Long Thành

Chương 16: Giết người (1)

Phương Tưởng

24/07/2019

Lâm Nam cẩn thận liếc mắt nhìn hiệu trưởng một cái, nhìn không ra vui giận của hiệu trưởng, hắn cung kính trả lời: "Chỗ ngài thấy, là tinh quang vạn dặm phía chân trời, tôi là phàm tục ngu dốt, chỉ thấy bùn đất ba thước cỏ cây, còn xin đại nhân chỉ điểm."

Từ Bách Nham mặt đang không chút cảm xúc bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, khen ngợi nói: "Vỗ mông ngựa tốt! Vẫn là lão Lâm ông hiểu biết tôi nhất!"

Tiếp theo hắn ho nhẹ một tiếng: "Một viên mãnh tướng."

Lâm Nam đang ngồi ngay ngắn, cũng có chút suy nghĩ.

Từ Bách Nham bỏ xì gà đã tắt trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn khói bụi cuồn cuộn ở xa xa, giọng điệu tràn đầy tán thưởng thưởng thức: "Rõ ràng là một cái nông giáp cũ kỹ, nhưng mà ngươi xem, bước như kinh lôi, thế không thể đỡ, nơi đi qua bẻ gãy nghiền nát, nếu cho hắn một cái Quang Giáp tốt chút, đám phế vật Trung Tâm An Ninh này, có thể ngăn được hắn sao?"

Lâm Nam thử hỏi: "Ý tứ của ngài là?"

Từ Bách Nham vung tay lên: "Ghi vào. Quản lý trường học, quan trọng nhất chính là nói giữ lời! Không chỉ có trúng tuyển, chúng ta còn phải cho học bổng cao nhất! Tiền sẽ không cho, cho trang bị Quang Giáp! Đạo lý ngàn vàng mua cốt ta biết. Xương cốt tốt, trường học chúng ta chó dữ nhiều, là cần xương cốt."

Lâm Nam bừng tỉnh đại ngộ, lộ ra vẻ bội phục: "Diệu! Thật sự là diệu!"

Từ Bách Nham đắc ý nói: "Chó dữ sẽ giành xương cốt, chúng ta cũng có thể thoải mái một chút. Trung Tâm An Ninh lần trước sửa bao nhiêu tiền? Sáu ngàn vạn! Cái này là cần bao nhiêu phí tài trợ mới có thể hồi vốn, nếu không tìm học sinh gia trưởng ký sổ nợ, sửa Trung Tâm An Ninh một lần tôi sẽ phá sản. Quẳng một cây xương ra ngoài, để cho tự bọn chúng chém giết, là tốt nhất."

Lâm Nam liên tục vỗ mông ngựa: "Đại nhân cao chiêm viễn chúc, tuyệt không thể tả. Không bằng để cho hắn đi Phòng tác phong và kỷ luật, chính phong túc kỷ. Chuyện giữa học sinh để học sinh xử lý, miễn cho đám này tinh lực không chỗ phát tiết cả ngày nghĩ cách nổ trường học."

Từ Bách Nham vuốt cằm, vẻ mặt hài lòng: "Phòng Tác phong và kỷ luật không tệ, nhưng sao có thể không có binh, từ Trung Tâm An Ninh điều vài người đi làm trợ lý của hắn. Nhớ kỹ, những người này chỉ có thể quản hậu cần, không thể ra tay. Chuyện giữa học sinh với nhau, tự mình đi giải quyết."

"Đại nhân nói đúng." Hắn bỗng nhiên có chút do dự: "Nếu hắn không đáp ứng thì sao? Cái này là cùng toàn giáo là địch."

"Bồi tiền." Từ Bách Nham cười lạnh: "Hắn là quỷ nghèo, chỉ hai cái Hurricane, đã cũng đủ hắn bồi quần còn không có."

"Đại nhân liệu địch tiên cơ, thần cơ diệu toán, khi nào thì thuộc hạ mới có thể học được một chút da lông."

"Ha ha ha, đi đi, đi xem đại tướng hàng đầu của chúng ta."

Long Thành còn chưa có đến phòng hiệu trưởng, đã nghe radio thông báo, mình trúng tuyển. Long Thành không có để ý tới, mà là tiếp tục vùi đầu chạy như điên, cho đến khi đến phòng hiệu trưởng ở trong thời gian quy định.



Ở doanh huấn luyện hắn kiến thức qua các loại âm mưu quỷ kế, không dễ tin người cùng các loại tin tức.

Long Thành từ khoang điều khiển Thiết Canh Vương đi xuống.

Một thiếu niên gầy yếu, tóc đen mềm mại, hơi hơi cúi đầu, nhìn qua ngượng ngùng hướng nội. Nửa thân trên mặc một cái áo thun đã bạc màu, tựa như có chút dinh dưỡng không đủ, nửa dưới là một cái quần màu xanh lục cùng một đôi giày thể thao trắng đã cũ, quần không quá vừa người, có chút dài rộng, lộ ra cái chân gầy ốm.

Trên đơn báo danh điền 17 tuổi, nhưng mà nhìn qua, chỉ chừng 14, 15 tuổi.

Long Thành trước mắt nhìn qua chính là một đứa nhỏ thẹn thùng hướng nội, nào nghĩ đến quả quyết hung ác như vừa rồi?

Hai người đương nhiên sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, nói thật, ở cái trường học này, cơ bản không có học sinh bình thường nào.

Hiệu trưởng bô bô nói một đống lớn những lời nói hùng hồn, Long Thành cũng thờ ơ, chờ hiệu trưởng nói xong, hắn hỏi mình được tuyển phải không?

Giáo vụ chủ nhiệm Lâm Nam vội vàng nói đã được tuyển, còn có học bổng cao nhất vân vân và mây mây.

Long Thành thở ra một hơi, rốt cuộc không cần rời khỏi nông trường, về phần mặt sau hai người nói cái gì, hắn không chút quan tâm.

Lâm Nam kêu đến một nhân viên công tác, đưa Long Thành đi ký túc xá, ở cuối cùng theo thói quen nói vài câu "Hãy cố lên, cố gắng học tập" "Ở trường học thành thật chút, không cần gây rối" .

Long Thành có chút kỳ quái nhìn thoáng qua tên mập này, không phải nên nói "Cố lên, cố gắng sống sót" sao?

Thời điểm đi theo nhân viên công tác đi ký túc xá, hắn cẩn thận hồi tưởng tất cả phát sinh hôm nay, đột nhiên phát hiện doanh huấn luyện này tựa như cùng mình suy nghĩ không quá giống nhau? Là một nơi kỳ quái.

Bất quá mặc kệ thế nào, mình về sau có thể ở lại nông trường, nghĩ đến đây, Long Thành tâm tình lập tức trở nên vui vẻ hẳn lên.

Fermi đi trước dẫn đường rốt cuộc nhịn không được: "Câu khỏe chứ, Long Thành, tôi là Fermi, sau này là trợ lý của cậu, giúp cậu xử lý công tác Phòng tác phong và kỷ luật, hợp tác vui vẻ."

Long Thành nói anh khỏe.



Ở thời điểm kế hoạch thất bại, Fermi tâm tình thành tro bụi, nghĩ mình sẽ bị khai trừ, không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển, trở thành trợ lý của Long Thành. Lâm Nam đại nhân còn chuyên môn dặn dò hắn cố gắng, phải làm tốt công tác hỗ trợ Long Thành xử lý Phòng tác phong và kỷ luật.

Fermi trong lòng tràn ngập vui sướng sống sót sau tai nạn, về phần đảm nhiệm trợ lý một học sinh, hắn không thèm để ý, dù sao tiền lương cũng sẽ không phát thiếu.

Huống hồ, lần này so kè, Fermi tương đương bội phục đối với thực lực của Long Thành.

Fermi làm người khéo đưa đẩy, hiểu được sát ngôn quan sắc, chú ý Long Thành tựa như không thích nói chuyện, liền chủ động giới thiệu một ít tình huống của trường học.

Long Thành nghe được thực cẩn thận, nhưng mà dần dần, hắn vẻ mặt có chút cổ quái.

Chú ý tới Long Thành khác thường, Fermi không khỏi hỏi: "Sao vậy? Long Thành, có chỗ nào không hiểu hay sao?"

Long Thành hỏi làm sao mới có thể về nông trường?

Thì ra là nhớ nhà, Fermi bừng tỉnh đại ngộ, hắn nhớ tới mình ngày đầu tiên nhập ngũ, từng vô cùng nhớ nhà.

Vẫn là một đứa nhỏ mà.

Fermi ánh mắt ôn hòa hơn rất nhiều, cười nói: "Trường học là quản lý kiểu phong bế quân sự hóa, bình thường không thể ra khỏi trường. Mỗi tháng được đi ra một lần, nghỉ ngơi ba ngày, có thể rời khỏi trường, đến lúc đó cậu có thể về nhà."

Long Thành dừng bước chân lại, quay mặt nhìn Fermi, vẻ mặt chân thật hỏi lại: "Không cần giết sạch toàn bộ người?"

Fermi thân thể cứng đờ, đầu óc xuất hiện chập mạch.

Giết, giết sạch. . . Toàn, toàn bộ người?

Fermi ngơ ngác nhìn Long Thành vẻ mặt chân thật, hắn kiệt lực bài trừ ra vẻ tươi cười, ha ha cười nói: "Giết sạch toàn bộ người? Ha ha ha ha. . . Ha ha ha ha, không cần nói giỡn như vậy, chúng ta là trường học, không phải lò sát sinh."

Long Thành không có dời đi tầm mắt của mình, vẻ mặt không có chút biến hóa.

Doanh huấn luyện đương nhiên không phải lò sát sinh, lò sát sinh gà vịt là không giết ngươi, học sinh trên sân huấn luyện mỗi ngày đều suy nghĩ làm thế nào để lấy mạng của mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Long Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook