Chương 215: Thái Sư (1)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
Cổ Trần Sa cũng muốn gặp Thái Sư Văn Hồng trong truyền thuyết.
Hắn còn mơ hồ biết rõ rất nhiều tin tức, biết năm đó vị Thái Sư này và mẫu thân quan hệ không bình thường.
Đối phương đã muốn gặp mình, trốn căn bản là không tránh được, không bằng thoải mái tiến tới, cũng tiện tìm tòi chân tướng năm đó, trở lại trong phòng ngủ thu trứng Huyền Vũ, đồng thời dặn dò thuộc hạ một vài sự tình, lúc này mới theo Trần Linh Vận khởi hành.
Hắn cũng không thúc dục Đại Long Khải, mà cỡi Đại Bằng Điểu phi hành, không cần lãng phí Linh Tinh nha, vốn từ trong tay Thần Miếu lấy được 15 viên, nhưng những ngày này tiêu hao quá lợi hại, chỉ còn lại mười viên.
Tuy hắn có Thiên Long Tụ Linh Kỳ, có thể tụ tập linh dịch, bất quá linh dịch lại không dùng tốt bằng Linh Tinh.
Trên trời, mây trắng ghé qua, Kim Sí Đại Bằng Điểu chở hai người cũng không quá sức, triển khai hai cánh bay cao, sau đó lướt ở trên không trung, thể hiện ra kỹ xảo bay lượn cao minh.
- Con chim này đã thành yêu.
Cổ Trần Sa âm thầm quan sát, phát hiện con chim này đang phun ra nuốt vào linh khí, tuần hoàn trong người, đã là Đạo cảnh, hơn nữa lông vũ cứng rắn như sắt, sờ lên như chân kim tạo thành, rõ ràng còn không phải Đạo cảnh nhất biến, mà là tam biến Đồng Bì Thiết Cốt.
Con chim này thần lực kinh người, dù không tu hành cũng có thể bắt trâu ngựa đến giữa không trung, trải qua cao nhân bồi dưỡng càng thần tuấn, vượt xa nhân loại cùng cảnh giới.
Tính toán ra, Cổ Trần Sa cảm giác lực lượng của mình còn không bằng Kim Sí Đại Bằng Điểu.
Đương nhiên đây là sự tình bình thường, đối phương là Hồng Hoang dị chủng nha.
- Ngươi lại không sợ, hiện tại ta có thể tùy thời ném ngươi xuống.
Trần Linh Vận uy hiếp nói:
- Cao như vậy, cho dù là Đạo cảnh tứ biến cũng sẽ ngã chết.
Trên lưng Kim Sí Đại Bằng Điểu rất rộng, tựa như cái giường, bất quá khi phi hành gió lớn gào thét, nếu không có chút bổn sự, chỉ sợ ngồi cũng không yên.
Cũng may tu vi của Cổ Trần Sa thâm hậu, dùng chiêu thiên cân trụy một mực dính chặt, sẽ không bị khí lưu ảnh hưởng. Không thể không nói, ngồi ở trên lưng Đại Bằng Điểu nhìn như tiêu sái, kỳ thật chính là chịu tội, khí lưu ở trên không trung rét lạnh, cương phong to lớn, trong miệng mũi toàn là gió, trên tóc kết băng, Tông Sư chỉ sợ cũng chịu không nổi, sẽ bị đông cứng, sau đó bị gió thổi rớt xuống.
Hắn cũng không trả lời Trần Linh Vận, ý niệm khẽ nhúc nhích, Đại Long Khải khuếch tán bao trùm toàn thân, lúc này hắn mới thoải mái hơn, trong nội tâm cảm thán:
- Tuy ta tu thành Đạo cảnh, nhưng vẫn là huyết nhục chi thân, cương phong này thật quá lợi hại.
- Bộ giáp kia của ngươi biến hóa kỳ diệu, là một bảo bối.
Trần Linh Vận cũng có chút hâm mộ:
- Chẳng qua nếu như muốn bay, sợ rằng phải tiêu hao rất nhiều linh khí.
- Không sai.
Toàn thân Cổ Trần Sa ôn hòa, hơi thúc dục khí huyết cùng Đại Long Khải hô ứng lẫn nhau, tứ chi lập tức dâng lên, hiện tại mỗi ngày hắn đều dùng máu tươi tế luyện áo giáp, dù chưa triệt để biến hóa thành Vương Long Khải, nhưng càng ngày càng thần diệu, thúc dục như cánh tay:
- Binh khí áo giáp là đồ thiết yếu cho chiến tranh, ta không dám qua loa.
- Cái này hẳn là Thiên Phù Đại Đế ban thưởng cho ngươi.
Trần Linh Vận móc ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Kim Sí Đại Bằng Điểu, tay áo nàng bồng bềnh, hiện ra tu vi cao thâm:
- Ngươi đã bị những ơn huệ nhỏ này thu mua.
- Giáp này là ta tự mình tu luyện.
Cổ Trần Sa nói:
- Tiểu di, ngươi khẳng định biết được sự tình năm đó, vì sao không nói cho ta nghe, mà phải gặp Thái Sư?
- Có một số việc ta nói không rõ ràng, hơn nữa Thái Sư muốn gặp ngươi còn có đại sự.
Ngữ khí của Trần Linh Vận nhu hòa hơn chút ít, nhưng sau đó nhớ tới sự tình Cổ Trần Sa trộm Vô Tín Đoạt Tâm Phù của nàng, lại cười lạnh:
- Không thể tưởng được thủ đoạn của ngươi lại cao minh như thế, nhi tử của Cổ Đạp Tiên không có ai là hạng người bình thường, bất quá ngươi cũng có chỗ tính sai, chỉ cần Thần Sứ Man tộc kia đột phá Đạo cảnh bát biến sẽ tự nhiên thúc dục Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa phù văn, triệt để khôi phục bản tính, đến lúc đó hắn đại khai sát giới, ngươi sẽ làm mua bán lỗ vốn. Không bằng ngươi giao hắn cho ta, ta mang về giao cho Thái Sư thi pháp, triệt để khiến cho Thần Sứ Man tộc kia hàng phục, như thế nào?
- Tiểu di có thể nghĩ đến, chẳng lẽ ta không thể nghĩ tới?
Cổ Trần Sa đã tính trước, lại cho Trần Linh Vận cảm giác thần bí khó lường:
- Tu vi của ta thấp, lại nhiều lần làm ra đại sự, chẳng lẽ tiểu di thực cho rằng sau lưng ta không có người?
- Sau lưng ngươi rốt cuộc là ai?
Trần Linh Vận bán tín bán nghi:
- Khẳng định không phải Thiên Phù Đại Đế, hắn sẽ không làm loại sự tình nhàm chán này, nhưng ta không nghĩ ra được rốt cuộc là ai.
- Đến lúc đó ngài tự nhiên sẽ rõ.
Cổ Trần Sa cố ý bố nghi trận.
Kim Sí Đại Bằng Điểu bay hai ba ngày, không biết xâm nhập địa phương nào trong Man Hoang, đột nhiên trước mắt xuất hiện mảng lớn hồ nước, vô số hòn đảo làm đẹp ở giữa hồ, chi chít như sao trên trời.
- Đây là một trận pháp lợi hại, trong hồ bố trí hòn đảo, không bàn mà hợp ý chu thiên tinh đấu, thủ bút rất lớn.
Hắn còn mơ hồ biết rõ rất nhiều tin tức, biết năm đó vị Thái Sư này và mẫu thân quan hệ không bình thường.
Đối phương đã muốn gặp mình, trốn căn bản là không tránh được, không bằng thoải mái tiến tới, cũng tiện tìm tòi chân tướng năm đó, trở lại trong phòng ngủ thu trứng Huyền Vũ, đồng thời dặn dò thuộc hạ một vài sự tình, lúc này mới theo Trần Linh Vận khởi hành.
Hắn cũng không thúc dục Đại Long Khải, mà cỡi Đại Bằng Điểu phi hành, không cần lãng phí Linh Tinh nha, vốn từ trong tay Thần Miếu lấy được 15 viên, nhưng những ngày này tiêu hao quá lợi hại, chỉ còn lại mười viên.
Tuy hắn có Thiên Long Tụ Linh Kỳ, có thể tụ tập linh dịch, bất quá linh dịch lại không dùng tốt bằng Linh Tinh.
Trên trời, mây trắng ghé qua, Kim Sí Đại Bằng Điểu chở hai người cũng không quá sức, triển khai hai cánh bay cao, sau đó lướt ở trên không trung, thể hiện ra kỹ xảo bay lượn cao minh.
- Con chim này đã thành yêu.
Cổ Trần Sa âm thầm quan sát, phát hiện con chim này đang phun ra nuốt vào linh khí, tuần hoàn trong người, đã là Đạo cảnh, hơn nữa lông vũ cứng rắn như sắt, sờ lên như chân kim tạo thành, rõ ràng còn không phải Đạo cảnh nhất biến, mà là tam biến Đồng Bì Thiết Cốt.
Con chim này thần lực kinh người, dù không tu hành cũng có thể bắt trâu ngựa đến giữa không trung, trải qua cao nhân bồi dưỡng càng thần tuấn, vượt xa nhân loại cùng cảnh giới.
Tính toán ra, Cổ Trần Sa cảm giác lực lượng của mình còn không bằng Kim Sí Đại Bằng Điểu.
Đương nhiên đây là sự tình bình thường, đối phương là Hồng Hoang dị chủng nha.
- Ngươi lại không sợ, hiện tại ta có thể tùy thời ném ngươi xuống.
Trần Linh Vận uy hiếp nói:
- Cao như vậy, cho dù là Đạo cảnh tứ biến cũng sẽ ngã chết.
Trên lưng Kim Sí Đại Bằng Điểu rất rộng, tựa như cái giường, bất quá khi phi hành gió lớn gào thét, nếu không có chút bổn sự, chỉ sợ ngồi cũng không yên.
Cũng may tu vi của Cổ Trần Sa thâm hậu, dùng chiêu thiên cân trụy một mực dính chặt, sẽ không bị khí lưu ảnh hưởng. Không thể không nói, ngồi ở trên lưng Đại Bằng Điểu nhìn như tiêu sái, kỳ thật chính là chịu tội, khí lưu ở trên không trung rét lạnh, cương phong to lớn, trong miệng mũi toàn là gió, trên tóc kết băng, Tông Sư chỉ sợ cũng chịu không nổi, sẽ bị đông cứng, sau đó bị gió thổi rớt xuống.
Hắn cũng không trả lời Trần Linh Vận, ý niệm khẽ nhúc nhích, Đại Long Khải khuếch tán bao trùm toàn thân, lúc này hắn mới thoải mái hơn, trong nội tâm cảm thán:
- Tuy ta tu thành Đạo cảnh, nhưng vẫn là huyết nhục chi thân, cương phong này thật quá lợi hại.
- Bộ giáp kia của ngươi biến hóa kỳ diệu, là một bảo bối.
Trần Linh Vận cũng có chút hâm mộ:
- Chẳng qua nếu như muốn bay, sợ rằng phải tiêu hao rất nhiều linh khí.
- Không sai.
Toàn thân Cổ Trần Sa ôn hòa, hơi thúc dục khí huyết cùng Đại Long Khải hô ứng lẫn nhau, tứ chi lập tức dâng lên, hiện tại mỗi ngày hắn đều dùng máu tươi tế luyện áo giáp, dù chưa triệt để biến hóa thành Vương Long Khải, nhưng càng ngày càng thần diệu, thúc dục như cánh tay:
- Binh khí áo giáp là đồ thiết yếu cho chiến tranh, ta không dám qua loa.
- Cái này hẳn là Thiên Phù Đại Đế ban thưởng cho ngươi.
Trần Linh Vận móc ra một viên thuốc nhét vào trong miệng Kim Sí Đại Bằng Điểu, tay áo nàng bồng bềnh, hiện ra tu vi cao thâm:
- Ngươi đã bị những ơn huệ nhỏ này thu mua.
- Giáp này là ta tự mình tu luyện.
Cổ Trần Sa nói:
- Tiểu di, ngươi khẳng định biết được sự tình năm đó, vì sao không nói cho ta nghe, mà phải gặp Thái Sư?
- Có một số việc ta nói không rõ ràng, hơn nữa Thái Sư muốn gặp ngươi còn có đại sự.
Ngữ khí của Trần Linh Vận nhu hòa hơn chút ít, nhưng sau đó nhớ tới sự tình Cổ Trần Sa trộm Vô Tín Đoạt Tâm Phù của nàng, lại cười lạnh:
- Không thể tưởng được thủ đoạn của ngươi lại cao minh như thế, nhi tử của Cổ Đạp Tiên không có ai là hạng người bình thường, bất quá ngươi cũng có chỗ tính sai, chỉ cần Thần Sứ Man tộc kia đột phá Đạo cảnh bát biến sẽ tự nhiên thúc dục Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa phù văn, triệt để khôi phục bản tính, đến lúc đó hắn đại khai sát giới, ngươi sẽ làm mua bán lỗ vốn. Không bằng ngươi giao hắn cho ta, ta mang về giao cho Thái Sư thi pháp, triệt để khiến cho Thần Sứ Man tộc kia hàng phục, như thế nào?
- Tiểu di có thể nghĩ đến, chẳng lẽ ta không thể nghĩ tới?
Cổ Trần Sa đã tính trước, lại cho Trần Linh Vận cảm giác thần bí khó lường:
- Tu vi của ta thấp, lại nhiều lần làm ra đại sự, chẳng lẽ tiểu di thực cho rằng sau lưng ta không có người?
- Sau lưng ngươi rốt cuộc là ai?
Trần Linh Vận bán tín bán nghi:
- Khẳng định không phải Thiên Phù Đại Đế, hắn sẽ không làm loại sự tình nhàm chán này, nhưng ta không nghĩ ra được rốt cuộc là ai.
- Đến lúc đó ngài tự nhiên sẽ rõ.
Cổ Trần Sa cố ý bố nghi trận.
Kim Sí Đại Bằng Điểu bay hai ba ngày, không biết xâm nhập địa phương nào trong Man Hoang, đột nhiên trước mắt xuất hiện mảng lớn hồ nước, vô số hòn đảo làm đẹp ở giữa hồ, chi chít như sao trên trời.
- Đây là một trận pháp lợi hại, trong hồ bố trí hòn đảo, không bàn mà hợp ý chu thiên tinh đấu, thủ bút rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.