Chương 281: Kiếm đâu?
Lư Lai Phật Tổ
13/12/2020
Ở gần đó, Trần Phong thấy cảnh này, trong mắt không kìm được ánh lên vẻ khen ngợi.
"Là một người đàn ông chân chính."
Mặc dù không hợp với Hoắc Thanh Tùng, nhưng biểu hiện lúc gặp nguy hiểm của Hoắc Thanh Tùng anh đều thấy cả.
Từ lúc con rắn đen xuất hiện đến giờ, Hoắc Thanh Tùng chưa từng định bỏ chạy.
Suy nghĩ duy nhất của ông ta là bảo vệ Hoắc Hồng Nhan và lính đánh thuê của nhà họ Hoắc.
Vừa trung thành vừa trượng nghĩa.
Người như vậy dù là kẻ địch, Trần Phong cũng sẽ dành cho ông ta sự tôn trọng cực cao.
Trần Phong chắp tay sau lưng đi về phía con rắn đen.
Bốn anh em họ Trần vô cùng ngạc nhiên: "Cậu Trần, cậu định làm gì?"
"Chém rắn!"
Trần Phong không ngoảnh đầu lại.
Chém rắn?
Bốn anh em họ Trần không nhịn được nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt nhau.
Rắn đen đã thể hiện sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy rồi mà Trần Phong còn muốn đi gây sự với nó?
Tất cả mọi người đều chạy về, chỉ có một mình Trần Phong là chắp tay sau lưng tiến lên.
Trong đám người, bóng dáng anh rất rõ ràng.
"Nhóc con, cậu làm gì thế?!"
Hoắc Gia Minh đã nhìn thấy Trần Phong, vô cùng kinh ngạc.
Hoắc Hồng Nhan cũng khó hiểu ra mặt, Trần Phong muốn đi nộp mạng sao?
Chẳng lẽ anh không nhận ra, con rắn đen này với mọi người mà nói là tồn tại vô địch sao?
Trần Phong đi thong thả.
Không lâu sau đã đến trước mặt Hoắc Thanh Tùng.
Nhìn thấy Trần Phong, sắc mặt Hoắc Thanh Tùng cứ phải gọi là kì quái: "Cậu định làm gì?"
"Cứu ông." Trần Phong mỉm cười.
Cứu tôi?
Hoắc Thanh Tùng cứng họng, suýt thì chửi Trần Phong não bị úng nước.
"Cẩn thận!"
Đúng lúc này, con rắn đen lao tới, con ngươi Hoắc Thanh Tùng co lại, vô thức muốn vượt qua Trần Phong để đánh con rắn đen.
Nhưng tốc độ của Trần Phong lại nhanh hơn ông ta!
Hoắc Thanh Tùng chỉ thấy một cái bóng xẹt qua trước mặt ông ta, sao đó chụm tay thành đấm, đập mạnh vào đầu con rắn đen.
"Bốp!"
Một tiếng kêu trầm đục.
Trần Phong lùi lại một bước.
Nhưng con rắn đen cũng không khá khẩm hơn, đầu con rắn ngẩng cao, tiếng kêu thê lương phát ra từ cổ họng.
Cảnh này khiến mọi người có mặt bỗng chốc há hốc miệng, trong mắt ánh lên vẻ không thể tin nổi.
Bộ phận ở đầu con rắn đen bị nắm đấm của Trần Phong đập trúng thế mà lại chảy máu!
Đây là lần đầu bị thương từ lúc nó từ đáy nước ra!
Trần Phong sao lại làm được?
Phải biết là đến cả đạn bắn lên đầu rắn cũng chỉ có thể để lại vệt trắng trên đầu nó, nhưng bây giờ Trần Phong thế mà lại phá vỡ bảo hộ của rắn đen chỉ bằng hai nắm đấm.
Đúng là khó tin!
"Cậu quả nhiên là võ sĩ!"
Hoắc Thanh Tùng gần như là buột miệng nói ra, sự kinh ngạc trên mặt không hề che giấu.
Mặc dù đã đoán trước được Trần Phong có thể là võ sĩ, nhưng khi Trần Phong thể hiện ra thực lực của võ sĩ, ông ta vẫn kinh ngạc không thôi.
Trong suy nghĩ của ông ta, dù Trần Phong là võ sĩ thì cùng lắm cũng chỉ là võ sĩ giai đoạn giữa Minh Kình.
Nhưng bây giờ, nắm đấm của Trần Phong thể hiện căn bản chẳng liên quan gì đến Minh Kình hết!
Ít nhất cũng phải là giai đoạn cuối Ám Kình!
Dù là ông ta cũng còn lâu mới bằng Trần Phong.
Trần Phong không hề để ý Hoắc Thanh Tùng mà đánh giá con rắn đen với vẻ thích thú.
Không biết con rắn đen này rốt cuộc đã sống trong suối Ngọc bao nhiêu năm, thế mà lại có hiện tượng hơi có linh tính.
Đôi con ngươi màu xanh sẫm của nó nhìn chằm chằm Trần Phong, sự kiêng dè trong mắt rất rõ ràng, không khác mấy sự kiêng kị của nhân loại.
"Kiếm đâu."
Trần Phong giơ tay ra.
Trần Trạch Văn rút trường kiếm trên vai xuống, ném lên cao.
Trường kiếm xé rách không gian, vững vàng đáp ở tay Trần Phong.
Có kiếm trong tay, Trần Phong ngay lập tức cực kì tự tin.
Một đấm vừa nãy của anh đã thăm dò được thực lực đại khái của con rắn đen, vượt qua giai đoạn cuối Ám Kình, tiệm cận giai đoạn đầu Hóa Kình.
Kém hơn anh bây giờ một chút.
Nhưng vì có vảy khắp người, nên sức phòng ngự của nó cực mạnh, thực lực đã không kém giai đoạn đầu Hóa Kình bao nhiêu.
Chỉ dùng nắm đấm, có lẽ anh đúng là không phải đối thủ của con rắn đen này.
Buộc phải mượn kiếm.
Gần như là ngay khi Trần Phong cầm được trường kiếm, con rắn đen cũng cử động.
Mình rắn bắn về phía Trần Phong như đạn bay khỏi nòng.
Trần Phong mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng giậm chân, nhảy vọt lên cao, tránh được một kích khó nhằn của con rắn đen.
Con rắn đen mang theo sức mạnh vạn quân đập vào tảng đá khổng lồ vừa nãy Trần Phong đứng.
"Rầm" một tiếng.
Tiếng nứt vang dội của đá khổng lồ cỡ một chiếc xe con, tảng đá vỡ tung tóe như bị thả bom trúng.
Bên ngoài, Hoắc Hồng Nhan thót cả tim, sau đó lại thả lỏng.
Bốn anh em họ Trần cũng đồng loạt thở phào, cứ tưởng Trần Phong không tránh được một cú này của con rắn đen, nhưng nhìn dáng vẻ Trần Phong hiện giờ thì lại thừa sức.
Một cú không trúng.
Sự kiêng dè trong mắt con răn đen càng rõ nét hơn, thậm chí còn xuất hiện chút buồn bực, nó nhìn chằm chằm Trần Phong, mình rắn không ngừng lắc lư, tạo ra từng dấu vết thật dài.
Nhưng lại không ra tay với Trần Phong.
Dường như đang đợi Trần Phong lộ sơ hở.
"Thú vị." Trần Phong cười khẽ, con rắn đen này quả nhiên đã có chút linh tính.
Cả người Trần Phong thả lỏng, cố ý lộ sơ hở.
Ngay sau đó, con rắn đen lao tới nhanh như chớp.
Đáng sợ!
Cơ bắp cả người Trần Phong bỗng chốc căng cứng, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn.
Anh nắm chặt kiếm trong tay, vận chuyển kình khí toàn thân dồn về phía trường kiếm.
Trường kiếm rạch không trung, chém xuống con rắn đen như cầu vồng chín tầng mây, nhẹ tựa lông hồng, lại nặng như Thái Sơn!
"Xẹt!"
Trường kiếm chém vào chỗ hiểm của con rắn, rạch ra một vết thương dài như cái thước, máu rắn đỏ tươi bắn ra, vẩy khắp không gian.
Trong mưa máu khắp trời, đầu con rắn đen nghển cao, đau đớn rên rỉ.
Tất cả mọi người lại im lặng.
Bị thương rồi!
Lại bị thương rồi!
Nếu nói lần đầu Trần Phong làm con rắn đen bị thương có thể dùng may mắn để giải thích, vậy lần thứ hai chắc chắn không phải may mắn, hiển nhiên là thực lực!
Trần Phong vững vàng đáp đất.
Trong mắt con rắn đen hiện lên vẻ sợ hãi như con người.
Mình rắn cũng lặng lẽ dịch chuyển về phía suối Ngọc.
"Định chạy?"
Trần Phong cười khẩy, lúc này nhớ ra muốn chạy rồi?
Không dễ thế đâu!
Trần Phong bước ra một bước, giẫm lên khoảng không hư ảo.
Thế mà lại bước đi giữa không trung, cứ như phía trước có bậc thang vô hình.
Mỗi một bước của Trần Phong, khí thế lại mạnh hơn mấy phần.
Đầu tiên như sông lớn cuồn cuộn.
Rồi như núi đổ biển gào.
Lúc đến trước mặt con rắn đen thì đã là trời long đất lở!
Nỗi sợ trong mắt con rắn đen bỗng chốc vô cùng rõ rệt.
Cảm giác nguy hiểm chưa từng có bao lấy nó!
Lúc này, Trần Phong chém một nhát.
Không ai có thể hình dung sự sắc bén của một nhát kiếm này!
Chém một nhát cứ như có thể chặt trời đất thành hai đoạn.
Trong mắt mọi người chỉ có ánh sáng màu bạc.
Ánh sáng này cứ như trường đao chém nước, nhẹ nhàng chém vỡ mọi ngăn trở.
Chém xuống đầu con rắn đen.
Mình rắn cỡ như thùng nước của con rắn đen và lớp vảy kiên cố ngang gang thép bên ngoài có thể chắn đạn, dưới ánh sáng bạc này cứ như một tờ giấy bị dao thái đậu phụ cắt.
"Xẹt!"
Con rắn đen kêu một tiếng cực thảm thiết.
Đầu nó rơi xuống khi bị trường kiếm chém, máu bắn ra như suối từ mình rắn, chỗ vết đứt, phẳng như gương.
"Ầm!"
Đầu rắn như núi và mình rắn cao mười mấy mét tách rời giữa không trung, đập mạnh xuống đất.
"Là một người đàn ông chân chính."
Mặc dù không hợp với Hoắc Thanh Tùng, nhưng biểu hiện lúc gặp nguy hiểm của Hoắc Thanh Tùng anh đều thấy cả.
Từ lúc con rắn đen xuất hiện đến giờ, Hoắc Thanh Tùng chưa từng định bỏ chạy.
Suy nghĩ duy nhất của ông ta là bảo vệ Hoắc Hồng Nhan và lính đánh thuê của nhà họ Hoắc.
Vừa trung thành vừa trượng nghĩa.
Người như vậy dù là kẻ địch, Trần Phong cũng sẽ dành cho ông ta sự tôn trọng cực cao.
Trần Phong chắp tay sau lưng đi về phía con rắn đen.
Bốn anh em họ Trần vô cùng ngạc nhiên: "Cậu Trần, cậu định làm gì?"
"Chém rắn!"
Trần Phong không ngoảnh đầu lại.
Chém rắn?
Bốn anh em họ Trần không nhịn được nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt nhau.
Rắn đen đã thể hiện sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy rồi mà Trần Phong còn muốn đi gây sự với nó?
Tất cả mọi người đều chạy về, chỉ có một mình Trần Phong là chắp tay sau lưng tiến lên.
Trong đám người, bóng dáng anh rất rõ ràng.
"Nhóc con, cậu làm gì thế?!"
Hoắc Gia Minh đã nhìn thấy Trần Phong, vô cùng kinh ngạc.
Hoắc Hồng Nhan cũng khó hiểu ra mặt, Trần Phong muốn đi nộp mạng sao?
Chẳng lẽ anh không nhận ra, con rắn đen này với mọi người mà nói là tồn tại vô địch sao?
Trần Phong đi thong thả.
Không lâu sau đã đến trước mặt Hoắc Thanh Tùng.
Nhìn thấy Trần Phong, sắc mặt Hoắc Thanh Tùng cứ phải gọi là kì quái: "Cậu định làm gì?"
"Cứu ông." Trần Phong mỉm cười.
Cứu tôi?
Hoắc Thanh Tùng cứng họng, suýt thì chửi Trần Phong não bị úng nước.
"Cẩn thận!"
Đúng lúc này, con rắn đen lao tới, con ngươi Hoắc Thanh Tùng co lại, vô thức muốn vượt qua Trần Phong để đánh con rắn đen.
Nhưng tốc độ của Trần Phong lại nhanh hơn ông ta!
Hoắc Thanh Tùng chỉ thấy một cái bóng xẹt qua trước mặt ông ta, sao đó chụm tay thành đấm, đập mạnh vào đầu con rắn đen.
"Bốp!"
Một tiếng kêu trầm đục.
Trần Phong lùi lại một bước.
Nhưng con rắn đen cũng không khá khẩm hơn, đầu con rắn ngẩng cao, tiếng kêu thê lương phát ra từ cổ họng.
Cảnh này khiến mọi người có mặt bỗng chốc há hốc miệng, trong mắt ánh lên vẻ không thể tin nổi.
Bộ phận ở đầu con rắn đen bị nắm đấm của Trần Phong đập trúng thế mà lại chảy máu!
Đây là lần đầu bị thương từ lúc nó từ đáy nước ra!
Trần Phong sao lại làm được?
Phải biết là đến cả đạn bắn lên đầu rắn cũng chỉ có thể để lại vệt trắng trên đầu nó, nhưng bây giờ Trần Phong thế mà lại phá vỡ bảo hộ của rắn đen chỉ bằng hai nắm đấm.
Đúng là khó tin!
"Cậu quả nhiên là võ sĩ!"
Hoắc Thanh Tùng gần như là buột miệng nói ra, sự kinh ngạc trên mặt không hề che giấu.
Mặc dù đã đoán trước được Trần Phong có thể là võ sĩ, nhưng khi Trần Phong thể hiện ra thực lực của võ sĩ, ông ta vẫn kinh ngạc không thôi.
Trong suy nghĩ của ông ta, dù Trần Phong là võ sĩ thì cùng lắm cũng chỉ là võ sĩ giai đoạn giữa Minh Kình.
Nhưng bây giờ, nắm đấm của Trần Phong thể hiện căn bản chẳng liên quan gì đến Minh Kình hết!
Ít nhất cũng phải là giai đoạn cuối Ám Kình!
Dù là ông ta cũng còn lâu mới bằng Trần Phong.
Trần Phong không hề để ý Hoắc Thanh Tùng mà đánh giá con rắn đen với vẻ thích thú.
Không biết con rắn đen này rốt cuộc đã sống trong suối Ngọc bao nhiêu năm, thế mà lại có hiện tượng hơi có linh tính.
Đôi con ngươi màu xanh sẫm của nó nhìn chằm chằm Trần Phong, sự kiêng dè trong mắt rất rõ ràng, không khác mấy sự kiêng kị của nhân loại.
"Kiếm đâu."
Trần Phong giơ tay ra.
Trần Trạch Văn rút trường kiếm trên vai xuống, ném lên cao.
Trường kiếm xé rách không gian, vững vàng đáp ở tay Trần Phong.
Có kiếm trong tay, Trần Phong ngay lập tức cực kì tự tin.
Một đấm vừa nãy của anh đã thăm dò được thực lực đại khái của con rắn đen, vượt qua giai đoạn cuối Ám Kình, tiệm cận giai đoạn đầu Hóa Kình.
Kém hơn anh bây giờ một chút.
Nhưng vì có vảy khắp người, nên sức phòng ngự của nó cực mạnh, thực lực đã không kém giai đoạn đầu Hóa Kình bao nhiêu.
Chỉ dùng nắm đấm, có lẽ anh đúng là không phải đối thủ của con rắn đen này.
Buộc phải mượn kiếm.
Gần như là ngay khi Trần Phong cầm được trường kiếm, con rắn đen cũng cử động.
Mình rắn bắn về phía Trần Phong như đạn bay khỏi nòng.
Trần Phong mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng giậm chân, nhảy vọt lên cao, tránh được một kích khó nhằn của con rắn đen.
Con rắn đen mang theo sức mạnh vạn quân đập vào tảng đá khổng lồ vừa nãy Trần Phong đứng.
"Rầm" một tiếng.
Tiếng nứt vang dội của đá khổng lồ cỡ một chiếc xe con, tảng đá vỡ tung tóe như bị thả bom trúng.
Bên ngoài, Hoắc Hồng Nhan thót cả tim, sau đó lại thả lỏng.
Bốn anh em họ Trần cũng đồng loạt thở phào, cứ tưởng Trần Phong không tránh được một cú này của con rắn đen, nhưng nhìn dáng vẻ Trần Phong hiện giờ thì lại thừa sức.
Một cú không trúng.
Sự kiêng dè trong mắt con răn đen càng rõ nét hơn, thậm chí còn xuất hiện chút buồn bực, nó nhìn chằm chằm Trần Phong, mình rắn không ngừng lắc lư, tạo ra từng dấu vết thật dài.
Nhưng lại không ra tay với Trần Phong.
Dường như đang đợi Trần Phong lộ sơ hở.
"Thú vị." Trần Phong cười khẽ, con rắn đen này quả nhiên đã có chút linh tính.
Cả người Trần Phong thả lỏng, cố ý lộ sơ hở.
Ngay sau đó, con rắn đen lao tới nhanh như chớp.
Đáng sợ!
Cơ bắp cả người Trần Phong bỗng chốc căng cứng, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn.
Anh nắm chặt kiếm trong tay, vận chuyển kình khí toàn thân dồn về phía trường kiếm.
Trường kiếm rạch không trung, chém xuống con rắn đen như cầu vồng chín tầng mây, nhẹ tựa lông hồng, lại nặng như Thái Sơn!
"Xẹt!"
Trường kiếm chém vào chỗ hiểm của con rắn, rạch ra một vết thương dài như cái thước, máu rắn đỏ tươi bắn ra, vẩy khắp không gian.
Trong mưa máu khắp trời, đầu con rắn đen nghển cao, đau đớn rên rỉ.
Tất cả mọi người lại im lặng.
Bị thương rồi!
Lại bị thương rồi!
Nếu nói lần đầu Trần Phong làm con rắn đen bị thương có thể dùng may mắn để giải thích, vậy lần thứ hai chắc chắn không phải may mắn, hiển nhiên là thực lực!
Trần Phong vững vàng đáp đất.
Trong mắt con rắn đen hiện lên vẻ sợ hãi như con người.
Mình rắn cũng lặng lẽ dịch chuyển về phía suối Ngọc.
"Định chạy?"
Trần Phong cười khẩy, lúc này nhớ ra muốn chạy rồi?
Không dễ thế đâu!
Trần Phong bước ra một bước, giẫm lên khoảng không hư ảo.
Thế mà lại bước đi giữa không trung, cứ như phía trước có bậc thang vô hình.
Mỗi một bước của Trần Phong, khí thế lại mạnh hơn mấy phần.
Đầu tiên như sông lớn cuồn cuộn.
Rồi như núi đổ biển gào.
Lúc đến trước mặt con rắn đen thì đã là trời long đất lở!
Nỗi sợ trong mắt con rắn đen bỗng chốc vô cùng rõ rệt.
Cảm giác nguy hiểm chưa từng có bao lấy nó!
Lúc này, Trần Phong chém một nhát.
Không ai có thể hình dung sự sắc bén của một nhát kiếm này!
Chém một nhát cứ như có thể chặt trời đất thành hai đoạn.
Trong mắt mọi người chỉ có ánh sáng màu bạc.
Ánh sáng này cứ như trường đao chém nước, nhẹ nhàng chém vỡ mọi ngăn trở.
Chém xuống đầu con rắn đen.
Mình rắn cỡ như thùng nước của con rắn đen và lớp vảy kiên cố ngang gang thép bên ngoài có thể chắn đạn, dưới ánh sáng bạc này cứ như một tờ giấy bị dao thái đậu phụ cắt.
"Xẹt!"
Con rắn đen kêu một tiếng cực thảm thiết.
Đầu nó rơi xuống khi bị trường kiếm chém, máu bắn ra như suối từ mình rắn, chỗ vết đứt, phẳng như gương.
"Ầm!"
Đầu rắn như núi và mình rắn cao mười mấy mét tách rời giữa không trung, đập mạnh xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.