Chương 620: Ân nhân họ Trần?
Lư Lai Phật Tổ
13/12/2020
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hathaway, dưới sự hỗ trợ của hầu gái, Anne tắm rửa thay quần áo, sau đó mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng đại diện cho thánh khiết và cao quý, tham gia dạ tiệc, ngồi vào bàn chính dùng bữa.
Ngồi cùng bàn với cô còn có một thành viên hoàng gia Ưng Quốc và người phụ trách tập đoàn tài chính và mấy ông trùm giới kinh doanh.
Phía Hoa Hạ thì do người đứng đầu Yên Kinh ngồi ở vị chí chủ tọa, những người khác chủ yếu là mấy sếp đi theo, ngoài ra, còn có Trần Anh Tài và đại diện giới kinh doanh bản địa Yên Kinh.
Mặc dù cấp bậc của Trần Anh Tài không cao, nhưng anh ta lại đại diện cho nhà họ Trần Yên Kinh, hơn nữa quận Phòng Sơn do anh ta quản lý là khu vực chính thu hút tập đoàn tài chính Ưng Quốc đầu tư lần này của Yên Kinh.
Dạ tiệc bắt đầu, người đứng đầu Yên Kinh gửi lời chào mừng trước, sau đó do Anne đại diện tập đoàn tài chính Ưng Quốc gửi lời cảm ơn.
Sau khi xong hết, mọi người mới bắt đầu dùng bữa.
Anne kế thừa rất tốt lễ nghi của quý tộc và hoàng gia Ưng Quốc, lúc dùng bữa, động tác trang nhã, nhai nuốt từ tốn, về mặt nào cũng thể hiện được sự cao quý và sang trọng của cô.
Đương nhiên, cô cũng không thể tránh việc nhập gia tùy tục, sau khi dùng bữa được một lúc thì cùng nâng cốc, từng người một tới mời rượu.
Với mọi việc, mặc dù Anne cảm thấy rất xa lạ, nhưng từ đầu tới cuối cô đều đáp lại bằng nụ cười lịch thiệp.
“Công chúa Anne xinh đẹp, một lần nữa chào mừng cô đến Hoa Hạ, đến Yên Kinh”.
Đến lượt Trần Anh Tài, Trần Anh Tài lại lần nữa đứng dậy, bưng cốc rượu đi thẳng đến bên cạnh Anne, lộ nụ cười tự cho là rất quyến rũ: “Mặc dù là lần đầu gặp cô, nhưng tôi có cảm giác cực kì thân thiết với cô, cứ như chúng ta đã gặp rất nhiều lần, quen biết rất lâu trước đây”.
“Anh Trần thân mến, tôi cũng cảm nhận được cảm giác thân thiết ở trên người anh”, Anne đứng dậy, nâng cốc rượu vang, mỉm cười đáp lại.
Hửm?
Bên tai vang lên lời Anne nói, tất cả quan chức Hoa Hạ ngồi ở bàn này bao gồm cả người đứng đầu Yên Kinh cũng hơi sửng sốt, sau đó nhìn Trần Anh Tài với vẻ khâm phục, bọn họ đều từng muốn kéo gần quan hệ với Anne, nhưng không ai làm được!
Cùng với khâm phục, người đứng đầu Yên Kinh còn mừng thầm, mừng vì trọng trách thu hút đầu tư rơi vào người Trần Anh Tài rồi.
Theo ông ta thấy, nhìn biểu hiện của Trần Anh Tài có thể thấy, Trần Anh Tài đã hoàn toàn nhận được hảo cảm của Anne, việc này có tác dụng thúc đẩy cực mạnh với công tác kêu gọi đầu tư tiếp theo.
“Công chúa Anne xinh đẹp, tôi tin là chúng ta sẽ trở thành bạn rất tốt”, cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ, khâm phục, nụ cười trên mặt Trần Anh Tài càng tự tin hơn, cảm giác tự hào tràn đầy trong lòng.
Là người xuất sắc trong con cháu đời thứ ba nhà họ Trần, lúc đầu, khi nhà họ Trần giao nhiệm vụ đón tiếp công chúa hoàng gia Ưng Quốc vào trong tay anh ta, anh ta còn hơi thấp thỏm.
Theo anh ta thấy, người cao quý như công chúa hoàng gia tất nhiên là mắt cao hơn đỉnh đầu.
Dù anh ta là người nhà họ Trần, thì công chúa hoàng gia có lẽ cũng chưa chắc sẽ nể mặt anh ta.
Nhưng không ngờ, công chúa hoàng gia lại dễ tiếp xúc thế này, anh ta chỉ nói hai ba câu đã thân cận được với công chúa Hoàng Gia.
“Tôi rất chờ mong”, Anne mỉm cười, câu đầu tiên khiến trong lòng Trần Anh Tài rất thích, câu thứ hai thì khiến nụ cười trên mặt Trần Anh Tài cứng lại: “Bởi vì, người bạn Hoa Hạ đầu tiên của tôi cũng họ Trần, nói chính xác thì anh ấy là ân nhân của tôi”.
Ân nhân của công chúa Anne… cũng họ Trần?
Nghe thấy câu nói này của Anne, tất cả đều chìm vào cảm giác ngượng ngập không tên.
Đặc biệt là Trần Anh Tài đứng dậy mời rượu, lúc này lại xấu hổ đến mức không còn gì để nói.
Cứ tưởng Anne có hảo cảm với anh ta là vì ngoại hình tuấn tú và gia thế hiển hách của anh ta.
Nhưng bây giờ, Anne lại nói có hảo cảm với anh ta là vì ân nhân của cô cùng họ với anh ta.
“Công chúa Anne xinh đẹp, xin hỏi ân nhân của cô là?”.
Sau khi giấu sự xấu hổ trên mặt đi, Trần Anh Tài mỉm cười nói, anh ta rất tò mò, ân nhân họ Trần trong miệng Anne rốt cuộc là ai.
Bởi vì từ biểu hiện của Anne không khó để nhận ra, ân nhân họ Trần kia của cô rất quan trọng với cô.
“Anh ấy tên là Trần Phong”, Anne mỉm cười quyến rũ, vui vẻ mà thích thú nói ra một cái tên.
Ngay sau đó.
Tất cả hoàn toàn im lặng.
Tất cả nhân viên Hoa Hạ tham gia dạ tiệc tối nay bao gồm cả người đứng đầu Yên Kinh đều kinh ngạc không thôi.
Để bày tỏ sự tôn trọng với Anne, mỗi khi có người mời rượu, giao lưu với Anne, mọi người tham gia dạ tiệc đều sẽ ngừng nói chuyện, để Anne trở thành nhân vật chính tuyệt đối ở hiện trường.
Trong tình hình như vậy, lời nói của Anne truyền vào tai mỗi người thật rõ ràng, khiến các quan chức phía Hoa Hạ bao gồm cả người đứng đầu Yên Kinh cũng nghe thấy cái tên này.
Trần Phong!
Chắc không phải… Trần Phong bị đuổi khỏi nhà họ Trần đấy chứ?
Khoảnh khắc này, sâu trong lòng mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Nếu Trần Phong mà Anne nói thực sự là Trần Phong của nhà họ Trần, vậy dạ tiệc tối nay sẽ trở nên thú vị rồi.
Bởi vì, Trần Anh Tài là con trai của Trần Bá Dung, là anh ruột của Trần Anh Nhu.
Mà không lâu trước đây, Trần Phong mới đánh gãy hai chân Trần Anh Nhu, phá vỡ đan điền của Trần Anh Nhu, khiến Trần Anh Nhu trở thành một người tàn phế hoàn toàn.
Nghĩ thôi cũng biết, Trần Anh Tài hận Trần Phong đến mức nào.
Xấu hổ hơn nữa là từ lúc mới đầu nguyên nhân Anne có ấn tượng tốt với Trần Anh Tài, không phải vì Trần Anh Tài là con cháu nhà họ Trần, cũng không phải vì sức hấp dẫn cá nhân của Trần Anh Tài, mà là vì Trần Phong!
Nói cách khác, Trần Anh Tài chỉ vì cùng họ với Trần Phong nên mới được Anne nhìn bằng cặp mắt khác!
Đến cả người ngoài cũng đoán được điểm này chứ nói gì là bản thân Trần Anh Tài?
Lúc này đây, Trần Anh Tài chỉ cảm giác như bị tát một cái vô thanh trước mặt mọi người, không kêu nhưng đủ đau!
Dưới ánh đèn, nụ cười và vẻ đắc ý trên mặt anh ta chẳng còn lại gì, thay vào đó là xấu hổ!
Sự xấu hổ đó khiến anh ta chỉ muốn kiếm ngay cái lỗ mà chui vào.
Song…
Xấu hổ thì xấu hổ, vui giận không lộ ra ngoài, đây là một trong những năng lực phải có của lãnh đạo chốn quan trường.
Không lâu sau, biểu cảm của Trần Anh Tài lại khôi phục bình thường, trên mặt lại nở nụ cười, nhưng nụ cười này ít nhiều gì cũng hơi không tự nhiên.
So với sự xấu hổ của việc cùng họ mang đến, thì lúc này Trần Anh Tài càng muốn làm rõ Trần Phong mà Anne nói rốt cuộc có phải Trần Phong mà anh ta hận thấu xương không!
“Anh Trần, anh sao thế?”.
Không đợi Trần Anh Tài lên tiếng, Anne đã nói trước, cô vừa nãy cảm nhận được sự khác thường của Trần Anh Tài và mọi người, sau khi cô nói ra cái tên Trần Phong, thì không khí trong sảnh rõ ràng là bắt đầu bất thường.
“Không… không có gì”.
Trần Anh Tài lắc đầu theo bản năng, nhưng hành động thiếu tự nhiên này của anh ta rơi vào mắt Anne lại khiến Anne càng nghi ngờ hơn: “Anh Trần, có phải anh quen Trần Phong không?”.
Thấy Anne có xu hướng quyết hỏi đến cùng, Trần Anh Tài cũng biết việc này không dễ qua quýt.
Vì thế, sau khi trầm ngâm một lúc, Trần Anh Tài cười nói: “Công chúa Anne, nói ra thì có thể cô không tin, tôi có một người em họ cũng tên là Trần Phong. Nhưng mà, cậu ấy chắc không phải ân nhân của cô”.
Ngồi cùng bàn với cô còn có một thành viên hoàng gia Ưng Quốc và người phụ trách tập đoàn tài chính và mấy ông trùm giới kinh doanh.
Phía Hoa Hạ thì do người đứng đầu Yên Kinh ngồi ở vị chí chủ tọa, những người khác chủ yếu là mấy sếp đi theo, ngoài ra, còn có Trần Anh Tài và đại diện giới kinh doanh bản địa Yên Kinh.
Mặc dù cấp bậc của Trần Anh Tài không cao, nhưng anh ta lại đại diện cho nhà họ Trần Yên Kinh, hơn nữa quận Phòng Sơn do anh ta quản lý là khu vực chính thu hút tập đoàn tài chính Ưng Quốc đầu tư lần này của Yên Kinh.
Dạ tiệc bắt đầu, người đứng đầu Yên Kinh gửi lời chào mừng trước, sau đó do Anne đại diện tập đoàn tài chính Ưng Quốc gửi lời cảm ơn.
Sau khi xong hết, mọi người mới bắt đầu dùng bữa.
Anne kế thừa rất tốt lễ nghi của quý tộc và hoàng gia Ưng Quốc, lúc dùng bữa, động tác trang nhã, nhai nuốt từ tốn, về mặt nào cũng thể hiện được sự cao quý và sang trọng của cô.
Đương nhiên, cô cũng không thể tránh việc nhập gia tùy tục, sau khi dùng bữa được một lúc thì cùng nâng cốc, từng người một tới mời rượu.
Với mọi việc, mặc dù Anne cảm thấy rất xa lạ, nhưng từ đầu tới cuối cô đều đáp lại bằng nụ cười lịch thiệp.
“Công chúa Anne xinh đẹp, một lần nữa chào mừng cô đến Hoa Hạ, đến Yên Kinh”.
Đến lượt Trần Anh Tài, Trần Anh Tài lại lần nữa đứng dậy, bưng cốc rượu đi thẳng đến bên cạnh Anne, lộ nụ cười tự cho là rất quyến rũ: “Mặc dù là lần đầu gặp cô, nhưng tôi có cảm giác cực kì thân thiết với cô, cứ như chúng ta đã gặp rất nhiều lần, quen biết rất lâu trước đây”.
“Anh Trần thân mến, tôi cũng cảm nhận được cảm giác thân thiết ở trên người anh”, Anne đứng dậy, nâng cốc rượu vang, mỉm cười đáp lại.
Hửm?
Bên tai vang lên lời Anne nói, tất cả quan chức Hoa Hạ ngồi ở bàn này bao gồm cả người đứng đầu Yên Kinh cũng hơi sửng sốt, sau đó nhìn Trần Anh Tài với vẻ khâm phục, bọn họ đều từng muốn kéo gần quan hệ với Anne, nhưng không ai làm được!
Cùng với khâm phục, người đứng đầu Yên Kinh còn mừng thầm, mừng vì trọng trách thu hút đầu tư rơi vào người Trần Anh Tài rồi.
Theo ông ta thấy, nhìn biểu hiện của Trần Anh Tài có thể thấy, Trần Anh Tài đã hoàn toàn nhận được hảo cảm của Anne, việc này có tác dụng thúc đẩy cực mạnh với công tác kêu gọi đầu tư tiếp theo.
“Công chúa Anne xinh đẹp, tôi tin là chúng ta sẽ trở thành bạn rất tốt”, cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ, khâm phục, nụ cười trên mặt Trần Anh Tài càng tự tin hơn, cảm giác tự hào tràn đầy trong lòng.
Là người xuất sắc trong con cháu đời thứ ba nhà họ Trần, lúc đầu, khi nhà họ Trần giao nhiệm vụ đón tiếp công chúa hoàng gia Ưng Quốc vào trong tay anh ta, anh ta còn hơi thấp thỏm.
Theo anh ta thấy, người cao quý như công chúa hoàng gia tất nhiên là mắt cao hơn đỉnh đầu.
Dù anh ta là người nhà họ Trần, thì công chúa hoàng gia có lẽ cũng chưa chắc sẽ nể mặt anh ta.
Nhưng không ngờ, công chúa hoàng gia lại dễ tiếp xúc thế này, anh ta chỉ nói hai ba câu đã thân cận được với công chúa Hoàng Gia.
“Tôi rất chờ mong”, Anne mỉm cười, câu đầu tiên khiến trong lòng Trần Anh Tài rất thích, câu thứ hai thì khiến nụ cười trên mặt Trần Anh Tài cứng lại: “Bởi vì, người bạn Hoa Hạ đầu tiên của tôi cũng họ Trần, nói chính xác thì anh ấy là ân nhân của tôi”.
Ân nhân của công chúa Anne… cũng họ Trần?
Nghe thấy câu nói này của Anne, tất cả đều chìm vào cảm giác ngượng ngập không tên.
Đặc biệt là Trần Anh Tài đứng dậy mời rượu, lúc này lại xấu hổ đến mức không còn gì để nói.
Cứ tưởng Anne có hảo cảm với anh ta là vì ngoại hình tuấn tú và gia thế hiển hách của anh ta.
Nhưng bây giờ, Anne lại nói có hảo cảm với anh ta là vì ân nhân của cô cùng họ với anh ta.
“Công chúa Anne xinh đẹp, xin hỏi ân nhân của cô là?”.
Sau khi giấu sự xấu hổ trên mặt đi, Trần Anh Tài mỉm cười nói, anh ta rất tò mò, ân nhân họ Trần trong miệng Anne rốt cuộc là ai.
Bởi vì từ biểu hiện của Anne không khó để nhận ra, ân nhân họ Trần kia của cô rất quan trọng với cô.
“Anh ấy tên là Trần Phong”, Anne mỉm cười quyến rũ, vui vẻ mà thích thú nói ra một cái tên.
Ngay sau đó.
Tất cả hoàn toàn im lặng.
Tất cả nhân viên Hoa Hạ tham gia dạ tiệc tối nay bao gồm cả người đứng đầu Yên Kinh đều kinh ngạc không thôi.
Để bày tỏ sự tôn trọng với Anne, mỗi khi có người mời rượu, giao lưu với Anne, mọi người tham gia dạ tiệc đều sẽ ngừng nói chuyện, để Anne trở thành nhân vật chính tuyệt đối ở hiện trường.
Trong tình hình như vậy, lời nói của Anne truyền vào tai mỗi người thật rõ ràng, khiến các quan chức phía Hoa Hạ bao gồm cả người đứng đầu Yên Kinh cũng nghe thấy cái tên này.
Trần Phong!
Chắc không phải… Trần Phong bị đuổi khỏi nhà họ Trần đấy chứ?
Khoảnh khắc này, sâu trong lòng mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Nếu Trần Phong mà Anne nói thực sự là Trần Phong của nhà họ Trần, vậy dạ tiệc tối nay sẽ trở nên thú vị rồi.
Bởi vì, Trần Anh Tài là con trai của Trần Bá Dung, là anh ruột của Trần Anh Nhu.
Mà không lâu trước đây, Trần Phong mới đánh gãy hai chân Trần Anh Nhu, phá vỡ đan điền của Trần Anh Nhu, khiến Trần Anh Nhu trở thành một người tàn phế hoàn toàn.
Nghĩ thôi cũng biết, Trần Anh Tài hận Trần Phong đến mức nào.
Xấu hổ hơn nữa là từ lúc mới đầu nguyên nhân Anne có ấn tượng tốt với Trần Anh Tài, không phải vì Trần Anh Tài là con cháu nhà họ Trần, cũng không phải vì sức hấp dẫn cá nhân của Trần Anh Tài, mà là vì Trần Phong!
Nói cách khác, Trần Anh Tài chỉ vì cùng họ với Trần Phong nên mới được Anne nhìn bằng cặp mắt khác!
Đến cả người ngoài cũng đoán được điểm này chứ nói gì là bản thân Trần Anh Tài?
Lúc này đây, Trần Anh Tài chỉ cảm giác như bị tát một cái vô thanh trước mặt mọi người, không kêu nhưng đủ đau!
Dưới ánh đèn, nụ cười và vẻ đắc ý trên mặt anh ta chẳng còn lại gì, thay vào đó là xấu hổ!
Sự xấu hổ đó khiến anh ta chỉ muốn kiếm ngay cái lỗ mà chui vào.
Song…
Xấu hổ thì xấu hổ, vui giận không lộ ra ngoài, đây là một trong những năng lực phải có của lãnh đạo chốn quan trường.
Không lâu sau, biểu cảm của Trần Anh Tài lại khôi phục bình thường, trên mặt lại nở nụ cười, nhưng nụ cười này ít nhiều gì cũng hơi không tự nhiên.
So với sự xấu hổ của việc cùng họ mang đến, thì lúc này Trần Anh Tài càng muốn làm rõ Trần Phong mà Anne nói rốt cuộc có phải Trần Phong mà anh ta hận thấu xương không!
“Anh Trần, anh sao thế?”.
Không đợi Trần Anh Tài lên tiếng, Anne đã nói trước, cô vừa nãy cảm nhận được sự khác thường của Trần Anh Tài và mọi người, sau khi cô nói ra cái tên Trần Phong, thì không khí trong sảnh rõ ràng là bắt đầu bất thường.
“Không… không có gì”.
Trần Anh Tài lắc đầu theo bản năng, nhưng hành động thiếu tự nhiên này của anh ta rơi vào mắt Anne lại khiến Anne càng nghi ngờ hơn: “Anh Trần, có phải anh quen Trần Phong không?”.
Thấy Anne có xu hướng quyết hỏi đến cùng, Trần Anh Tài cũng biết việc này không dễ qua quýt.
Vì thế, sau khi trầm ngâm một lúc, Trần Anh Tài cười nói: “Công chúa Anne, nói ra thì có thể cô không tin, tôi có một người em họ cũng tên là Trần Phong. Nhưng mà, cậu ấy chắc không phải ân nhân của cô”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.