Chương 264: Thánh Nhân trời sinh (2)
Mộng Nhập Thần Cơ
20/06/2023
- Những thứ này chúng ta sẽ không nói.
Lạc Vũ cười khẽ:
- Nếu còn thừa Thất Thánh Luyện Tâm Đan, ta rất muốn lấy được. Quận Vương muốn bảo bối gì, ta có thể hai tay dâng lên.
- Dư là có, nhưng tồn kho không nhiều.
Cổ Trần Sa nhớ tới Huyền Vũ Bảo Bảo ăn hơn ba trăm viên liền đau lòng, người chỉ cần một viên là đủ, có trời mới biết vì sao nó ăn nhiều như vậy:
- Không biết Tiên Tử có bảo bối gì lấy ra trao đổi?
- Vậy phải xem Quận Vương cần gì? Thiên Vũ Huyền Môn cũng là tiên đạo chính tông, truyền thừa thái cổ, mặc dù không bằng bí khố hoàng gia và bảo tàng Chư Thần, nhưng vẫn có chút của cải.
Nụ cười của Lạc Vũ vũ mị, để cho Cổ Trần Sa tâm thần khẽ động, hầu như có loại xúc động không muốn bất luận vật gì, đưa Thất Thánh Luyện Tâm Đan cho nàng.
Nhưng may mắn hắn tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật, tìm hiểu được Chuyết Quyền, trên người có ý chí Thiên Tử cao cao tại thượng, lập tức tỉnh táo lại:
- Tiên Tử thật là có nụ cười điên đảo muôn dân trăm họ, may mắn ta còn có chút định lực, bằng không chắc chắn sẽ thần phục ở dưới váy của Tiên Tử.
- Định lực của Quận Vương thật tốt, ta cũng không phải cố ý.
Lạc Vũ nói:
- Thiên Vũ Huyền Môn chúng ta dùng vũ nhập đạo, đã có thể làm Thiên Ma cuồng loạn nhảy múa, điên đảo muôn dân trăm họ, cũng có thể làm thiên nữ tán hoa, mở ra trí tuệ cho chúng sinh.
- Như vậy đi, nếu Tiên Tử đáp ứng ở thời điểm Viên Ma Thần Miếu xâm lấn giúp ta chống cự, thuận tiện đi thái ấp của ta truyền đạo một năm, dạy mấy thuộc hạ của ta một chút, viên Thất Thánh Luyện Tâm Đan này ta cam tâm tình nguyện dâng tặng.
Cổ Trần Sa suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra yêu cầu.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Lạc Vũ kinh ngạc.
- Không sai.
Cổ Trần Sa không cần pháp bảo gì, hiện tại bố cục trong thái ấp đã kiến thiết đầy đủ hết, Huyền Vũ Bảo Bảo hấp thu tiên khí, thai nghén chín kiện bảo bối, để cho thành trì biến thành nhân gian tiên cảnh chính thức, mình có Tế Thiên Phù Chiếu, một kiếm một khải, nếu như lại muốn pháp bảo khác, đó là ham hố quá nhiều. Việc cấp bách là sự tình Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu trả thù, nếu có thể kéo Thiên Vũ Huyền Môn xuống nước, vậy thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Còn có nữa là nhan sắc của Lạc Vũ điên đảo muôn dân trăm họ, nếu ở thái ấp của mình một năm, không biết sẽ có bao nhiêu quyền quý chen chúc đến, nhân khí của thái ấp gia tăng thật lớn.
Cái này là đạo làm kinh tế.
Cái gì gọi là kinh tế, là kinh thế tế dân.
- Như thế cũng tốt, ta đáp ứng.
Lạc Vũ nói.
- Đợi yến hội chấm dứt, hoàng thượng triệu kiến xong, ta sẽ đi lãnh địa của ngươi.
- Một lời đã định.
Cổ Trần Sa ước định tốt, quay đầu nhìn Lâu Bái Nguyệt nói:
- Quận chúa, thái ấp của hai chúng ta sát nhau, còn có rất nhiều con đường chưa đả thông, sự tình Thất Thánh Luyện Tâm Đan dễ nói, chờ sau đó sẽ kỹ càng trò chuyện.
- Xem ra ngươi có chuyện trọng yếu muốn nói với ta.
Lâu Bái Nguyệt phát hiện thần sắc của Cổ Trần Sa có chút không đúng.
- Đúng là rất trọng yếu.
Cổ Trần Sa gật đầu, hắn biết Lâu Bái Nguyệt trung với hoàng thượng, cảm thấy Thái Sư Văn Hồng nói Thiên Phù Đại Đế sắp biến mất phải kể cho nàng, vạn nhất sự tình thật phát sinh, còn có sách lược vẹn toàn, miễn cho đến lúc đó luống cuống tay chân, lâm vào hoàn cảnh hẳn phải chết.
- Tốt, sau yến hội lại nói chuyện.
Lâu Bái Nguyệt đáp ứng, ánh mắt của nàng nhìn về phương xa:
- Lão Đại đã đến.
Quả nhiên xa xa, Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa đi tới.
- Lão Thập Cửu, thủ đoạn của ngươi rất tốt.
Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa mặc nho phục, không giống hoàng tử, mà giống như thư sinh, rất khác bộ dáng bá chủ cái thế ngày đó, nhưng sâu trong mắt trái của hắn có phù văn huyết sắc, sâu trong mắt phải có vòng xoáy đen kịt, không biết tu luyện Ma công gì, làm cho người ta nhìn thấy đã lạnh mình.
- Đại ca cớ gì nói ra lời ấy.
Cổ Trần Sa biết sớm muộn gì cũng phải đối đầu với vị đại ca này.
- Ngươi từ trong phủ đệ của ta lấy đi đồ vật, ta sớm muộn gì cũng sẽ lấy về.
Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa không che giấu sát cơ của mình chút nào.
- Mẫu thân lưu lại đồ vật cho ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ lấy về.
Cổ Trần Sa không chút sợ hãi nói:
- Đại ca muốn khi dễ ta như khi còn bé, cũng không có dễ dàng như vậy.
- Rất tốt.
Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa cười lạnh:
- Ngươi muốn chiêu an Bảo Ngọc Quốc, muốn làm được việc này, ta xem rất khó.
- Không nhọc Đại ca hao tâm tổn trí.
Cổ Trần Sa biết rõ trên biển là địa bàn của Cổ Hằng Sa, mình để cho Long Vũ Vân trở về làm Tướng Quân, để Ngọc Hàn Lộ trở thành cục trưởng Thương Bộ, hầu như phá hủy bố cục của hắn trên biển, để cho lợi ích của hắn bị hao tổn to lớn, chỉ sợ đối phương sẽ dốc sức liều mạng với mình.
- Nếu như ngươi muốn cứng rắn đối nghịch với ta, vậy thì đừng trách ta.
Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa gật đầu, lạnh lùng nhìn Lâu Bái Nguyệt và Lạc Vũ, quay người rời đi.
- Lão Đại cuối cùng cũng tu thành Ma công, phù văn huyết sắc ở mắt trái chính là chân khí Địa Ngục Huyết Trì, dùng định lực bản thân hàng phục ý chí do Huyết Thần lưu lại, mà vòng xoáy đen kịt ở mắt phải, chính là Vĩnh Hằng trong Thiên Thư Dạ Qua.
Lâu Bái Nguyệt hơi búng ngón tay, nhắc nhở Cổ Trần Sa:
- Vốn cho rằng tư chất của hắn lơ lỏng bình thường, không thể tưởng được cũng ra ngoài ý định, đích thị là đạt được kỳ ngộ nào đó.
Lạc Vũ cười khẽ:
- Nếu còn thừa Thất Thánh Luyện Tâm Đan, ta rất muốn lấy được. Quận Vương muốn bảo bối gì, ta có thể hai tay dâng lên.
- Dư là có, nhưng tồn kho không nhiều.
Cổ Trần Sa nhớ tới Huyền Vũ Bảo Bảo ăn hơn ba trăm viên liền đau lòng, người chỉ cần một viên là đủ, có trời mới biết vì sao nó ăn nhiều như vậy:
- Không biết Tiên Tử có bảo bối gì lấy ra trao đổi?
- Vậy phải xem Quận Vương cần gì? Thiên Vũ Huyền Môn cũng là tiên đạo chính tông, truyền thừa thái cổ, mặc dù không bằng bí khố hoàng gia và bảo tàng Chư Thần, nhưng vẫn có chút của cải.
Nụ cười của Lạc Vũ vũ mị, để cho Cổ Trần Sa tâm thần khẽ động, hầu như có loại xúc động không muốn bất luận vật gì, đưa Thất Thánh Luyện Tâm Đan cho nàng.
Nhưng may mắn hắn tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật, tìm hiểu được Chuyết Quyền, trên người có ý chí Thiên Tử cao cao tại thượng, lập tức tỉnh táo lại:
- Tiên Tử thật là có nụ cười điên đảo muôn dân trăm họ, may mắn ta còn có chút định lực, bằng không chắc chắn sẽ thần phục ở dưới váy của Tiên Tử.
- Định lực của Quận Vương thật tốt, ta cũng không phải cố ý.
Lạc Vũ nói:
- Thiên Vũ Huyền Môn chúng ta dùng vũ nhập đạo, đã có thể làm Thiên Ma cuồng loạn nhảy múa, điên đảo muôn dân trăm họ, cũng có thể làm thiên nữ tán hoa, mở ra trí tuệ cho chúng sinh.
- Như vậy đi, nếu Tiên Tử đáp ứng ở thời điểm Viên Ma Thần Miếu xâm lấn giúp ta chống cự, thuận tiện đi thái ấp của ta truyền đạo một năm, dạy mấy thuộc hạ của ta một chút, viên Thất Thánh Luyện Tâm Đan này ta cam tâm tình nguyện dâng tặng.
Cổ Trần Sa suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra yêu cầu.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Lạc Vũ kinh ngạc.
- Không sai.
Cổ Trần Sa không cần pháp bảo gì, hiện tại bố cục trong thái ấp đã kiến thiết đầy đủ hết, Huyền Vũ Bảo Bảo hấp thu tiên khí, thai nghén chín kiện bảo bối, để cho thành trì biến thành nhân gian tiên cảnh chính thức, mình có Tế Thiên Phù Chiếu, một kiếm một khải, nếu như lại muốn pháp bảo khác, đó là ham hố quá nhiều. Việc cấp bách là sự tình Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu trả thù, nếu có thể kéo Thiên Vũ Huyền Môn xuống nước, vậy thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Còn có nữa là nhan sắc của Lạc Vũ điên đảo muôn dân trăm họ, nếu ở thái ấp của mình một năm, không biết sẽ có bao nhiêu quyền quý chen chúc đến, nhân khí của thái ấp gia tăng thật lớn.
Cái này là đạo làm kinh tế.
Cái gì gọi là kinh tế, là kinh thế tế dân.
- Như thế cũng tốt, ta đáp ứng.
Lạc Vũ nói.
- Đợi yến hội chấm dứt, hoàng thượng triệu kiến xong, ta sẽ đi lãnh địa của ngươi.
- Một lời đã định.
Cổ Trần Sa ước định tốt, quay đầu nhìn Lâu Bái Nguyệt nói:
- Quận chúa, thái ấp của hai chúng ta sát nhau, còn có rất nhiều con đường chưa đả thông, sự tình Thất Thánh Luyện Tâm Đan dễ nói, chờ sau đó sẽ kỹ càng trò chuyện.
- Xem ra ngươi có chuyện trọng yếu muốn nói với ta.
Lâu Bái Nguyệt phát hiện thần sắc của Cổ Trần Sa có chút không đúng.
- Đúng là rất trọng yếu.
Cổ Trần Sa gật đầu, hắn biết Lâu Bái Nguyệt trung với hoàng thượng, cảm thấy Thái Sư Văn Hồng nói Thiên Phù Đại Đế sắp biến mất phải kể cho nàng, vạn nhất sự tình thật phát sinh, còn có sách lược vẹn toàn, miễn cho đến lúc đó luống cuống tay chân, lâm vào hoàn cảnh hẳn phải chết.
- Tốt, sau yến hội lại nói chuyện.
Lâu Bái Nguyệt đáp ứng, ánh mắt của nàng nhìn về phương xa:
- Lão Đại đã đến.
Quả nhiên xa xa, Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa đi tới.
- Lão Thập Cửu, thủ đoạn của ngươi rất tốt.
Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa mặc nho phục, không giống hoàng tử, mà giống như thư sinh, rất khác bộ dáng bá chủ cái thế ngày đó, nhưng sâu trong mắt trái của hắn có phù văn huyết sắc, sâu trong mắt phải có vòng xoáy đen kịt, không biết tu luyện Ma công gì, làm cho người ta nhìn thấy đã lạnh mình.
- Đại ca cớ gì nói ra lời ấy.
Cổ Trần Sa biết sớm muộn gì cũng phải đối đầu với vị đại ca này.
- Ngươi từ trong phủ đệ của ta lấy đi đồ vật, ta sớm muộn gì cũng sẽ lấy về.
Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa không che giấu sát cơ của mình chút nào.
- Mẫu thân lưu lại đồ vật cho ta, ta sớm muộn gì cũng sẽ lấy về.
Cổ Trần Sa không chút sợ hãi nói:
- Đại ca muốn khi dễ ta như khi còn bé, cũng không có dễ dàng như vậy.
- Rất tốt.
Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa cười lạnh:
- Ngươi muốn chiêu an Bảo Ngọc Quốc, muốn làm được việc này, ta xem rất khó.
- Không nhọc Đại ca hao tâm tổn trí.
Cổ Trần Sa biết rõ trên biển là địa bàn của Cổ Hằng Sa, mình để cho Long Vũ Vân trở về làm Tướng Quân, để Ngọc Hàn Lộ trở thành cục trưởng Thương Bộ, hầu như phá hủy bố cục của hắn trên biển, để cho lợi ích của hắn bị hao tổn to lớn, chỉ sợ đối phương sẽ dốc sức liều mạng với mình.
- Nếu như ngươi muốn cứng rắn đối nghịch với ta, vậy thì đừng trách ta.
Đại hoàng tử Cổ Hằng Sa gật đầu, lạnh lùng nhìn Lâu Bái Nguyệt và Lạc Vũ, quay người rời đi.
- Lão Đại cuối cùng cũng tu thành Ma công, phù văn huyết sắc ở mắt trái chính là chân khí Địa Ngục Huyết Trì, dùng định lực bản thân hàng phục ý chí do Huyết Thần lưu lại, mà vòng xoáy đen kịt ở mắt phải, chính là Vĩnh Hằng trong Thiên Thư Dạ Qua.
Lâu Bái Nguyệt hơi búng ngón tay, nhắc nhở Cổ Trần Sa:
- Vốn cho rằng tư chất của hắn lơ lỏng bình thường, không thể tưởng được cũng ra ngoài ý định, đích thị là đạt được kỳ ngộ nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.