Chương 767: Hắt rượu
Lam Nha
01/07/2023
Đúng lúc này, Chu Lệ Ngọc hơi mạnh tay lên một chút hắt rượu về phía chiến
thần bất bại Arnold. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột làm cho chiến thần
bất bại Arnold đang vênh váo vô cùng sửng sốt. Tất cả mọi người ở đây
cũng ngây ngẩn cả người. Không ai nghĩ đến chuyện Chu Lệ Ngọc đang tươi
cười lại hắt chén rượu về phía một người có danh tiếng vang dội đến vậy, một chiến tướng năm sao của nước Liệp Ưng. "Đồ khốn, cô dám hắt rượu
vào tôi sao?" Chiến thần bất bại Arnold giận tím cả mặt.
Tất cả mọi người trong nhà họ Trần nhìn thấy cảnh Chu Lệ Ngọc dám hắt rượu vào người chiến thần bất bại Arnold đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
"Mấy người các người ăn cơm làm gì cho tốn gạo ra, ngay cả một cô gái cũng không khống chế được, tôi nuôi mấy người ăn để mọi chuyện thế này à?" Ông Trần mắng đám người giúp việc, bảo vệ trong nhà.
"Ông Trần, là lỗi của tôi, xin ông tha cho chúng tôi." Người quản lý nơm nớp lo sợ nói.
Ông Trần không dám đứng ra làm chủ cho bọn họ, liền hỏi ý kiến của chiến thần bất bại Arnold: "Chiến thần bất bại Arnold, đám chó hèn hạ này không thể khống chế nổi con khốn Chu Lệ Ngọc này, ngài xem xử lý bọn họ như thế nào?"
Vốn dĩ chiến thần bất bại Arnold định khiêu khích Lê Uy Long, ông ta còn đang cực kỳ vênh váo, cực kỳ đắc ý thì vì đám người làm này không cẩn thận để cho Chu Lệ Ngọc có cơ hội hắt rượu vào ông ta, làm ảnh hưởng đến hình tượng, đến sự cao ngạo ông ta đang tỏ ra khiến cho ông ta cảm thấy tức giận đến cực điểm.
"Đám người làm không bằng con chó này làm chút việc nhỏ cũng không xong, còn giữ bọn họ lại làm gì? Trực tiếp đem ra giết đi." Chiến thần bất bại Arnold lạnh lùng nói.
Vừa nghe thấy chiến thần bất bại Arnold nói muốn giết hết đám người làm này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sợ toát mồ hôi hạt. Không ai nghĩ đến chiến thần bất bại Arnold lại ngoan độc, tàn nhẫn đến như vậy.
Đám người làm toàn thân lụi xơ vì sợ hãi, có người còn bị dọa tè cả ra quần.
"Chiến thần bất bại Arnold, mong người tha mạng."
"Chiến thần bất bại Arnold, xin hãy tha cho chúng tôi đi mà."
"Chiến thần bất bại Arnold, hắt rượu vào người ngài chính là con khốn Chu Lệ Ngọc, không liên quan đến chúng tôi mà."
"Đúng vậy, oan có đầu, nợ có chủ, nếu muốn giết hãy giết con khốn Chu Lệ Ngọc này đi, tha cho chúng tôi đi."
Đám người làm ở đây đều sợ hãi cầu xin được tha mạng.
"Đưa ra ngoài, giết." Chiến thần bất bại Arnold cũng không muốn nhìn đám người làm này thêm một chút nào nữa, lập tức ra lệnh.
"Rõ." Một đám binh lính của nước Liệp Ưng lập tức tiến đến lôi đám người làm này ra ngoài.
"Chiến thần bất bại Arnold xin tha mạng cho tôi."
"Ông chủ, tha mạng cho tôi."
Lúc đám người làm này bị lôi ra ngoài, bọn họ sợ hãi đến cực điểm, không ngừng cầu xin.
Chỉ bởi vì không giữ, không không chế được Chu Lệ Ngọc liền dẫn tới họa chết người, cuối cùng bị bắn chết. Bọn họ đều cảm thấy chiến thần bất bại Arnold giống như một bạo quân thời xưa vậy, chỉ cần một lời không đúng ý liền giết người.
Ông Trần đâu dám cầu xin giúp cho đám người làm, hiện tại ông ta giống như một con rối vậy, chuyện gì cũng nghe theo chiến thần bất bại Arnold định đoạt.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Bên ngoài cửa nhà họ Trần, tiếng súng nổ vang lên ầm ầm.
"A a a..." Đám người làm bên ngoài kêu lên thảm thiết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đám người làm đã bị xử bắn ngay lập tức, ở ngay bên ngoài.
Người nhà họ Trần cùng với Chu Lệ Ngọc, Chu Hoàng Lâm nhìn sang chiến thần bất bại Arnold, nhìn thấy ông ta, phải nói là gì đây, là cao hứng, là vui mừng, phấn chấn. Ông ta đã lôi toàn bộ đám người làm ở đây giết toàn bộ. Tất cả mọi người sợ đến kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đám người làm còn lại của nhà họ Trần đều sợ run rẩy cả hai chân, trong lòng thầm cảm thấy may mắn khi vừa rồi không phải bọn họ đi khống chế Chu Lệ Ngọc, bằng không đấy sẽ là kết cục của bọn họ, chết trong tức tưởi.
Chỉ một lúc sau, những binh lính của nước Liệp Ưng đã chấp hành xong nhiệm vụ xử bắn đám người làm, bọn họ chạy trở về nhà họ Trần.
"Báo cáo chiến thần bất bại, đã xử bắn toàn bộ những người làm kia." Binh lính cầm đầu của nước Liệp Ưng nói.
"Được." Chiến thần bất bại Arnold nói một chữ được rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Lệ Ngọc nói: "Cô hai nhà họ Chu à, cô còn muốn nói gì thì nói đi."
Lúc này, Chu Hoàng Lâm mới phản ứng lại, vội vàng nói với Chu Lệ Ngọc đang ngây người ra như ngỗng: "Chị, không phải chị chán sống rồi chứ? Sao tự nhiên chị lại dám hắt rượu vào chiến thần bất bại Arnold, chị mau quỳ xuống bồi tội với chiến thần bất bại Arnold đi."
Tất cả mọi người trong nhà họ Trần nhìn thấy cảnh Chu Lệ Ngọc dám hắt rượu vào người chiến thần bất bại Arnold đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
"Mấy người các người ăn cơm làm gì cho tốn gạo ra, ngay cả một cô gái cũng không khống chế được, tôi nuôi mấy người ăn để mọi chuyện thế này à?" Ông Trần mắng đám người giúp việc, bảo vệ trong nhà.
"Ông Trần, là lỗi của tôi, xin ông tha cho chúng tôi." Người quản lý nơm nớp lo sợ nói.
Ông Trần không dám đứng ra làm chủ cho bọn họ, liền hỏi ý kiến của chiến thần bất bại Arnold: "Chiến thần bất bại Arnold, đám chó hèn hạ này không thể khống chế nổi con khốn Chu Lệ Ngọc này, ngài xem xử lý bọn họ như thế nào?"
Vốn dĩ chiến thần bất bại Arnold định khiêu khích Lê Uy Long, ông ta còn đang cực kỳ vênh váo, cực kỳ đắc ý thì vì đám người làm này không cẩn thận để cho Chu Lệ Ngọc có cơ hội hắt rượu vào ông ta, làm ảnh hưởng đến hình tượng, đến sự cao ngạo ông ta đang tỏ ra khiến cho ông ta cảm thấy tức giận đến cực điểm.
"Đám người làm không bằng con chó này làm chút việc nhỏ cũng không xong, còn giữ bọn họ lại làm gì? Trực tiếp đem ra giết đi." Chiến thần bất bại Arnold lạnh lùng nói.
Vừa nghe thấy chiến thần bất bại Arnold nói muốn giết hết đám người làm này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sợ toát mồ hôi hạt. Không ai nghĩ đến chiến thần bất bại Arnold lại ngoan độc, tàn nhẫn đến như vậy.
Đám người làm toàn thân lụi xơ vì sợ hãi, có người còn bị dọa tè cả ra quần.
"Chiến thần bất bại Arnold, mong người tha mạng."
"Chiến thần bất bại Arnold, xin hãy tha cho chúng tôi đi mà."
"Chiến thần bất bại Arnold, hắt rượu vào người ngài chính là con khốn Chu Lệ Ngọc, không liên quan đến chúng tôi mà."
"Đúng vậy, oan có đầu, nợ có chủ, nếu muốn giết hãy giết con khốn Chu Lệ Ngọc này đi, tha cho chúng tôi đi."
Đám người làm ở đây đều sợ hãi cầu xin được tha mạng.
"Đưa ra ngoài, giết." Chiến thần bất bại Arnold cũng không muốn nhìn đám người làm này thêm một chút nào nữa, lập tức ra lệnh.
"Rõ." Một đám binh lính của nước Liệp Ưng lập tức tiến đến lôi đám người làm này ra ngoài.
"Chiến thần bất bại Arnold xin tha mạng cho tôi."
"Ông chủ, tha mạng cho tôi."
Lúc đám người làm này bị lôi ra ngoài, bọn họ sợ hãi đến cực điểm, không ngừng cầu xin.
Chỉ bởi vì không giữ, không không chế được Chu Lệ Ngọc liền dẫn tới họa chết người, cuối cùng bị bắn chết. Bọn họ đều cảm thấy chiến thần bất bại Arnold giống như một bạo quân thời xưa vậy, chỉ cần một lời không đúng ý liền giết người.
Ông Trần đâu dám cầu xin giúp cho đám người làm, hiện tại ông ta giống như một con rối vậy, chuyện gì cũng nghe theo chiến thần bất bại Arnold định đoạt.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Bên ngoài cửa nhà họ Trần, tiếng súng nổ vang lên ầm ầm.
"A a a..." Đám người làm bên ngoài kêu lên thảm thiết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đám người làm đã bị xử bắn ngay lập tức, ở ngay bên ngoài.
Người nhà họ Trần cùng với Chu Lệ Ngọc, Chu Hoàng Lâm nhìn sang chiến thần bất bại Arnold, nhìn thấy ông ta, phải nói là gì đây, là cao hứng, là vui mừng, phấn chấn. Ông ta đã lôi toàn bộ đám người làm ở đây giết toàn bộ. Tất cả mọi người sợ đến kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đám người làm còn lại của nhà họ Trần đều sợ run rẩy cả hai chân, trong lòng thầm cảm thấy may mắn khi vừa rồi không phải bọn họ đi khống chế Chu Lệ Ngọc, bằng không đấy sẽ là kết cục của bọn họ, chết trong tức tưởi.
Chỉ một lúc sau, những binh lính của nước Liệp Ưng đã chấp hành xong nhiệm vụ xử bắn đám người làm, bọn họ chạy trở về nhà họ Trần.
"Báo cáo chiến thần bất bại, đã xử bắn toàn bộ những người làm kia." Binh lính cầm đầu của nước Liệp Ưng nói.
"Được." Chiến thần bất bại Arnold nói một chữ được rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Lệ Ngọc nói: "Cô hai nhà họ Chu à, cô còn muốn nói gì thì nói đi."
Lúc này, Chu Hoàng Lâm mới phản ứng lại, vội vàng nói với Chu Lệ Ngọc đang ngây người ra như ngỗng: "Chị, không phải chị chán sống rồi chứ? Sao tự nhiên chị lại dám hắt rượu vào chiến thần bất bại Arnold, chị mau quỳ xuống bồi tội với chiến thần bất bại Arnold đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.