Chương 512: Miyamoto Yuichi
Lư Lai Phật Tổ
13/12/2020
Thấy Vương Hoằng Nghị kiên định như vậy, Bành Diễm Phương chỉ cảm thấy tim mình đang rỉ máu, chỉ vì làm hỏng một cái vòng tay mà phải đến cho người khác năm triệu, việc thế này nói ra ai tin chứ?
“Cô này lúc trước nói, vòng tay xanh đế vương của ông Miyamoto có giấy giám định, không biết ông Miyamoto có thể cho tôi xem một lát không?”, Vương Hoằng Nghị lại nhìn về phía Miyamoto Yuichi, mặc dù đã đưa ra quyết định sẽ đền tiền cho Miyamoto Yuichi nhưng điều kiện tiên quyết của việc đền tiền là vòng tay của Miyamoto Yuichi là phỉ thúy xanh đế vương thật.
Nếu vòng tay của Miyamoto Yuichi không phải xanh đế vương thật, chỉ là đồ giả, vậy ông cũng sẽ không làm kẻ coi tiền như rác.
“Được”, Miyamoto Yuichi gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra, thứ như giấy giám định, ông ta đương nhiên sẽ không mang theo bên người.
Nhưng cơ quan cấp giấy giám định lại có website riêng, có thể cung cấp giấy giám định điện tử bất cứ lúc nào.
Giấy giám định này còn chi tiết hơn giấy giám định gốc, ngoài thông tin về vật giám định, còn có thông tin thân phận của người sở hữu.
Vương Hoằng Nghị cũng là người từng trải, ông cũng có thể nhìn ra được giấy giám định Miyamoto Yuichi đưa ra là giấy giám định của cơ quan uy tín thực sự, nói cách khác, vòng tay của Miyamoto Yuichi đúng là phỉ thúy xanh đế vương.
“Ông Vương cảm thấy thế nào?”, Miyamoto Yuichi hờ hững nói, ông ta rất hài lòng với thái độ của Vương Hoằng Nghị, nếu Vương Hoằng Nghị ngang ngược như Bành Diễm Phương, thì ông ta chắc chắn sẽ dùng đến một số thủ đoạn không theo lẽ thường.
“Không có vấn đề gì, vòng tay của ông Miyamoto đúng là xanh đế vương thật”, Vương Hoằng Nghị gật đầu, thực ra từ lúc mới đầu, ông đã không định không nói lí hay ăn vạ không đền.
Bởi vì thân phận của Miyamoto Yuichi này rõ ràng không đơn giản, không những đeo được vòng tay hơn năm triệu, mà sau khi vòng bị vỡ ông ta vẫn điềm nhiên như không, hiển nhiên ông ta căn bản không coi cái vòng này ra gì.
Quyền thế của người như vậy chắc chắn không nhỏ được.
Muốn quỵt của người này cũng phải xem mình có tư cách không.
“Ông Vương là người chính trực, không như bà nhà”, Miyamoto Yuichi cười nhạt nhìn Bành Diễm Phương một cái.
Bành Diễm Phương tủi thân ra mặt, nhưng lại không dám nói gì nữa.
Vương Hoằng Nghị cười khẽ: “Tôi nói là giữ lời, nếu vòng của ông Miyamoto là phỉ thúy xanh đế vương thật vậy năm triệu kia tôi sẽ đền cho ông Miyamoto, nhưng mà giờ trên người tôi không mang nhiều tiền như vậy, ông Miyamoto có thể cho tôi thời gian ba ngày để tôi gom tiền không?”.
“Được”, Miyamoto Yuichi gật đầu.
Thấy Miyamoto Yuichi đồng ý, Liễu Huyên ngay lập tức sốt ruột: “Ngài Miyamoto, thế… không ổn đâu, giờ họ đồng ý, nhưng lát nữa họ chạy mất thì sao? Nếu họ chạy mất thì chúng ta đến cả tìm cũng tìm không ra họ …”.
“Ông Vương sẽ không chạy đâu, ông ấy không phải người như vậy”, Miyamoto Yuichi xua tay, ngăn Liễu Huyên tiếp tục nói, mặc dù thời gian tiếp xúc của ông ta với Vương Hoằng Nghị khá ngắn, nhưng ông ta có thể nhìn ra được, Vương Hoằng Nghị là một người thật thà giữ chữ tín, người như vậy nói rồi thì thường sẽ là nhất ngôn cứu đỉnh, việc như bỏ trốn, họ không làm được.
Vương Hoằng Nghị hờ hững nhìn Liễu Huyên một cái rồi nói: “Cô này, mặc dù năm triệu nhiều, nhưng tôi không đến mức bỏ chạy vì năm triệu, nên mong cô đây yên tâm, năm triệu đó của ông Miyamoto tôi sẽ trả cho ông ấy không thiếu xu nào”.
“Hừ, nói còn hay hơn hát”, Liễu Huyên lẩm bẩm một câu, thực ra Vương Hoằng Nghị có bỏ trốn hay không không liên quan đến cô ta lắm, sở dĩ cô ta nhắc nhở Miyamoto Yuichi cũng chỉ là muốn khiến Miyamoto Yuichi có hảo cảm với mình, dù sao Miyamoto Yuichi cũng là đại gia mà cô ta khó khăn lắm mới bám được vào, nếu có thể lấy lòng Miyamoto Yuichi thì ít nhất trong vòng một, hai năm cô ta không cần “xuống biển”. (Phụ nữ xuống biển chỉ phụ nữ làm những công việc không đứng đắn)
Không để ý Liễu Huyên nữa, Vương Hoằng Nghị nhìn thẳng Miyamoto Yuichi: “Ông Miyamoto, có thể để lại phương thức liên lạc cho tôi không, ba hôm nữa, tôi gom đủ tiền thì còn có thể tìm được ông Miyamoto”.
“Được”.
Miyamoto Yuichi cười khẽ, sau đó cho phương thức liên lạc của mình.
Sóng gió vòng tay qua đi bình yên như vậy.
Liễu Huyên thân mật khoác tay Miyamoto Yuichi, cùng rời đi với Miyamoto Yuichi.
Còn Bành Diễm Phương thì lại nhìn hướng Liễu Huyên và Miyamoto Yuichi rời đi, sắc mặt tím tái chửi một câu: “Con hồ ly tinh đĩ đượi này, thế mà lại làm chó săn cho người R, đúng là mất hết mặt mũi tổ tiên!”.
“Diễm Phương, đừng có nói linh tinh, biết đâu cô ấy chỉ là phiên dịch ông Miyamoto thuê…”, Vương Hoằng Nghị hơi bất đắc dĩ nói.
“Phiên dịch? Tiếng Hoa Hạ của người R đó còn tốt hơn cả chúng ta, ông ta cần thuê phiên dịch sao? Tôi thấy chính là còn con đĩ muốn nhân cơ hội bò lên giường người R…”, Bành Diễm Phương bật cười.
“Trần Phong?!”.
Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng kinh ngạc vang lên.
Lý Thế Bình trợn to mắt, cư như gặp ma giữa ban ngày, trong mắt toàn là không thể tin được.
Hắn vừa định xoay người lại, thì vừa xoay cái lại thấy Trần Phong ở phía sau hắn!
“Lâu rồi không gặp, giám đốc Lý!”.
Trần Phong cười khẽ, vừa nãy anh vẫn luôn đứng phía sau Lý Thế Bình, nhìn sự phát triển của tình hình, vốn định đứng ra giúp nhưng không ngờ, Vương Hoằng Nghị lại nhẹ nhàng giải quyết vấn đề.
“Cậu… cậu đến lúc nào thế?”.
Lý Thế Bình nuốt nước bọt, sự xuất hiện đột ngột của Trần Phong khiến hắn quá kinh ngạc, hai hôm nay việc hắn sợ nhất chính là gặp Trần Phong, nhưng không ngờ, sợ gì thì cái đó đến…
“Lúc các anh cãi nhau tôi đã đến rồi”, Trần Phong cau mày nhìn Lý Thế Bình một cái, không biết có phải anh nghĩ nhiều không, anh cứ cảm thấy ánh mắt Lý Thế Bình nhìn anh bây giờ rất kì lạ, có sợ hãi, có chột dạ…
“Tiểu Phong! Sao cháu cũng ở đây?”, so với Lý Thế Bình thì sắc mặt Vương Hoằng Nghị bình thường hơn nhiều, trên mặt ông có ngạc nhiên cũng có vui mừng.
“Chú vương, cháu đi du lịch với bạn, còn chú?”.
“Chú cũng đi du lịch, dạo này tâm trạng Thi Viện không tốt, chú muốn dẫn Thi Viện ra ngoài giải khuây, trùng hợp cô Bành và Thế Bình cũng rảnh, nên chú bảo họ đi cùng luôn”, Vương Hoằng Nghị cười nói.
“Vậy thì trùng hợp ghê”, Trần Phong mỉm cười, lúc trước khi lên du thuyền, anh đã nhìn thấy bóng Lý Thế Bình, lúc đó anh còn tưởng mình nhìn nhầm, dù sao việc Lý Thế Bình và anh lên cùng một chiếc du thuyền đúng là khó tin.
Nhưng không ngờ, còn việc khó tin hơn.
“Đúng là bất ngờ thật, ha, ha”, Vương Hoằng Nghị cười ha hả, nói: “Mấy hôm trước chú còn định mời cháu đến nhà ăn bữa cơm, nhưng Thế Bình nói dạo này ở công ty cháu rất bận, chú đành bỏ suy nghĩ này, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp ở đây. Đúng rồi, Tiểu Phong, cháu ăn tối chưa? Nếu chưa ăn tối thì chúng ta đi ăn tối chung luôn, nghe người ta nói, hải sản ở đảo này rất đặc sắc”, Vương Hoằng Nghị cười nói.
“Cô này lúc trước nói, vòng tay xanh đế vương của ông Miyamoto có giấy giám định, không biết ông Miyamoto có thể cho tôi xem một lát không?”, Vương Hoằng Nghị lại nhìn về phía Miyamoto Yuichi, mặc dù đã đưa ra quyết định sẽ đền tiền cho Miyamoto Yuichi nhưng điều kiện tiên quyết của việc đền tiền là vòng tay của Miyamoto Yuichi là phỉ thúy xanh đế vương thật.
Nếu vòng tay của Miyamoto Yuichi không phải xanh đế vương thật, chỉ là đồ giả, vậy ông cũng sẽ không làm kẻ coi tiền như rác.
“Được”, Miyamoto Yuichi gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra, thứ như giấy giám định, ông ta đương nhiên sẽ không mang theo bên người.
Nhưng cơ quan cấp giấy giám định lại có website riêng, có thể cung cấp giấy giám định điện tử bất cứ lúc nào.
Giấy giám định này còn chi tiết hơn giấy giám định gốc, ngoài thông tin về vật giám định, còn có thông tin thân phận của người sở hữu.
Vương Hoằng Nghị cũng là người từng trải, ông cũng có thể nhìn ra được giấy giám định Miyamoto Yuichi đưa ra là giấy giám định của cơ quan uy tín thực sự, nói cách khác, vòng tay của Miyamoto Yuichi đúng là phỉ thúy xanh đế vương.
“Ông Vương cảm thấy thế nào?”, Miyamoto Yuichi hờ hững nói, ông ta rất hài lòng với thái độ của Vương Hoằng Nghị, nếu Vương Hoằng Nghị ngang ngược như Bành Diễm Phương, thì ông ta chắc chắn sẽ dùng đến một số thủ đoạn không theo lẽ thường.
“Không có vấn đề gì, vòng tay của ông Miyamoto đúng là xanh đế vương thật”, Vương Hoằng Nghị gật đầu, thực ra từ lúc mới đầu, ông đã không định không nói lí hay ăn vạ không đền.
Bởi vì thân phận của Miyamoto Yuichi này rõ ràng không đơn giản, không những đeo được vòng tay hơn năm triệu, mà sau khi vòng bị vỡ ông ta vẫn điềm nhiên như không, hiển nhiên ông ta căn bản không coi cái vòng này ra gì.
Quyền thế của người như vậy chắc chắn không nhỏ được.
Muốn quỵt của người này cũng phải xem mình có tư cách không.
“Ông Vương là người chính trực, không như bà nhà”, Miyamoto Yuichi cười nhạt nhìn Bành Diễm Phương một cái.
Bành Diễm Phương tủi thân ra mặt, nhưng lại không dám nói gì nữa.
Vương Hoằng Nghị cười khẽ: “Tôi nói là giữ lời, nếu vòng của ông Miyamoto là phỉ thúy xanh đế vương thật vậy năm triệu kia tôi sẽ đền cho ông Miyamoto, nhưng mà giờ trên người tôi không mang nhiều tiền như vậy, ông Miyamoto có thể cho tôi thời gian ba ngày để tôi gom tiền không?”.
“Được”, Miyamoto Yuichi gật đầu.
Thấy Miyamoto Yuichi đồng ý, Liễu Huyên ngay lập tức sốt ruột: “Ngài Miyamoto, thế… không ổn đâu, giờ họ đồng ý, nhưng lát nữa họ chạy mất thì sao? Nếu họ chạy mất thì chúng ta đến cả tìm cũng tìm không ra họ …”.
“Ông Vương sẽ không chạy đâu, ông ấy không phải người như vậy”, Miyamoto Yuichi xua tay, ngăn Liễu Huyên tiếp tục nói, mặc dù thời gian tiếp xúc của ông ta với Vương Hoằng Nghị khá ngắn, nhưng ông ta có thể nhìn ra được, Vương Hoằng Nghị là một người thật thà giữ chữ tín, người như vậy nói rồi thì thường sẽ là nhất ngôn cứu đỉnh, việc như bỏ trốn, họ không làm được.
Vương Hoằng Nghị hờ hững nhìn Liễu Huyên một cái rồi nói: “Cô này, mặc dù năm triệu nhiều, nhưng tôi không đến mức bỏ chạy vì năm triệu, nên mong cô đây yên tâm, năm triệu đó của ông Miyamoto tôi sẽ trả cho ông ấy không thiếu xu nào”.
“Hừ, nói còn hay hơn hát”, Liễu Huyên lẩm bẩm một câu, thực ra Vương Hoằng Nghị có bỏ trốn hay không không liên quan đến cô ta lắm, sở dĩ cô ta nhắc nhở Miyamoto Yuichi cũng chỉ là muốn khiến Miyamoto Yuichi có hảo cảm với mình, dù sao Miyamoto Yuichi cũng là đại gia mà cô ta khó khăn lắm mới bám được vào, nếu có thể lấy lòng Miyamoto Yuichi thì ít nhất trong vòng một, hai năm cô ta không cần “xuống biển”. (Phụ nữ xuống biển chỉ phụ nữ làm những công việc không đứng đắn)
Không để ý Liễu Huyên nữa, Vương Hoằng Nghị nhìn thẳng Miyamoto Yuichi: “Ông Miyamoto, có thể để lại phương thức liên lạc cho tôi không, ba hôm nữa, tôi gom đủ tiền thì còn có thể tìm được ông Miyamoto”.
“Được”.
Miyamoto Yuichi cười khẽ, sau đó cho phương thức liên lạc của mình.
Sóng gió vòng tay qua đi bình yên như vậy.
Liễu Huyên thân mật khoác tay Miyamoto Yuichi, cùng rời đi với Miyamoto Yuichi.
Còn Bành Diễm Phương thì lại nhìn hướng Liễu Huyên và Miyamoto Yuichi rời đi, sắc mặt tím tái chửi một câu: “Con hồ ly tinh đĩ đượi này, thế mà lại làm chó săn cho người R, đúng là mất hết mặt mũi tổ tiên!”.
“Diễm Phương, đừng có nói linh tinh, biết đâu cô ấy chỉ là phiên dịch ông Miyamoto thuê…”, Vương Hoằng Nghị hơi bất đắc dĩ nói.
“Phiên dịch? Tiếng Hoa Hạ của người R đó còn tốt hơn cả chúng ta, ông ta cần thuê phiên dịch sao? Tôi thấy chính là còn con đĩ muốn nhân cơ hội bò lên giường người R…”, Bành Diễm Phương bật cười.
“Trần Phong?!”.
Đúng lúc này, một giọng nói vô cùng kinh ngạc vang lên.
Lý Thế Bình trợn to mắt, cư như gặp ma giữa ban ngày, trong mắt toàn là không thể tin được.
Hắn vừa định xoay người lại, thì vừa xoay cái lại thấy Trần Phong ở phía sau hắn!
“Lâu rồi không gặp, giám đốc Lý!”.
Trần Phong cười khẽ, vừa nãy anh vẫn luôn đứng phía sau Lý Thế Bình, nhìn sự phát triển của tình hình, vốn định đứng ra giúp nhưng không ngờ, Vương Hoằng Nghị lại nhẹ nhàng giải quyết vấn đề.
“Cậu… cậu đến lúc nào thế?”.
Lý Thế Bình nuốt nước bọt, sự xuất hiện đột ngột của Trần Phong khiến hắn quá kinh ngạc, hai hôm nay việc hắn sợ nhất chính là gặp Trần Phong, nhưng không ngờ, sợ gì thì cái đó đến…
“Lúc các anh cãi nhau tôi đã đến rồi”, Trần Phong cau mày nhìn Lý Thế Bình một cái, không biết có phải anh nghĩ nhiều không, anh cứ cảm thấy ánh mắt Lý Thế Bình nhìn anh bây giờ rất kì lạ, có sợ hãi, có chột dạ…
“Tiểu Phong! Sao cháu cũng ở đây?”, so với Lý Thế Bình thì sắc mặt Vương Hoằng Nghị bình thường hơn nhiều, trên mặt ông có ngạc nhiên cũng có vui mừng.
“Chú vương, cháu đi du lịch với bạn, còn chú?”.
“Chú cũng đi du lịch, dạo này tâm trạng Thi Viện không tốt, chú muốn dẫn Thi Viện ra ngoài giải khuây, trùng hợp cô Bành và Thế Bình cũng rảnh, nên chú bảo họ đi cùng luôn”, Vương Hoằng Nghị cười nói.
“Vậy thì trùng hợp ghê”, Trần Phong mỉm cười, lúc trước khi lên du thuyền, anh đã nhìn thấy bóng Lý Thế Bình, lúc đó anh còn tưởng mình nhìn nhầm, dù sao việc Lý Thế Bình và anh lên cùng một chiếc du thuyền đúng là khó tin.
Nhưng không ngờ, còn việc khó tin hơn.
“Đúng là bất ngờ thật, ha, ha”, Vương Hoằng Nghị cười ha hả, nói: “Mấy hôm trước chú còn định mời cháu đến nhà ăn bữa cơm, nhưng Thế Bình nói dạo này ở công ty cháu rất bận, chú đành bỏ suy nghĩ này, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp ở đây. Đúng rồi, Tiểu Phong, cháu ăn tối chưa? Nếu chưa ăn tối thì chúng ta đi ăn tối chung luôn, nghe người ta nói, hải sản ở đảo này rất đặc sắc”, Vương Hoằng Nghị cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.