Chương 21: Bà Không Liên Quan Đến Mày
sóc bay
17/10/2016
Hôm sau tớ ngồi vào bàn phát đã thấy
thằng Minh lù lù ở đấy từ bao giờ, mặt phởn phởn tận trời xanh. Nhìn
thấy tớ nó bắt đầu cất giọng cao vút:- Hôm nay tao bao toàn bộ bàn này, mày nói đi giá bao nhiêu???
- Cái gì cơ mày đi Lào với Campuchia mới về á???
Uầy tớ chỉ định trêu nó tí cho nó đỡ phởn, ai ngờ phản tác dụng. Nó còn phởn hơn lúc trước:
- Đâu, mày bảo tao đi quanh Châu Á hả. Nhà tao nhiều tiền thật nhưng đi như thế thì ra đường ở à.
-Hở, mày sang Triều Tiên xem đường làm gì???
Tớ vẫn cố giả điếc đến cùng xem làm gì được nhau.
- Ơ hay mày bảo tao hiền á, lâu nay tao có ác bao giờ đâu mà chả hiền.
- Mày bảo mày điên rồi á. sao thế sắp chết chưa.???
- Thôi không đùa với mày nữa, bây giờ đi vào việc chính, đi loanh quanh từ nãy đến giờ mệt rồi. Hôm nay tao muốn đàm phán với mày 1 chuyện vô cùng trọng đại.
Nhìn mặt nó vẫn phởn lắm, tó không biết nó lại định làm gì. Tớ thấy nó lôi ra một tập giấy nằm xấp mặt bàn.
Tớ mở lên xem thì nó nói tớ là: "Mày đừng kích động quá, phải giữ bình tĩnh."
Ờ để xem cái chó gì mà nó lại phải bí hiểm đến thế mà lại làm tớ phát cuồng. Lúc tớ lật lên thì tớ khụy luôn xuống ghế. Không được, tớ phải bình tĩnh, bình tĩnh, hết sức bình tĩnh nhưng mà vui vãi ra, sướng thấy mồ luôn. Tớ nhìn thằng Minh, tự nhiên thấy nó thuần người rồi không phải giống khỉ với chó nữa.
- Biết ngay mà thấy zai đẹp là mắt lại 10/10. Kinh sợ chưa.
Nó lại cong cái mỏ lên nói, ừ thì nó cũng chả nói sai nhưng tớ chỉ thế với người tớ thương thôi, anh Baek ấy. Êu ơi ảnh nào cũng đẹp lung linh. nhìn có muốn ôm hết về nhà không cơ chứ.
Nó thấy thế thì bảo là cái đống đấy là của tớ hết với điều kiện là cho nó ngồi chung bàn. Ừ thì kể ra tớ có lợi chứ không có thiệt, thế là tớ đồng ý luôn.
Trong giờ học tưởng nó nói nhiều lắm ai ngờ im thin thít như thóc, ngồi nghiêm chỉnh, mặt cách vở 35cm, thẳng lưng, chân gác chữ ngũ, một tay giữ vở một tay viết.
Chết thật tớ nhìn nghiêng lại ở khoảng cách gần nên mắt mũi tèm nhèm hay sao ấy. sao trông hôm nay trông nó đẹp khác lạ thế nhỉ. Đấy tớ nhìn nó có đúng 2s mà tự nhiên có cái vỏ bút bi bay vào mặt, xém tí nữa là chết tớ rồi, quay lại thấy ngay thằng thủ phạm đang nhìn chằm chằm vào tớ, xong nó còn ném tớ tờ giấy;
Nhân: Cô giảng không nghe mà ngồi làm gì đấy, nhìn cái thằng điên điên dở dở bên cạnh làm gì????
Tớ: Mặc xác tao, tao nhìn nó cái con khỉ nhà mày ấy.
Nhân: Thế vừa rồi không phải nàng đám đuối nhìn chàng không chớp mắt à...
Tớ: Ờ lin wan đến mày hong, zô duyên zãi đái..., bà zả cho mày zỡ mòm giờ, lói ít thôi hong bà cho mày xơi tát giờ. zớ zẩn tí tủi đầu đã hong có lo học hành mà đi để ý chuỵn ngừi khác.
Nhân: Mẹ mày người Cà Mau, bố mày người Hà Tĩnh à???
Tớ: Lói lữa bà xuông cho mày ăn vả giờ. Bố mẹ tao ở trung du miền núi đấy thì sao??
Cuộc nói chuyện kết thúc ở đây và tớ cá là nó nghe xong sợ đái ra quần nên không dám hồi âm. Xong tớ quay xuống nhìn nó mà thấy chỗ đấy có vẻ nóng hơn bình thường, trông da thằng Nhân cũng hồng hào hẳn lên. Ái chà thằng bé có vẻ đang khó tiêu lắm, trông đến là tội. Thằng Minh thỉnh thoảng có quay sang nhìn nhưng mà không biết có đọc được mấy cái câu tớ viết ở cuối không mà trông mặt nó cũng xanh xanh màu lá, xong ngồi còn nghiêm túc hơn lúc nãy ngồi sát ra mép ghế luôn. Sao thế nhể, tớ thấy tớ hiền mà.....
- Cái gì cơ mày đi Lào với Campuchia mới về á???
Uầy tớ chỉ định trêu nó tí cho nó đỡ phởn, ai ngờ phản tác dụng. Nó còn phởn hơn lúc trước:
- Đâu, mày bảo tao đi quanh Châu Á hả. Nhà tao nhiều tiền thật nhưng đi như thế thì ra đường ở à.
-Hở, mày sang Triều Tiên xem đường làm gì???
Tớ vẫn cố giả điếc đến cùng xem làm gì được nhau.
- Ơ hay mày bảo tao hiền á, lâu nay tao có ác bao giờ đâu mà chả hiền.
- Mày bảo mày điên rồi á. sao thế sắp chết chưa.???
- Thôi không đùa với mày nữa, bây giờ đi vào việc chính, đi loanh quanh từ nãy đến giờ mệt rồi. Hôm nay tao muốn đàm phán với mày 1 chuyện vô cùng trọng đại.
Nhìn mặt nó vẫn phởn lắm, tó không biết nó lại định làm gì. Tớ thấy nó lôi ra một tập giấy nằm xấp mặt bàn.
Tớ mở lên xem thì nó nói tớ là: "Mày đừng kích động quá, phải giữ bình tĩnh."
Ờ để xem cái chó gì mà nó lại phải bí hiểm đến thế mà lại làm tớ phát cuồng. Lúc tớ lật lên thì tớ khụy luôn xuống ghế. Không được, tớ phải bình tĩnh, bình tĩnh, hết sức bình tĩnh nhưng mà vui vãi ra, sướng thấy mồ luôn. Tớ nhìn thằng Minh, tự nhiên thấy nó thuần người rồi không phải giống khỉ với chó nữa.
- Biết ngay mà thấy zai đẹp là mắt lại 10/10. Kinh sợ chưa.
Nó lại cong cái mỏ lên nói, ừ thì nó cũng chả nói sai nhưng tớ chỉ thế với người tớ thương thôi, anh Baek ấy. Êu ơi ảnh nào cũng đẹp lung linh. nhìn có muốn ôm hết về nhà không cơ chứ.
Nó thấy thế thì bảo là cái đống đấy là của tớ hết với điều kiện là cho nó ngồi chung bàn. Ừ thì kể ra tớ có lợi chứ không có thiệt, thế là tớ đồng ý luôn.
Trong giờ học tưởng nó nói nhiều lắm ai ngờ im thin thít như thóc, ngồi nghiêm chỉnh, mặt cách vở 35cm, thẳng lưng, chân gác chữ ngũ, một tay giữ vở một tay viết.
Chết thật tớ nhìn nghiêng lại ở khoảng cách gần nên mắt mũi tèm nhèm hay sao ấy. sao trông hôm nay trông nó đẹp khác lạ thế nhỉ. Đấy tớ nhìn nó có đúng 2s mà tự nhiên có cái vỏ bút bi bay vào mặt, xém tí nữa là chết tớ rồi, quay lại thấy ngay thằng thủ phạm đang nhìn chằm chằm vào tớ, xong nó còn ném tớ tờ giấy;
Nhân: Cô giảng không nghe mà ngồi làm gì đấy, nhìn cái thằng điên điên dở dở bên cạnh làm gì????
Tớ: Mặc xác tao, tao nhìn nó cái con khỉ nhà mày ấy.
Nhân: Thế vừa rồi không phải nàng đám đuối nhìn chàng không chớp mắt à...
Tớ: Ờ lin wan đến mày hong, zô duyên zãi đái..., bà zả cho mày zỡ mòm giờ, lói ít thôi hong bà cho mày xơi tát giờ. zớ zẩn tí tủi đầu đã hong có lo học hành mà đi để ý chuỵn ngừi khác.
Nhân: Mẹ mày người Cà Mau, bố mày người Hà Tĩnh à???
Tớ: Lói lữa bà xuông cho mày ăn vả giờ. Bố mẹ tao ở trung du miền núi đấy thì sao??
Cuộc nói chuyện kết thúc ở đây và tớ cá là nó nghe xong sợ đái ra quần nên không dám hồi âm. Xong tớ quay xuống nhìn nó mà thấy chỗ đấy có vẻ nóng hơn bình thường, trông da thằng Nhân cũng hồng hào hẳn lên. Ái chà thằng bé có vẻ đang khó tiêu lắm, trông đến là tội. Thằng Minh thỉnh thoảng có quay sang nhìn nhưng mà không biết có đọc được mấy cái câu tớ viết ở cuối không mà trông mặt nó cũng xanh xanh màu lá, xong ngồi còn nghiêm túc hơn lúc nãy ngồi sát ra mép ghế luôn. Sao thế nhể, tớ thấy tớ hiền mà.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.