Chương 360: Cút!
Lư Lai Phật Tổ
13/12/2020
Sự việc khi đã dính dáng đến võ sĩ thì Lưu Khôn buộc phải cẩn trọng.
Người ở trong giới này đều hiểu rõ hai chữ võ sĩ có nghĩa là gì, ngoài việc bản thân có thực lực cực kì khủng bố ra thì thế lực phía sau võ sĩ cũng không hề yếu.
Loại con ông cháu cha như Võ Chí Khoa, trong nhà có mấy cán bộ có quyền lực cấp phó giám đốc sở, thân phận của hắn đặt vào giữa những người bình thường thì là tồn tại rất trâu bò.
Nhưng với võ sĩ thì mấy cán bộ cấp phó giám đốc sở đó lại chẳng là gì.
Kể cả Thạch Phá Quân đánh Võ Chí Khoa tàn phế thật thì người nhà Võ Chí Khoa cũng chưa chắc dám tìm Thạch Phá Quân đòi công bằng.
Nên hắn mới ngăn Võ Chí Khoa lại trước khi Võ Chí Khoa ra tay, nếu để to chuyện thì cuối cùng hắn cũng không dễ thu dọn.
Hắn phải dẹp yên chuyện này.
"Người anh em này, xưng hô...", lần đầu hỏi Trần Phong, Trần Phong không đáp lại, Lưu Khôn lại kiên nhẫn hỏi lần thứ hai, nhưng lần này còn chưa hỏi xong Trần Phong đã nhìn hắn với ánh mắt lạnh băng: "Cút!".
Vẻ mặt Lưu Khôn cứng đờ, nụ cười trên mặt đóng băng hoàn toàn.
Cút?
Mình không nghe nhầm chứ, hắn thế mà bảo mình cút?
Một lúc sau, Lưu Khôn hít sâu một hơi, cố giấu đi vẻ tức tối trên mặt: "Người anh em, tôi không có ý gì cả, tôi chỉ muốn làm quen...".
"Tôi nói lại lần cuối cùng, cút!".
Câu trả lời của Trần Phong vẫn lạnh nhạt như cũ, cũng may Lâm Uyển Thu giờ vẫn bình yên vô sự, không bị sao hết, nếu không anh sẽ không để Lưu Khôn đứng đây nói chuyện với anh!
Hai chữ cút liên tục của Trần Phong khiến cả căn phòng yên tĩnh, thậm chí còn nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất.
Tiêu Nhược cắn chặt răng, chỉ muốn xông đến trước mặt Trần Phong, xin lỗi Lưu Khôn thay Trần Phong.
Theo cô ta thấy, hành vi này của Trần Phong đúng là tự tìm đường chết!
Lưu Khôn đã nể mặt anh như vậy, anh không kiếm bậc thang theo đó xuống thì thôi, lại còn bảo Lưu Khôn cút?
Bị ấm đầu à?
Trong phòng, có nhiều nam nữ thanh niên suy nghĩ như Tiêu Nhược, tính cách của Lưu Khôn họ hiểu hơn ai hết, cao ngạo, hống hách, không coi ai ra gì, người bình thường chỉ xúc phạm Lưu Khôn bằng ánh mắt thôi mà Lưu Khôn đã không tha cho rồi chứ đừng nói là bảo Lưu Khôn cút trước mặt Lưu Khôn.
Hơn nữa Trần Phong này lại còn bảo Lưu Khôn cút hai lần.
Mọi người đều nghĩ vậy nhưng cảnh xảy ra sau đó lại khiến mọi người trong phòng đều trợn tròn mắt.
Lưu Khôn thế mà lại lùi lại!
Vừa lùi lại vừa cười nịnh nọt với Trần Phong: "Người anh em đừng giận, tôi cút, tôi cút luôn đây".
"Anh Khôn?!".
Võ Chí Khoa há hốc miệng, cả mặt ngập vẻ không tin nổi, đây còn là Lưu Khôn hắn quen không?
Tại sao lại nhát gan vậy?
Người khác bảo anh cút anh cút luôn?
Trần Phong nheo mắt, nhếch mép cười khẩy, Lưu Khôn này thú vị đấy.
Miễn cưỡng được tính là một người thông minh.
Mình sỉ nhục hắn trước mặt bao nhiêu người như vậy mà hắn lại có thể không chế được lửa giận của bản thân.
Khả năng kiềm chế không bình thường chút nào.
Sau khi cười khẩy một tiếng, Trần Phong bế luôn Lâm Uyển Thu ra khỏi phòng, tin chắc là sau việc này đám Lưu Khôn và Võ Chí Khoa tất nhiên không dám giở trò với Lâm Uyển Thu nữa.
Dù có thì họ cũng sẽ nghĩ cách điều tra thân phận mình trước, qua cửa mình đã.
"Đồ vô dụng, sau này ra ngoài đừng nói với người ta là cậu từng vào bộ đội, mất mặt quân nhân bọn tôi!", Thạch Phá Quân lạnh lùng nhìn Võ Chí Khoa một cái, sau khi mắng xong thì xoay người bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Để lại Võ Chí Khoa và Lưu Khôn tại chỗ cũ với vẻ mặt cứ phải gọi là xám xịt.
Thấy tình hình không ổn lắm, Tiêu Nhược cũng vội vàng theo Thạch Phá Quân ra ngoài.
"Đệch!".
Sau khi ba người đi, Võ Chí Khoa mặt mày nhăn nhó đấm mạnh lên tường phòng, lúc này mới dám trút cơn giận của mình ra.
"Anh Khôn, thằng ranh kia rốt cuộc có lai lịch gì?", Võ Chí Khoa không nhịn được hỏi một câu, đến giờ hắn vẫn không hiểu sao Lưu Khôn lại sợ Trần Phong như vậy, chẳng lẽ vì Thạch Phá Quân trông giống võ sĩ?
"Tôi không biết", Lưu Khôn lắc đầu, sâu trong mắt ánh lên vẻ nham hiểm, hắn đúng là không nhìn thấu Trần Phong, hắn có thể đại khái đoán được lại lịch của Thạch Phá Quân, nhưng với Trần Phong, hắn lại không đoán được chút nào.
Dù là nhìn từ mặt nào thì Trần Phong cũng không khác người bình thường, thậm chí có thể nói chỉ là người bình thường.
Nhưng đằng sau sự bình thường này lại ẩn giấu một hơi thở nguy hiểm khiến Lưu Khôn kinh hồn táng đảm.
Lưu Khôn thậm chí có cảm giác, nếu vừa nãy hắn đưa ra quyết định động thủ với Trần Phong thì quyết định này sẽ trở thành quyết định sai lầm nhất đời hắn, không có một trong những!
Lưu Khôn luôn tin vào trực giác của bản thân, nên lần này hắn chọn nhẫn nhịn.
"Không biết?".
Võ Chí Khoa trợn tròn mắt, Lưu Khôn thế mà lại để mặc đối phương sỉ nhục trong tình trạng không biết chút thông tin gì về đối phương.
Có vẻ như biết Võ Chí Khoa đang nghĩ gì, Lưu Khôn lắc đầu, thở dài nói: "Chí Khoa, cậu biết trong giới này của chúng ta, thứ khiến người ta sợ nhất là gì không?".
"Là gì?", Võ Chí Khoa sửng sốt.
"Là dốt đặc cán mai, chẳng biết gì cả!", Lưu Khôn thản nhiên nói.
"Từ nhỏ đến lớn, người chúng ta từng tiếp xúc không được một nghìn thì cũng được tám trăm. Trong những người này có dân lao động, cũng có nhân vật danh tiếng quyền quý, dù là loại người nào thì trên người họ cũng có cảm giác của giai cấp đó. Người nghèo tự ti, nhạy cảm, ngu nhược. Người giàu tự tin, đa nghi, cao ngạo. Rất nhiều cảm giác trên người họ, cậu vừa nhìn là nhận ra ngay, có thể thông qua cảm giác này của họ tỏa ra để phán đoán rốt cuộc họ là người của giai cấp nào, cậu có thể chọc vào họ hay không. Nhưng thằng nhóc vừa nãy, trên người lại không để lộ bất kì cảm giác gì, ngoại hình của hắn và thứ hắn để lộ ra có cảm giác mơ hồ, cậu nhìn lần đầu chỉ cảm thấy hắn là người bình thường, căn bản sẽ không liên hệ hắn với hai chữ quyền quý. Nhưng sau khi cậu tiếp xúc với hắn thì lại sẽ nhận ra hắn không bình thường chút nào. Trong cơ thể hắn ẩn giấu một con thú dữ hoang dại!"
Giọng Lưu Khôn đột nhiên nghiêm trọng, con thú dữ hoang dại, đây là cảm giác Trần Phong tạo cho hắn.
Chọc giận Trần Phong chính là chọc giận con thú dữ hoang dại, ở trước mặt thú hoang thì gia thế hùng hậu của hắn chỉ là trò hề.
Nên dù lúc nãy dù chỉ một câu nói thôi hắn đã có thể gọi hết bảo vệ của Hộp đêm Hồng Diệp đến nhưng hắn cũng không gọi.
"Anh Khôn, có nghiêm trọng vậy không?", Võ Chí Khoa cau mày, hắn cảm thấy lần này Lưu Khôn chính là sợ rồi hoặc là mắt lé rồi, Trần Phong kia hắn nhìn thế nào cũng không giống có quyền thế gì, mà Thạch Phá Quân bên cạnh hắn trông lại có sức uy hiếp hơn chút.
"Chí Khoa, cậu không hiểu đâu", Lưu Khôn lắc đầu.
"Trên đời này có một số người chúng ta không chọc được. Chúng ta có điều kiện may mắn, cũng nắm trong tay quyền lực và của cải người bình thường khó mà đạt được, nhưng những thứ này chỉ có thể diễu võ dương oai trước mặt người bình thường".
Người ở trong giới này đều hiểu rõ hai chữ võ sĩ có nghĩa là gì, ngoài việc bản thân có thực lực cực kì khủng bố ra thì thế lực phía sau võ sĩ cũng không hề yếu.
Loại con ông cháu cha như Võ Chí Khoa, trong nhà có mấy cán bộ có quyền lực cấp phó giám đốc sở, thân phận của hắn đặt vào giữa những người bình thường thì là tồn tại rất trâu bò.
Nhưng với võ sĩ thì mấy cán bộ cấp phó giám đốc sở đó lại chẳng là gì.
Kể cả Thạch Phá Quân đánh Võ Chí Khoa tàn phế thật thì người nhà Võ Chí Khoa cũng chưa chắc dám tìm Thạch Phá Quân đòi công bằng.
Nên hắn mới ngăn Võ Chí Khoa lại trước khi Võ Chí Khoa ra tay, nếu để to chuyện thì cuối cùng hắn cũng không dễ thu dọn.
Hắn phải dẹp yên chuyện này.
"Người anh em này, xưng hô...", lần đầu hỏi Trần Phong, Trần Phong không đáp lại, Lưu Khôn lại kiên nhẫn hỏi lần thứ hai, nhưng lần này còn chưa hỏi xong Trần Phong đã nhìn hắn với ánh mắt lạnh băng: "Cút!".
Vẻ mặt Lưu Khôn cứng đờ, nụ cười trên mặt đóng băng hoàn toàn.
Cút?
Mình không nghe nhầm chứ, hắn thế mà bảo mình cút?
Một lúc sau, Lưu Khôn hít sâu một hơi, cố giấu đi vẻ tức tối trên mặt: "Người anh em, tôi không có ý gì cả, tôi chỉ muốn làm quen...".
"Tôi nói lại lần cuối cùng, cút!".
Câu trả lời của Trần Phong vẫn lạnh nhạt như cũ, cũng may Lâm Uyển Thu giờ vẫn bình yên vô sự, không bị sao hết, nếu không anh sẽ không để Lưu Khôn đứng đây nói chuyện với anh!
Hai chữ cút liên tục của Trần Phong khiến cả căn phòng yên tĩnh, thậm chí còn nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất.
Tiêu Nhược cắn chặt răng, chỉ muốn xông đến trước mặt Trần Phong, xin lỗi Lưu Khôn thay Trần Phong.
Theo cô ta thấy, hành vi này của Trần Phong đúng là tự tìm đường chết!
Lưu Khôn đã nể mặt anh như vậy, anh không kiếm bậc thang theo đó xuống thì thôi, lại còn bảo Lưu Khôn cút?
Bị ấm đầu à?
Trong phòng, có nhiều nam nữ thanh niên suy nghĩ như Tiêu Nhược, tính cách của Lưu Khôn họ hiểu hơn ai hết, cao ngạo, hống hách, không coi ai ra gì, người bình thường chỉ xúc phạm Lưu Khôn bằng ánh mắt thôi mà Lưu Khôn đã không tha cho rồi chứ đừng nói là bảo Lưu Khôn cút trước mặt Lưu Khôn.
Hơn nữa Trần Phong này lại còn bảo Lưu Khôn cút hai lần.
Mọi người đều nghĩ vậy nhưng cảnh xảy ra sau đó lại khiến mọi người trong phòng đều trợn tròn mắt.
Lưu Khôn thế mà lại lùi lại!
Vừa lùi lại vừa cười nịnh nọt với Trần Phong: "Người anh em đừng giận, tôi cút, tôi cút luôn đây".
"Anh Khôn?!".
Võ Chí Khoa há hốc miệng, cả mặt ngập vẻ không tin nổi, đây còn là Lưu Khôn hắn quen không?
Tại sao lại nhát gan vậy?
Người khác bảo anh cút anh cút luôn?
Trần Phong nheo mắt, nhếch mép cười khẩy, Lưu Khôn này thú vị đấy.
Miễn cưỡng được tính là một người thông minh.
Mình sỉ nhục hắn trước mặt bao nhiêu người như vậy mà hắn lại có thể không chế được lửa giận của bản thân.
Khả năng kiềm chế không bình thường chút nào.
Sau khi cười khẩy một tiếng, Trần Phong bế luôn Lâm Uyển Thu ra khỏi phòng, tin chắc là sau việc này đám Lưu Khôn và Võ Chí Khoa tất nhiên không dám giở trò với Lâm Uyển Thu nữa.
Dù có thì họ cũng sẽ nghĩ cách điều tra thân phận mình trước, qua cửa mình đã.
"Đồ vô dụng, sau này ra ngoài đừng nói với người ta là cậu từng vào bộ đội, mất mặt quân nhân bọn tôi!", Thạch Phá Quân lạnh lùng nhìn Võ Chí Khoa một cái, sau khi mắng xong thì xoay người bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Để lại Võ Chí Khoa và Lưu Khôn tại chỗ cũ với vẻ mặt cứ phải gọi là xám xịt.
Thấy tình hình không ổn lắm, Tiêu Nhược cũng vội vàng theo Thạch Phá Quân ra ngoài.
"Đệch!".
Sau khi ba người đi, Võ Chí Khoa mặt mày nhăn nhó đấm mạnh lên tường phòng, lúc này mới dám trút cơn giận của mình ra.
"Anh Khôn, thằng ranh kia rốt cuộc có lai lịch gì?", Võ Chí Khoa không nhịn được hỏi một câu, đến giờ hắn vẫn không hiểu sao Lưu Khôn lại sợ Trần Phong như vậy, chẳng lẽ vì Thạch Phá Quân trông giống võ sĩ?
"Tôi không biết", Lưu Khôn lắc đầu, sâu trong mắt ánh lên vẻ nham hiểm, hắn đúng là không nhìn thấu Trần Phong, hắn có thể đại khái đoán được lại lịch của Thạch Phá Quân, nhưng với Trần Phong, hắn lại không đoán được chút nào.
Dù là nhìn từ mặt nào thì Trần Phong cũng không khác người bình thường, thậm chí có thể nói chỉ là người bình thường.
Nhưng đằng sau sự bình thường này lại ẩn giấu một hơi thở nguy hiểm khiến Lưu Khôn kinh hồn táng đảm.
Lưu Khôn thậm chí có cảm giác, nếu vừa nãy hắn đưa ra quyết định động thủ với Trần Phong thì quyết định này sẽ trở thành quyết định sai lầm nhất đời hắn, không có một trong những!
Lưu Khôn luôn tin vào trực giác của bản thân, nên lần này hắn chọn nhẫn nhịn.
"Không biết?".
Võ Chí Khoa trợn tròn mắt, Lưu Khôn thế mà lại để mặc đối phương sỉ nhục trong tình trạng không biết chút thông tin gì về đối phương.
Có vẻ như biết Võ Chí Khoa đang nghĩ gì, Lưu Khôn lắc đầu, thở dài nói: "Chí Khoa, cậu biết trong giới này của chúng ta, thứ khiến người ta sợ nhất là gì không?".
"Là gì?", Võ Chí Khoa sửng sốt.
"Là dốt đặc cán mai, chẳng biết gì cả!", Lưu Khôn thản nhiên nói.
"Từ nhỏ đến lớn, người chúng ta từng tiếp xúc không được một nghìn thì cũng được tám trăm. Trong những người này có dân lao động, cũng có nhân vật danh tiếng quyền quý, dù là loại người nào thì trên người họ cũng có cảm giác của giai cấp đó. Người nghèo tự ti, nhạy cảm, ngu nhược. Người giàu tự tin, đa nghi, cao ngạo. Rất nhiều cảm giác trên người họ, cậu vừa nhìn là nhận ra ngay, có thể thông qua cảm giác này của họ tỏa ra để phán đoán rốt cuộc họ là người của giai cấp nào, cậu có thể chọc vào họ hay không. Nhưng thằng nhóc vừa nãy, trên người lại không để lộ bất kì cảm giác gì, ngoại hình của hắn và thứ hắn để lộ ra có cảm giác mơ hồ, cậu nhìn lần đầu chỉ cảm thấy hắn là người bình thường, căn bản sẽ không liên hệ hắn với hai chữ quyền quý. Nhưng sau khi cậu tiếp xúc với hắn thì lại sẽ nhận ra hắn không bình thường chút nào. Trong cơ thể hắn ẩn giấu một con thú dữ hoang dại!"
Giọng Lưu Khôn đột nhiên nghiêm trọng, con thú dữ hoang dại, đây là cảm giác Trần Phong tạo cho hắn.
Chọc giận Trần Phong chính là chọc giận con thú dữ hoang dại, ở trước mặt thú hoang thì gia thế hùng hậu của hắn chỉ là trò hề.
Nên dù lúc nãy dù chỉ một câu nói thôi hắn đã có thể gọi hết bảo vệ của Hộp đêm Hồng Diệp đến nhưng hắn cũng không gọi.
"Anh Khôn, có nghiêm trọng vậy không?", Võ Chí Khoa cau mày, hắn cảm thấy lần này Lưu Khôn chính là sợ rồi hoặc là mắt lé rồi, Trần Phong kia hắn nhìn thế nào cũng không giống có quyền thế gì, mà Thạch Phá Quân bên cạnh hắn trông lại có sức uy hiếp hơn chút.
"Chí Khoa, cậu không hiểu đâu", Lưu Khôn lắc đầu.
"Trên đời này có một số người chúng ta không chọc được. Chúng ta có điều kiện may mắn, cũng nắm trong tay quyền lực và của cải người bình thường khó mà đạt được, nhưng những thứ này chỉ có thể diễu võ dương oai trước mặt người bình thường".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.