sự tình không cách nào nói nổi, nhất định phải duy trì thể diện.
- Được rồi, ta không phải tới uống trà, tiểu tặc.
Sắc mặt của Trần Linh Vận hết sức khó coi, gặp mặt liền mắng:
- Ngươi rất tốt, đánh cắp Vô Tín Đoạt Tâm Phù của ta, còn dùng nó hàng phục Thần Sứ Man tộc, chiêu tá lực đả lực này dùng rất hay.
- Ở đâu, tiểu di muốn dùng phù này khống chế ta, ta cũng chỉ có dốc sức liều mạng đánh cược một lần.
Cổ Trần Sa ngồi xuống, ý bảo Trần Linh Vận ngồi.
- Những thứ này đều đã qua, không biết hôm nay tiểu di tới tìm ta là vì chuyện gì?
- Ngươi kiến thiết thái ấp không tệ, thời điểm ta đến liền cảm thấy lực lượng hùng hồn, Huyền Vũ Xuất Hải Cục có pháp bảo trấn áp, trừ cái đó ra, còn có rất nhiều cơ quan nhằm vào ta, nếu ta tùy ý khẽ động, chỉ sợ sẽ có đại pháo oanh kích, còn có vô số Hỏa Phù Thương kích xạ.
Trần Linh Vận nhìn xung quanh một chút:
- Thành bảo này công phòng nhất thể, còn có cao thủ tọa trấn, ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Thiên Công Viện kiến thiết đương nhiên không phải phàm vật.
Cổ Trần Sa cũng không vội.
Ngọc Hàn Lộ ngồi xuống, cười dịu dàng nhìn bọn họ.
- Ngươi nên trả lại Phá Pháp Kiếm cho ta rồi.
Trần Linh Vận đi thẳng vào vấn đề:
- Kiếm này ngươi căn bản không thể thúc giục.
- Ta giao kiếm này cho một vị tiền bối, hắn giúp ta luyện chế, có thể xóa đi lạc ấn của Thái Sư Văn Hồng.
Cổ Trần Sa nói:
- Tựa hồ Đoạn Pháp Tiên Kiếm cũng bị lão Thất xóa đi lạc ấn, có thể thấy được trong Pháp gia cũng có cao thủ siêu việt Văn Hồng.
- Ta hỏi ngươi đến cùng đứng ở chỗ nào?
Trần Linh Vận không ngồi nổi, tay áo vung lên:
- Tuy ngươi là nhi tử của Thiên Phù, nhưng cũng là huyết mạch của Trần gia chúng ta, chẳng lẽ mối thù giết mẹ không báo? Là Thiên Phù hại chết tỷ tỷ của ta.
- Việc này ta sẽ tra rõ ràng.
Trong mắt Cổ Trần Sa hiện ra thần sắc phức tạp:
- Về phần ngươi hỏi ta đứng bên nào, kỳ thật rất dễ trả lời, người được dân tâm được thiên hạ, cần gì phải hỏi ta? Huống hồ ngươi nói hoàng thượng hại chết mẫu thân của ta, ta vốn có chút tin, nhưng bây giờ lại cảm thấy nghi hoặc, dùng thần thông của hoàng thượng, không cần phải làm loại chuyện này.
Cổ Trần Sa nhiều lần suy nghĩ qua vấn đề này.
Năm đó hắn còn nhỏ, chỉ biết mẫu thân bởi vì Hiến Triều bị công phá, nước mất nhà tan, tự sát thân vong. Nhưng hiện tại nghĩ kỹ càng, lại có rất nhiều nghi hoặc, chỉ sợ sự tình còn có ẩn tình khác.
- Thái Sư đã xuất quan.
Trần Linh Vận liếc nhìn Ngọc Hàn Lộ:
- Nếu ngươi muốn biết sự tình năm đó, ta có thể dẫn ngươi đi gặp, đến lúc đó ngươi có thể biết chân tướng cái chết của mẹ ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ rất để ý sự tình này.
- Ta đương nhiên để ở trong lòng, hắn ở đâu, ta đi gặp.
Cổ Trần Sa đứng lên.
- A, ngươi có can đảm như vậy.
Trần Linh Vận lại khiếp sợ:
- Ta nghĩ ngươi sẽ sợ? Chẳng lẽ ngươi không sợ Thái Sư giết ngươi.
- Hắn tu vi cao thâm, nếu muốn giết ta, ta cũng không ngăn được.
Cổ Trần Sa rất lạnh nhạt:
- Huống hồ ta đến Man Hoang chinh chiến Man tộc, vốn là đối kháng Tà Thần, Tà Thần còn không sợ, sẽ sợ Văn Thái Sư?
- Rất tốt, vậy ngươi đi theo ta.
Trần Linh Vận nói, trong lúc nói chuyện, nàng nhìn thiên không ra hiệu.
Lập tức, một con Kim Sí Đại Bằng Điểu xuất hiện ở trong không trung.
Thế nhưng nó không dám xuống, tựa hồ e ngại cái gì, trong thành này có khí tức kinh khủng, khiến cho nó bản năng cảm thấy khủng bố.
Cổ Trần Sa cười thầm, trong thành này có trứng Huyền Vũ trấn áp, đối mặt khí tức Thần Thú, Kim Sí Đại Bằng Điểu tự nhiên sẽ sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.