Chương 280: Rắn đen đáng sợ
Lư Lai Phật Tổ
13/12/2020
Dù là Hoắc Thanh Tùng - võ sĩ Ám Kình, lúc này da đầu cũng tê dại, ông ta hành tẩu giang hồ hơn bốn mươi năm, từng giết hổ, báo, từng săn lang sói, dù là gấu già nơi núi sâu, ông ta cũng từng gặp mấy con, nhưng thứ trước mặt này ông ta mới thấy lần đầu.
Thân mình dài hơn hai, ba mươi mét là khái niệm thế nào, dù là một chiếc xe tăng chiến đấu chủ lực ở trước mặt nó cũng không khác gì trẻ con, sẽ bị nó dùng đuôi hất bay!
"Cậu Trần, đây... đây rốt cuộc là cái gì?"
Bốn anh em họ Trần cũng bị dọa cho ngu người, những năm qua họ vào nam ra bắc, cũng coi như là người từng trải, nhưng con rắn đen lớn thế này, họ lại chưa từng nghe nói tới.
Vẻ mặt Trần Phong nghiêm trọng, lắc đầu, thứ trước mặt này có lẽ đã vượt qua phạm vi của rắn...
"Gia Minh, anh chiến đấu với nó cùng tôi!"
Lúc này, Hoắc Thanh Tùng gằn giọng hạ lệnh, ông ta hít sâu một hơi, nhìn về phía sau:
- Những người khác, yểm hộ cô chủ rút lui!
Tốc độ của con rắn đen này nhanh hơn cả gió, hơn nữa lại miễn dịch với đạn, những lính đánh thuê này của nhà họ Hoắc xông lên, ngoài việc lấp đầy bụng nó ra thì chẳng có ích gì.
Chỉ có ông ta và một người giai đoạn giữa Ám Kình khác cùng ra tay mới có thể tạo thành thương tổn với con rắn đen này.
Gần như là ngay sau khi Hoắc Thanh Tùng dứt lời, con rắn khổng lồ màu đen đã thè lưỡi, lao về phía Hoắc Thanh Tùng cứ như một mũi tên nhọn rời dây cung.
Con ngươi Hoắc Thanh Tùng co lại, theo bản năng lăn tròn, tránh bị con rắn đen khổng lồ cắn.
Nhưng lính đánh thuê của nhà họ Hoắc phía sau ông ta thì đúng thảm, bị con rắn khổng lồ màu đen cắn một cái ngang hông đứt đôi, một nửa người vào miệng rắn đen, nửa còn lại thì ở lại mặt đất, ruột rơi đầy đất, máu tươi phun trào không ngừng.
"Á!!"
Hoắc Hồng Nhan gào thét rầm trời.
Cảnh tưởng cực kì đáng sợ này cuối cùng cũng khiến cô ta tỉnh lại từ trạng thái sững sờ.
Nhưng đồng thời, tiếng kêu thảm thiết của cô ta cũng hấp dẫn sự chú ý của con rắn đen, con ngươi màu xanh sẫm của nó bỗng chốc khóa chặt vào Hoắc Hồng Nhan.
Thấy con rắn đen sắp lao sang cắn chỗ Hoắc Hồng Nhan, mắt Hoắc Thanh Tùng như nứt ra, ông ta phẫn nộ hét một tiếng, rồi nhảy vút lên trời:
- Súc sinh, tiếp chiêu!
Trường đao như muốn chém rách cả không khí, khí thế không gì cản nổi.
Rắn đen dường như cảm thấy được chút uy hiếp, nó từ bỏ Hoắc Hồng Nhan, uốn mình về phía Hoắc Thanh Tùng.
Lúc này, mũi đao đã tới!
"Keng!"
Trường đao của Hoắc Thanh Tùng chém lên lớp vảy của rắn đen, ánh lửa tung tóe như từng đốm sao, mang theo một chút vệt máu.
Con rắn đen bị đau, trong đôi mắt rắn xanh sẫm xẹt qua cơn giận như con người.
Nó vẫy đuôi một cái, đập vào Hoắc Thanh Tùng với sức mạnh như vạn quân.
Hoắc Thanh Tùng ở giữa không trung không có điểm tựa gì hết, chỉ có thể đặt ngang trường đao trước ngực, trơ mắt nhìn cái đuôi như chiếc tàu hỏa đập đến nhanh như chớp.
Cái đuôi khổng lồ đập vào trường đao.
"Keng!"
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Trường đao được rèn rất lâu mới thành bỗng chốc bị đập gãy, bị tách làm đôi từ phần giữa!
Sức của đuôi rắn vẫn chưa hết, lại đập vào lồng ngực Hoắc Thanh Tùng.
Sau một loạt tiếng răng rắc, xương ngực của Hoắc Thanh Tùng đã bị đập gãy nhiều cái!
Ông ta bay ngược lại như con diều đứt dây, bay xa bảy, tám mét, cơ thể còn chưa đáp đất thì miệng đã ói máu.
Chỉ một chiêu, Hoắc Thanh Tùng giai đoạn giữa Ám Kình đã mất sức chống cự!
"Cậu... cậu Trần, chúng ta rút đi." Trần Trạch Lý luôn không sợ trời, không sợ đất run giọng nói.
Hắn chưa bao giờ thấy thứ đáng sợ thế này, sức người ở trước mặt thứ này nhỏ bé biết bao.
Đạn bắn vào người nó chẳng để lại vết gì, trường đao của võ sĩ Ám Kình chém vào người nó chỉ tóe lên vài ánh lửa.
Không dùng những vũ khí sát thương hạng nặng như xe tăng, tên lửa căn bản không làm gì được nó!
"Rút? Tại sao phải rút?" Trần Phong mỉm cười: "Chúng ta đến là vì sen đá, rút rồi thì sen đá phải làm sao?"
"Nhưng mà..." Trần Trạch Lý sửng sốt, hắn muốn nói con rắn đen trước mặt căn bản không phải thứ sức người có thể địch nổi, nhưng khi chạm phải ánh mắt bùng ý chí chiến đấu của Trần Phong, lời phía sau hắn lại không nói ra được.
"Cậu Trần, mặc dù sen đá quan trọng, nhưng sự an toàn của cậu quan trọng hơn." Trần Trạch Văn trầm giọng nói, hắn cũng thấy được ý chí chiến đấu sục sôi của Trần Phong, nhưng Trần Phong là đối thủ của con rắn đen này thật sao?
Chưa chắc.
Trần Phong lắc đầu, không nói gì, mặc dù con rắn đen này khủng bố, nhưng cũng không đáng sợ đến mức vô địch thực sự.
Trong lúc bốn anh em họ Trần và Trần Phong nói chuyện, thì cuộc chiến của rắn đen và nhà họ Hoắc lại lần nữa bắt đầu.
Sự gục gã của Hoắc Thanh Tùng khiến sĩ khí của người nhà họ Hoắc bỗng chốc tụt dốc.
Rắn đen lao tới chỗ lính đánh thuê của nhà họ Hoắc như gió lốc, một võ sĩ giai đoạn giữa Ám Kình khác của nhà họ Hoắc - Hoắc Gia Minh thấy tình hình không ổn, bèn tóm lấy Hoắc Hồng Nhan bỏ chạy.
Căn bản không rảnh để lo cho đám lính đánh thuê nhà họ Hoắc.
Chỉ trong nháy mắt.
Đám lính đánh thuê đông đảo đã tan tác.
Rắn đen lao vào đám đông, há cái miệng khổng lồ, từng người một bị nó nuốt vào bụng hoặc là cắn làm đôi.
Bất cẩn bị mình rắn cọ vào cũng sẽ bay ngược ra, lục phủ ngũ tạng vỡ thành vụn máu giữa không trung.
Bị con rắn đen đập vào không nhẹ hơn sức va chạm của một chiếc xe tải lớn đi với tốc trăm cây số trên giây.
Hoắc Hồng Nhan há hốc miệng, nước mắt giàn giụa, lúc này cô ta muốn khóc cũng không khóc được thành tiếng.
Thấy từng gương mặt quen thuộc kêu la thảm thiết trước mặt cô ta, cảm giác đau đớn thấu tim gan đó căn bản không thể dùng ngôn từ để nói rõ.
Hoắc Hồng Nhan hối hận vô cùng, nếu được bắt đầu lại, cô ta chắc chắn sẽ không đến núi Ngọc Tuyền.
Nếu bắt đầu lại một lần, cô ta chắc chắn sẽ hạ lệnh rút lui lúc Trần Phong nói dưới nước có thứ nguy hiểm.
Nhưng không có nếu như.
Chỉ có cô ta khăng khăng làm theo ý mình.
Chỉ có thương vong vô số.
Sau khi nhấm nuốt gần hết lính đánh thuê nhà họ Hoắc, ánh mắt âm u của rắn đen lại nhìn chằm chằm Hoắc Thanh Tùng mất năng lực phản kháng đang nằm trên đất.
Hoắc Thanh Tùng từng làm nó bị thương!
Mặc dù chỉ là một vết thương con cỏn, nhưng cũng là bị thương!
Nên nó phải trả thủ, nó muốn nhai nát Hoắc Thanh Tùng, để xả cơn giận trong lòng.
Con rắn đen lè lưỡi, thong thả bò đến chỗ Hoắc Thanh Tùng.
"Chú Hoắc!"
Hoắc Hồng Nhan thấy cảnh này thì gào thét thê lương, dồn hết sức toàn thân, tránh thoát khỏi sự khống chế của Hoắc Gia Minh.
Cô ta muốn đi cứu Hoắc Thanh Tùng.
Cô ta mất bố từ nhỏ, là Hoắc Thanh Tùng nuôi dưỡng cô ta khôn lớn, quan hệ giữa cô ta và Hoắc Thanh Tùng từ lâu đã như bố con. Cô ta thực sự không thể trơ mắt nhìn Hoắc Thanh Tùng bị con rắn đen giết.
"Cô chủ, đừng qua đây!"
Cả người Hoắc Thanh Tùng bê bết máu, đôi mắt như nứt ra, hét to.
Hoắc Gia Minh cũng bi phẫn cùng cực, tóm chặt Hoắc Hồng Nhan: "Cô chủ, không thể qua đó, cô qua đó thì Hoắc Thanh Tùng sẽ chết vô ích!"
Thực ra từ lúc con rắn đen xuất hiện, Hoắc Thanh Tùng đã biết hôm nay có lẽ mình không sống nổi.
Là người phụ trách hành động lần này của nhà họ Hoắc, ông ta buộc phải ở lại chặn hậu.
"Cô chủ, đi mau!" Hoắc Thanh Tùng cười buồn, loạng choạng đứng dậy, lao về phía con rắn đen.
"Chú Hoắc!"
Hoắc Hồng Nhan bi thương gào lên, nước mắt tuôn như suối, cảm giác đau đớn như tim vỡ vụn.
Thân mình dài hơn hai, ba mươi mét là khái niệm thế nào, dù là một chiếc xe tăng chiến đấu chủ lực ở trước mặt nó cũng không khác gì trẻ con, sẽ bị nó dùng đuôi hất bay!
"Cậu Trần, đây... đây rốt cuộc là cái gì?"
Bốn anh em họ Trần cũng bị dọa cho ngu người, những năm qua họ vào nam ra bắc, cũng coi như là người từng trải, nhưng con rắn đen lớn thế này, họ lại chưa từng nghe nói tới.
Vẻ mặt Trần Phong nghiêm trọng, lắc đầu, thứ trước mặt này có lẽ đã vượt qua phạm vi của rắn...
"Gia Minh, anh chiến đấu với nó cùng tôi!"
Lúc này, Hoắc Thanh Tùng gằn giọng hạ lệnh, ông ta hít sâu một hơi, nhìn về phía sau:
- Những người khác, yểm hộ cô chủ rút lui!
Tốc độ của con rắn đen này nhanh hơn cả gió, hơn nữa lại miễn dịch với đạn, những lính đánh thuê này của nhà họ Hoắc xông lên, ngoài việc lấp đầy bụng nó ra thì chẳng có ích gì.
Chỉ có ông ta và một người giai đoạn giữa Ám Kình khác cùng ra tay mới có thể tạo thành thương tổn với con rắn đen này.
Gần như là ngay sau khi Hoắc Thanh Tùng dứt lời, con rắn khổng lồ màu đen đã thè lưỡi, lao về phía Hoắc Thanh Tùng cứ như một mũi tên nhọn rời dây cung.
Con ngươi Hoắc Thanh Tùng co lại, theo bản năng lăn tròn, tránh bị con rắn đen khổng lồ cắn.
Nhưng lính đánh thuê của nhà họ Hoắc phía sau ông ta thì đúng thảm, bị con rắn khổng lồ màu đen cắn một cái ngang hông đứt đôi, một nửa người vào miệng rắn đen, nửa còn lại thì ở lại mặt đất, ruột rơi đầy đất, máu tươi phun trào không ngừng.
"Á!!"
Hoắc Hồng Nhan gào thét rầm trời.
Cảnh tưởng cực kì đáng sợ này cuối cùng cũng khiến cô ta tỉnh lại từ trạng thái sững sờ.
Nhưng đồng thời, tiếng kêu thảm thiết của cô ta cũng hấp dẫn sự chú ý của con rắn đen, con ngươi màu xanh sẫm của nó bỗng chốc khóa chặt vào Hoắc Hồng Nhan.
Thấy con rắn đen sắp lao sang cắn chỗ Hoắc Hồng Nhan, mắt Hoắc Thanh Tùng như nứt ra, ông ta phẫn nộ hét một tiếng, rồi nhảy vút lên trời:
- Súc sinh, tiếp chiêu!
Trường đao như muốn chém rách cả không khí, khí thế không gì cản nổi.
Rắn đen dường như cảm thấy được chút uy hiếp, nó từ bỏ Hoắc Hồng Nhan, uốn mình về phía Hoắc Thanh Tùng.
Lúc này, mũi đao đã tới!
"Keng!"
Trường đao của Hoắc Thanh Tùng chém lên lớp vảy của rắn đen, ánh lửa tung tóe như từng đốm sao, mang theo một chút vệt máu.
Con rắn đen bị đau, trong đôi mắt rắn xanh sẫm xẹt qua cơn giận như con người.
Nó vẫy đuôi một cái, đập vào Hoắc Thanh Tùng với sức mạnh như vạn quân.
Hoắc Thanh Tùng ở giữa không trung không có điểm tựa gì hết, chỉ có thể đặt ngang trường đao trước ngực, trơ mắt nhìn cái đuôi như chiếc tàu hỏa đập đến nhanh như chớp.
Cái đuôi khổng lồ đập vào trường đao.
"Keng!"
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Trường đao được rèn rất lâu mới thành bỗng chốc bị đập gãy, bị tách làm đôi từ phần giữa!
Sức của đuôi rắn vẫn chưa hết, lại đập vào lồng ngực Hoắc Thanh Tùng.
Sau một loạt tiếng răng rắc, xương ngực của Hoắc Thanh Tùng đã bị đập gãy nhiều cái!
Ông ta bay ngược lại như con diều đứt dây, bay xa bảy, tám mét, cơ thể còn chưa đáp đất thì miệng đã ói máu.
Chỉ một chiêu, Hoắc Thanh Tùng giai đoạn giữa Ám Kình đã mất sức chống cự!
"Cậu... cậu Trần, chúng ta rút đi." Trần Trạch Lý luôn không sợ trời, không sợ đất run giọng nói.
Hắn chưa bao giờ thấy thứ đáng sợ thế này, sức người ở trước mặt thứ này nhỏ bé biết bao.
Đạn bắn vào người nó chẳng để lại vết gì, trường đao của võ sĩ Ám Kình chém vào người nó chỉ tóe lên vài ánh lửa.
Không dùng những vũ khí sát thương hạng nặng như xe tăng, tên lửa căn bản không làm gì được nó!
"Rút? Tại sao phải rút?" Trần Phong mỉm cười: "Chúng ta đến là vì sen đá, rút rồi thì sen đá phải làm sao?"
"Nhưng mà..." Trần Trạch Lý sửng sốt, hắn muốn nói con rắn đen trước mặt căn bản không phải thứ sức người có thể địch nổi, nhưng khi chạm phải ánh mắt bùng ý chí chiến đấu của Trần Phong, lời phía sau hắn lại không nói ra được.
"Cậu Trần, mặc dù sen đá quan trọng, nhưng sự an toàn của cậu quan trọng hơn." Trần Trạch Văn trầm giọng nói, hắn cũng thấy được ý chí chiến đấu sục sôi của Trần Phong, nhưng Trần Phong là đối thủ của con rắn đen này thật sao?
Chưa chắc.
Trần Phong lắc đầu, không nói gì, mặc dù con rắn đen này khủng bố, nhưng cũng không đáng sợ đến mức vô địch thực sự.
Trong lúc bốn anh em họ Trần và Trần Phong nói chuyện, thì cuộc chiến của rắn đen và nhà họ Hoắc lại lần nữa bắt đầu.
Sự gục gã của Hoắc Thanh Tùng khiến sĩ khí của người nhà họ Hoắc bỗng chốc tụt dốc.
Rắn đen lao tới chỗ lính đánh thuê của nhà họ Hoắc như gió lốc, một võ sĩ giai đoạn giữa Ám Kình khác của nhà họ Hoắc - Hoắc Gia Minh thấy tình hình không ổn, bèn tóm lấy Hoắc Hồng Nhan bỏ chạy.
Căn bản không rảnh để lo cho đám lính đánh thuê nhà họ Hoắc.
Chỉ trong nháy mắt.
Đám lính đánh thuê đông đảo đã tan tác.
Rắn đen lao vào đám đông, há cái miệng khổng lồ, từng người một bị nó nuốt vào bụng hoặc là cắn làm đôi.
Bất cẩn bị mình rắn cọ vào cũng sẽ bay ngược ra, lục phủ ngũ tạng vỡ thành vụn máu giữa không trung.
Bị con rắn đen đập vào không nhẹ hơn sức va chạm của một chiếc xe tải lớn đi với tốc trăm cây số trên giây.
Hoắc Hồng Nhan há hốc miệng, nước mắt giàn giụa, lúc này cô ta muốn khóc cũng không khóc được thành tiếng.
Thấy từng gương mặt quen thuộc kêu la thảm thiết trước mặt cô ta, cảm giác đau đớn thấu tim gan đó căn bản không thể dùng ngôn từ để nói rõ.
Hoắc Hồng Nhan hối hận vô cùng, nếu được bắt đầu lại, cô ta chắc chắn sẽ không đến núi Ngọc Tuyền.
Nếu bắt đầu lại một lần, cô ta chắc chắn sẽ hạ lệnh rút lui lúc Trần Phong nói dưới nước có thứ nguy hiểm.
Nhưng không có nếu như.
Chỉ có cô ta khăng khăng làm theo ý mình.
Chỉ có thương vong vô số.
Sau khi nhấm nuốt gần hết lính đánh thuê nhà họ Hoắc, ánh mắt âm u của rắn đen lại nhìn chằm chằm Hoắc Thanh Tùng mất năng lực phản kháng đang nằm trên đất.
Hoắc Thanh Tùng từng làm nó bị thương!
Mặc dù chỉ là một vết thương con cỏn, nhưng cũng là bị thương!
Nên nó phải trả thủ, nó muốn nhai nát Hoắc Thanh Tùng, để xả cơn giận trong lòng.
Con rắn đen lè lưỡi, thong thả bò đến chỗ Hoắc Thanh Tùng.
"Chú Hoắc!"
Hoắc Hồng Nhan thấy cảnh này thì gào thét thê lương, dồn hết sức toàn thân, tránh thoát khỏi sự khống chế của Hoắc Gia Minh.
Cô ta muốn đi cứu Hoắc Thanh Tùng.
Cô ta mất bố từ nhỏ, là Hoắc Thanh Tùng nuôi dưỡng cô ta khôn lớn, quan hệ giữa cô ta và Hoắc Thanh Tùng từ lâu đã như bố con. Cô ta thực sự không thể trơ mắt nhìn Hoắc Thanh Tùng bị con rắn đen giết.
"Cô chủ, đừng qua đây!"
Cả người Hoắc Thanh Tùng bê bết máu, đôi mắt như nứt ra, hét to.
Hoắc Gia Minh cũng bi phẫn cùng cực, tóm chặt Hoắc Hồng Nhan: "Cô chủ, không thể qua đó, cô qua đó thì Hoắc Thanh Tùng sẽ chết vô ích!"
Thực ra từ lúc con rắn đen xuất hiện, Hoắc Thanh Tùng đã biết hôm nay có lẽ mình không sống nổi.
Là người phụ trách hành động lần này của nhà họ Hoắc, ông ta buộc phải ở lại chặn hậu.
"Cô chủ, đi mau!" Hoắc Thanh Tùng cười buồn, loạng choạng đứng dậy, lao về phía con rắn đen.
"Chú Hoắc!"
Hoắc Hồng Nhan bi thương gào lên, nước mắt tuôn như suối, cảm giác đau đớn như tim vỡ vụn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.