Chương 177: Thất Thánh Luyện Tâm Đan (1)
Mộng Nhập Thần Cơ
04/09/2022
Cổ Trần Sa sẽ không quản Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu hỗn loạn như thế nào, có Đại Long Khải ẩn thân, tăng thêm tùy thời có thể trốn vào Nhật Nguyệt Tế Đàn, trên đường đi hữu kinh vô hiểm ra Thần Miếu, sau đó trốn vào trong núi rừng.
Lần này xem như thu được tiền của phi nghĩa.
Một ao Hóa Long Dịch và bảo tháp thần bí không nói, tạm thời cũng không thể vận dụng.
Nhưng đan dược là tài phú thật.
Đan dược trong Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu, chỉ sợ mỗi viên đều có giá trị xa xỉ, chính là bảo vật quý hiếm, không phải mặt hàng bình thường như Cường Huyết Hoàn. Mặc dù Cường Huyết Hoàn được truy cầu ở trong giới quý tộc, nhưng chỉ sợ còn không vào được bảo khố của Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu.
Tu vi của hắn đại tiến, bước vào Đạo cảnh, thực lực là lúc trước không thể so sánh nổi, rất nhanh đã đi mấy trăm dặm núi lớn, thoát ly địa phương Ma Viên giám sát, tìm được đám người Nghĩa Minh.
- Chủ nhân, sao ngài đi lâu như vậy.
Nghĩa Minh trông thấy Cổ Trần Sa xuất hiện, vội vàng chạy tới.
Đại Long Khải là theo tâm ý người biến hóa, không muốn nó ẩn thân, nó sẽ xuất hiện màu sắc không đen không trắng.
Áo giáp nhanh chóng rút lui, biến thành đai lưng quấn quanh.
- Các ngươi có gặp được tình huống gì không?
Cổ Trần Sa trông thấy bốn phía, tựa hồ có dấu vết chiến đấu:
- Chẳng lẽ Long Vũ Vân, Ngọc Hàn Lộ còn không hội hợp?
- Vương gia, bọn hắn không có đến đây, ngược lại là chúng ta gặp mấy nhóm Ma Viên đến đây đi săn, đều bị chúng ta giết chết.
Lưu Vũ tiến lên bẩm báo.
- Dựa theo đạo lý, Long Vũ Vân và Ngọc Hàn Lộ đã đến... Chẳng lẽ phát sinh chuyện gì?
Trong lòng Cổ Trần Sa suy đoán, suy nghĩ đối sách:
- Nếu Ma Viên phát hiện chúng ta, nơi đây cũng không phải nơi ở lâu, chúng ta nhanh chóng lui về phía sau.
- Vâng!
Mọi người nhanh chóng rút lui, bắt đầu rời xa khu vực Thần Miếu.
Cổ Trần Sa biết rõ, mình ở trong Thần Miếu gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ hành động lục soát núi quy mô lớn sẽ bắt đầu, vẫn là trước né tránh đã.
Mọi người hành quân gấp, chạy đi năm ngày, ly khai ngàn dặm, đã không phải phạm vi mà Ma Viên có thể đến, lúc này đội ngũ mới dừng lại.
- Vương gia, chúng ta đã khởi hành gần tháng, chỉ chỉ đi dạo trong rừng, công trạng không có, hoàng tử khác hừng hực khí thế...
Tam Hương có chút sốt ruột.
- Ai nói ta không có công lao?
Cổ Trần Sa cười thầm, nhưng không nói ra, hắn thu toàn bộ Hóa Long Dịch trong Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu, cướp đi bảo tháp, nhất định sẽ phá hủy kế hoạch mà Man tộc bố cục mấy chục năm, nếu như luận công lao, chỉ sợ đã vượt qua Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa.
Nhưng bảo tháp và Hóa Long Dịch không thể giao ra, âm thầm phát tài là được.
Công lao to lớn cũng chỉ có thể mai một.
- Hiện tại không vội, nhân số chúng ta ít.
Hắn an ủi:
- Chúng ta chờ đám người Long Vũ Vân và Ngọc Hàn Lộ hội tụ đầy đủ hết, lại làm tiếp ý định. Khoan hãy nói, chúng ta cũng không phải không có thu hoạch, ta tiến vào Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu, dò thăm được chút ít bí mật, trong Thần Miếu cao thủ rất nhiều, không phải chúng ta có khả năng chống lại. Kế hoạch của chúng ta phải bố cục lại.
- Chúng ta đợi Vương gia kế hoạch xong, lại báo cáo cho quận chúa.
Tam Hương cũng không tiện thúc giục, trông thấy Cổ Trần Sa đã tính trước, cũng hơi hồ nghi, các nàng căn bản sờ không được ý nghĩ.
- Nghĩa Minh, chúng ta trao đổi một chút.
Cổ Trần Sa nói.
- Vâng.
Nghĩa Minh theo hắn đi tới chỗ xa, ly khai ánh mắt của Tam Hương, lập tức quỳ xuống:
- Chúc mừng chủ nhân, lần này được ích lợi không nhỏ, bước vào Đạo cảnh, từ nay về sau rời xa hồng trần, tiến vào cánh cửa Thần Tiên.
- Ngươi lại nhìn ra?
Cổ Trần Sa tự nghĩ Nhật Nguyệt Biến giỏi về che giấu, không ngờ tới vẫn bị Nghĩa Minh nhìn thấu.
- Vâng, khí tức của chủ nhân quá mạnh mẽ, bước vào Đạo cảnh, linh khí cuồn cuộn.
Nghĩa Minh đứng lên:
- Lần này chủ nhân thu hoạch khẳng định rất lớn.
- Đương nhiên.
Cổ Trần Sa nói sự tình Hóa Long Dịch và bảo tháp kia:
- Bảo tháp kia có phải Hóa Long Tháp hay không?
- Đúng vậy.
Nghĩa Minh khiếp sợ:
- Đó chính là Hóa Long Tháp, Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu trăm cay nghìn đắng, tất cả cao thủ luyện chế tạo ra hình thức ban đầu, muốn dùng Hóa Long Dịch bồi dưỡng, về sau lớn lên, sẽ trở thành bảo vật trấn miếu, có thể bồi dưỡng nghìn nghìn vạn vạn cao thủ, không thể tưởng được đã bị chủ nhân cướp đi, loại tổn thất này bọn hắn căn bản chịu không nổi, vượt xa hủy diệt mấy bộ lạc, thậm chí chém giết Man Vương.
- Bảo vật này ta vẫn không thể vận dụng.
Lần này xem như thu được tiền của phi nghĩa.
Một ao Hóa Long Dịch và bảo tháp thần bí không nói, tạm thời cũng không thể vận dụng.
Nhưng đan dược là tài phú thật.
Đan dược trong Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu, chỉ sợ mỗi viên đều có giá trị xa xỉ, chính là bảo vật quý hiếm, không phải mặt hàng bình thường như Cường Huyết Hoàn. Mặc dù Cường Huyết Hoàn được truy cầu ở trong giới quý tộc, nhưng chỉ sợ còn không vào được bảo khố của Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu.
Tu vi của hắn đại tiến, bước vào Đạo cảnh, thực lực là lúc trước không thể so sánh nổi, rất nhanh đã đi mấy trăm dặm núi lớn, thoát ly địa phương Ma Viên giám sát, tìm được đám người Nghĩa Minh.
- Chủ nhân, sao ngài đi lâu như vậy.
Nghĩa Minh trông thấy Cổ Trần Sa xuất hiện, vội vàng chạy tới.
Đại Long Khải là theo tâm ý người biến hóa, không muốn nó ẩn thân, nó sẽ xuất hiện màu sắc không đen không trắng.
Áo giáp nhanh chóng rút lui, biến thành đai lưng quấn quanh.
- Các ngươi có gặp được tình huống gì không?
Cổ Trần Sa trông thấy bốn phía, tựa hồ có dấu vết chiến đấu:
- Chẳng lẽ Long Vũ Vân, Ngọc Hàn Lộ còn không hội hợp?
- Vương gia, bọn hắn không có đến đây, ngược lại là chúng ta gặp mấy nhóm Ma Viên đến đây đi săn, đều bị chúng ta giết chết.
Lưu Vũ tiến lên bẩm báo.
- Dựa theo đạo lý, Long Vũ Vân và Ngọc Hàn Lộ đã đến... Chẳng lẽ phát sinh chuyện gì?
Trong lòng Cổ Trần Sa suy đoán, suy nghĩ đối sách:
- Nếu Ma Viên phát hiện chúng ta, nơi đây cũng không phải nơi ở lâu, chúng ta nhanh chóng lui về phía sau.
- Vâng!
Mọi người nhanh chóng rút lui, bắt đầu rời xa khu vực Thần Miếu.
Cổ Trần Sa biết rõ, mình ở trong Thần Miếu gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ hành động lục soát núi quy mô lớn sẽ bắt đầu, vẫn là trước né tránh đã.
Mọi người hành quân gấp, chạy đi năm ngày, ly khai ngàn dặm, đã không phải phạm vi mà Ma Viên có thể đến, lúc này đội ngũ mới dừng lại.
- Vương gia, chúng ta đã khởi hành gần tháng, chỉ chỉ đi dạo trong rừng, công trạng không có, hoàng tử khác hừng hực khí thế...
Tam Hương có chút sốt ruột.
- Ai nói ta không có công lao?
Cổ Trần Sa cười thầm, nhưng không nói ra, hắn thu toàn bộ Hóa Long Dịch trong Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu, cướp đi bảo tháp, nhất định sẽ phá hủy kế hoạch mà Man tộc bố cục mấy chục năm, nếu như luận công lao, chỉ sợ đã vượt qua Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa.
Nhưng bảo tháp và Hóa Long Dịch không thể giao ra, âm thầm phát tài là được.
Công lao to lớn cũng chỉ có thể mai một.
- Hiện tại không vội, nhân số chúng ta ít.
Hắn an ủi:
- Chúng ta chờ đám người Long Vũ Vân và Ngọc Hàn Lộ hội tụ đầy đủ hết, lại làm tiếp ý định. Khoan hãy nói, chúng ta cũng không phải không có thu hoạch, ta tiến vào Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu, dò thăm được chút ít bí mật, trong Thần Miếu cao thủ rất nhiều, không phải chúng ta có khả năng chống lại. Kế hoạch của chúng ta phải bố cục lại.
- Chúng ta đợi Vương gia kế hoạch xong, lại báo cáo cho quận chúa.
Tam Hương cũng không tiện thúc giục, trông thấy Cổ Trần Sa đã tính trước, cũng hơi hồ nghi, các nàng căn bản sờ không được ý nghĩ.
- Nghĩa Minh, chúng ta trao đổi một chút.
Cổ Trần Sa nói.
- Vâng.
Nghĩa Minh theo hắn đi tới chỗ xa, ly khai ánh mắt của Tam Hương, lập tức quỳ xuống:
- Chúc mừng chủ nhân, lần này được ích lợi không nhỏ, bước vào Đạo cảnh, từ nay về sau rời xa hồng trần, tiến vào cánh cửa Thần Tiên.
- Ngươi lại nhìn ra?
Cổ Trần Sa tự nghĩ Nhật Nguyệt Biến giỏi về che giấu, không ngờ tới vẫn bị Nghĩa Minh nhìn thấu.
- Vâng, khí tức của chủ nhân quá mạnh mẽ, bước vào Đạo cảnh, linh khí cuồn cuộn.
Nghĩa Minh đứng lên:
- Lần này chủ nhân thu hoạch khẳng định rất lớn.
- Đương nhiên.
Cổ Trần Sa nói sự tình Hóa Long Dịch và bảo tháp kia:
- Bảo tháp kia có phải Hóa Long Tháp hay không?
- Đúng vậy.
Nghĩa Minh khiếp sợ:
- Đó chính là Hóa Long Tháp, Hỗn Thế Ma Viên Thần Miếu trăm cay nghìn đắng, tất cả cao thủ luyện chế tạo ra hình thức ban đầu, muốn dùng Hóa Long Dịch bồi dưỡng, về sau lớn lên, sẽ trở thành bảo vật trấn miếu, có thể bồi dưỡng nghìn nghìn vạn vạn cao thủ, không thể tưởng được đã bị chủ nhân cướp đi, loại tổn thất này bọn hắn căn bản chịu không nổi, vượt xa hủy diệt mấy bộ lạc, thậm chí chém giết Man Vương.
- Bảo vật này ta vẫn không thể vận dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.