Chương 618: Tôi thích anh ấy
Lư Lai Phật Tổ
13/12/2020
Hai bài đăng này lần lượt do một tay đua Hoa Hạ và Vũ Văn Bác đăng, phần trả lời trong mười phút ngắn ngủi đã đến một nghìn, hầu hết mọi người đều cảm thấy mọi việc quá khó tin, đồng thời cho rằng các tay đua CL do Park Chang Jun dẫn đầu và cả giới đua xe ngầm CL mất mặt quá!
“Các tay đua CL dẫn đầu là Park Chang Jun không tôn trọng tinh thần giao kèo, không chịu thua được!”.
“Tôi đề nghị mọi người sau này đừng đến CL tham gia thi đấu, cuộc thi ở các nơi khác cũng nghiêm cấm tay đua CL tham gia!”.
Còn có người đề nghị, phải kiên quyết tẩy chay các tay đua CL và đến CL tham gia thi đấu, đồng thời nhận được hưởng ứng tích cực.
“Kĩ thuật lái xe của Trần Phong – tay đua Hoa Hạ sao lại đỉnh vậy?”.
“Trần Phong – tay đua Hoa Hạ và Guson – người đứng đầu Bảng Xe Đen, ai mạnh hơn?”.
Ngoài ra, còn có người vô cùng tò mò về kĩ thuật lái xe của Trần Phong, đồng thời cũng hiếu kì giữa Trần Phong và Guson thì rốt cuộc ai mạnh hơn.
Với tất cả những việc này, Trần Phong không biết, dù biết thì cũng sẽ không để ý.
Sau khi Park Chang Jun dẫn người đi, Trần Phong đi về phía tòa nhà ba tầng cùng với Quý Hồng, Vũ Văn Bác.
“Trần Phong! Trần Phong!”.
Thấy Trần Phong đi tới, đám đông tự động tách ra, tạo thành một con đường nhỏ hẹp, những tay đua Hoa Hạ khác, những khán giả ở hiện trường và nhân viên trường đua ngầm đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái nhìn Trần Phong, hò hét tên Trần Phong, cứ như chào đón anh hùng thắng trận trở về.
“Anh Phong, kĩ thuật lái xe của anh sao đỉnh quá vậy?”.
Sau khi Trần Phong về đến sảnh vip ở tầng ba, Vũ Văn Bác cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi ra vấn đề này.
Cậu ta tưởng Trần Phong chỉ có thực lực võ thuật lợi hại thôi, nhưng bây giờ xem ra, kĩ thuật lái xe của Trần Phong cũng không kém chút nào, thậm chí nói là mạnh nhất thế giới cũng không quá.
Nghe thấy câu hỏi của Vũ Văn Bác, Quý Hồng cũng hiếu kì ra mặt, nhìn Trần Phong đầy mong chờ, đợi lời giải đáp của Trần Phong.
Trần Phong cười gượng: “Lúc nhỏ sở thích duy nhất của tôi là đua xe. Mỗi lần ngoài luyện võ ra thì tôi sẽ đến trường đua tập xe. Ngoài ra, tôi là một võ sĩ, xét về phản ứng hay thể lực thì võ sĩ cũng mạnh hơn nhiều so với các tay đua bình thường, trong tình hình như vậy, lái xe đua với tốc độ tối đa cũng không phải là việc gì khó”.
“Thì ra là vậy!”, Vũ Văn Bác bừng tỉnh.
“Tôi cảm thấy năng khiếu của cậu Trần chẳng khoa học gì cả, người luyện võ nhiều lắm, nhưng tôi chưa từng gặp ai lợi hại như cậu Trần”, Quý Hồng nói ra suy nghĩ của mình.
“Trò chơi thôi, không đến mức khoa học hay không khoa học gì đâu”, Trần Phong mỉm cười, không để ý.
“Cậu Trần, có lẽ với cậu mà nói, việc này không là gì hết, nhưng với các tay đua Hoa Hạ như chúng tôi thì cậu chính là thần thánh trong lòng họ! Mà hôm nay, cũng là ngày đáng để giới đua xe ngầm Hoa Hạ ăn mừng, ghi nhớ!”
Quý Hồng nói thật lòng, với thân phận của anh ta mà còn cảm thấy tối nay nhiệt huyết sôi sùng sục, huống hồ những tay đua Hoa Hạ khác.
“Phải là ngày đáng để cả Hoa Hạ ăn mừng, ghi nhớ”.
Vũ Văn Bác cười phụ họa: “Bây giờ, khắp mạng đều bùng nổ rồi, không chỉ vòng bạn bè, mà Weibo, thậm chí là các trang mạng lớn đều đang đăng tin về việc đám ranh con Park Chang Jun quỳ xuống nhận sai, anh Phong được cư dân mạng gọi là anh hùng dân tộc!”.
“Tôi đây không được tính là anh hùng dân tộc gì hết”.
Trần Phong lắc đầu, nói khẽ: “Anh hùng dân tộc chân chính là những liệt sĩ cách mạng đã đổ máu hi sinh để tân Hoa Hạ thành lập và những quân nhân Hoa Hạ lặng lẽ bảo vệ tổ quốc và nhân dân!”.
“Không có những liệt sĩ, thì không có ngày nay của chúng ta, không có các quân nhân thì không có thái bình thịnh thế của chúng ta!”.
Bên tai vang lên tiếng của Trần Phong, Vũ Văn Bác và Quý Hồng đều rất đồng tình, vẻ mặt trang nghiêm.
Cùng lúc đó.
Trên bầu trời sân bay Yên Kinh, xuất hiện một chiếc máy bay thương mại tư nhân bay từ Luân Đan, Ưng Quốc đến.
Trên chiếc máy bay này chỉ có mấy hành khách ít ỏi.
Trong đó, có hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần da trắng như tuyết, sống mũi cao thẳng, tóc vàng mắt xanh khiến người ta chú ý.
Hai cô gái đều ở độ tuổi 23, 24 tuổi.
Một trong số họ mặc chiếc váy dài vải voan màu xanh da trời kiểu Hy Lạp, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai, khí chất cao quý mà trang nhã.
Một người khác thì mặc váy dài hở vai màu trắng, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, chỗ vạt váy thì hơi bồng bềnh, lộ ra cặp chân thon dài mà thẳng tắp.
Lúc máy bay xuất hiện trên bầu trời Yên Kinh, cô gái xinh đẹp mặc váy trắng hở vai không nhịn được mà chuyển mắt sang cô cái mặc váy dài vải voan màu xanh da trời bên cạnh.
“Hathaway, có tin tức của anh ấy không?”, mặc dù cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu trắng có gương mặt nước ngoài điển hình, nhưng phát âm của cô lại là khẩu âm Hoa Hạ chính tông.
“Anh ấy?”, nghe thấy lời cô gái xinh đẹp váy dài trắng nói, Hathaway đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Không có”.
“Anne, Hoa Hạ thực sự quá rộng. Cả Hoa Hạ, có hơn một tỉ dân, chỉ dựa vào một cái tên thì không thể tìm được anh ấy”.
“Tôi biết chứ, nên lần này tôi đã đích thân đến Hoa Hạ”, cô gái xinh đẹp váy trắng tên Anne khẽ gật đầu, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười xinh đẹp khiến hoa nhường nguyệt thẹn.
Hathaway hơi bất lực: “Anne, người đàn ông Hoa Hạ đó quan trọng với cô như vậy thật sao?”.
“Cô là công chúa của hoàng gia, nếu để những hoàng tử các nước biết, vì một người đàn ông mới gặp một lần mà cô chạy từ Ưng Quốc xa xôi đến Hoa Hạ, bọn họ có lẽ sẽ tức chết mất”.
“Bọn họ nghĩ sao thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi chỉ biết, tôi nhất định phải tìm được anh ấy…”, Anne bày vẻ mặt kiên định, mặc dù cô chỉ gặp người đàn ông đó một lần, nhưng một lần gặp gỡ đó lại đủ để cô khắc ghi suốt đời!
“Anne, cô có từng nghĩ đến một khả năng không?”, lúc này, Hathaway đột nhiên nói.
Anne sửng sốt: “Khả năng gì?”.
“Người đàn ông Hoa Hạ đó đã kết hôn rồi”, Hathaway nói nghiêm túc.
“Anne, lần trước lúc cô gặp anh ấy là tám năm trước. Tám năm trước, người đàn ông Hoa Hạ đó khoảng 16 tuổi, giờ 8 năm đã trôi qua, ít nhất anh ấy cũng 24 tuổi rồi. Hai mươi tư tuổi, ở Hoa Hạ chính là tuổi lập gia đình. Nếu anh ấy đã kết hôn thì cô phải làm sao?”, Hathaway nhìn Anne rồi nói.
“Kết hôn rồi?”, Anne cau mày: “Đàn ông Hoa Hạ không được lấy hai vợ sao?”.
Hathaway sầm mặt: “Anne, cô là công chúa của hoàng gia đó, công chúa của hoàng gia sao có thể hầu hạ một người đàn ông với người phụ nữ khác chứ?”.
“Công chúa hoàng gia thì sao? Công chúa hoàng gia sao lại không thể hầu hạ một người đàn ông cùng người phụ nữ khác?”.
Anne bĩu môi: “Dù sao thì tôi cũng mặc kệ, lần này tôi nhất định phải gặp anh ấy. Dù anh ấy kết hôn rồi thì tôi cũng phải nói với anh ấy, tôi thích anh ấy”.
“Được rồi, lát nữa xuống máy bay, tôi sẽ bảo quan chức Hoa Hạ tìm giúp cô, nhưng mà cô cũng đừng đặt quá nhiều hi vọng, dù sao thì thời gian cũng đã qua 8 năm rồi, anh ấy giờ có ở Hoa Hạ không cũng chưa chắc”, cuối cùng, Hathaway vẫn bị Anne đánh bại.
Cô biết, lần này nếu không giúp Anne tìm được người đàn ông kia thì Anne có lẽ cả đời cũng không thôi nhung nhớ.
“Các tay đua CL dẫn đầu là Park Chang Jun không tôn trọng tinh thần giao kèo, không chịu thua được!”.
“Tôi đề nghị mọi người sau này đừng đến CL tham gia thi đấu, cuộc thi ở các nơi khác cũng nghiêm cấm tay đua CL tham gia!”.
Còn có người đề nghị, phải kiên quyết tẩy chay các tay đua CL và đến CL tham gia thi đấu, đồng thời nhận được hưởng ứng tích cực.
“Kĩ thuật lái xe của Trần Phong – tay đua Hoa Hạ sao lại đỉnh vậy?”.
“Trần Phong – tay đua Hoa Hạ và Guson – người đứng đầu Bảng Xe Đen, ai mạnh hơn?”.
Ngoài ra, còn có người vô cùng tò mò về kĩ thuật lái xe của Trần Phong, đồng thời cũng hiếu kì giữa Trần Phong và Guson thì rốt cuộc ai mạnh hơn.
Với tất cả những việc này, Trần Phong không biết, dù biết thì cũng sẽ không để ý.
Sau khi Park Chang Jun dẫn người đi, Trần Phong đi về phía tòa nhà ba tầng cùng với Quý Hồng, Vũ Văn Bác.
“Trần Phong! Trần Phong!”.
Thấy Trần Phong đi tới, đám đông tự động tách ra, tạo thành một con đường nhỏ hẹp, những tay đua Hoa Hạ khác, những khán giả ở hiện trường và nhân viên trường đua ngầm đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái nhìn Trần Phong, hò hét tên Trần Phong, cứ như chào đón anh hùng thắng trận trở về.
“Anh Phong, kĩ thuật lái xe của anh sao đỉnh quá vậy?”.
Sau khi Trần Phong về đến sảnh vip ở tầng ba, Vũ Văn Bác cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi ra vấn đề này.
Cậu ta tưởng Trần Phong chỉ có thực lực võ thuật lợi hại thôi, nhưng bây giờ xem ra, kĩ thuật lái xe của Trần Phong cũng không kém chút nào, thậm chí nói là mạnh nhất thế giới cũng không quá.
Nghe thấy câu hỏi của Vũ Văn Bác, Quý Hồng cũng hiếu kì ra mặt, nhìn Trần Phong đầy mong chờ, đợi lời giải đáp của Trần Phong.
Trần Phong cười gượng: “Lúc nhỏ sở thích duy nhất của tôi là đua xe. Mỗi lần ngoài luyện võ ra thì tôi sẽ đến trường đua tập xe. Ngoài ra, tôi là một võ sĩ, xét về phản ứng hay thể lực thì võ sĩ cũng mạnh hơn nhiều so với các tay đua bình thường, trong tình hình như vậy, lái xe đua với tốc độ tối đa cũng không phải là việc gì khó”.
“Thì ra là vậy!”, Vũ Văn Bác bừng tỉnh.
“Tôi cảm thấy năng khiếu của cậu Trần chẳng khoa học gì cả, người luyện võ nhiều lắm, nhưng tôi chưa từng gặp ai lợi hại như cậu Trần”, Quý Hồng nói ra suy nghĩ của mình.
“Trò chơi thôi, không đến mức khoa học hay không khoa học gì đâu”, Trần Phong mỉm cười, không để ý.
“Cậu Trần, có lẽ với cậu mà nói, việc này không là gì hết, nhưng với các tay đua Hoa Hạ như chúng tôi thì cậu chính là thần thánh trong lòng họ! Mà hôm nay, cũng là ngày đáng để giới đua xe ngầm Hoa Hạ ăn mừng, ghi nhớ!”
Quý Hồng nói thật lòng, với thân phận của anh ta mà còn cảm thấy tối nay nhiệt huyết sôi sùng sục, huống hồ những tay đua Hoa Hạ khác.
“Phải là ngày đáng để cả Hoa Hạ ăn mừng, ghi nhớ”.
Vũ Văn Bác cười phụ họa: “Bây giờ, khắp mạng đều bùng nổ rồi, không chỉ vòng bạn bè, mà Weibo, thậm chí là các trang mạng lớn đều đang đăng tin về việc đám ranh con Park Chang Jun quỳ xuống nhận sai, anh Phong được cư dân mạng gọi là anh hùng dân tộc!”.
“Tôi đây không được tính là anh hùng dân tộc gì hết”.
Trần Phong lắc đầu, nói khẽ: “Anh hùng dân tộc chân chính là những liệt sĩ cách mạng đã đổ máu hi sinh để tân Hoa Hạ thành lập và những quân nhân Hoa Hạ lặng lẽ bảo vệ tổ quốc và nhân dân!”.
“Không có những liệt sĩ, thì không có ngày nay của chúng ta, không có các quân nhân thì không có thái bình thịnh thế của chúng ta!”.
Bên tai vang lên tiếng của Trần Phong, Vũ Văn Bác và Quý Hồng đều rất đồng tình, vẻ mặt trang nghiêm.
Cùng lúc đó.
Trên bầu trời sân bay Yên Kinh, xuất hiện một chiếc máy bay thương mại tư nhân bay từ Luân Đan, Ưng Quốc đến.
Trên chiếc máy bay này chỉ có mấy hành khách ít ỏi.
Trong đó, có hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần da trắng như tuyết, sống mũi cao thẳng, tóc vàng mắt xanh khiến người ta chú ý.
Hai cô gái đều ở độ tuổi 23, 24 tuổi.
Một trong số họ mặc chiếc váy dài vải voan màu xanh da trời kiểu Hy Lạp, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai, khí chất cao quý mà trang nhã.
Một người khác thì mặc váy dài hở vai màu trắng, xương quai xanh xinh đẹp như ẩn như hiện, chỗ vạt váy thì hơi bồng bềnh, lộ ra cặp chân thon dài mà thẳng tắp.
Lúc máy bay xuất hiện trên bầu trời Yên Kinh, cô gái xinh đẹp mặc váy trắng hở vai không nhịn được mà chuyển mắt sang cô cái mặc váy dài vải voan màu xanh da trời bên cạnh.
“Hathaway, có tin tức của anh ấy không?”, mặc dù cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu trắng có gương mặt nước ngoài điển hình, nhưng phát âm của cô lại là khẩu âm Hoa Hạ chính tông.
“Anh ấy?”, nghe thấy lời cô gái xinh đẹp váy dài trắng nói, Hathaway đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Không có”.
“Anne, Hoa Hạ thực sự quá rộng. Cả Hoa Hạ, có hơn một tỉ dân, chỉ dựa vào một cái tên thì không thể tìm được anh ấy”.
“Tôi biết chứ, nên lần này tôi đã đích thân đến Hoa Hạ”, cô gái xinh đẹp váy trắng tên Anne khẽ gật đầu, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười xinh đẹp khiến hoa nhường nguyệt thẹn.
Hathaway hơi bất lực: “Anne, người đàn ông Hoa Hạ đó quan trọng với cô như vậy thật sao?”.
“Cô là công chúa của hoàng gia, nếu để những hoàng tử các nước biết, vì một người đàn ông mới gặp một lần mà cô chạy từ Ưng Quốc xa xôi đến Hoa Hạ, bọn họ có lẽ sẽ tức chết mất”.
“Bọn họ nghĩ sao thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi chỉ biết, tôi nhất định phải tìm được anh ấy…”, Anne bày vẻ mặt kiên định, mặc dù cô chỉ gặp người đàn ông đó một lần, nhưng một lần gặp gỡ đó lại đủ để cô khắc ghi suốt đời!
“Anne, cô có từng nghĩ đến một khả năng không?”, lúc này, Hathaway đột nhiên nói.
Anne sửng sốt: “Khả năng gì?”.
“Người đàn ông Hoa Hạ đó đã kết hôn rồi”, Hathaway nói nghiêm túc.
“Anne, lần trước lúc cô gặp anh ấy là tám năm trước. Tám năm trước, người đàn ông Hoa Hạ đó khoảng 16 tuổi, giờ 8 năm đã trôi qua, ít nhất anh ấy cũng 24 tuổi rồi. Hai mươi tư tuổi, ở Hoa Hạ chính là tuổi lập gia đình. Nếu anh ấy đã kết hôn thì cô phải làm sao?”, Hathaway nhìn Anne rồi nói.
“Kết hôn rồi?”, Anne cau mày: “Đàn ông Hoa Hạ không được lấy hai vợ sao?”.
Hathaway sầm mặt: “Anne, cô là công chúa của hoàng gia đó, công chúa của hoàng gia sao có thể hầu hạ một người đàn ông với người phụ nữ khác chứ?”.
“Công chúa hoàng gia thì sao? Công chúa hoàng gia sao lại không thể hầu hạ một người đàn ông cùng người phụ nữ khác?”.
Anne bĩu môi: “Dù sao thì tôi cũng mặc kệ, lần này tôi nhất định phải gặp anh ấy. Dù anh ấy kết hôn rồi thì tôi cũng phải nói với anh ấy, tôi thích anh ấy”.
“Được rồi, lát nữa xuống máy bay, tôi sẽ bảo quan chức Hoa Hạ tìm giúp cô, nhưng mà cô cũng đừng đặt quá nhiều hi vọng, dù sao thì thời gian cũng đã qua 8 năm rồi, anh ấy giờ có ở Hoa Hạ không cũng chưa chắc”, cuối cùng, Hathaway vẫn bị Anne đánh bại.
Cô biết, lần này nếu không giúp Anne tìm được người đàn ông kia thì Anne có lẽ cả đời cũng không thôi nhung nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.