Chương 526: Âm dương đan
Lư Lai Phật Tổ
13/12/2020
Trong tất cả mọi người chỉ có Trần Phong là mỉm cười ung dung.
Lúc này đây anh không biết phải nói gì.
Yamayaki chết như vậy không phải vì anh ta quá yếu, cũng không phải là vì Vương Càn quá mạnh.
Mà là vì anh ta bị khắc chế một cách hoàn hảo!
Yamayaki là một võ sĩ luyện thể, phòng ngự của võ sĩ luyện thể cực mạnh.
Nếu chạm trán võ sĩ bình thường như Trương Thiên Dụ, thì Yamayaki chắc chắn sẽ không thua dễ dàng thế này, thậm chí anh ta còn hi vọng thắng.
Nhưng anh ta gặp phải Vương Càn.
Vương Càn là ai?
Là thiên tài số một của Kiếm Tông!
Cậu ta chuyên tu kiếm đạo, kiếm thuật của bản thân đã xuất quỷ nhập thần.
Kiếm thuật, từ trước tới giờ nổi tiếng nhờ sức tấn công sắc bén.
Mà Vương Càn lại là người tài ba trong kiếm thuật, cho nên, uy lực một nhát kiếm của cậu ta có thể nói là lớn đến cực hạn.
Mặc dù Yamayaki là võ sĩ luyện thể, phòng ngự cực mạnh, nhưng cơ thể anh ta lại không phải là sắt, anh ta cũng có nhược điểm, mà nhược điểm này chính là ấn đường.
Nhát kiếm dùng uy lực cực mạnh của Vương Càn, tấn công vào nhược điểm của Yamayaki, làm gì có chuyện Yamayaki không bỏ mạng chứ?
Chẳng mấy chốc, cái xác to như núi của Yamayaki đã được mấy võ sĩ nước R khiêng xuống.
Sắc mặt các võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy lúc này vô cùng khó coi.
Môn đồ của Kiếm Thánh và Yamayaki đều thua rồi, Vương Càn thực sự quá mạnh.
Mạnh đến bất ngờ.
Lúc này, Miyamoto Yuichi dẫn Liễu Huyên và mấy võ sĩ đi tới.
Nhìn thấy Miyamoto Yuichi, nhiều võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy đều lễ phép khom lưng: “Hội trưởng!”.
Miyamoto Yuichi gật đầu, sau đó nhìn xác Yamayaki một cái, sắc mặt chợt trở nên u ám: “Sao thế này?”.
“Hội trưởng, Vương Càn kia của Hoa Hạ quá mạnh, môn đồ của Kiếm Thánh và Yamayaki không làm gì được cậu ta…”, có người cố gắng nói, kế hoạch ban đầu của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy là dùng môn đồ của Kiếm Thánh làm tiêu hao thể lực của Vương Càn, sau khi tiêu hao được hòm hòm rồi thì Yamayaki mới lên võ đài.
Với thực lực của Yamayaki dù anh ta không thể đánh bại Vương Càn thì anh ta cũng có thể dựa vào ưu thế luyện thể mà làm kình khí và thể lực của Vương Càn cạn kiệt, lúc đó, Vương Càn như cá nằm trên thớt, sau Yamayaki bất kì võ sĩ nào của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy cũng có thể dễ dàng xử lý Vương Càn, Vương Càn chỉ cần thua là trận đấu cược lần này sẽ không có gì hồi hộp nữa, tất nhiên là Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy thắng.
Nhưng không ngờ, môn đồ của Kiếm Thánh và Yamayaki đều không tạo thành thương tổn thực chất gì với Vương Càn.
“Trận sau là ai lên?”.
Miyamoto Yuichi trầm giọng nói.
“Sakai Toushuu”.
“Lấy hai viên âm dương đan cho cậu ấy”, Miyamoto Yuichi nói.
Âm dương đan?
Sắc mặt nhiều võ sĩ đồng thời thay đổi, âm dương đan lấy ra sớm vậy sao?
“Chủ nhân, âm dương đan là gì?”.
Thấy vẻ sợ hãi của các võ sĩ, Liễu Huyên không nhịn được hỏi một câu, nhưng không ngờ, Miyamoto Yuichi lại lạnh lùng nhìn cô ta một cái: “Không nên hỏi thì đừng hỏi!”.
“Vâng, chủ nhân”, sắc mặt Liễu Huyên thay đổi, vội vàng nghe lệnh, cứ tưởng mấy hôm nay mình đã hầu hạ Miyamoto Yuichi thoải mái rồi, địa vị ở trước mặt Miyamoto Yuichi sẽ cao một chút, nhưng bây giờ xem ra, mình vẫn đánh giá cao bản thân quá.
Mấy phút sau, trận thứ năm của hôm nay bắt đầu.
Phía Hiệp hội thương nhân Trung Hải vẫn là Vương Càn lên sàn.
Còn phía Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy người lên sàn lại là một thanh niên thân hình gầy gò, thanh niên này mặc một bộ võ phục màu đen, tướng mạo bình thường không nổi bật, thuộc kiểu người ném vào trong đám đông thì không thể nhận ra với ánh mắt đầu tiên.
“Bắt đầu”.
Sau tiếng hiệu lệnh của trọng tài, khí thể của thanh niên áo đen chợt thay đổi.
Từ sự bình bình yên ả lúc trước, bỗng chốc tăng cao cực độ!
Cùng với sự vận dụng của công pháp, thanh niên áo đen bắt đầu điên cuồng điều động kình khí trong cơ thể đến hai chân.
Dưới chân anh ta lắc một cái, cứ như dịch chuyển tức thời, cả người lao vào Vương Càn như một con rồng đang phát điên.
Khoảnh khắc này, trên người Vương Càn đã dâng lên ý chí chiến đấu chưa từng có.
Vương Càn được sự hỗ trợ của ý chí chiến đấu, như một thanh kiếm sắc rút khỏi vỏ, sắc bén vô cùng!
Bóng người chưa tới, bóng kiếm đã tới trước!
Trường kiếm của Vương Càn và trường kiếm của thanh niên áo đen ngay lập tức va chạm.
Keng!
Keng!
Keng!
Ba tiếng va chạm của kim loại vang lên, đinh tai nhức óc.
Vương Càn ngay lập tức áp sát, kình khí trong cơ thể điên cuồng dâng trào, trường kiếm thuận thế vung ra, không khí bị chém cho kêu vù vù.
Sắc mặt thanh niên áo đen thay đổi, đi theo hình rồng, may mắn tránh được nhát kiếm này của Vương Càn.
Sắc mặt Vương Càn trở nên nghiêm trọng, thanh niên áo đen này rất mạnh.
Cảm nhận của anh ta với cái chết sự sống rất nhạy bén!
Chiêu giết người của mình, anh ta có thể cảm nhận được trước và đưa ra phản ứng.
Đối thủ thế này rất khó nhằn.
Đang nghĩ thì thanh niên áo đen đột nhiên tung một đấm.
Một đấm này mang theo kình khí hình rồng, đến cả không khí cũng có hiện tượng bị xé rách.
Vương Càn hừ một tiếng, sầm mặt giơ kiếm lên chiến đấu.
Thanh niên áo đen thì lại thuận thế thay đổi, đi nhanh, chân đá về phía Vương Càn.
Vương Càn giơ chân lên đỡ.
Binh!
Binh!
Binh!
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã giao thủ chục chiêu, trên võ đài toàn là kình khí của hai người.
“Vương sư huynh gặp đối thủ rồi”.
Dưới võ đài, sắc mặt mọi người Hiệp hội thương nhân Trung Hải vô cùng nghiêm trọng, thanh niên đồ đen này trông thì bình thường, nhưng thực lực thể hiện ra thì lại khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác.
“Người này rốt cuộc là ai, tại sao bên chúng ta lại không có chút thông tin nào về anh ta?”, Vũ Văn Thiến lo lắng nói, theo lý mà nói, phía Hiệp hội thương nhân Trung Hải phải có hiểu biết về mười võ sĩ sẽ ra trận của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy, nhưng mà trong tay Hiệp hội thương nhân Trung Hải chỉ có thông tin về hai, ba võ sĩ.
Ngoài hai, ba võ sĩ đó ra thì bảy, tám võ sĩ khác đều không biết gì.
“Kinh nghiệm chiến đấu của anh ta rất phong phú, chắc là người của Chiến đường Thần Ẩn”, lúc này Trần Phong đột nhiên nói.
Với khả năng quan sát của anh, đương nhiên có thể nhìn ra lai lịch của thanh niên đồ đen.
Cảnh giới của thanh niên đồ đen này thực ra không cao, vừa đạt đến giai đoạn giữa Ám Kình.
Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của anh ta lại cực kì phong phú.
Loại kinh nghiệm này bình thường chỉ có ở những người thường xuyên chiến đấu ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Mà trong mười võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy lần này, có nhiều người của Thần Ẩn trà trộn vào.
Nội bộ Thần Ẩn, thường xuyên chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, người thường xuyên đi lại bên bờ vực sinh tử chỉ có Chiến đường.
Cho nên, thanh niên đồ đen này rất có thể là người của Chiến đường Thần Ẩn.
“Chiến đường Thần Ẩn?”.
Nghe thấy lời này của Trần Phong, mọi người đều kinh ngạc nhìn Trần Phong một cái, họ chỉ biết có tổ chức Thần Ẩn, nhưng không biết gì về sự phân công và cơ cấu trong nội bộ Thần Ẩn.
Nhưng Trần Phong lại nói một cái ra Chiến đường Thần Ẩn…
Trần Phong rốt cuộc là ai?
Một võ sĩ tự tu luyện có thể biết nhiều vậy sao?
Thấy mọi người đều nhìn mình, Trần Phong cũng không giải thích, thân phận võ sĩ tự tu luyện của anh thực ra cũng không giấu lâu được nữa, sớm muộn gì cũng phải lên sàn, anh vừa lên thì mọi thứ sẽ bại lộ hết.
Đúng lúc mọi người đang tò mò thân phận của Trần Phong thì trên võ đài lại lần nữa xảy ra biến cố.
Sau khi bị một nhát kiếm của Vương Càn đẩy lùi, thanh niên đồ đen đột nhiên lấy hai viên đan màu đen ra, rồi nuốt xuống.
Ngay sau đó, mắt anh ta ngay lập tức đỏ ngầu.
Lúc này đây anh không biết phải nói gì.
Yamayaki chết như vậy không phải vì anh ta quá yếu, cũng không phải là vì Vương Càn quá mạnh.
Mà là vì anh ta bị khắc chế một cách hoàn hảo!
Yamayaki là một võ sĩ luyện thể, phòng ngự của võ sĩ luyện thể cực mạnh.
Nếu chạm trán võ sĩ bình thường như Trương Thiên Dụ, thì Yamayaki chắc chắn sẽ không thua dễ dàng thế này, thậm chí anh ta còn hi vọng thắng.
Nhưng anh ta gặp phải Vương Càn.
Vương Càn là ai?
Là thiên tài số một của Kiếm Tông!
Cậu ta chuyên tu kiếm đạo, kiếm thuật của bản thân đã xuất quỷ nhập thần.
Kiếm thuật, từ trước tới giờ nổi tiếng nhờ sức tấn công sắc bén.
Mà Vương Càn lại là người tài ba trong kiếm thuật, cho nên, uy lực một nhát kiếm của cậu ta có thể nói là lớn đến cực hạn.
Mặc dù Yamayaki là võ sĩ luyện thể, phòng ngự cực mạnh, nhưng cơ thể anh ta lại không phải là sắt, anh ta cũng có nhược điểm, mà nhược điểm này chính là ấn đường.
Nhát kiếm dùng uy lực cực mạnh của Vương Càn, tấn công vào nhược điểm của Yamayaki, làm gì có chuyện Yamayaki không bỏ mạng chứ?
Chẳng mấy chốc, cái xác to như núi của Yamayaki đã được mấy võ sĩ nước R khiêng xuống.
Sắc mặt các võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy lúc này vô cùng khó coi.
Môn đồ của Kiếm Thánh và Yamayaki đều thua rồi, Vương Càn thực sự quá mạnh.
Mạnh đến bất ngờ.
Lúc này, Miyamoto Yuichi dẫn Liễu Huyên và mấy võ sĩ đi tới.
Nhìn thấy Miyamoto Yuichi, nhiều võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy đều lễ phép khom lưng: “Hội trưởng!”.
Miyamoto Yuichi gật đầu, sau đó nhìn xác Yamayaki một cái, sắc mặt chợt trở nên u ám: “Sao thế này?”.
“Hội trưởng, Vương Càn kia của Hoa Hạ quá mạnh, môn đồ của Kiếm Thánh và Yamayaki không làm gì được cậu ta…”, có người cố gắng nói, kế hoạch ban đầu của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy là dùng môn đồ của Kiếm Thánh làm tiêu hao thể lực của Vương Càn, sau khi tiêu hao được hòm hòm rồi thì Yamayaki mới lên võ đài.
Với thực lực của Yamayaki dù anh ta không thể đánh bại Vương Càn thì anh ta cũng có thể dựa vào ưu thế luyện thể mà làm kình khí và thể lực của Vương Càn cạn kiệt, lúc đó, Vương Càn như cá nằm trên thớt, sau Yamayaki bất kì võ sĩ nào của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy cũng có thể dễ dàng xử lý Vương Càn, Vương Càn chỉ cần thua là trận đấu cược lần này sẽ không có gì hồi hộp nữa, tất nhiên là Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy thắng.
Nhưng không ngờ, môn đồ của Kiếm Thánh và Yamayaki đều không tạo thành thương tổn thực chất gì với Vương Càn.
“Trận sau là ai lên?”.
Miyamoto Yuichi trầm giọng nói.
“Sakai Toushuu”.
“Lấy hai viên âm dương đan cho cậu ấy”, Miyamoto Yuichi nói.
Âm dương đan?
Sắc mặt nhiều võ sĩ đồng thời thay đổi, âm dương đan lấy ra sớm vậy sao?
“Chủ nhân, âm dương đan là gì?”.
Thấy vẻ sợ hãi của các võ sĩ, Liễu Huyên không nhịn được hỏi một câu, nhưng không ngờ, Miyamoto Yuichi lại lạnh lùng nhìn cô ta một cái: “Không nên hỏi thì đừng hỏi!”.
“Vâng, chủ nhân”, sắc mặt Liễu Huyên thay đổi, vội vàng nghe lệnh, cứ tưởng mấy hôm nay mình đã hầu hạ Miyamoto Yuichi thoải mái rồi, địa vị ở trước mặt Miyamoto Yuichi sẽ cao một chút, nhưng bây giờ xem ra, mình vẫn đánh giá cao bản thân quá.
Mấy phút sau, trận thứ năm của hôm nay bắt đầu.
Phía Hiệp hội thương nhân Trung Hải vẫn là Vương Càn lên sàn.
Còn phía Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy người lên sàn lại là một thanh niên thân hình gầy gò, thanh niên này mặc một bộ võ phục màu đen, tướng mạo bình thường không nổi bật, thuộc kiểu người ném vào trong đám đông thì không thể nhận ra với ánh mắt đầu tiên.
“Bắt đầu”.
Sau tiếng hiệu lệnh của trọng tài, khí thể của thanh niên áo đen chợt thay đổi.
Từ sự bình bình yên ả lúc trước, bỗng chốc tăng cao cực độ!
Cùng với sự vận dụng của công pháp, thanh niên áo đen bắt đầu điên cuồng điều động kình khí trong cơ thể đến hai chân.
Dưới chân anh ta lắc một cái, cứ như dịch chuyển tức thời, cả người lao vào Vương Càn như một con rồng đang phát điên.
Khoảnh khắc này, trên người Vương Càn đã dâng lên ý chí chiến đấu chưa từng có.
Vương Càn được sự hỗ trợ của ý chí chiến đấu, như một thanh kiếm sắc rút khỏi vỏ, sắc bén vô cùng!
Bóng người chưa tới, bóng kiếm đã tới trước!
Trường kiếm của Vương Càn và trường kiếm của thanh niên áo đen ngay lập tức va chạm.
Keng!
Keng!
Keng!
Ba tiếng va chạm của kim loại vang lên, đinh tai nhức óc.
Vương Càn ngay lập tức áp sát, kình khí trong cơ thể điên cuồng dâng trào, trường kiếm thuận thế vung ra, không khí bị chém cho kêu vù vù.
Sắc mặt thanh niên áo đen thay đổi, đi theo hình rồng, may mắn tránh được nhát kiếm này của Vương Càn.
Sắc mặt Vương Càn trở nên nghiêm trọng, thanh niên áo đen này rất mạnh.
Cảm nhận của anh ta với cái chết sự sống rất nhạy bén!
Chiêu giết người của mình, anh ta có thể cảm nhận được trước và đưa ra phản ứng.
Đối thủ thế này rất khó nhằn.
Đang nghĩ thì thanh niên áo đen đột nhiên tung một đấm.
Một đấm này mang theo kình khí hình rồng, đến cả không khí cũng có hiện tượng bị xé rách.
Vương Càn hừ một tiếng, sầm mặt giơ kiếm lên chiến đấu.
Thanh niên áo đen thì lại thuận thế thay đổi, đi nhanh, chân đá về phía Vương Càn.
Vương Càn giơ chân lên đỡ.
Binh!
Binh!
Binh!
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã giao thủ chục chiêu, trên võ đài toàn là kình khí của hai người.
“Vương sư huynh gặp đối thủ rồi”.
Dưới võ đài, sắc mặt mọi người Hiệp hội thương nhân Trung Hải vô cùng nghiêm trọng, thanh niên đồ đen này trông thì bình thường, nhưng thực lực thể hiện ra thì lại khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác.
“Người này rốt cuộc là ai, tại sao bên chúng ta lại không có chút thông tin nào về anh ta?”, Vũ Văn Thiến lo lắng nói, theo lý mà nói, phía Hiệp hội thương nhân Trung Hải phải có hiểu biết về mười võ sĩ sẽ ra trận của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy, nhưng mà trong tay Hiệp hội thương nhân Trung Hải chỉ có thông tin về hai, ba võ sĩ.
Ngoài hai, ba võ sĩ đó ra thì bảy, tám võ sĩ khác đều không biết gì.
“Kinh nghiệm chiến đấu của anh ta rất phong phú, chắc là người của Chiến đường Thần Ẩn”, lúc này Trần Phong đột nhiên nói.
Với khả năng quan sát của anh, đương nhiên có thể nhìn ra lai lịch của thanh niên đồ đen.
Cảnh giới của thanh niên đồ đen này thực ra không cao, vừa đạt đến giai đoạn giữa Ám Kình.
Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của anh ta lại cực kì phong phú.
Loại kinh nghiệm này bình thường chỉ có ở những người thường xuyên chiến đấu ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Mà trong mười võ sĩ của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy lần này, có nhiều người của Thần Ẩn trà trộn vào.
Nội bộ Thần Ẩn, thường xuyên chấp hành nhiệm vụ bên ngoài, người thường xuyên đi lại bên bờ vực sinh tử chỉ có Chiến đường.
Cho nên, thanh niên đồ đen này rất có thể là người của Chiến đường Thần Ẩn.
“Chiến đường Thần Ẩn?”.
Nghe thấy lời này của Trần Phong, mọi người đều kinh ngạc nhìn Trần Phong một cái, họ chỉ biết có tổ chức Thần Ẩn, nhưng không biết gì về sự phân công và cơ cấu trong nội bộ Thần Ẩn.
Nhưng Trần Phong lại nói một cái ra Chiến đường Thần Ẩn…
Trần Phong rốt cuộc là ai?
Một võ sĩ tự tu luyện có thể biết nhiều vậy sao?
Thấy mọi người đều nhìn mình, Trần Phong cũng không giải thích, thân phận võ sĩ tự tu luyện của anh thực ra cũng không giấu lâu được nữa, sớm muộn gì cũng phải lên sàn, anh vừa lên thì mọi thứ sẽ bại lộ hết.
Đúng lúc mọi người đang tò mò thân phận của Trần Phong thì trên võ đài lại lần nữa xảy ra biến cố.
Sau khi bị một nhát kiếm của Vương Càn đẩy lùi, thanh niên đồ đen đột nhiên lấy hai viên đan màu đen ra, rồi nuốt xuống.
Ngay sau đó, mắt anh ta ngay lập tức đỏ ngầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.