Chương 110: Tha Hóa Tự Tại (2)
Mộng Nhập Thần Cơ
04/09/2022
Hai tay của hắn đánh ra võ ấn, biến hóa phức tạp.
- Trảo nhiếp!
Cổ Trần Sa càng thêm tỉnh táo, đột nhiên thi triển ra toàn bộ lực lượng, phối hợp với Ly Long Khải, hai tay huyễn hóa ra tầng tầng bóng dáng, cứng rắn bắt lấy Phá Pháp Tiên Kiếm.
- Ngu xuẩn, lại lấy tay đi bắt.
Trong nội tâm Trần Kiếm Phong mừng thầm.
Nhưng trong nháy mắt Cổ Trần Sa bắt lấy Phá Pháp Tiên Kiếm, không biết thi triển thủ đoạn gì, quăng về phía hư không.
Phá Pháp Tiên Kiếm biến mất vô tung vô ảnh.
- Đây là có chuyện gì.
Trần Kiếm Phong không cảm ứng được kiếm nữa, nhất thời ngẩn ra.
- Kiếm này lực lượng thật lớn.
Cổ Trần Sa có chút khiếp sợ, vừa rồi hắn mạo hiểm bắt lấy Phá Pháp Tiên Kiếm, chỉ cảm thấy giống như bắt một con rồng, tùy thời lăng không mang theo mình bay lên mây xanh, hoặc chấn nát Ly Long Khải, hắn căn bản không cầm được.
Trong nháy mắt đó, hắn làm ra lựa chọn chính xác nhất, ném kiếm này vào không gian tế đàn.
Đó là không gian độc lập, chỉ có mình có thể thấy, đồ vật bên trong cũng chỉ có mình cho phép mới có thể đi ra ngoài.
Tinh thần hắn cảm ứng không gian tế đàn, phát hiện Phá Pháp Tiên Kiếm bay vào trong đó, đang định bay múa khắp nơi, đột nhiên chứng kiến hào quang nhật nguyệt trên tế đàn, lập tức phát ra thanh âm gào thét, tựa hồ thần tử chứng kiến đế vương, chậm rãi đáp xuống trên tế đàn, bị uy áp khuất phục.
- Kiếm của ta đâu?
Trần Kiếm Phong hầu như muốn điên rồi.
- Ngươi đến cùng làm cái gì? Kiếm đi nơi nào?
Cổ Trần Sa cũng không trả lời hắn, thân hình nhảy lên, đã đến trước mặt hắn.
Trần Kiếm Phong vội vàng giơ cánh tay, chuẩn bị ngăn cản, nhưng cảm giác thân thể xiết chặt, đã bị điểm trúng huyệt đạo, người ngã xuống. Bản lĩnh chân thật của hắn kém xa Cổ Trần Sa, lại thêm mất đi Phá Pháp Tiên Kiếm tâm thần kích động, bị trực tiếp bắt.
Cũng không biết qua bao lâu, chờ hắn tỉnh lại, phát hiện đã đến nội viện trong thị trấn, Cổ Trần Sa ngồi trên ghế, hắn thì bị ném xuống đất.
Hắn tùy ý hoạt động thân thể, phát hiện không có bị điểm huyệt đạo, cũng không bị trói, tùy thời có thể đào tẩu, nhưng hắn biết rõ, sở dĩ Cổ Trần Sa không điểm huyệt đạo, cũng không trói hắn, là vì có tuyệt đối tin tưởng, hắn chạy không được.
- Ngươi đến tột dùng biện pháp gì thu Phá Pháp Tiên Kiếm, bất quá coi như ngươi dùng biện pháp tạm thời trấn áp kiếm này cũng vô dụng, chỉ cần kiếm này vừa lộ mặt, Trần gia chúng ta bất luận cao thủ nào cũng có thể thu đi.
Ngữ khí của Trần Kiếm Phong mang theo uy hiếp:
- Cổ Trần Sa, ngươi không nên ngu xuẩn, Thái Sư rất nhanh sẽ xuất quan, nếu muốn giết ngươi, dù không xa vạn dặm, cũng có thể tùy thời tiến hành công kích, hắn đã sắp tu luyện tới Lưỡng Giới Vô Gian.
- Cái gì? nhị thập thất biến Lưỡng Giới Vô Gian? Dùng thân thể tiến hành na di, phá vỡ hư không.
Cổ Trần Sa hiểu rất rõ tam thập lục biến, điển tịch thượng cổ đều có ghi chép.
Trong đó Đạo cảnh nhị thập thất biến gọi là Lưỡng Giới Vô Gian, ý tứ chính là thuấn gian di động, ví dụ như từ kinh thành đến Hiến Châu, chỉ cần xé rách hư không, chui vào trong đó, tìm được tọa độ, mãnh liệt nhảy lên, là có thể ở trong nháy mắt đến mục đích.
Loại cảnh giới này, đã thần hồ kỳ kỹ, nghĩ cũng không thể nghĩ.
Hắn biết Thái Sư Văn Hồng tu vi cường đại, nhưng không ngờ sẽ tới loại trình độ này, cơ hồ là Thần Tiên trong sử thi mới có thủ đoạn này.
Trong mắt hắn, Đạo cảnh lục biến Luyện Khí Thành Cương cũng đã là thần kỹ, không thể chống lại.
- Như thế nào? Ngươi quyết định chưa, rút cuộc có muốn đối kháng chúng ta hay không.
Trần Kiếm Phong tựa hồ bắt được cây cỏ cứu mạng:
- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao Phá Pháp Kiếm ra đây, sau đó cùng ta đi gặp Thiên Hoang Thái Tử, giao huyết mạch Cự Linh Thần cho hắn, để cho hắn câu thông Cự Linh Thần, sự tình của chúng ta liền xóa bỏ, ngươi cũng sẽ không vì vậy mà chết. Chúng ta có biện pháp bảo vệ tính mạng của ngươi.
- Vậy sao? Đạo cảnh nhị thập thất biến Lưỡng Giới Vô Gian đích thật là thủ đoạn của thần tiên, ta không cách nào tưởng tượng, nhưng ngươi có biết, hoàng thượng tu luyện đến cảnh giới gì không?
Cổ Trần Sa nói hoàng thượng, chính là Thiên Phù Đại Đế.
- Cảnh giới gì.
Trần Kiếm Phong biết rõ đây là cơ mật, mỗi người đều biết Thiên Phù Đại Đế có thể so sánh với Cổ Thiên Tử, nhưng không biết đến tột cùng là cảnh giới gì.
- Tha Hóa Tự Tại.
Cổ Trần Sa nói ra một biến.
- Không có khả năng, không có khả năng, biến cuối cùng trong tam thập lục biến Tha Hóa Tự Tại!
Trần Kiếm Phong tựa hồ bị hù sợ, lẩm bẩm nói:
- Tha Hóa Tự Tại, có thể cải biến thế giới, các loại thời không tung hoành tự tại.
Đạo cảnh tam thập lục biến là Tha Hóa Tự Tại, cảnh giới này ngay cả rất nhiều Thần Linh cũng khó có khả năng đạt tới.
Đương nhiên, sau tam thập lục biến còn có một vài cảnh giới huyền diệu khó giải thích, không ở trong sách sử ghi chép, bởi vì này đã không cách nào dùng văn tự để diễn tả.
Cổ Trần Sa đoán chừng, Thiên Phù Đại Đế thật đến loại cảnh giới này, nếu không hắn sẽ không áp chế đến nỗi đám Tà Thần của Man tộc khẩn trương như vậy.
Ở trong sách sử ghi chép, chỉ cần có thể sáng tạo Động Thiên, ở trong hư không kiến tạo một không gian vững chắc, thì có thể coi là Thần.
Về phần Tha Hóa Tự Tại, chính là có thể ở trong Động Thiên biến hóa hết thảy, rút ra lực lượng thiên địa, tạo người, vật, chúng sinh, bất quá loại cảnh giới này không thể sinh ra năng lượng của mình, phải rút lực lượng thiên địa, cho nên gọi là Tha Hóa Tự Tại.
Chính là mượn nhờ lực lượng của “Tha”, diễn biến đủ loại tự tại.
Tha chính là thiên địa, là Thiên Đạo.
Nếu không mượn lực lượng Thiên Đạo, tự thành nhất thể, nhảy ra Tam Giới, không ở trong ngũ hành, cái kia chính là cảnh giới cao hơn rồi, siêu việt tam thập lục biến.
- Trảo nhiếp!
Cổ Trần Sa càng thêm tỉnh táo, đột nhiên thi triển ra toàn bộ lực lượng, phối hợp với Ly Long Khải, hai tay huyễn hóa ra tầng tầng bóng dáng, cứng rắn bắt lấy Phá Pháp Tiên Kiếm.
- Ngu xuẩn, lại lấy tay đi bắt.
Trong nội tâm Trần Kiếm Phong mừng thầm.
Nhưng trong nháy mắt Cổ Trần Sa bắt lấy Phá Pháp Tiên Kiếm, không biết thi triển thủ đoạn gì, quăng về phía hư không.
Phá Pháp Tiên Kiếm biến mất vô tung vô ảnh.
- Đây là có chuyện gì.
Trần Kiếm Phong không cảm ứng được kiếm nữa, nhất thời ngẩn ra.
- Kiếm này lực lượng thật lớn.
Cổ Trần Sa có chút khiếp sợ, vừa rồi hắn mạo hiểm bắt lấy Phá Pháp Tiên Kiếm, chỉ cảm thấy giống như bắt một con rồng, tùy thời lăng không mang theo mình bay lên mây xanh, hoặc chấn nát Ly Long Khải, hắn căn bản không cầm được.
Trong nháy mắt đó, hắn làm ra lựa chọn chính xác nhất, ném kiếm này vào không gian tế đàn.
Đó là không gian độc lập, chỉ có mình có thể thấy, đồ vật bên trong cũng chỉ có mình cho phép mới có thể đi ra ngoài.
Tinh thần hắn cảm ứng không gian tế đàn, phát hiện Phá Pháp Tiên Kiếm bay vào trong đó, đang định bay múa khắp nơi, đột nhiên chứng kiến hào quang nhật nguyệt trên tế đàn, lập tức phát ra thanh âm gào thét, tựa hồ thần tử chứng kiến đế vương, chậm rãi đáp xuống trên tế đàn, bị uy áp khuất phục.
- Kiếm của ta đâu?
Trần Kiếm Phong hầu như muốn điên rồi.
- Ngươi đến cùng làm cái gì? Kiếm đi nơi nào?
Cổ Trần Sa cũng không trả lời hắn, thân hình nhảy lên, đã đến trước mặt hắn.
Trần Kiếm Phong vội vàng giơ cánh tay, chuẩn bị ngăn cản, nhưng cảm giác thân thể xiết chặt, đã bị điểm trúng huyệt đạo, người ngã xuống. Bản lĩnh chân thật của hắn kém xa Cổ Trần Sa, lại thêm mất đi Phá Pháp Tiên Kiếm tâm thần kích động, bị trực tiếp bắt.
Cũng không biết qua bao lâu, chờ hắn tỉnh lại, phát hiện đã đến nội viện trong thị trấn, Cổ Trần Sa ngồi trên ghế, hắn thì bị ném xuống đất.
Hắn tùy ý hoạt động thân thể, phát hiện không có bị điểm huyệt đạo, cũng không bị trói, tùy thời có thể đào tẩu, nhưng hắn biết rõ, sở dĩ Cổ Trần Sa không điểm huyệt đạo, cũng không trói hắn, là vì có tuyệt đối tin tưởng, hắn chạy không được.
- Ngươi đến tột dùng biện pháp gì thu Phá Pháp Tiên Kiếm, bất quá coi như ngươi dùng biện pháp tạm thời trấn áp kiếm này cũng vô dụng, chỉ cần kiếm này vừa lộ mặt, Trần gia chúng ta bất luận cao thủ nào cũng có thể thu đi.
Ngữ khí của Trần Kiếm Phong mang theo uy hiếp:
- Cổ Trần Sa, ngươi không nên ngu xuẩn, Thái Sư rất nhanh sẽ xuất quan, nếu muốn giết ngươi, dù không xa vạn dặm, cũng có thể tùy thời tiến hành công kích, hắn đã sắp tu luyện tới Lưỡng Giới Vô Gian.
- Cái gì? nhị thập thất biến Lưỡng Giới Vô Gian? Dùng thân thể tiến hành na di, phá vỡ hư không.
Cổ Trần Sa hiểu rất rõ tam thập lục biến, điển tịch thượng cổ đều có ghi chép.
Trong đó Đạo cảnh nhị thập thất biến gọi là Lưỡng Giới Vô Gian, ý tứ chính là thuấn gian di động, ví dụ như từ kinh thành đến Hiến Châu, chỉ cần xé rách hư không, chui vào trong đó, tìm được tọa độ, mãnh liệt nhảy lên, là có thể ở trong nháy mắt đến mục đích.
Loại cảnh giới này, đã thần hồ kỳ kỹ, nghĩ cũng không thể nghĩ.
Hắn biết Thái Sư Văn Hồng tu vi cường đại, nhưng không ngờ sẽ tới loại trình độ này, cơ hồ là Thần Tiên trong sử thi mới có thủ đoạn này.
Trong mắt hắn, Đạo cảnh lục biến Luyện Khí Thành Cương cũng đã là thần kỹ, không thể chống lại.
- Như thế nào? Ngươi quyết định chưa, rút cuộc có muốn đối kháng chúng ta hay không.
Trần Kiếm Phong tựa hồ bắt được cây cỏ cứu mạng:
- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao Phá Pháp Kiếm ra đây, sau đó cùng ta đi gặp Thiên Hoang Thái Tử, giao huyết mạch Cự Linh Thần cho hắn, để cho hắn câu thông Cự Linh Thần, sự tình của chúng ta liền xóa bỏ, ngươi cũng sẽ không vì vậy mà chết. Chúng ta có biện pháp bảo vệ tính mạng của ngươi.
- Vậy sao? Đạo cảnh nhị thập thất biến Lưỡng Giới Vô Gian đích thật là thủ đoạn của thần tiên, ta không cách nào tưởng tượng, nhưng ngươi có biết, hoàng thượng tu luyện đến cảnh giới gì không?
Cổ Trần Sa nói hoàng thượng, chính là Thiên Phù Đại Đế.
- Cảnh giới gì.
Trần Kiếm Phong biết rõ đây là cơ mật, mỗi người đều biết Thiên Phù Đại Đế có thể so sánh với Cổ Thiên Tử, nhưng không biết đến tột cùng là cảnh giới gì.
- Tha Hóa Tự Tại.
Cổ Trần Sa nói ra một biến.
- Không có khả năng, không có khả năng, biến cuối cùng trong tam thập lục biến Tha Hóa Tự Tại!
Trần Kiếm Phong tựa hồ bị hù sợ, lẩm bẩm nói:
- Tha Hóa Tự Tại, có thể cải biến thế giới, các loại thời không tung hoành tự tại.
Đạo cảnh tam thập lục biến là Tha Hóa Tự Tại, cảnh giới này ngay cả rất nhiều Thần Linh cũng khó có khả năng đạt tới.
Đương nhiên, sau tam thập lục biến còn có một vài cảnh giới huyền diệu khó giải thích, không ở trong sách sử ghi chép, bởi vì này đã không cách nào dùng văn tự để diễn tả.
Cổ Trần Sa đoán chừng, Thiên Phù Đại Đế thật đến loại cảnh giới này, nếu không hắn sẽ không áp chế đến nỗi đám Tà Thần của Man tộc khẩn trương như vậy.
Ở trong sách sử ghi chép, chỉ cần có thể sáng tạo Động Thiên, ở trong hư không kiến tạo một không gian vững chắc, thì có thể coi là Thần.
Về phần Tha Hóa Tự Tại, chính là có thể ở trong Động Thiên biến hóa hết thảy, rút ra lực lượng thiên địa, tạo người, vật, chúng sinh, bất quá loại cảnh giới này không thể sinh ra năng lượng của mình, phải rút lực lượng thiên địa, cho nên gọi là Tha Hóa Tự Tại.
Chính là mượn nhờ lực lượng của “Tha”, diễn biến đủ loại tự tại.
Tha chính là thiên địa, là Thiên Đạo.
Nếu không mượn lực lượng Thiên Đạo, tự thành nhất thể, nhảy ra Tam Giới, không ở trong ngũ hành, cái kia chính là cảnh giới cao hơn rồi, siêu việt tam thập lục biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.